Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1920 chữ

Cố Phi Âm đem giấy khen "thấy việc nghĩa hăng hái làm" dán bên cạnh tờ giấy phép “giấy phép kinh doanh nhà ma”, năm trăm tệ tiền thưởng thì cẩn thận cất đi, chuẩn bị để sau này dùng tới. Dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì cần tiêu đến tiền.

Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng theo Cố đại sư cùng nhau trở về. Lúc vào phòng thấy cũng được, tuy rằng đơn sơ chút, nhưng chim sẻ mặc dù nhỏ, ngũ tạng vẫn đầy đủ, một người ở hoàn toàn không thành vấn đề. Đây đại khái chính là phong độ cao nhân đi, không quan tâm đến việc hưởng thụ thế tục tầm thường, sống được là được. Loại cảnh giới cao như vậy, bọn họ còn kém lắm.

Sau đó nhìn thấy trên cửa sổ, trong phòng bếp treo nhiều cánh tay cẳng chân như vậy, ánh mắt liền có chút không biết làm sao. Càng đáng sợ chính là, cái đống treo trên cửa sổ, trong phòng bếp kia, còn khớp luôn với cái đám họ đang dắt trong tay này nữa.

Đừng nói Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng, ngay cả hơn ba mươi con quỷ nhỏ kia vừa thấy cánh tay cẳng chân của mình lại bị cô gái tóc dài treo thành lạp xưởng, huyết lệ đều chảy đầy đất, kêu gào thảm thiết, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

“Tên trộm họ Triệu” hừ lạnh một tiếng, cũng không biết có cái gì đáng khóc, đám quỷ nhỏ này tốt xấu gì cũng có thể nhìn đến xác của chính mình, hắn đây thì sao? Hắn sớm đã bị phân phát ăn mất tiêu luôn rồi!

Trương đạo trưởng vào trong căn phòng này đã cảm thấy lạnh lẽo, nhịn không được nói: "Cố đại sư, trong phòng này cô treo nhiều cánh tay cẳng chân như vậy làm cái gì?"

Lý bộ trưởng cũng nói: "Những thứ này là của bọn nó sao?"

Cố Phi Âm nhìn phòng trữ hàng này rất là vừa lòng: "Cất chút đồ ăn vặt mà thôi, cũng đem bán lấy ít tiền gì đó nữa, he he. Tiểu Trương, tới nhìn xem, họ Trang ở chỗ này."

Đang không biết nên nói cái gì-tiểu Trương quay đầu liền nhìn thấy họ Trang bị Cố đại sư từ dưới gầm bàn kéo ra: . . .

Lý bộ trưởng cũng mở to hai mắt nhìn, đây, họ Trang này sao lại thảm đến như vậy? Cánh tay cẳng chân đều không có, trên mặt cũng lộn xộn rối tung lên, ngoại trừ cái miệng có thể nói chuyện vẫn hoàn hảo, quả thực nhìn không ra hình dáng của quỷ nữa. So với lúc từ trong tay bọn họ chạy trốn ra còn thảm gấp vô số lần, nhìn cực kì đáng thương.

Chỉ thấy Cố đại sư xách tên họ Trang đặt lên trên mặt bàn, "Tiểu Trương, tiểu Lý, đến nhìn xem, con này các cậu tùy tiện đưa một chút là được, yên tâm, lần này tôi trói hắn chặt lắm rồi, bảo đảm không chạy được."

Họ Trang hận không thể đem chính mình chui xuống đất: . . .

“Tên trộm họ Triệu” bị xiên trên đỉnh cán chổi cùng với đám quỷ nhỏ bị xâu thành chuỗi: . . .

Nếu luận thảm, bọn họ vẫn là không bì kịp Trang Đại Vương đâu, trong nháy mắt có chút vui mừng là sao hả?

Tiểu Trương cùng tiểu Lý cũng không phải hạng người keo kiệt gì, mỗi lần mua quỷ mấy chục, mấy chục nói ra cũng thật xấu hổ, nhưng Cố đại sư đã lên tiếng, bọn họ cũng không tiện nói cái gì khác. Lần này để cho bọn họ tự đưa, vậy liền, "Một trăm tệ được chứ?" Bọn họ cũng sợ đưa nhiều Cố đại sư không cần.

