Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Hà song sinh, Thập Nhị Phẩm Huyết Liên!

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

"Chúng ta cũng đi qua?"

Chín vị lão tiên Vương vừa mừng vừa lo sợ nhìn Tiếu Nhiên.

Trong mắt bọn họ Tiếu Nhiên không phải là một thanh niên Chân Tiên cảnh, mà rõ ràng là một lão cổ hủ không biết đã sống bao nhiêu kỷ nguyên!

"Ha ha, đều tại ta suy nghĩ không vẹn toàn, mấy vị cách xa vạn dặm tới giúp đỡ, kính xin vào trong gặp gỡ một lần!"

Xã Tắc Tiên Hoàng lớn tiếng cười một tiếng nói.

Lúc trước hắn gặp phải quá nhiều việc ngoài ý muốn, cho nên vẫn chưa kịp chú ý chín vị lão tiên Vương, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng.

Hắn cũng không phải loại người trong mắt chỉ có lợi ích, bây giờ dĩ nhiên tràn đầy áy náy, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải cho chín vị kia một ít bồi thường.

"Đa tạ tiền bối, đa tạ Xã Tắc Tiên Hoàng!"

Chín vị lão tiên Vương liền vội vàng cám ơn, sau đó đạp không tới, đi theo sau lưng đám người Tiếu Nhiên.

"Tiền bối, nơi này là chỗ ta bế quan, tuyệt đối không người nào dám làm phiền!"

Xã Tắc Tiên Hoàng mang đám đông tới bên trong một tòa cung điện rồi vừa cười vừa nói.

Lúc trước thấy Tự Tại Tiên Hoàng biểu lộ hắn có thể nhìn ra nàng cùng Nam Cung Dư nhất định có một ít sự việc cực kỳ bí mật muốn trao đổi.

Nơi này mười phần yên tĩnh, rất thích hợp bàn bạc.

"Vậy thì phiền toái!"

Tiếu Nhiên cười nói.

"Tiền bối khách khí!"

"Mấy vị Tiên Vương, ta gần đây mới thu thập được một nhóm linh quả rượu ngon, chúng ta đồng thời nếm thử một chút như thế nào?"

Xã Tắc Tiên Hoàng nói.

"Tiên Hoàng khách khí!"

Chín người liền vội vàng nói.

Xã tắc Tiên Vương không chỉ tu vi cao thâm, đức hạnh cũng nhân hậu, có lẽ hắn không để ý, nhưng trên thực tế chín vị Tiên Vương cũng hoặc nhiều hoặc ít đã từng được xã tắc Tiên Vương hoặc thế lực của hắn giúp đỡ.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không lấy lòng liều chết tới Hậu Thổ Tinh cứu viện.

"Tiểu Chủ Nhân, ngồi đi!"

Đám người Xã Tắc Tiên Hoàng vừa đi, Thanh Giác liền lấy ra chiếc ghế nằm mà Tiếu Nhiên thích.

Tiếu Nhiên cũng không khách khí, trực tiếp nằm xuống, Nam Cung Dư ngồi ngay ngắn ở bên người Tiếu Nhiên.

"Tôn Chủ!"

Tự Tại Tiên Hoàng quỳ xuống trước mặt Nam Cung Dư, đối với Tiếu Nhiên nàng không để lộ nửa điểm hiếu kỳ.

Nàng là một cái thuộc hạ hiểu chuyện, việc của Tôn Chủ nàng chưa từng hỏi qua.

"Nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra!"

Nam Cung Dư từ tốn nói.

"Tôn Chủ, năm đó ngài muốn tìm cách khác để tấn thăng Tiên Hoàng, để chúng ta phong tỏa Minh Hà, bảo đảm Minh Hà tuyệt đối an toàn. Chúng ta đã mở ra Minh Hà sát trận, ta cùng đám người Thấp Bà cùng bảo vệ trận tâm!"

"Tưởng rằng gió êm sóng lặng, nhưng sau khi ngài đi 100 năm, đột nhiên có một vị thần bí Tiên Hoàng buông xuống, cầm một kiện Tiên Hoàng Đỉnh xông vào Minh Hà!"

"Người này đối với Minh Hà sát trận cực kỳ hiểu rõ, tuy rằng chúng ta bốn người toàn lực chống lại, như cũ khó mà ngăn cản!"

"Cuối cùng Minh Hà bị người này lấy đi, ba người Thấp Bà bị phong ấn dưới đáy Minh Hà!"

"Lúc ấy ta dự định tự sát tạ tội, kết quả một nữ tử xuất hiện cứu ta, hơn nữa nói cho ta biết ngài không có việc gì. Sau đó càng giúp ta trở thành Tự Tại Thiên chủ, để cho ta ở Tự Tại Thiên chờ ngài trở về!"

Tự Tại Tiên Hoàng nói.

"Là nàng!"

Nam Cung Dư nghe xong, trong mắt nàng lộ vẻ hiểu rõ, hiển nhiên đã biết người xuất thủ là ai.

Nam Cung Dư nhìn Tự Tại Tiên Hoàng quỳ rạp dưới đất, thần sắc ngược lại hòa hoãn mấy phần, "Nếu như người xuất thủ là nàng, các ngươi không ngăn được cũng bình thường!"

"Đứng lên đi!"

Nam Cung Dư nói.

"Đa tạ Tôn Chủ!"

