Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá!

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Thương Thiên Nguyệt không ngừng hướng dẫn Tiếu Nhiên, hai người cùng nhau tiến bộ.

Nhưng rốt cuộc ngày này cũng tới, Thời Gian Thủ Hộ Giả xuất hiện.

Sở dĩ phải mất ba năm không phải bởi vì bọn hắn sợ hãi, mà bởi vì ở vũ trụ này, cho dù ngươi có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Lần này bọn họ tới ba người, phía trước nhất là một tên nhìn giống khỉ, tên là Tôn Vô Địch.

Trong tay hắn cầm một chiếc gậy sắt khổng lồ lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiên cười nói:

- Ngươi là tên giết chết lão ưng?

Tiếu Nhiên cũng lạnh lùng đáp lại:

- Ta không biết ai là lão ưng, ta vừa mới đến đây.

Mấy người bọn hắn đương nhiên sẽ không tin, lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiên nói:

- Ta cảm nhận được trên người của ngươi có một loại lực lượng rất mạnh mẽ, nếu ngươi không phải là cường giả thì ta thật không tin thế giới nhỏ bé này còn có cao thủ chân chính.

Tiếu Nhiên cười lạnh nói:

- Điều các ngươi nghĩ không nhất định là sự thật, có phải các người quá tự đại rồi hay không?

Mà ngay tại lúc này, một liễu tinh xông lại nói:

- Lão sư của chúng ta là người tốt, hắn không thể nào giết đồng bạn của ngươi!

Nhưng Tôn Vô Địch kia sẽ không tin, bởi vì thực lực hai người chênh lệch quá lớn, cho nên Tôn Vô Địch lạnh lùng quất một gậy liễu tinh liền trực tiếp tan tành mây khói.

Điều này khiến Tiếu Nhiên hoàn toàn tức giận, hắn lạnh lùng nhìn Tôn Vô Địch quát lớn:

- Ngươi tưởng rằng mình muốn làm gì thì làm sao!

Tiếu Nhiên trực tiếp thúc giục năng lượng hủy diệt trong cơ thể mình tập trung vào trên tay phải rồi vung chưởng đánh về phía đối phương!

Tôn Vô Địch trực tiếp bị đánh bay!

Tôn Vô Địch không ngờ rằng đến đây lại gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, cho nên dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng hắn bị Tiếu Nhiên đánh văng ra xa.

Một tên Thủ Hộ Giả mặt giống lợn cười ha ha nói với Tôn Vô Địch:

- Không ngờ ngươi lại bị một tên thổ dân đánh bay, ha ha ha.

Tôn Vô Địch tức giận quát lớn:

- Ngươi im miệng! Không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm đâu!

Sau đó hắn nhảy cỡn lên hung hăng nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên.

Tiếu Nhiên nói một cách lạnh lùng:

- Có lẽ thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng không phải loại mặc cho ngươi xâu xé, hừ.

Vừa nói xong, hai người lại lao vào đánh nhau.

Tôn Vô Địch càng đánh càng kinh hãi. Thật không hiểu vì sao tinh cầu nhỏ bé này sẽ xuất hiện người mạnh mẽ như Tiếu Nhiên.

Sau nửa ngày công kích, Tôn Vô Địch không có chút thắng thế nào mới lui về thở hồng hộc nói:

- Rốt cuộc ngươi sử dụng yêu thuật gì, tại sao lại mạnh mẽ như thế?

Tiếu Nhiên nở nụ cười:

- Mặc dù cảnh giới của ta không bằng ngươi, nhưng đây là ngôi nhà thứ hai của ta, không thể để ngươi tùy ý phá hủy được. Dĩ nhiên sức mạnh của ta sẽ bộc phát gấp trăm ngàn lần.

Tên mặt trâu còn lại thấy vậy thì hoàn toàn nổi điên:

- Khả năng hắn thật sự không bằng ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không!

Vừa nói xong hắn lao tới như một tia sáng, Tiếu Nhiên thấy tốc độ của hắn thì nhất thời lùi lại một bước lẩm bẩm nói:

- Ngươi cũng đạt tới tốc độ cực hạn? Đã như vậy thì hãy để ta lãnh giáo một chút đi.

Vừa nói xong, bàn tay của Tiếu Nhiên trực tiếp vươn ra bắt lại cánh tay của tên mặt lợn sau đó dùng sức bóp mạnh, nhưng thật bất ngờ là Ngưu Đại Lực lại không bị thương, cánh tay hắn từ từ nhỏ đi sau đó nhân cơ hội Tiếu Nhiên không chú ý rút ra rồi xoay người đánh ra một chưởng về phía Tiếu Nhiên mang theo một luồng sức mạnh màu đen.

