Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ Thống Thôi Diễn Tương Lai

Tiểu thuyết gốc · 3118 chữ

Sài Gòn, Nam Việt, Địa Cầu, 23h 17/2/2020. 

Một thanh niên nằm trên ghế đá ở công viên, giờ phút này trong công viên tối đen như mực, chỉ có ánh đèn xe lấp lóe ngoài lộ. 

Thanh niên mặc áo sơ mi, quần tây đen, nhìn thì có vẻ như hắn chỉ là một thanh niên bình thường, nhưng ánh mắt hắn ảm đạm không có chút sức sống, khuôn mặt tiều tụy như thức đêm lâu ngày, cả người không có chút sức sống. 

Thanh niên khẽ vươn vai, ánh mắt mờ đục nhìn về con đường ngoài lộ, một lúc lâu sau hắn nhếch miệng, thì thào:"Chỉ đến thế thôi". 

Hắn tên là Ngô Thần, năm nay vừa đủ 22 tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp cấp 3, sau đó hắn nộp đơn xin đi làm công nhân.  

Làm được 1 tháng thì bị đồng nghiệp, cấp trên phiền trách hắn vì sản phẩm làm ra không đạt tiêu chuẩn, uất ức vì bị chỉ trích, hắn quyết định nghỉ việc đi tìm việc khác. 

Suốt 5 tháng hắn không tìm được việc nào khác, bất đắc dĩ hắn đành phải đi khuân vác thuê cho người khác.  

Cả 1 năm ròng, sau nhiều ngày mệt mỏi chán chường thì hắn cũng tích đủ tiền mua một căn nhà cấp 4, căn nhà chỉ có 40 mét vuông nhưng hắn cũng khá hài lòng vì đây là căn nhà mà hắn tích góp dành dụm mới mua được.  

Đến hiện tại hắn rất mệt mỏi, lương tháng chỉ có 3 triệu nhưng tiền điện, nước, thức ăn,.... ngày một tăng lên, hôm nay là ngày lãnh lương, hắn xin ông chủ thêm tiền nhưng không được, chán nản xen lẫn thất vọng, hắn đành phải ra đây cho đỡ buồn bực. 

Công viên này về đêm không có ai, ngay cả đèn cũng không có một cái, vì vậy đây là nơi mà Ngô Thần thường xuyên ra để buông lỏng sau những áp lực từ cuộc sống. 

Ngô Thần lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, bàn tay gầy gò đầy gân guốc của hắn đã dần chai lì sau những lần khuân vác quá mức, áp lực từ cuộc sống đã dần phai nhạt những khát vọng, ước ao của hắn sau khi tốt nghiệp cấp 3.  

Ngô Thần nhả ra một làn khói trắng, khói trắng phiêu đãng trong gió bay lên bầu trời trong đêm tối rồi dần dần tan biến.  

Ngô Thần cảm xúc ngổn ngang, phức tạp, hắn không cam chịu bị cuộc sống đè ép trong tầng đáy của xã hội.  

"Nếu được làm lại, ta sẽ bất chấp hết tất cả, dù cho cả thế giới này chết hết ta cũng cam lòng". 

Ngô Thần thì thào một tiếng, ánh mắt hắn mang theo một chút khát vọng xen lẫn sự uể oải.  

[Đinh! Kiểm trắc túc chủ phù hợp với yêu cầu, bắt đầu kết nối] 

[Đã kết nối thành công] 

Vài âm thanh vang lên trong đầu hắn, Ngô Thần ngẩn người, một lúc sau hắn mới hơi giật mình, thì thào:"Cái quỷ gì đang xảy ra?". 

[Đinh! Hệ thống đã có thể sử dụng] 

Ngô Thần lúc này mới kịp hoàn hồn, hắn cười nhạt nói:"Hệ thống là cái gì??? Đây không phải là một trò đùa của ai chứ?". 