Cố Phi Âm kinh ngạc xem xét họ Trang, không nghĩ tới hắn ở trong lòng tiểu Trương cùng tiểu Lý còn thật đáng giá, lại bán được những một trăm tệ! Vậy một trăm tệ cũng tốt, được, liền thành giao luôn đi.

Đem họ Trang giao cho Tiểu Trương cùng tiểu Lý, phòng trữ hàng này coi như được giải quyết. Cô chuẩn bị cơm trưa liền đem đồ ăn tối qua chưa ăn hết đem đi hâm nóng lên. Ăn no xong lại đi thành phố E một vòng, tranh thủ đem việc buôn bán bóng đen kia đàm phán cho xong. Nay cũng đã là mùng một năm mới, mùng bốn liền phải đi làm, nếu không đi thì không còn thời gian đi nữa.

À, lúc Trương đạo trưởng chuẩn bị đi mới đột nhiên nhớ tới ông tới đây là có chính sự muốn hỏi: "Cố đại sư, gần đây chúng tôi gặp phải một loại âm khí, toàn thân tối đen, phảng phất còn có thực thể, cũng có thể nghe quỷ triệu hoán, phàm tiến vào khu vực âm khí màu đen, đều sẽ bị nó khống chế. . . Cô biết đó là vật gì không? Có biện pháp nào đối phó nó hay không? Chúng tôi có mấy vị đạo hữu bị bắt, hiện tại đang nghĩ biện pháp cứu bọn họ ra."

Cố Phi Âm nhìn bọn họ suy nghĩ trong chốc lát, này âm khí không chính là đám bóng đen cô đang suy nghĩ đầy đầu đó sao?

"Các cậu cũng phát hiện loại bóng đen này hả? Ở nơi nào?" Không nghĩ tới có nhiều bóng đen như vậy, vậy việc làm ăn của cô liền có thể làm được càng rộng lớn rồi.

Trương đạo trưởng thở dài nói: "Trong ngôi mộ cổ dưới chân núi Đại Hoa thành phố E, trong mộ cổ kia có rất nhiều nữ quỷ, rất khó đối phó, không chỉ đả thương đạo hữu của chúng tôi, còn bắt bọn họ đi, hiện tại sống chết chưa rõ."

Cố Phi Âm: ". . . ? ? ?"

. . . Mộ cổ dưới chân núi Đại Hoa thành phố E? Đàn nữ quỷ? Làm sao nghe lại giống như nơi cô tạm thời gửi di sản ấy nhở?

Đương nhiên có phải hay không, còn phải đi qua mới biết được. Lúc này Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng dắt theo một chuỗi quỷ, cũng nhất định phải đem bọn nó đưa hết về đặc bộ giao cho chuyên gia xử lý trước mới được. Mấy người thương lượng một chút, đặt vé máy bay ba giờ chiều đi thành phố E.

Ngay khi tiểu Trương cùng tiểu Lý dắt đám quỷ rời đi, Cố Phi Âm đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Tiểu Trương, chờ một chút!"

Cô suýt chút nữa thì quên, còn chưa hỏi đường nữa!

Tiền muốn kiếm, nhà cũng vẫn phải tìm.

Cô đá đá đám quỷ nhỏ kia, nói: "Các ngươi biết Mạc Sơn ở nơi nào không?"

Một đám quỷ ngửa đầu nhìn cô gái tóc dài sầm mặt hỏi bọn nó kia, nheo đôi mắt không có tiêu cự, ánh mắt có chút không tốt, giống như bọn nó dám nói không biết, liền có thể một miếng gặm hết bọn nó vậy.

Nhưng Mạc Sơn ở nơi nào chứ? Bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua, làm sao mà biết được?

Đám quỷ nhỏ hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết Mạc Sơn sao?"

"Ta không biết, ngươi biết không?"

"Ta cũng không biết, ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, các ngươi ai biết không?"

". . ."

