Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái kia, ta tha thứ ngươi

Phiên bản Dịch · 1282 chữ

"Bất quá, nếu như hiện giờ mình đang thức tỉnh, nhưng tại sao trong đầu không có xuất hiện kỹ năng thiên phú chứ?" Giang Tiểu Bạch có chút nghi ngờ trong lòng.

Giờ phút này, Triệu Đức Lương cũng kinh ngạc nhìn nhìn Giang Tiểu Bạch, hiển nhiên cũng có chút không thích hợp.

Bất quá đang suy nghĩ Giang Tiểu Bạch sau lại nghĩ đến em gái Giang Tiểu Hinh, liền thoải mái.

Sau đó ghi chép một chút ở trên văn kiện, Triệu Đức Lương mở miệng nói: "Tốt, tư liệu về ngươi thức tỉnh sau này ta sẽ ghi vào bên trong trường học, qua mấy ngày sẽ mang ngươi đi kiểm tra kỹ năng thiên phú, bây giờ ngươi đi xuống trước."

Sau khi nói xong với Giang Tiểu Bạch, Triệu Đức Lương liếc mắt nhìn về đám học sinh trong lớp hô lên: "Người kế tiếp, Ngụy Nguyên Long đi lên kiểm tra."

Hướng Triệu Đức Lương gật đầu chào một cái, Giang Tiểu Bạch đã từ trên bục giảng đi xuống.

Nếu như nói Giang Tiểu Bạch thức tỉnh, kẻ không vui nhất trong toàn bộ lớp học, tuyệt đối phải thuộc về Ngụy Nguyên Long.

Nhất là khi biết được Giang Tiểu Bạch vừa thức tỉnh thì có 666 điểm tinh lực, càng làm cho Ngụy Nguyên Long giống như ăn cứt vậy, khó chịu đến cực điểm.

Vì vậy, nhìn Giang Tiểu Bạch từ trên bục giảng chậm rãi đi xuống, đi đến lối nhỏ hướng đi lên trên bục giảng, Ngụy Nguyên Long hừ lạnh một tiếng "Có gì đặc biệt hơn người, coi như ngươi thức tỉnh, bố mày cũng phải để cho ngươi biết, trước kia có thể thu thập ngươi, bây giờ cũng được."

Nghĩ đến, thời điểm hai người chỉ cách nhau chỉ có khoảng hai thước, Ngụy Nguyên Long liếc mắt nhìn bục giảng.

Thấy ánh mắt Triệu Đức Lương để trên văn kiện ở trong tay, mặt không có chú ý bên này, Ngụy Nguyên Long mới bỗng nhiên đi mau một bước, chân phải đã nâng lên đá vào một cái chân của Giang Tiểu Bạch.

Mà thời điểm tung ra một đá này, Ngụy Nguyên Long còn dùng tới tinh lực.

Một khi một đá này đá trúng, mặc dù Giang Tiểu Bạch không đến nỗi tàn phế, nhưng cũng sẽ cần mấy tháng mới có thể tu dưỡng tốt.

Nhưng mà, ngay lúc một đá mới vừa tung ra, mắt thấy một khắc sau thì sẽ đá vào đầu gối Giang Tiểu Bạch.

Bỗng nhiên, Ngụy Nguyên Long cảm giác được giờ phút này ngay chỗ chống đỡ đùi phải với đầu gối truyền đến một trận tê dại hoàn toàn không có nửa điểm lực lượng, dưới loại ảnh hưởng này, thân thể Ngụy Nguyên Long bỗng nhiên mất thăng bằng.

" Ầm "

Một khắc sau, ngay trước mặt của mọi người, thân thể Ngụy Nguyên Long mất thăng bằng cứ như vậy trực tiếp quỳ xuống giữa hành lang.

Sớm không quỳ, muộn không quỳ, vừa vặn lúc Giang Tiểu Bạch đứng ở trước mặt Ngụy Nguyên Long.

Ngụy Nguyên Long: . . . .

Học sinh trong lớp: ? ? ? ?

Triệu Đức Lương: ? ? ? ?

Không nói những người khác, lúc này Giang Tiểu Bạch vốn là đang suy nghĩ kỹ năng thiên phú của bản thân cùng với cây kỹ năng trong đầu cũng nhìn xuống Ngụy Nguyên Long quỳ xuống trước mặt mình, Giang Tiểu Bạch có chút ngẩn ra.

Ngao, đang yên đang lành, làm sao Ngụy Nguyên Long bỗng nhiên quỳ xuống với mình.

"Chẳng lẽ bởi vì thấy mình thức tỉnh, thiên phú còn cao như vậy, sợ sau này ta sẽ trả thù, cho nên bây giờ tới nhận sai?"