Tự Tại Tiên Hoàng đứng dậy, nhưng vẫn cung kính đứng ở đó.

"Dư nhi, ngươi biết người nọ là ai?"

Tiếu Nhiên tò mò hỏi, trên người vị hôn thê này cũng dấu không ít bí mật.

"Ta quả thật biết nàng là ai!"

Nam Cung Dư lộ vẻ khổ sở nói, "Nếu như ta đoán không sai, nàng chắc là muội muội sinh đôi của ta Nam Cung Dao!"

"Ngươi còn có một muội muội?"

Tiếu Nhiên sững sờ, ngay cả Tự Tại Tiên Hoàng đều lộ ra vẻ không hiểu, hiển nhiên nàng cũng không biết Nam Cung Dư có một vị muội muội.

"Ừ!"

"Ta cùng Nam Cung Dao, đều do Minh Hà dựng dục ra sinh linh, ta cùng nàng đều là Thập Nhị Phẩm Huyết Liên, mà Minh Hà cũng là ta cùng nàng bổn nguyên. Nhưng chúng ta năm đó xảy ra hiểu lầm, cuối cùng nàng chọn rời đi Minh Hà!"

Nam Cung Dư giải thích.

"Vì sao năm đó ngươi không ở Minh Hà đột phá, mà là muốn đi tìm một chỗ khác?"

Tiếu Nhiên hiếu kỳ hỏi.

"Ta phát hiện một nơi di tích từ Thượng Cổ một kỷ nguyên, bên trong có một trận tạo hóa đủ để giúp ta vô địch tại Tiên Hoàng cảnh!"

"Vì vậy ta mới truyền tin cho Tự Tại, để nàng bảo vệ tốt Minh Hà, ta dự định mượn tạo hóa kia đột phá đến Tiên Hoàng đỉnh phong, sau đó sẽ lấy Minh Hà siêu thoát Tiên Hoàng cảnh giới, bước vào cảnh giới trong truyền thuyết kia!"

Nam Cung Dư trầm giọng nói.

"Kết quả là thời khắc mấu chốt đang đột phá, vị trí của ta bị đã từng kẻ địch phát hiện, suốt mười ba Tiên Vương, còn có một vị Tiên Hoàng, liên thủ đánh tới!"

"Cuối cùng vị Tiên Hoàng kia cùng mười ba Tiên Vương bỏ mình, mà ta bị tổn thương bổn nguyên!"

"Sau trận hỗn chiến kia, kỳ vật bị ta luyện hóa vào trong cơ thể. Đáng tiếc lúc ấy trạng thái của ta căn bản không cách nào tiếp tục đột phá, cho nên lựa chọn sống lại ở Thiên Tuyền Tinh!"

"Sau đó sự việc xảy ra ngươi cũng biết, trong quá trình ta lần nữa dựng dục, bởi vì Minh Hà bị lấy đi, thiếu chút nữa yên diệt linh trí, ngay lúc đó mẫu thân ngươi xuất thủ cứu ta!"

Nam Cung Dư giải thích.

Tiếu Nhiên nghe khẽ vuốt cằm, thì ra Nam Cung Dư sống lại một đời còn có loại ẩn tình này.

Chỉ là vị hôn thê này của mình cũng thật là dũng mãnh, lấy Tiên Vương cảnh giới, lại chém ngược một vị Tiên Hoàng cùng mười ba vị Tiên Vương khác, sức chiến đấu quả thật rất kinh người.

"Tuy nhiên ta vẫn rất kỳ quái, vì sao Nam Cung Dao muốn lấy đi Minh Hà?"

Nam Cung Dư trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.

Nàng và Nam Cung Dao mặc dù có hiểu lầm, nhưng đó là bởi vì Nam Cung Dao tâm tính cao ngạo, không muốn nghe Nam Cung Dư giảng đạo, thậm chí trước khi đi, hai món thần binh A Tị, Nguyên Đồ đều để lại cho Nam Cung Dư!

Theo lý mà nói, Nam Cung Dao tuyệt đối sẽ không lấy đi Minh Hà ở thời điểm nàng suy yếu như vậy mới đúng.

Huống chi lúc đó Nam Cung Dao đã đột phá đến Tiên Hoàng cảnh giới, đối với nàng Minh Hà đã vô dụng.

Nhưng nếu như không phải là Nam Cung Dao, lấy Minh Hà sát trận uy lực cho dù Tiên Hoàng đều khó công phá!

"Chuyện này không có gì phải suy nghĩ, sau này gặp nàng thì hỏi một chút là được!"

Tiếu Nhiên cười nói, "Quan trọng là bây giờ ngươi không có việc gì, hơn nữa cũng thành công sống thêm một đời!"

"Đúng a! Nếu không phải vì chuyện này, ta cũng không phải là vị hôn thê của ngươi!"

Nam Cung Dư nhếch miệng hiện lên một vệt động lòng người nụ cười.

"Tôn Chủ, bây giờ ngươi trở về, Tự Tại Thiên tất cả đều nghe theo ngươi!"

Tự Tại Tiên Hoàng nghiêm mặt nói.

"Một Tự Tại Thiên mà thôi, ngươi cứ giữ đi!"

Tiếu Nhiên đứng dậy nói, "Chúng ta đi gặp một chút chín lão tiên Vương kia, sau đó đến lượt kiếm chỉ Thiên Sứ Mẫu Hoàng!"

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.