“Tên trộm họ Triệu” nói: "Nếu chúng ta biết, cô có phải sẽ tha cho chúng ta hay không?"

Cố Phi Âm thành khẩn nói: "Các ngươi nếu cóai biết, tôi liền tạm thời chuộc hắn lại trước. Các ngươi biết sao?"

. . . Chuộc trở về?

Thật ra chuộc trở về cũng không tệ, thủ đoạn của đám người đặc bộ bọn họ cũng biết. Loại phạm nhân như bọn họ là không cần giảng tình cảm gì hết, trực tiếp bị đưa đi địa ngục chịu khổ hình, không đến mấy chục mấy trăm năm là đừng nghĩ đi ra, mỗi ngày đều chịu khổ chịu tội không nói, chịu hết tội còn không nhất định có thể dấn thân vào làm người, 90% đều làm súc sinh.

Mấu chốt là đã từng làm người ai lại muốn đi làm súc sinh cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, đám quỷ nhỏ đều biểu hiện cực kỳ tích cực, hưng phấn, vắt hết óc nghĩ lại xem bọn nó đã từng đi qua nơi nào gọi là Mạc Sơn hay chưa.

Họ Trang cũng trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, Mạc Sơn? Mạc Sơn? Tên này như thế nào nghe có chút quen tai nhỉ?

Hắn nhớ hình như rất lâu rất lâu trước kia, hắn nghe qua một lời đồn, nghe nói dưới chân núi Mạc Sơn có một vị cao tăng đắc đạo. Vị cao tăng đó đạo hạnh đặc biệt cao, nếu có thể đem hồn phách của hắn ăn xuống bụng, liền có thể lập tức trở thành quỷ tiên, miễn đi khổ cực mấy trăm năm tu hành. Đáng tiếc hòa thượng kia cực kì lợi hại, quỷ đi tìm hắn không phải bị hắn siêu độ chính là bị hắn đánh đến hồn phi phách tán, cho nên vẫn luôn không có con quỷ nào đắc thủ.

Lúc ấy hắn cũng nghe danh mà đi, muốn xem một chút vị hòa thượng kia có phải thật lợi hại giống trong truyền thuyết hay không, lại không ngờ gặp được mối tình đầu của hắn. Mối tình đầu của hắn thật là xinh đẹp, hắn chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, tùy tiện cười một tiếng, nói một câu đều có thể làm hắn thần hồn điên đảo. . . Tên hòa thượng bỏ đi kia tự nhiên bị hắn vứt ra sau đầu, hắn không có hứng thú với việc có được thành quỷ tiên hay không, thành quỷ tiên làm sao hấp dẫn được bằng ái tình chứ?

Đáng tiếc mối tình đầu hắn còn chưa có theo đuổi được, liền bị một cô gái tóc dài gặm cho vỡ nát, sợ tới mức hắn trong một đêm liền trốn xa ba trăm mét, đầu cũng không dám quay lại.

Tình yêu của hắn cũng liền chết lưu trong bụng, trở thành một trong những tiếc nuối lớn nhất đời quỷ của hắn, đến nay vẫn còn nhớ mãi không quên, nhớ tới liền hận không thể đánh sấp mặt cô gái tóc dài kia. . . Nhưng ngẫm lại, tám chín mươi năm trước hắn đều không phải đối thủ của cô gái tóc dài, hiện tại khẳng định càng không phải. Hắn cũng sẽ không ngu ngốc trở về tìm chết.

Hiện giờ cô gái tóc dài trước mắt này lại muốn tìm Mạc Sơn, nơi ở của cô gái tóc dài trước kia? Giữa hai người này có quan hệ gì sao?

Nhưng một là quỷ, một là người, nhìn thế nào cũng không liên quan đến nhau, nhưng hai kẻ này lại đều rất đáng sợ, há mồm ngậm miệng đều muốn ăn quỷ. Chẳng lẽ cô gái tóc dài trước mặt này lại chính là con gái của cô gái tóc dài trước kia? Hoặc là đệ tử? Sư tỷ sư muội đồng môn?

Rất có thể đó.

Bạn đang đọc Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ (Hoàn thành) của Duy Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mocmeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 236

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.