[Hệ thống là một công cụ hỗ trợ cho túc chủ thôi diễn tương lai của địa cầu] 

[Thông qua điểm thôi diễn, túc chủ có thể vô hạn thôi diễn để biết các sự kiện diễn ra trong tương lai] 

[Những sự kiện, sự vật xảy ra trong tương lai đều là do hệ thống khuếch đại tỉ lệ sự kiện đó có thể xảy ra ở hiện tại lên dù cho tỉ lệ là 1% cũng được khuếch đại thành 100% để xuất hiện trong tương lai] 

[Thôi diễn kết thúc nếu địa cầu hủy diệt hoặc năng lượng của hệ thống hết, điểm thôi diễn rất quan trọng vì nó là năng lượng để hệ thống tiến hành thôi diễn, khi kết thúc thôi diễn túc chủ có thể lựa chọn bảo lưu hoặc xóa bỏ] 

Ngô Thần chậm rãi lắng nghe, một lúc sau hắn mới thì thào:"Cũng được đó, có thứ đồ này nhân sinh của ta sẽ vô cùng đặc sắc". 

Ngô Thần nhìn bảng màu xanh lục treo lơ lửng giữa hư không. 

[Tên: Ngô Thần 

Giới Tính: Nam 

Điểm thôi diễn: 1000 điểm 

Tu vi: Phàm Nhân]  

Ngô Thần nghi hoặc hỏi:"Này hệ thống, tu vi là thứ đồ gì? Chẳng lẽ có hệ thống tu luyện sao?". 

[Tất nhiên là có rồi thưa túc chủ, thế giới này tồn tại khoa học thì cũng có tu sĩ, chỉ có điều là túc chủ phải tự mình tìm hiểu các thông tin này, hệ thống không có quyền nói thêm cho túc chủ] 

"Ừm….được đấy, bây giờ thì thôi diễn thử đi". Ngô Thần nói. 

[Một lần thôi diễn tốn 1000 điểm, phải chăng tiến hành?] 

"Khoan! Điểm thôi diễn từ đâu mà có?". Ngô Thần nghi hoặc hỏi, hiện giờ hắn chỉ có 1000 điểm thôi diễn, nếu thôi diễn lần này thì hết sạch điểm thôi diễn à? 

[Điểm thôi diễn có thể kiếm được bằng sự tin tưởng của mọi người, tùy vào sự tin tưởng của mọi người về sự kiện, sự vật xảy ra ở tương lai mà túc chủ thôi diễn thì điểm thôi diễn theo đó cũng tăng theo] 

"Vậy là sau này ta phải công bố tương lai cho mọi người xem à? Nếu đã như vậy thì hệ thống có thể quay video lại không?". 

[Đinh! Hệ thống sẽ quay video lại trong suốt quá trình túc chủ thôi diễn, ngoài ra túc chủ còn có thể can thiệp vào tiến trình thôi diễn, trong lúc túc chủ can thiệp thì túc chủ sẽ là vô địch, không ai có thể làm gì túc chủ, túc chủ cũng có thể tùy tiện tiêu diệt bất cứ ai] 

"Lợi hại, thôi diễn đi, bắt đầu từ bây giờ". Ngô Thần nói. 

[Bắt đầu thôi diễn] 

[Nhắc nhở túc chủ là túc chủ sẽ tiến vào trạng thái tàng hình, túc chủ sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu trong địa cầu, những địa điểm này sẽ có sự kiện trọng yếu liên quan đến kết cục của địa cầu, thỉnh túc chủ tự mình khám phá] 

"Thú vị". Ngô Thần nói, lập tức tầm mắt của hắn bị bao phủ bởi hắc ám, 1 giây sau hắn mở mắt ra.  

Ngô Thần phát hiện hắn vẫn ở hiện tại, chỉ có điều là buổi sáng, nhìn bầu trời trong xanh thì khoảng 8h sáng. 

[Ngày 1/6/2021, dịch bệnh thổ huyết JuXan có dấu hiệu dập tắt, khắp nơi trên thế giới hân hoan, vui mừng, họ chuẩn bị  đi làm việc, học hành trở lại, các nhà máy xí nghiệp cũng mở ra tấp nập làm những sản phẩm mới phục vụ cho một thời kỳ quá độ sản xuất] 

Ngô Thần bỗng cảm thấy xung quanh lóe lên một cái, sau đó hắn xuất hiện ở thành phố Sài Gòn. 

Lúc này Sài Gòn người đông tấp nập, học sinh, sinh viên đi học lại, phố xá đông đúc, xe máy chen nhau chật chội không chừa chỗ trống, khói bụi bay mù mịt. 

