Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác Giả Thật Đói

Phiên bản Dịch · 2280 chữ

“Ngươi không thấy mình nên giải thích một chút à?” Người đàn ông tỏ vẻ nghiêm túc — rất ít khi thấy hắn nghiêm túc như vậy. Mà bên cạnh, một người đàn ông khác cũng có gương mặt y hệt người kia cũng cùng chung biểu tình.

Cố Thiên Thụ không tỏ vẻ gì, hắn trầm ngâm một hồi rồi mới nhẹ nhàng hỏi: “Không thích?”

“…” Yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi khiến người thấy bất an. Đến khi Cố Thiên Thụ cho rằng im lặng chính là đáp án phủ định tốt nhất thì người đàn ông kia lại nở nụ cười. Hắn nói: “Đây là kinh hỉ mà ngươi dành cho chúng ta sao?”

Cái này… xem như đã thông qua đi. Sau khi từ thế giới của mình trở về, Cố Thiên Thụ đã bắt đầu rối rắm về hình xăm song đầu xa trên người mình. Rối rắm đã lâu mà cũng không có thể nghĩ ra lí do gì hay, vì thế đành phải lừa dối để qua cửa —

“Ai xăm.” Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng không hề quái dị như ở thế giới kia nhưng cũng không phải là đối tượng dễ bị lừa. Hắn nở nụ cười như có như không: “Hay nói đúng hơn là…”

Ngươi đã cho ai nhìn thấy thân thể của mình hả? Tuy không nói câu sau nhưng cả ba người có mặt tại đây đều hiểu.

Cố Thiên Thụ vẫn không lộ ra biểu tình gì nhưng trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hình như hắn đang do dự, lại như đã hạ quyết tâm, sau đó phun ra ba chữ: “Mẹ ta.”

Nghe thế, ánh mắt Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều xuất hiện sự kinh ngạc vô cùng rõ ràng — mẫu thân Cố Thiên Thụ?

Đây vốn là câu trả lời không khiến người vừa lòng nhưng điều đáng kinh ngạc chính là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều không hỏi thêm gì nữa.

Mấy ngày không gặp, đôi song sinh Sở gia đã bắt đầu nhớ người họ yêu.

“Thiên Thụ.” Sở Thiên Hoàng biết tính Cố Thiên Thụ, là người chỉ ăn mềm không ăn cứng. Vì thế hắn tiến lên nhỏ nhẹ ôn nhu nói, cộng thêm gương mặt xinh đẹp kia khiến Cố Thiên Thụ không thể nào từ chối được: “Đêm nay ta cùng ngươi, có được không?”

“…” Cố Thiên Thụ đang chuẩn bị gật đầu thì lại chú ý đến nơi Sở Địa Tàng vừa đứng.

Sở Địa Tàng không những ít biểu lộ cảm xúc mà còn rất ít nói. So với người hoạt bát sôi nổi như Sở Thiên Hoàng thì hắn y như một khúc gỗ. Cũng chính vì thế, Cố Thiên Thụ thầm hiểu trong lòng — Nếu nói trên thế giới này chỉ còn lại có một người không phản bội hắn thì người đó nhất định là Sở Địa Tàng.

Nghe Sở Thiên Hoàng yêu cầu, Sở Địa Tàng cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ tủi thân khiến lòng Cố Thiên Thụ tan nát. Làm những lời Cố Thiên Thụ định nói liền nuốt ngược trở lại.

“Thiên Thụ.” Sở Thiên Hoàng tiến bên cạnh Cố Thiên Thụ, nhẹ nhàng hôn lên mai tóc hắn. Sở Thiên Hoàng cao hơn Cố Thiên Thụ một chút nên khi làm động tác này nhìn có vẻ thâm tình ôn nhu, giọng lại vừa thấp vừa trầm: “Ngươi không nhớ chúng ta à?”

Cố Thiên Thụ yên lặng nuốt xuống một ngụm nước miếng, nửa ngày sau mới phun ra một chữ: “Nhớ.”

“Vậy ngươi không muốn chúng ta cùng ngươi sao?” Khóe mắt Sở Thiên Hoàng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mị hoặc mà thường ngày không hề có: “Hửm?” — Một tiếng hửm này từ tính vô cùng, lại pha lẫn hương vị khêu gợi gọi mời.

Xém chút nữa là Cố Thiên Thụ cứng rồi, đương nhiên là hắn cắn răng nhịn được —

Nhưng Sở Thiên Hoàng lại không định buông tha Cố Thiên Thụ. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ hình xăm đầu rắn trên cần cổ Cố Thiên Thụ, thở dài: “Nếu ngươi muốn thì cũng nên tìm ta hay Sở Địa Tàng mới phải.” — Những lời này, có hương vị một ý mà hai nghĩa.

Muốn, muốn cái gì. Là nói đến hình xăm trên người Cố Thiên Thụ hay là chỉ những thứ khác. Sở Thiên Hoàng cười vô cùng ái muội, ánh mắt giống như là muốn lột sạch hết quần áo trên người Cố Thiên Thụ.

