Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2288 chữ

Từ thành phố A đi đến thành phố B mất hơn hai giờ, từ bến xe bắt xe tới chân núi Đại Long nữa, cũng phải mất khoảng ba giờ. Cô đến được chân núi Đại Long cũng sắp mười một giờ. Xem xét dưới chân núi vài lần, cô vẫn cảm thấy ngọn núi rất xa lạ, không quá giống Mạc Sơn của cô.

Mạc Sơn của cô tuy rằng rất rộng lớn, từng dãy núi kéo dài liên miên trập trùng nhìn không hết, nhưng không có nhiều nhà ở như vậy, cũng không có nhiều người như vậy. Cái thôn nhỏ dưới chân núi Mạc Sơn cũng chỉ có mấy chục miệng ăn.

Hòa thượng xinh đẹp danh tiếng vang dội, có không ít người nghe danh mà đến, nhưng không ở lâu, nhiều nhất cũng chỉ tới nghe hòa thượng xinh đẹp giảng Phật pháp, niệm kinh Phật xong liền đi, dân cư vẫn rất ít.

Nhưng là không loại trừ khả năng Mạc Sơn thay đổi, dù sao chính cô cũng thay đổi hình dáng. Cũng không biết là do cô ngủ quá lâu hay là như thế nào, sau khi cô tỉnh lại toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Cô ở dưới chân núi tìm một khách sạn đắt đỏ tạm thời ở một đêm, một đêm này tốn của cô chín mươi chín tệ, đau lòng muốn chết!

Tối hôm đó hơn mười hai giờ, trời đột nhiên mưa to, sấm sét đùng đùng, mưa cả một đêm, dọa cô sợ tới mức rúc kín trong chăn không dám chui ra. Ông trời chó má này chính là không an phận, thời tiết tốt như vậy tự dưng lại cho trận mưa to.

Trời mưa cả một đêm, đến hừng đông mới tạnh, cô lén lút đứng bên cửa sổ xem xét mấy lần, xác định ông trời sẽ không giáng sấm sét lên đầu cô nữa, lúc này rốt cục mới ra ngoài.

Cô xuống dưới tầng khách sạn ăn bát miến chua cay. Miến chua cay này ăn thật ngon, làm từ bột khoai lang, ăn vào vừa mềm vừa dai. Dưa muối, rau cần… các loại gia vị cho đầy đủ, cho thêm một muỗng dầu ớt đặc biệt, một chút dấm, lại thêm một chút giá đỗ nóng nữa, ăn vào đặc biệt thơm ngon, ngay cả nước dùng cũng không nhịn được uống vài ngụm.

Ăn miến chua cay tốt nhất nên gọi thêm bánh kẹp nhân thịt bò, bánh mới vừa ra lò, vừa thơm vừa giòn, nếu thích còn có thể chấm thêm chút gia vị trong miến chua cay rồi ăn, hương vị cũng ngon tuyệt.

Ăn xong bữa sáng rồi, Cố Phi Âm liền đeo ba lô đi. Cô sợ leo núi sẽ đói, còn đặc biệt sang quán bánh bao cách vách mua vài cái bánh bao chay cất đi, chuẩn bị khi đói bụng ăn.

Chờ tới khi cô mang theo bánh bao muốn đi lên núi, đã thấy chân núi giới nghiêm rồi. Dưới chân núi có rất nhiều fan cùng phóng viên đứng sẵn, còn có kha khá cảnh sát đứng ở đây, nói là tạm thời không cho phép người đi đường lên núi. Bởi vì tối hôm qua có đoàn phim ở trong núi quay phim, đột nhiên gặp phải mưa to, dẫn đến sạt lở đất, có vài người đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Vì an toàn của chính mình, trong thời gian sắp tới không được phép lên núi.

"Nghe nói gì không? Ít nhất còn có mười mấy người ở trên núi chưa xuống, nghe nói suốt đêm lên núi tìm, nhưng là không tìm được người, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không."

"Thời tiết lạnh như vậy, người bình thường ở trong núi còn thấy lạnh muốn chết, tối hôm qua còn mưa to như vậy, quần áo khẳng định đều ướt hết, lại không có chỗ sưởi ấm, bọn họ cũng thật thảm!"

"Nghe nói nam nữ diễn viên chính đều không tìm được, không thấy đàm fan của họ đều làm ầm ĩ lên kia sao? Nhiều người còn muốn lén lút đi lên núi tìm người, bác nói đây không phải là quấy rối sao? Không tìm được người còn muốn lãng phí tài nguyên tới cứu họ, cũng không biết đám người này suy nghĩ kiểu gì."

"Haiz, hy vọng không có việc gì."

