Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loài côn trùng mang dòng máu bẩn thỉu!

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Tĩnh mịch!

Tiếu Nhiên ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi đều là xác chết cụt tay, từng viên tinh cầu tàn phá bị nhuốm máu lơ lửng trong tinh không!

Trong mơ hồ, nơi đây còn có một cổ ý chí bất khuất lượn lờ khiến nó càng lộ ra vẻ quỷ dị và đáng sợ.

Ai cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì lại khiến viên cổ tinh này biến thành một nơi tuyệt địa như vậy!

“Tại sao có thể như vậy, mấy tháng trước ta đến nơi này thì thấy nó vẫn rất phồn hoa cơ mà!”

Lúc này Thanh Giác cũng ngẩn ra.

Khó có thể tưởng tượng rằng mới mấy tháng mà thôi, một Nghiễm Hàn Tinh vô cùng huy hoàng dĩ nhiên đã biến thành một cái tử vực.

“Chúng ta đến đó xem sao!”

Tiếu Nhiên nhìn Nghiễm Hàn Tinh bị tàn phá không chịu nổi chỉ còn lại một mảnh đại lục, thân hình hắn lóe lên một cái đã xuất hiện ở chỗ kia.

Khắp đại lục đều là vực sâu vạn trượng, hố rãnh ngang dọc, giống như chỉ cần giậm chân một cái liền có thể khiến mảnh đại lục này hoàn toàn vỡ nát.

“Các ngươi có phát hiện điều gì hay không? Hình như những hố sâu này hình thành là do có thứ gì đó nổ tung từ trong ra ngoài!”

Tiếu Nhiên đánh giá một cái hố sâu rồi như có điều suy nghĩ nói.

Nếu như Nghiễm Hàn Tinh bị ngoại giới tu sĩ công kích vậy thì những hố sâu kia hẳn là sụp đổ nứt nẻ, mà không phải có dạng rãnh sâu nhô lên giống như bây giờ!

Cảnh tượng thế này thật giống như một viên tinh cầu tự bành trướng đến mức tận cùng rồi “đoàng”, tất cả vỡ nát.

“Lực lượng hủy diệt Nghiễm Hàn Tinh đến từ lòng đất!”

Tiếu Nhiên giương mày lên.

“Chúng ta xuống dưới kiểm tra xem sao!”

Thanh Giác nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Được!”

Đám người Tiếu Nhiên tìm một cái hố sâu rồi nhảy xuống, quả nhiên giống như hắn suy đoán, càng xuống sâu thì vết rách lại càng lớn!

Đến cuối cùng thì cảnh tượng giống như trung tâm tinh cầu bị người khác moi ra hoàn toàn!

Xác chết!

Dọc theo con đường này, Tiếu Nhiên thấy rất nhiều xác chết, tất cả đều là xác chết của tu sĩ.

Từng thi thể đều bị tàn phá không chịu nổi, Tiếu Nhiên thấy tại vị trí vết thương của những tu sĩ kia đều có một loại lực lượng thần bí bao phủ, nó tản mát ra khí tức hung lệ đến mức tận cùng!

Mà ở trên vách đá bốn phía, Tiếu Nhiên còn thấy từng vết cào rất dài!

“Chẳng lẽ là yêu thú nào đó?”

Tiếu Nhiên lộ vẻ xúc động!

Bọn họ cũng không dừng bước mà một đường đi xuống, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng bọn họ đã tiến vào chỗ sâu nhất của đại lục!

Ở đó Tiếu Nhiên thấy một bộ thi thể!

Đó là thi thể của một tên nam tử mặc chiến y đúc từ thần thiết!

Trên chiến y vẫn còn vết máu loang lổ, nó tản ra khí tức Tiên Hoàng rất đậm đà, hẳn đã từng là một kiện đỉnh cấp Tiên Hoàng chiến y!

Nhưng bây giờ chiến y kia đã bị tàn phá hầu như không còn, khắp nơi đều là vết rách.

Trên mặt nam tử còn có vết máu tươi chưa khô hẳn tản mát ra uy áp nồng đậm, mặc dù hắn đã chết nhưng vẫn có thể đoán được hắn đã từng là nhân vật gây gió gây mưa một thời.

Thi thể nam tử kia cũng không hoàn chỉnh!

Cả tứ chi của hắn đều không còn, vết rách chỗ đứt rất không bằng phẳng, giống như bị người khác dùng sức kéo xuống, mà phần dưới thân thể hắn cũng mang đầy vết thương!

“Xương cốt và máu thịt toàn thân hắn đều bị chấn vỡ, nguyên thần thì bị yên diệt! Hẳn là đã chết trận!”

Thanh Giác kiểm tra xong thi thể thì sắc mặt nàng có chút buồn bả.

Nam tử trước mắt này hẳn là gặp phải đại địch rồi tử chiến không lùi, hắn huyết chiến đến một giọt máu cuối cùng chảy sạch mới hao hết tất cả lực lượng mà chết ở chỗ này.

“Có chút thú vị, lại có thể để cho một tên Tiên Hoàng tử chiến mà chết!”

Tiếu Nhiên nháy mắt một cái, khiến Tiên Hoàng phải tử chiến, điều này có vẻ không tầm thường.