Ngô Thần thì thào:"Dịch thổ huyết JuXan a…..". 

Dịch bệnh JuXan bùng phát vào 2/9/2020, người nhiễm bệnh sẽ ho ra máu liên tục, lượng máu trong cơ thể không đủ dẫn đến mất máu, sau đó là chết vì mất máu. 

Người bệnh ngày đầu tiên phun ra từ 250 ml - 500 ml máu, sau đó mỗi ngày lượng máu họ phun ra sẽ tăng dần, cho đến khi cơ quan nội tạng đình trệ hoạt động, lượng máu không đủ bơm cho tim thì người bệnh bước vào thời kỳ suy yếu.  

Thời kỳ suy yếu là người bệnh đã hết cách cứu chữa, dù cho tiêm vắc xin cũng không được, muốn cứu chỉ còn cách bơm vào người bệnh một lượng máu mà họ thiếu, thường thì khoảng 1500 ml máu.  

Nhưng việc này cũng chỉ là cầu vận khí, nếu cơ thể quá suy yếu không tiếp nhận được lượng máu này thì họ cũng sẽ chết. 

Dịch bệnh bắt đầu từ JuXan, sau đl bùng phát khắp Trung Quốc rồi lan ra cả châu Âu, tổng thống Hoa Kỳ là Jeam chủ quan phòng dịch nên dẫn đến cả Hoa Kỳ là tâm điểm của dịch bệnh sau Trung Quốc. 

Cuối cùng, nhờ vào khoa học kĩ thuật tiên tiến nên Hoa Kì phát minh ra vắc xin sau 2 tháng, từ đó dịch bệnh mới dần dần biến mất. 

Dịch bệnh đã làm 500 ngàn người trên thế giới chết, số người may mắn bình phục ở thời kỳ suy yếu thì cả người mệt mỏi, phải chờ vài tháng sau đó mới chậm rãi bình phục. 

Ngô Thần chưa kịp cảm khái thì âm thanh của hệ thống vang lên. 

[Tại một phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở Bắc Kinh….] 

Lập tức, xung quanh Ngô Thần lóe lên một cái, hắn nhìn xung quanh, đây là một căn phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ máy móc hiện đại, trên bàn bày đủ các ống nghiệm. 

Nếu nói về độ hiện đại của căn phòng này thì nó đủ để xứng với Hoa Kỳ. Chuyện này rất kinh khủng, phải biết về khoa học kĩ thuật thì Hoa Kỳ đứng hàng đầu thế giới, mà ở đây lại là Bắc Kinh. 

Bỏ qua sự tò mò, Ngô Thần nhìn quanh phòng. 

Trong phòng có một ông lão tóc hoa râm đã bạc màu, ông ta đeo kính cận khá dày, vẻ mặt say mê nhìn ống nghiệm. 

Lúc này, cửa phòng mở ra, một tên đại hán trung niên cao 1m8 đeo kính đen bước vào, đại hán nhìn lão giả mở miệng hỏi: 

"Triệu lão sư!". 

Lão giả nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn đại hán, cười nói:"Thành công rồi! Có thể trực tiếp dùng". 

Khóe miệng đại hán nhếch lên, hắn vươn tay định lấy ống nghiệm, bỗng nhiên ống nghiệm rơi xuống, trực tiếp vỡ thành từng mảnh nhỏ. 

"Nguy rồi! Virus này có thể lây qua không khí! Chạy mau". Triệu lão sư hoảng hốt nói. 

Đại hán gương mặt kinh hoảng nhìn ống nghiệm tan thành mảnh vỡ, đột nhiên hắn ôm đầu quỳ xuống quát to: 

"Không được! Chính phủ sẽ không tha cho tôi! Tôi là tội nhân của quốc gia, ngài mau đi đi, tôi không dám trở về". Đại hán nói. 

Triệu lão sư thở dài, nói:"Lâm Tử Bân! Nếu ngươi không đi sẽ chết đấy, virus xâm nhập vào người trong vòng 1 phút mà thôi, sau thời gian này thần trí ngươi sẽ bắt đầu mơ hồ, dần dần sẽ mất hẳn ý thức". 