Người qua đường thấy tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ lo lắng một chút. Bởi vì người mất tích là nhân vật của công chúng, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của ngoại giới. Cố Phi Âm đứng dưới chân núi trong chốc lát, liền nhìn thấy càng ngày càng nhiều người lại đây, toàn bộ chân núi đều đứng đầy người.

Cố Phi Âm trợn tròn mắt, không nghĩ tới lúc này mới qua một đêm mà thôi, liền đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến quả nhiên là ông trời chó má kia lại đang bày việc.

Lúc này cô đặc biệt hối hận, nếu cô gái hàng xóm cùng bà lão mà ở đây, cô liền có thể được cõng lên núi rồi.

Cố Phi Âm chỉ nghỉ hai ngày, không chỉ không có thời gian mà cũng không có nhiều tiền để ở lại đợi suốt. Dù sao ra khỏi cửa là đã phải tiêu tiền rồi, ăn uống nghỉ ngơi đều rất tốn kém. Cô không thể lưu lại lâu như vậy, dưới chân núi đã kéo dây cảnh giới màu vàng rồi, người không liên quan cấm đi vào, cô muốn lên núi cũng chả có cách nào khác.

Nhưng cũng không thể trở về như vậy được, chuyến này đi chỉ tính riêng phí dừng chân đã mất mấy trăm, bây giờ trở về công cốc thực sự rất mệt. Đừng nói lần sau đi lại mất tiền nữa, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nghĩ lại thực sự rất đau lòng.

Cô chỉ có thể lưỡng lự chần chừ dưới chân núi, hy vọng có một con đường khác lên trên.

Cố Phi Âm cho rằng ban ngày nhiều người, đợi đến chiều chắc sẽ vãn người, người mất tích chắc cũng tìm được rồi, lúc đó cô sẽ nghĩ cách trốn lên núi. Nhưng mà không ngờ tới giữa trưa rồi mà lại càng ngày càng nhiều người tụ tập dưới chân núi, gần như xếp hàng phải dài cả trăm mét, ngay cả chỗ ngồi nghỉ cũng không có, cảnh tượng phải nói là vô cùng ngoạn mục.

Mà những người này phần lớn là fans của những người mất tích, đôi mắt đỏ hồng, trong tay còn giơ bảng khẩu hiệu viết “Thẩm Việt”, “Thiệu Nhất Chu”, “Hạ Dao”. Cái tên “Thẩm Việt” này Cố Phi Âm vẫn còn chút ấn tượng, lần đầu tiên cô ngồi máy bay ở khoang hạng nhất có nghe Mã Áo nói đó là một ngôi sao lớn.

Không biết có phải cùng một người không?

Cô vẫn còn số điện thoại của anh ta, không nhịn được lấy di động bấm số gọi cho anh, điện thoại vang lên bíp bíp, giọng một người đàn ông đè thấp truyền tới: “Đại sư, Cố đại sư?”

Cố Phi Âm không nghe rõ lắm, vì hiện trường quá ồn ào, nhiều người không chỉ cãi cọ um sùm mà còn có người khóc lóc gào tên ai đó. Gần như là âm thanh tê tâm liệt phế, thách thức không nhỏ với lỗ tai.

Cố Phi Âm không nghe rõ tiếng Thẩm Việt, cô chạy vội sang chỗ vắng người, nói: “Nghe nói anh mất tích, các anh có ổn không? Bây giờ anh đang ở đâu? Có rất nhiều người lên núi tìm các anh đấy.”

Thẩm Việt cũng không nghe rõ Cố đại sư đang nói cái gì, bởi vì đầu kia thực sự quá ồn, chỉ nghe được tiếng la hét của người bên đó. Anh chỉ có thể nhanh chóng nói: “Đại sư, cô làm ơn qua đây được không? Tôi thấy nơi này có gì đó sai sai.” Sóng điện từ rung lên từng hồi, Thẩm Việt lại gọi vài tiếng, giọng dồn dập: “Đại sư, đại sư? Cô mau tới đây…”

“Tôi hình như ở… Tôi cũng không biết ở đâu…”

“Tôi… Tút… tút…tút…”

Cạch, cuộc gọi bị gián đoạn.

Cố Phi Âm chỉ mơ hồ nghe thấy Thẩm Việt nói cái gì mà đại sư đại sư, còn bảo cô qua đó nhưng mà ngay cả núi cô cũng không được lên thì qua thế nào được? Hơn nữa anh ta cũng chưa nói anh ta ở đâu, vậy tìm thế nào chứ, khác gì mò kim đáy bể. Cô gọi lại cho Thẩm Việt nhưng không được. Cảnh sát đã thành lập đội cứu hộ đặc biệt, lực lượng của bọn họ hùng hậu hơn cô nhiều, chắc sẽ sớm tìm được bọn Thẩm Việt thôi.