Tiếu Nhiên thấy vậy thì vận dụng lực lượng hủy diệt của mình để đối kháng, cả hai người bị hai cổ lực lượng màu đen hoàn toàn bao phủ.

Tiếu Nhiên dùng sức, hai loại lực lượng không ngừng va chạm vào nhau.

Màu đen đối với màu đen!

Sau một lúc, tất cả mọi người mới nhìn thấy hai người xuất hiện.

Tiếu Nhiên lùi một bước, Ngưu Đại Lực lui hai bước.

Hắn nhìn Tiếu Nhiên rồi nói với vẻ khó tin:

- Không nghĩ tới ở đây lại còn có cường giả như vậy, xem ra một mình ngươi có thể đối kháng với ba người chúng ta.

Tôn Vô Địch thấy vậy thì hô lớn:

- Không cần nói nhảm với hắn, chúng ta liên thủ giết chết hắn.

Trư Cương Liệp cũng lên tiếng:

- Đúng đấy lão ngưu, ta thấy tên này không phải đơn giản.

Ngưu Đại Lực vẫy tay tỏ ý hai người bọn họ im lặng, sau đó chậm rãi nói với Tiếu Nhiên:

- Công nhận lực lượng của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ vậy thì sợ rằng ngươi còn không có cách nào chạy thoát, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mặc dù ngươi đã từng giết chết lão ưng nhưng nếu ngươi gia nhập Thời Gian Thủ Hộ Giả thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện.

Tiếu Nhiên cười nói:

- Không cần, ta không muốn làm việc cùng các ngươi, đám yêu ma quỷ quái các ngươi cũng dám ở đây bàn điều kiện với ta?

Vừa dứt lời, Tiếu Nhiên vọt thẳng lên, lúc này bọn họ mới biết Tiếu Nhiên không chỉ sở hữu lực lượng mạnh mẽ mà tốc độ của hắn cũng đạt tới cực hạn!

Hắn cứ như vậy vọt tới trước mặt Trư Cương Liệp, đối phương muốn ngăn trở nhưng lại chậm chạp không thành công bị Tiếu Nhiên dùng một tát đánh văng tới rất xa.

Trư Cương Liệp ổn định thân hình lại chạy tới hét lớn:

- Con bà nó, ngươi lại dám đánh lén lão tử!

Tiếu Nhiên cũng không quay đầu mà lại vung một tát!

Lần này cũng không phải đánh lén, mà là ngang nhiên đánh mặt!

Nhưng dù vậy Trư Cương Liệp cũng không có cách nào tránh thoát, lại bị tát bay đến không biết nơi nào.

Sau mấy giây hắn mới gian chạy về.

Thấy Tiếu Nhiên cùng Tôn Vô Địch đang đánh nhau, hắn tức giận hỏi:

- Ngưu Đại Lực, ngươi đang làm gì đây, bây giờ ba người chúng ta cùng lên đi.

Ngưu Đại Lực cười lạnh nói:

- Tên phế vật như ngươi còn không thấy ngại mở miệng, bị người ta tát bay xa như vậy còn không thấy mất mặt sao, ta thấy nhục nhã thay ngươi đấy, ta tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm như vậy.

Nghe được hắn nói như vậy, Trư Cương Liệp cũng tức giận:

- Ngươi ngu à, lão ưng đã từng chết ở chỗ này đấy, có cái gì so với chết còn quan trọng hơn sao?

Ngưu Đại Lực hừ lạnh rồi nói:

- Thật không biết đến cùng tại sao ngươi có thể gia nhập Thời Gian Thủ Hộ Giả, sở dĩ chúng ta mạnh mẽ cũng bởi vì mỗi người có năng lực tác chiến rất mạnh, nếu gặp phải một đối thủ mạnh mẽ như vậy mà ngươi không tự đánh bại hắn mà phải liên thủ thì sau này ai còn xem trọng chúng ta đây?

Thấy Ngưu Đại Lực ngang nhiên lẫm liệt như vậy, Trư Cương Liệp cũng cười gằn:

- Ngươi chính là một kẻ ngu ngốc, mỗi ngày bốc phét còn tưởng rằng mình rất lợi hại sao? Nếu ngươi chết ở chỗ này thì ai sẽ cứu ngươi? Sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ chết một cách oan uổng, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc trước.

Lão ngưu hừ lạnh rồi nói:

- Ta sẽ trách ngươi? Nếu chết ta cũng sẽ tự trách tài nghệ không bằng người, ngươi xem kỹ xảo chiến đấu của hắn kìa, còn có sinh mệnh bổn nguyên tinh thuần kia nữa, chúng ta tu luyện nhiều công pháp như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ dạy dỗ mà lại không bằng một tên thổ dân.

- Hắn gặp may mà thôi.

Trư Cương Liệp rất lạc quan.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.