Cố Thiên Thụ chịu không nổi nữa, hắn đứng lên đi chỗ khác, không cho Sở Thiên Hoàng có cơ hội đùa giỡn hắn nữa.

Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lại không cản lại, chỉ vô cùng tủi thân nhìn Cố Thiên Thụ. Ánh mắt kia xem chút nữa là làm Cố Thiên Thụ ngã nhào.

Chờ đến Cố Thiên Thụ rời đi, hai người mới nói chuyện với nhau.

“Hình xăm kia rất quen thuộc.” Sở Thiên Hoàng mị hí mắt, hình như đang nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc là thấy hình xăm con rắn trên người Cố Thiên Thụ ở đâu: “… Ngươi nhớ không?”

“Chưa thấy qua.” Sở Địa Tàng rất tự tin về điểm này, nhưng hắn cũng nhận ra được hàm nghĩa trong lời nói của Sở Thiên Hoàng — Hình xăm trên người Cố Thiên Thụ rất quen thuộc, tuy không nhìn thấy toàn bộ hình xăm dưới lớp quần áo nhưng lại có thể mường tượng ra nó như thế nào. Đó cũng là nguyên nhân mà hai huynh đệ lại buông tha Cố Thiên Thụ.

Hai người liếc nhau, như đang xác nhận cảm giác của đối phương. Sau khi nhận thấy cảm xúc của họ giống nhau thì Sở Thiên Hoàng cười. Nụ cười của hắn nhìn rất nho nhã, khóe miệng nhếch lên hàm ý cười thân thiết như đại ca nhà bên: “Đi?”

“Đi.” Đương nhiên Sở Địa Tàng hiểu Sở Thiên Hoàng có ý gì.

Vì thế, sau khi Cố Thiên Thụ rời đi không lâu thì hai người cũng nối gót đi theo.

Tối hôm đó, Cố Thiên Thụ mất ngủ — bị hai người thay nhau áp đảo cho đến khi thấy ánh rạng đông phía chân trời mới được phép ngủ.

Bình thường thì bọn họ rất ít khi điên cuồng như hôm nay, tiểu biệt thắng tân hôn, hãy có lẽ là muốn phát tiết nội tâm bất an, hoặc cũng có lẽ quá yêu Cố Thiên Thụ nên khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng quyết tâm làm như không nhìn thấy Cố Thiên Thụ xin tha.

Hình xăm trên người Cố Thiên Thụ y hệt như những gì mà hai anh em từng hình dung — cả hai đều cảm giác đây quả thực giống nhau là bọn họ tự tay xăm lên vậy.

Nhưng bọn họ lại không làm thế, sau bọn họ có thể làm được chứ, để người yêu phải chịu đựng nổi thống khổ này — ít nhất thì ở thế giới này là như vậy.

Đêm, xém chút nữa là Cố Thiên Thụ chết trên giường. Mặt sau đã yếu ớt đến nổi khiến hắn phải vứt bỏ rụt rè để xin tha. Bình thường khi hắn mở miệng thì đôi song sinh sẽ mềm lòng buông tha, nhưng hôm nay thì không. Chẳng những không, Cố Thiên Thụ càng cầu xin thì lại càng bị đối xử thậm tệ hung tàn hơn.

Cuối cùng, tinh thần Cố Thiên Thụ đã không còn tỉnh táo nữa. Hắn vẫn vừa rơi lệ, vừa nhỏ giọng xin tha. Có lẽ vì thường ngày ít nói chuyện nên làm hắn không có thói quen hô to hay lớn tiếng. Cũng chính vì bộ dạng như này nên mới khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng càng thêm phấn chấn, thú tính bừng bừng.

Vì thế Cố Thiên Thụ bị làm đến ngất xỉu, thậm chí ngay cả Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mang hắn đi tắm mà hắn cũng không tỉnh lại.

Chiều hôm sau, khi mặt trời sắp xuống núi, ba người mới tỉnh lại.

Cố Thiên Thụ cảm thấy xương cốt mình như muốn rã ra từng mảnh, lại bị hung hắng ráp lại, đau nhức đến tột đỉnh. Dù có dùng nội lực giảm bớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được thân thể khác thường.

Chẳng qua đây không phải là vấn đề khiến Cố Thiên Thụ đau đầu. Điều khiến hắn đau đầu chính là — Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng vẫn còn ôm hắn không buông, hiển nhiên là không muốn xuống giường.

Ban ngày tuyên dâm cái gì, thật sự không có vấn đề gì sao! Cố Thiên Thụ nảy lên xúc động muốn che mặt.

Đang nằm trên gường, Sở Thiên Hoàng tỉnh giấc. Hắn lười biếng ngáp một cái, nháy mắt ra hiệu với Sở Địa Tàng. Sở Địa Tàng hiểu rõ, bật động thanh sắc gật gật đầu.