Đại hán thống khổ nói:"Tôi không đi được, virus đã xâm nhập vào không khí, mọi người bên ngoài cũng sẽ chết hết, tội lỗi của tôi không thể xóa bỏ, ngài mau đi đi, ngài là nhà khoa học giỏi nhất của quốc gia, ngài phải sống để tìm được vắc xin chữa bệnh này". 

Nói tới đây, khuôn mặt đại hán bắt đầu run rẩy, khóe mi hắn co giật, hai mắt bắt đầu mờ đục.  

Triệu lão sư biến sắc, hắn vươn tay định đỡ lấy đại hán nhưng một cơn đau đầu ập đến làm hắn nhíu mày. 

Vài giây sau, cả hai người lâm vào hôn mê, khuôn mặt của Triệu lão sư đã tái xanh hệt như người chết. 

Bên ngoài phòng thí nghiệm. 

Một tên bảo vệ áo đen nhíu mày nói:"Lâm Tử Bân vào lâu như vậy rồi sao còn chưa ra?". 

Tên bảo vệ bên cạnh cười nói:"Không biết, chắc là Triệu lão sư khoe khoang về thành quả thí nghiệm của ông ta đây mà". 

Tên bảo vệ bên trái nói:"Ngươi đừng chế giễu Triệu lão sư! Ông ta chính là người đã phát minh ra vi rút JuXan, làm cả Hoa Kỳ thiệt hại kinh tế trầm trọng, nhờ vậy mà kinh tố đất nước chúng ta vươn lên đứng hàng đầu thế giới đấy". 

"Đúng vậy, nhờ Triệu lão sư mà đất nước chúng ta phát triển mạnh như vậy". 

"Ha ha, cái bọn da trắng đó chờ đi, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ biết thứ gì gọi là vũ khí hóa học". 

Đám bảo vệ thảo luận sôi nổi, đúng lúc này một tên trong đó bỗng nhíu mày rồi ngã quỵ xuống, trực tiếp ngất xỉu. 

Mấy tên còn lại chưa kịp phản ứng thì nhao nhao ngã xuống, không ai kịp nói một lời nào, bao quát đám quân đội bên ngoài. 

Cả khu thí nghiệm lâm vào cảnh yên tĩnh không một tiếng động.  

Một lát sau, đám bảo vệ đứng dậy, hai mắt của họ đỏ như máu, khuôn mặt đờ đẫn không chút sức sống, làn da tái nhợt, nhìn hệt như người chết. 

"Bắc Kinh triệt để xong". Ngô Thần quan sát một màn này cười lạnh, hắn tiếp tục nghe hệ thống nói. 

Một lát sau không có âm thanh của hệ thống, Ngô Thần nhíu mày hỏi: 

"Hệ thống, sao không tiếp tục?". 

[Hiện tại tiến trình thôi diễn là x1 lần, phải chăng gia tốc?]. 

"Gia tốc". 

[Phòng thí nghiệm B2 dưới lòng đất trực tiếp biến thành ổ dịch bệnh, chính quyền chưa kịp tiến hành lệnh phong tỏa thì zombie đã tràn lên mặt đất, cuộc tàn sát bắt đầu….] 

Ngô Thần nhìn một màn này, chỉ thấy zombie đi đầy đất cắn xé huyết nhục của người dân Bắc Kinh, tràng thảm sát diễn ra nghiêng về một phía, máu tươi chảy đầy đất, xác người chất thành đống. 

[Cảnh sát không có đủ lực lượng và vũ khí nên chỉ đành bất lực trước số lượng kinh người của zombie. Quân đội không kịp điều động, Bắc Kinh trực tiếp biến thành nhà của Zombie]. 

