Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Xá

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Ngay khi Cơ Chân Quân nhìn thấy phía sau mình là một cái mặt quỷ thì hắn không tài nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, miệng thì hoảng sợ hét lên, nhưng mà tay hắn thì lại chém ra một đường dao chí mạng.

“Cong”

Một tiếng va chạm chát chúa vang lên, Cơ Chân Quân một dao chém ra không trượt phát nào, nhằm ngay đúng cổ đối phương mà chém, một dao này găm thật sâu.

Mặc dù đã chém trúng đối thủ nhưng hắn lập tức cảm thấy cánh tay tê dại, hắn chỉ nghe tiếng thôi cũng biết chắc chắn con dao của hắn đã mẻ mất rồi.

Biết mình chém trúng đối phương một dao về sau thì sự sợ hãi trong lòng hắn mới giảm đi một chút, ngay lập tức hắn lại trở lên cảnh giác. Trong đầu hắn có một câu hỏi, tại sao đối phương không đánh trả.

Nhưng rất nhanh Cơ Chân Quân liền biết mình nghĩ nhiều rồi, gương mặt quỷ mà hắn nhìn thấy hóa ra chỉ là một bộ đầu lâu.

Hắn lập tức tới gần hơn một chút nhìn xem, nhưng ngay khi hắn thở ra một hơi thì bộ xương sần sùi lập tức kêu lên răng rắc sau đó hóa thành bột phấn rơi xuống.

“Khụ Khụ”

“Bụp...keng keng..”

Cơ Chân Quân hít phải bụi từ chỗ bộ xương kia bay lên thì ho sù sụ. Nhưng mà đúng lúc này hắn cũng lại nghe thấy một tiếng động lạ.

Cơ Chân Quân cố gắng căng mắt ra nhìn về phía trước, trong động quá tối, mặc dù mắt của hắn đã trải qua rèn luyện một chút nhưng cũng không thấy rõ ràng lắm, trong động này ngay cả ánh trăng cũng không có chiếu vào.

Hắn nhích lên một chút gần chỗ bộ xương hóa thành bụi phấn, sau đó lại nhìn con dao trong tay mình, quả nhiên con dao của hắn khi chém vào bộ xương đã bị mẻ một mảng, bây giờ lập tức trở thành con dao cùn.

“Con dao này của ta chém đá còn không có mẻ, làm sao mà chém một bộ xương cũng có thể mẻ được, thật là kỳ quái.”

Cơ Chân Quân lúc này lập tức thấy khó hiểu rồi, nhưng mà lúc này trong đầu hắn nảy ra một cái đáp án:

“Chẳng lẽ chủ nhân của bộ xương này khi còn sống đã từng luyện thể sao, nếu không phải luyện thể thì không thể nào có được bộ xương cứng chắc như vậy.”

Cơ Chân Quân lập tức khẳng định đáp án này của mình, chỉ có thể là chủ nhân bộ xương này đã từng luyện thể thì con dao của hắn chém vào mới bị mẻ được. Cơ Chân Quân tu vi tuy thấp, nhưng lại biết khá nhiều kiến thức tu chân, cho nên hắn mới đoán ra được đáp án.

“Người này chết chắc chắn cũng đã rất lâu rồi, dựa vào độ cứng của xương và con dao mẻ của ta thì chắc hẳn cấp độ luyện thể cũng không thấp, qua thời gian dài ma sát cho nên bây giờ bị ta chém vào mới hóa thành bụi phấn.”

Cơ Chân Quân lại tiếp tục phân tích khả năng có thể xảy ra. Hắn cúi người xuống xem một chút, phát hiện phủ trên bụi xương còn có một số bụi phấn có màu sắc khác nữa. Hắn đoán đó có thể là dấu vết của y phục.

“Trong này cũng khá kín gió, đa phần gió thổi vào đều sẽ bị chặn ở cửa động, cho nên bộ xương này cũng không có bị chạm tới.”

Cơ Chân Quân lại đưa tay ra phủi phủi lớp bụi, chẳng mấy chốc hắn liền sờ thấy một vật tròn tròn, khi tay của hắn tiếp xúc với vật này còn cảm thấy ấm áp.

“Là một hạt châu.”