“Thiên Thụ.” Sở Thiên Hoàng ôn nhu nói: “Ngươi đã đáp ứng sau khi trở về… liền cùng chúng ta đến trung nguyên.”

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng nói: “Con trai thứ ba của Chúc Thanh Trạch đại nhân đầy tháng, hắn mời ngài đến chung vui.”

“…” Cố Thiên Thụ im lặng — Thật ra không phải là hắn không muốn đến trung nguyên, nhưng lần trước khi đến trung nguyên thì hầu như đã vượt qua trên giường một tháng trời!

Ở Tây Vực thì còn cố kỵ một chút về hình tượng cùng uy nghiêm thành chủ của hắn. Nhưng khi vừa đặt chân đến trung nguyên thì y như con ngựa hoang, hai huynh đệ này kẻ xướng người hoạ khiến Cố Thiên Thụ có dự cảm không hay.

“Thiên Thụ…” Kỹ thuật làm nũng của Sở Thiên Hoàng tuyệt đối là số một. Hắn khẽ hôn lên cằm Cố Thiên Thụ: “Ngươi đã đồng ý với chúng ta…”

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng vẫn gọi Cố Thiên Thụ là tôn thượng, chẳng qua động tác lại không hề giống nô bộc chút nào, dọa Cố Thiên Thụ sợ đến mức dù eo đã mỏi nhừ nhưng vẫn phải đồng ý với yêu cầu vô lý của bọn họ.

“Ưm.” Một tiếng ưm này pha lẫn hương vị chịu nhục. Trên người Cố Thiên Thụ đều in hằn rất nhiều dấu vết mà huynh đệ họ lưu lại. Nếu hắn không đáp ứng bọn họ thì nhất định hai người kia sẽ không chút do dự lại đến một lần nữa.

Thận hư sẽ chết người đó — Cố Thiên Thụ thảm thiết thầm than trong lòng.

“Xăm rất đẹp.” Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều vui vẻ. Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, sau đó bắt đầu một đề tài khác: “… Do mẹ ngươi xăm thật sao?”

“…” Cố Thiên Thụ nghẹn họng, biết rõ còn hỏi…

“Không sao, chỉ cần ngươi thích, chúng ta sẽ thích.” Sở Thiên Hoàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ tỏ vẻ táo bón, nở nụ cười: “… Tôn thượng, ngài thích chứ?”

“…” Cố Thiên Thụ vẫn mặt không đổi sắc. Hắn vươn tay ra, không chút do dự véo một cái thật mạnh lên tay Sở Địa Tàng.

“…” Nằm không cũng trúng đạn, Sở Địa Tàng vô tội tỏ vẻ không hiểu.

“…” Nhìn đệ đệ nhà mình bị véo, mặt Sở Thiên Hoàng cứng lại.

Tuy thấy kỳ quái nhưng cả hai đều không động đậy, không nói gì cho đến kkhi Cố Thiên Thụ véo đã đời, Sở Địa Tàng mới nhếch môi một cái.

Lúc này Cố Thiên Thụ mới để ý đến biểu tình kỳ quái của cả hai. Hắn sửng sốt, ánh mắt hiện vẻ ngại ngùng: “… Véo nhầm.”

“…” Sở Địa Tàng cảm thấy tay đau quá man.

“…” Sở Thiên Hoàng nghĩ, không sao véo sai thêm mấy lần thì càng tốt.

“Một lần nữa đi.” Cố Thiên Thụ cực kỳ vui vẻ tìm được tay Sở Thiên Hoàng, lần thứ hai dùng sức — Lúc này hoàn toàn có thể từ vẻ mặt của hắn mà nhìn ra, hắn thật sự dùng rất nhiều sức.

“…” Mặt Sở Thiên Hoàng vặn vẹo một chút.

“…” Bỗng nhiên Sở Địa Tàng cảm thấy tay hắn cũng không quá đau đớn như hắn tưởng.

Chờ đến khi Cố Thiên Thụ véo vừa lòng, tay Sở Thiên Hoàng đã xanh một mảnh. Vấn đề là trên cánh tay mà Cố Thiên Thụ đã véo, chỉ cần hơi vén tay áo lên một chút là có thể nhìn thấy vết xanh tím đó rồi.

“Đói.” Cố Thiên Thụ véo xong, nói một tiếng với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng rời tự đi kiếm thức ăn. Chờ đến khi hai huynh đệ ngốc nghếch định thần lại thì người đã đi mất.

“Mỗi lần người gọi hắn là tôn thường thì đều bị hắn đánh một trận.” Sở Địa Tàng nói.

“Quên thôi.” Sở Thiên Hoàng nhìn cổ tay mình: “… Lần sau… nhất định không quên nữa.”

Không quên nữa? — ta thấy là ngươi cố ý thì có. Cố Thiên Thụ vừa nhét thức ăn vào miệng vừa oán hận nghĩ. Đối xử với Sở Thiên Hoàng thì nên vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng ý —

Bạn đang đọc Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh của Tây Tử Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.