[Tiếp sau đó, chính quyền Trung Quốc họp báo dấu kín chuyện này, họ lặng lẽ dời những tinh anh của Bắc Kinh đến Nam Kinh] 

[1 tuần sau, sự việc bị phanh phui trên internet, chính quyền Bắc Kinh thẳng thắn không thừa nhận, đồng thời trên các quốc gia khác đã có trường hợp nhiễm bệnh, Bấy giờ thế giới triệt để đại loạn, người người đổ xô đi lên núi tránh các khu đô thị để trốn zombie] 

[Lại qua 1 tháng sau, số zombie trên thế giới đã lên tới 500 triệu con, con người co cụm phòng thủ các cứ điểm, hành trăm quốc gia trực tiếp tan rã như Tây Ban Nha, Pháp, Thụy Sĩ, chính quyền các nước này bó tay trước đại dịch, người dân các nước đổ xô tiến vào các khu căn cứ để tránh dịch] 

Ngô Thần nhìn thấy từng dòng người đông như kiến tiến vào cổng khu căn cứ, quân đội có quyền nổ súng vào bất cứ ai tình nghi là nhiễm bệnh, tình cảnh rất loạn. 

Hắn khẽ thì thào:"Con người a…..". 

Lúc này có ai dám hét lên nhân quyền? 

Chẳng có ai cả, họ chỉ lo giữ mệnh của mình mà thôi! 

Thời thế thay đổi thì con người cũng thay đổi theo, lúc trước vài trăm người chết vì khủng bố thì mọi người trên thế giới hò hét ầm ĩ cái gọi là nhân quyền, đòi hỏi phải trừng trị kẻ ác nhân. 

Bây giờ quân đội nã súng vào người dân đấy, tại sao không hô nhân quyền? 

Họ chỉ mong kẻ bên cạnh chết đi để nhường cho bản thân được sống mà thôi, họ sẵn sàng chém giết nhau vì một bữa ăn, một cốc nước, mạng sống vào thời này rẻ như rác, vào thời mạt thế này thì thứ rẻ nhất là con người. 

Đây chính là bản chất của họ, sự ích kỷ đã khắc sâu vào mỗi người, dù là thời cổ đại hay thời hiện đại vẫn vậy, người luôn sống vì mình, coi rẻ mệnh của người khác. 

Ngô Thần khẽ cảm khái, lúc này âm thanh hệ thống lại vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn. 

[Lại một tháng sau đó, chính quyền Nam Kinh tuyên bố tan rã, người dân hoảng sợ cực độ, họ bắt đầu điên cuồng chém giết nhau vì giành thức ăn, nước uống, họ chỉ cầu được sống sót]

Ngô Thần lại thấy một màn làm hắn hơi kinh ngạc. 

Hàng chục thanh niên kéo bè kéo lũ chém giết nhau trong khu căn cứ, binh sĩ mặc kệ họ chẳng thèm quản, tràng cảnh rất khủng khiếp, đầu rơi, máu chảy, nội tạng lòi cả ra ngoài nhưng họ đều đỏ mắt chém giết nhau, chẳng ai chùn bước cả.  

Cuối cùng, một thanh niên may mắn sống sót, chỉ là hắn mất một cánh tay trái, vào thời đại này bị thương là khó chữa nhất vì chính phủ không quản việc này, người dân phải tự tìm dụng cụ y tế, nếu bị bệnh nan y thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết. 

Thanh niên nước mắt rơi từng giọt xuống nền đất khô cằn, hắn lấy chiếc bánh mì từ trong túi của một tên đã bị chém bay đầu, hắn lặng lẽ khóc nhưng vẫn cố ăn bánh mì. 

"Thời loạn a….". Ngô Thần cảm khái, thanh niên này là một kẻ may mắn không bị chết vì mất máu quá nhiều, có trường hợp hai bên đánh nhau chết sạch để tiện nghi cho kẻ khác. 

"Tiếp tục nào….Trung Quốc sắp vỡ trận rồi…. Có lẽ hy vọng đặt ở Hoa Kỳ đi". Ngô Thần thì thào. 

[2 tháng sau, khu căn cứ cuối cùng ở châu Á chính thức bị tan vỡ, một phần là do không đủ lương thực cho người dân, một phần lại là vì có chiến sĩ bị nhiễm bệnh lọt vào khu căn cứ] 

"Ừm…..cũng không lạ lắm". Ngô Thần nói. 

Khu căn cứ bắt buộc phải phái người ra ngoài tìm thức ăn, sẽ có vài chiến sĩ bị zombie cào, cắn nhưng không biết, sau đó họ trở về căn cứ thì kết cục cho căn cứ đó chỉ có một, đó là tan vỡ.

Bạn đang đọc Ta Có Thể Thôi Diễn Tương Lai sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.