Đương nhiên cô không vào được theo lối cửa chính, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Núi Đại Long rất lớn, thế núi lại quanh co trập trùng, chỉ có mấy đường lên núi thì bây giờ đều có cảnh sát canh giữ hết rồi.

Cố Phi Âm dành thời gian đi dọc theo chân núi Đại Long, càng đi ít người, chỉ là cứ cách một đoạn lại có biển cấm người vượt qua cảnh giới, còn có người mặc cảnh phục đi lại tuần tra, ngăn không cho người khác leo lên.

Nghiêm túc xem xét một lát, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy Cố Phi Âm không có cách nào lên trên, cô thở dài, lại đem cẩu ông trời ra mắng một lượt.

Cố Phi Âm bên này nghĩ cách lên núi thì bên kia Trương đạo trưởng và hai nhân viên đặc bộ nhận được tin cũng đến đây. Ông nhận được tin có người bị nhốt trên núi, bọn họ liên lạc ngắt quãng được với nhân viên, nói là có chút quái dị nên mới tìm đặc bộ bọn họ tới xử lý.

Lúc Trương đạo trưởng tới thì Hiệp hội đạo gia ở thành phố D và nhân viên đặc bộ cũng đã đến khá đông, phải khoảng mười mấy người. Mọi người đều nhận được tin tức nên đến đây chi viện.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Trương đạo trưởng nói, “Trong điện thoại các anh nói không rõ ràng làm tôi cũng chưa hiểu chuyện là như thế nào.”

Thật ra chuyện này cũng không thể trách cảnh sát không cung cấp tin tức rõ ràng mà là chính bọn họ cũng không rõ. Cục trưởng cục cảnh sát phụ trách khu vực núi Đại Long bất đắc dĩ nói: “Từ đêm qua đến giờ chúng tôi vẫn luôn tìm cách liên lạc với những người bị nhốt nhưng tổng cộng chỉ liên lạc được với bọn họ hai lần. Một lần là nối máy được với Hạ Dao, Hạ Dao chỉ nói được một câu ‘cứu tôi, mau tới cứu tôi!’ điện thoại đã bị ngắt. Một lần là kết nối được với nhân viên công tác bên cạnh bọn họ, anh ta nói bọn họ bị đưa tới một ngôi nhà kỳ quái trong sơn trang, sau đó điện thoại cũng bị ngắt.”

“Đúng vậy, không phải chúng tôi không nói rõ ràng với các ông mà ngay cả chúng tôi cũng không biết chuyện này rốt cục là thế nào, hai cuộc điện thoại đều mơ hồ nên chúng tôi chỉ có thể suy đoán chắc bọn họ gặp chuyện gì rồi.”

“Theo chúng tôi biết thì trên núi Đại Long căn bản không có sơn trang nào cả, tối hôm qua còn mưa lớn như vậy, đường núi thì khó đi, tình huống khẩn cấp nếu có tình chỗ nào tránh nguy thì cũng không có khả năng đi quá xa, sao bọn họ đi được tới sơn trang nào đó được? Mà nếu thực sự có đến sơn trang, được cứu sống rồi chẳng lẽ bọn họ không biết thế giới bên ngoài vì chuyện bọn họ mất tích mà nháo nhào hết cả lên rồi hay sao? Đã lâu như vậy rổi sao mà bọn họ có thể tránh mãi ở sơn trang không ra chứ? Sao không liên lạc với chúng tôi?”

“Không sai, chuyện này quả thật rất kỳ lạ, nghĩ kiểu gì cũng không hợp lý nên mới mời các ông tới đây hỗ trợ.”

Trương đạo trưởng trầm tư nói: “Các anh nghi ngờ bọn Thẩm Việt gặp… quỷ?”

“Không phải nghi ngờ mà gần như chắc chắn rồi, bọn họ nhất định là đã gặp thứ gì đó, không biết khi nào thứ đó sẽ hại người nữa. Tuy rằng bọn họ vẫn an toàn nhưng khó nói còn an toàn được bao lâu nữa.”

“Cho nên nhất định phải nhanh chóng tìm được người, nếu không lành ít dữ nhiều!”

Vì thế bọn họ còn thành lập đội cứu hộ đặc biệt, toàn lực hỗ trợ đám người Trương đạo trưởng phá án.

Sau khi Trương đạo trưởng và mọi người bàn bạc kỹ càng thì lập tức cầm pháp khí và la bàn lên núi, phải tìm ra sáu người mất tích.

Tác giả có lời muốn nói:

Tên trộm: cứu mạng a a a a sau này tôi sẽ không bao giờ đi ăn trộm nữa .

Cụ bà: . . .

Cô gái hàng xóm : . . .

Hai mẹ con: . . .

Lý cô nương: . . .

Nữ chính: ? ? ?

Bạn đang đọc Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ (Hoàn thành) của Duy Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mocmeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.