Suy nghĩ một chút,, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy chỉ có giải thích thế này mới có thể nói thông vì sao đang yên lành mà Ngụy Nguyên Long bỗng nhiên quỳ xuống với mình.

Nói thật, hành vi trước đây của Ngụy Nguyên Long, Giang Tiểu Bạch suy nghĩ sau này mới tính sổ sách.

Nhưng bây giờ Ngụy Nguyên Long cũng đã bày ra thái độ, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy mình không tốt tiếp tục so đo, sau này để cho Ngụy Nguyên Long đem toàn bộ số tiền trước kia cướp đi trả lại là được.

Muốn thôi, Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng chụp chụp mặt nói: "Chuyện cũ, ta tha thứ ngươi."

Ngụy Nguyên Long: ? ? ? ?

Mà thời điểm Ngụy Nguyên Long còn chưa phục hồi tinh thần lại, học sinh chung quanh đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Ta nói mà, vô duyên vô cớ quỳ xuống làm gì? Nguyên lai là vì nhận sai."

"Nghĩ đến cũng đúng, dẫu sao bây giờ Giang Tiểu Bạch thức tỉnh, hơn nữa vừa thức tỉnh chính là 666 điểm tinh lực, thiên phú cao như vậy, loại người như Ngụy Nguyên Long có thể đắc tội nổi sao? Bây giờ nhận sai tránh cho sau này bị Giang Tiểu Bạch thu thập cũng có thể tiếp nhận."

"Hừ, Ngụy Nguyên Long này cả ngày đều thích thể hiện cái đuôi sói, kết quả cũng chỉ là một kẻ lấn yếu sợ mạnh mà thôi."

. . . .

Chung quanh tiếng bàn luận không ngừng vang lên, truyền vào trong tai Ngụy Nguyên Long, để cho hắn cắn chặt hàm răng, sắc mặt đỏ lên một mảnh.

Rõ ràng bản thân nghĩ là cho Giang Tiểu Bạch một bài học để cho hắn mấy tháng không thể xuống giường.

Nhưng có quỷ mới biết tại sao đùi phải của mình giống như bị nện một cái dẫn đến bản thân ngược lại là quỳ xuống trước mặt Giang Tiểu Bạch.

Bây giờ Giang Tiểu Bạch nói ra như vậy, không chừng người khác còn tưởng rằng mình là vì chuyện trước kia mà chột dạ cho nên mới chủ động quỳ xuống trước mặt Giang Tiểu Bạch.

Liếc nhìn Giang Tiểu Bạch, Ngụy Nguyên Long chậm rãi đứng lên, hít một hơi thật sâu sau đó cắn răng nói: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó? Chẳng qua tối ngày hôm qua ta huấn luyện có chút quá độ mới dẫn đến chân có chút nhũn ra, ngươi coi ngươi là thứ gì? Xứng để cho ta quỳ xuống trước ngươi? Cút sang một bên, chớ cản đường."

Vừa nói, Ngụy Nguyên Long tiến lên, đang lúc chuẩn bị đẩy Giang Tiểu Bạch cản trước mặt, một bộ dáng vẻ tức giận đùng đùng.

Nhìn động tác Ngụy Nguyên Long, theo bản năng Giang Tiểu Bạch liền lùi lại một bước.

Nhưng ngay khi Ngụy Nguyên Long bước ra, thời điểm tay phải giơ lên không trung, Ngụy Nguyên Long bỗng nhiên cảm giác chân mình thật giống như bị kim đâm một chút, một cỗ tê dại như dòng điện truyền tới.

Thoáng chốc, thân thể vốn là nghiêng về phía trước, Ngụy Nguyên Long lại mất thăng bằng lần nữa.

" Ầm "

Chân như nhũn ra, thân thể Ngụy Nguyên Long vốn là nghiêng về trước lần nữa lại quỳ trên đất.

Mà lần này lúc hai đầu gối của Ngụy Nguyên Long khụy xuống, thời điểm đầu gối chạm tới nền gạch lại phát ra thanh âm so với lúc nãy càng thêm vang dội.

Ngụy Nguyên Long: . . .

Học sinh trong phòng: . . . .

Triệu Đức Lương: . . . .

"Đinh, chúc mừng chủ nhân điểm thành tựu +20".

Cùng lúc đó, trong đầu Giang Tiểu Bạch bỗng nhiên hiện ra một cái tin tức nhắc nhở.

Bạn đang đọc Ta Kỹ Năng Có Chút Hung Tàn (Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi

Truyện Ta Kỹ Năng Có Chút Hung Tàn (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tyy_cvt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.