Thông thường khi một tên Tiên Hoàng đối mặt cao thủ cùng cảnh giới vây công thì nếu hắn một lòng muốn chạy trốn sẽ rất khó cưỡng ép giữ lại hắn.

Dù sao Tiên Hoàng có vô số biện pháp chạy trốn!

“Nếu hắn tử chiến không lùi thì hẳn là còn có nguyên nhân khác!”

Sắc mặt Nam Cung Dư cũng cực kỳ nghiêm túc.

“Thu lại thi thể đi, lát nữa chúng ta đưa hắn đi an táng!”

Tiếu Nhiên vươn bàn tay ra, chỉ thấy thi thể kia hóa thành một vệt sáng biến mất không thấy gì nữa.

Đối với vị Tiên Hoàng trước mắt này, Tiếu Nhiên hiếm thấy tỏ ra vài phần kính ý!

Bất kể đối phương vì nguyên nhân gì tử chiến không lùi để rồi cuối cùng chết trận, loại nhân cách này rất đáng giá Tiếu Nhiên giúp đối phương một lần.

Thi thể hắn không nên bị để lại chỗ này rồi bị những tu sĩ khác xông vào tìm cơ duyên mang đi!

“Ồ!”

Nhưng mà bỗng nhiên Tiếu Nhiên thấy ở vị trí cũ của thi thể có một mảnh vỡ không lành lặn!

Mảnh vỡ lớn chừng bàn tay, nó có hình vòng cung trắng muốt như ngọc, trên đó còn có từng cái đạo văn huyền diệu xuôi ngược tản mát ra ánh sáng huy hoàng.

Hình dạng xung quanh mảnh vỡ kia không theo một quy tắc nào cả, hẳn là một góc của món đồ nào đó.

Tiếu Nhiên cầm mảnh vỡ kia trong tay, chỉ thấy có từng vệt ánh sáng huy hoàng chảy xuôi trên lòng bàn tay của hắn, nhìn qua thì loại ánh sáng này có vẻ thần thánh siêu nhiên, nhưng trên thực tế nó lại giấu giếm một loại khí tức hung ác như hung thú.

Đương đương đương!

Tiếu Nhiên gõ mảnh vỡ vài cái thì vang lên tiếng sắt thép va chạm khiến hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Mặc dù có vẻ hắn gõ rất tùy ý nhưng lực lượng kia lại đủ để vỡ nát bất kì Tiên Binh nào!

Vậy mà bây giờ mảnh vỡ này lại hoàn hảo không chút tổn hại!

“Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước nhìn xem!”

Tiếu Nhiên chú ý tới vị trí xác chết vừa nãy hình như chỉ là một cái cửa vào, hắn tiếp tục bước chân đi vào phía trong!

“Đây là...”

Bỗng nhiên Tiếu Nhiên chợt nhíu mày!

Vô tận mảnh vỡ!

Mỗi miếng đều cực kỳ tương tự với mảnh vỡ mà hắn vừa mới nhặt được, chỉ thấy khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, trên mỗi mảnh vỡ đều có đạo văn huyền diệu xuôi ngược nối liền nhau không dứt, tất cả đều tản mát ra ánh sáng vô cùng thánh khiết!

Vô tận ánh sáng khiến thế giới dưới lòng đất vốn tàn phá không chịu nổi thì bỗng trở thành “tịnh thổ”, vừa thần thánh vừa siêu nhiên!

Vô tận mảnh vỡ vương vãi đầy trên mặt đất, một tầng lại một tầng, số lượng của chúng có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, liếc mắt không thấy được phần cuối.

“Đây là... Đây là vỏ trứng?”

An Nhược Hi trợn tròn mắt.

Những mãnh vụn kia hình dáng khác nhau, có vài miếng tương đối hoàn chỉnh, nhìn qua chúng giống như mảnh vỡ của một cái trứng vô cùng lớn sau khi bể nát còn sót lại.

“Cũng hơi giống!”

Tiếu Nhiên cũng gật đầu.

“Ta nghĩ ta đã biết đến cùng nơi này trải qua cái gì!”

Mà khi nhìn thấy những mãnh vụn kia thì sắc mặt Thanh Giác và Nam Cung Dư đều biến hóa.

Sắc mặt các nàng đều vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang theo một vẻ tức giận khó mà ức chế!

Điều này rất không bình thường!

Hai nàng đều là Tiên Vương, cho dù đối mặt cừu địch cũng có thể ung dung bình tĩnh, nhưng bây giờ lại tỏ ra tức giận với một ít mảnh vỡ như vậy.

“Nói ta nghe xem!”

Tiếu Nhiên giật mình nói.

“Nếu như chúng ta không đoán sai thì những mảnh vỡ này đúng là vỏ trứng! Trong quả trứng khổng lồ kia dựng dục Thiên Sứ nhất tộc!”

Nam Cung Dư nói với ánh mắt vô cùng băng lãnh.

“Thiên Sứ?”

Tiếu Nhiên sững sờ, hắn đã từng nghe nói qua chủng tộc này trong thần thoại trên địa cầu, không nghĩ tới ở Đông Thần Giới cũng có.

“Đúng vậy! Một loại côn trùng có dòng máu bẩn thỉu chảy xuôi trong cơ thể!”

Thanh Giác cũng nói với vẻ chán ghét.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.