Cơ Chân Quân cầm vật tròn tròn mà hắn tìm ra trong bụi xương lên xem, hắn phát hiện ra đây là một hạt châu màu trắng, hạt châu màu trắng này trong suốt nhưng không phát sáng, khi cầm có cảm giác nóng tại nơi tiếp xúc.

“Hạt châu này có chút kỳ lạ, thoạt nhìn cũng hết sức bình thường, nhưng khi cầm lên thì lại thấy phát nhiệt.”

Cơ Chân Quân thì thầm, hắn cũng cảm thấy cơ thể mình lúc này không còn rét như lúc ở bên ngoài nữa, có lẽ cũng là nhờ công dụng của hạt châu này. Hắn không biết ngoài công dụng làm ấm này ra thì hạt châu này còn có khả năng gì nữa, hắn không biết cho nên hắn liền cất vào trong người, đợi sau này lại xem xét tiếp.

Từ khi cầm hạt châu này lên thì hắn không còn cảm thấy lạnh, và hắn cũng không còn hoảng loạn như lúc ban đầu, cảm giác đau buốt ở thái dương cũng đã giảm đi rất nhiều, lúc này hắn đã tỉnh táo hơn một chút rồi.

“Có lẽ ta nên ở đây một đêm, đợi tới sáng rồi hẵng ra ngoài, còn con gà chết tiệt kia tìm sau cũng được.”

Cơ Chân Quân đang định giơ tay phát ra một chưởng đánh bay bụi bặm thì đột nhiên phát hiện ra cái gì, hắn nhớ rõ ràng lúc bộ xương hóa thành bụi phấn có tới hai âm thanh giống như là có vật gì rơi xuống. Tiếng “bụp” trước đó có thể là từ hạt châu này phát ra, vậy tiếng thứ hai phát ra thì lại là cái gì.

Cơ Chân Quân lập tức cúi gằm mặt xuống đất bắt đầu tìm kiếm, chẳng mấy chốc hắn liền phát hiện ra một chiếc nhẫn. Hắn kinh ngạc thốt lên:

“Nhẫn trữ vật. Thật sự là nhẫn trữ vật.”

Cơ Chân Quân vui mừng đưa tay ra bắt lấy chiếc nhẫn trữ vật này, lúc này trong lòng hắn đang cười ha ha, thật không ngờ ông trời lại để cho hắn nhặt được một chiếc nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn trữ vật này thiết kế thật là tinh xảo, chắc chắn bên trong phải có nhiều đồ tốt lắm đây.

Nhưng mà ngay khi tay của hắn sắp chạm được vào chiếc nhẫn trữ vật thì lại đột nhiên thu lại, hắn thì thào nói:

“Không được, không được tham lam, đây là nhẫn trữ vật của người khác, ta không thể nào làm chuyện ăn cắp ăn trộm này được.”

Cơ Chân Quân nói xong thì liền quay người đi.

“Đồ ngu, tiểu tử ngu ngốc, đây là nhẫn trữ vật a, bên trong có rất nhiều bảo bối a, ngươi còn không mau cầm lấy mà lại đi đâu vậy.”

Lúc này một đạo nguyên thần mờ nhạt ở trong chiếc nhẫn trữ vật đang không ngừng gào thét, nhưng hắn là đang chửi thầm ở trong lòng, hắn chửi tiểu tử kia thật ngu ngốc, nhẫn trữ vật đã ngay ở trước mặt rồi, tầm này còn liêm sỉ gì nữa hay sao, ngay cả hạt châu cũng đã cầm đi rồi, vì cái gì lại không cầm đi nốt chiếc nhẫn trữ vật này.

Đạo nguyên thần này trong lòng rất sốt ruột, sợ tên tiểu tử kia đi mất cho nên đứng ngồi không yên, nhưng mà bản thân hắn cũng không dám vọng động. Lúc này giọng nói giống như tiên âm đột nhiên vang lên bên tai của hắn:

“Không sao, không sao, dù sao chủ nhân của chiếc nhẫn này cũng đã chết rồi, ta nhặt lấy dùng cũng không tính là ăn trộm, đây là tiết kiệm a, bỏ đi chính là phung phí. Đúng thế đúng thế, ta là người đọc sách thánh hiền, làm sao có thể phung phung phí phí được.”

Cơ Chân Quân nói xong một tràng thì lại quay người lại, mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trữ vật, nhìn bộ dáng của hắn lúc này có thể thấy được hắn đã không cách nào ngăn lại sự thèm muốn trong lòng. Cơ Chân Quân lại lần nữa đưa tay ra lắm lấy.

“Đúng rồi, đúng rồi, mau mau cầm lấy đi, đây là nhẫn trữ vật với rất nhiều bảo bối nha, đừng có phung phí của trời nha.”

Nhưng mà lần này Cơ Chân Quân lại rụt tay lại lần nữa, hắn giơ hai ngón tay lên trời phát thệ:

“Ngày hôm nay có thiên địa chứng giám, Cơ Chân Quân ta bởi vì không muốn phung phí của trời cho nên mới lấy đi hạt châu cùng với chiếc nhẫn trữ vật này. Nếu như ta trong lòng có một chút nào ý niệm muốn cướp đồ của người khác thì ta sẽ bị trời tru đất diệt, ngũ lôi oanh đỉnh. Còn nếu như ta tâm địa thiện lương, thì trời đất ưu ái, cho ta sống lâu mạnh khỏe, kiếp nạn nào cũng có thể vượt qua.”

Cơ Chân Quân sau khi phát thệ xong thì liền đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật lên.

Đạo nguyên thần mờ nhạt kia sau khi nghe Cơ Chân Quân phát thệ cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng khi nhìn thấy Cơ Chân Quân đưa tay cầm lấy nhẫn trữ vật thì lập tức không cảm thấy có cái gì không đúng nữa, chỉ cần hắn thành công đoạt xá thì cái gì không đúng cũng thành đúng mà thôi, cho nên một chút nghi ngờ cuối cùng hắn cũng đã vứt bỏ.

Để cho Cơ Chân Quân kinh hãi đó chính là hắn vừa mới cầm chiếc nhẫn lên thì đột nhiên cảm thấy như có một luồng gió theo chiếc nhẫn chui vào trong cơ thể của hắn.

Cơ Chân Quân sợ hãi kêu lên:

“A, cái thứ gì vừa chui vào trong cơ thể ta vậy.”

Đúng lúc này trong đầu hắn vang lên một giọng nói khàn khàn:

“Ha ha, tiểu tử ngu ngốc, nhìn thấy nhẫn trữ vật của ta thì đã sáng mắt lên, lại còn bày đặt liêm sỉ, tại sao ngươi lúc lấy đi Thời Không Châu của ta lại không giữ lại chút liêm sỉ ấy đi.”

Cơ Chân Quân phát giác có tiếng nói trong đầu thì đột nhiên kinh hoảng kêu lên:

“A, ngươi là cái người nào, tại sao lại có giọng nói xuất hiện trong đầu của ta.”

“Ha ha, tiểu tử ngu ngốc kia, ta là ai thì ngươi làm sao biết được, nhưng để ngươi chết được nhắm mắt, vậy ta cũng cho ngươi biết ta là ai..... Không không, ngươi chết chắc chắn cũng không nhắm mắt được, ta cũng không cần phải nói danh tính của ta cho ngươi biết... Ha ha...”

Giọng nói khàn khàn kia lại một lần nữa vang lên, hắn nói một thôi một hồi xong liền cuống tiếu một cái, giống như xả được bao nhiêu bực dọc trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi.

“Không đúng, ngươi là đang muốn đoạt xá ta sao?” Cơ Chân Quân ôm đầu sợ hãi nói.

“Giờ ngươi mới nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi, cũng chỉ có thể trách ngươi quá tham lam mà thôi.”

Đạo nguyên thần này nói xong thì cũng không chờ đợi được thêm nữa, năm tháng dài đằng đẵng, không biết có bao nhiêu cái thiên tài quật khởi, hắn nếu như không sớm quay trở lại tu luyện thì sẽ bị người ta bỏ xa a.

.

.

Mọi người nếu thấy hay thì hãy ủng hộ tác một like với nha. Cảm tạ, cảm tạ!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21

Truyện Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.