Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Nhân Trên Giường Thật Ra Chỉ Là Ảo Giác

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Với tính cách của Cố Lân Đường mà nói, chuyện mà hắn đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi. Nếu nói muốn đi Xuân Viên, thì nhất định sẽ đi.

Muốn diễn một đóa hoa cao lãnh, lạnh lùng như sương, kỹ năng mà Cố Thiên Thụ cho là quan trọng nhất chắc chính là — bớt nói chuyện.

Đúng vậy, bớt nói chuyện. Cho dù không bị hệ thống hạn chế, Cố Thiên Thụ cảm thấy mình cũng không biết phải nói cái gì. Bởi vì thuộc hạ sớm đã quen thuộc với nguyên chủ mặt không đổi sắc, lại tiếc chữ như vàng, vốn cũng không trông cậy vào miệng Cố Thiên Thụ có thể phun thêm được mấy từ.

Mà lúc này, người có mối quan hệ mật thiết với Cố Thiên Thụ – Vân Đình liền nổi lên tác dụng không thể thay thế. Hắn quả thực giống như cái guốc trong bụng Cố Thiên Thụ, chỉ cần một ánh mắt, một động tác bé nhỏ không đáng kể mà cũng có thể hiểu được Cố Thiên Thụ muốn làm chi. Địa vị Vân Đình ở trong Kính thành cũng gần như ngang bằng với Cố Thiên Thụ. Thậm chí từ một trình độ nào đó mà nói, hắn so với Cố Thiên Thụ còn quan trọng hơn.

Dù sao ở trong một tòa thành, có thể tạm thời thiếu đi một thành chủ không có cảm giác tồn tại, nhưng lại không thể thiếu đi một quản sự xử lý được vô số việc.

Vân Đình ở trong Kính thành có thể nói là xứng với chức quản gia, thay thế Cố Thiên Thụ xử lý những sự việc diễn ra trong thành. Thậm chí bao quát cả vị thành chủ bị bệnh sạch sẽ thích tắm rửa… hắn đều phải tự tay mình làm.

A, một người siêng năng đến cỡ nào. Cố Thiên Thụ cầm một quả nho, chậm rãi bỏ vào miệng.

Kính thành mặc dù ở sâu trong đại mạc, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn có thể ăn được hoa quả và rau dưa tươi mới nhất. Những thứ này đều được dùng phương pháp đặc biệt để bảo quản. Những thứ từ trung nguyên xa xôi vận chuyển đến đây, chỉ vì muốn thỏa mãn yêu cầu sinh hoạt phẩm chất cực cao của vị thành chủ nào đó. Đến cuối cùng… lại bị Cố Thiên Thụ hưởng lợi.

Nho rất ngọt, nhiều nước, lại không cần phun hạt. Thậm chí so với loại nho mà Cố Thiên Thụ ăn ở hiện đại còn ngon hơn gấp bội. Tuy hắn rất muốn trực tiếp bưng nguyên đĩa chén sạch, nhưng lại ngại với hình tượng của Cố Lân Đường đã xâm nhập vào nhân tâm kia, nên đành phải chậm rãi ăn từng quả một.

Vân Đình vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng mỹ nhân trên giường. Mái tóc Cố Lân Đường đen dài, mặc quần áo màu trắng. Lúc này chỉ mặc áo khoác ngoài, thậm chí đến ngay cả đai lưng cũng không thắt lại, không thèm để ý da thịt trắng nõn với xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài. Thậm chí ngay cả điểm đỏ làm người thèm thuồng nhìn trộm kia cũng như ẩn như hiện. Mái tóc ướt sũng vẫn chưa được buộc lên, tán loạn đáp lên đầu vai, lại còn hơi nhỏ nước. Bọt nước trong suốt từ mái tóc chảy xuống, lướt qua đường cong duyên dáng, chảy vào nơi bị quần áo che khuất… Còn có bàn tay vốn dùng để cầm kiếm kia, lúc này lại nắm lấy một quả nho mọng nước. Chậm rãi nâng lên, ống tay áo rơi xuống, lộ ra cổ tay mảnh khảnh làm người ta hoàn toàn không thể ngờ được. Chỉ với một đôi tay như vậy, chỉ cần vừa nhấc lên chính là trời long đất lở.

Ánh mắt Vân Đình hơi trầm xuống, tiến lên vài bước quỳ xuống trước mặt Cố Thiên Thụ: “Tôn thượng, sao ngài tắm rửa lại không cho gọi thuộc hạ?”

Cố Thiên Thụ kế thừa võ công của Cố Lân Đường, ngay từ đầu đã phát hiện ra Vân Đình. Hắn cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục bình tĩnh ăn nho. Nhưng khi nghe Vân Đình chất vấn, động tác liền dừng lại.

Hắn không biết nên nói cái gì… Cũng không thể nói mình kêu một nam nhân đến hầu hạ mình tắm rửa nên cảm thấy không được tự nhiên đi. Ừ thì quả thật nó rất thoải mái.

“Thuộc hạ biết sai.” Không ngờ, Cố Thiên Thụ lộ ra ánh mắt vô tội lại làm cho Vân Đình lý giải thành trách tội. Hắn dập đầu xuống đất thật mạnh, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không nên phỏng đoán ý tứ tôn thượng.”

“…” Này, này, ta chưa nói cái gì hết nha, sau lưng Cố Thiên Thụ đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhìn người còn quỳ trên mặt đất không nói được lời nào, thậm chí sinh ra một loại ảo giác chính là: hắn mà còn không nói gì nữa thì Vân Đình sẽ trực tiếp tự sát tạ tội.

“Quá muộn.” Nghĩ nửa ngày, Cố Thiên Thụ miễn cưỡng phun ra hai chữ. Hắn tin, với trí tuệ của Vân Đình thì nhất định sẽ hiểu được ý của hắn!

Quả nhiên, toàn thân bao phủ áp suất thấp – Vân Đình nghe vậy liền khôi phục lại bình thường. Hắn ngẩng đầu, vô cùng cảm động nhìn Cố Thiên Thụ, giọng nói run rẩy: “Tôn thượng… thuộc hạ đều là của tôn thượng… Tôn thượng không cần vì thuộc hạ suy xét nhiều đến vậy… Hầu hạ tôn thượng là vinh hạnh của thuộc hạ!”

Cố Thiên Thụ nghẹn lời. Vân Đình cũng giống hệt những người ở Kính thành. Trên mặt đều mang theo một mặt nạ màu trắng có vết máu hồng sắc, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Vân Đình. Quả thực giống như ánh sao sáng rực trên bầu trời. Sau một hồi lâu, hắn mới phất tay áo, ý bảo Vân Đình đứng lên.

“Vâng.” … Nhưng Cố Thiên Thụ không ngờ, Vân Đình lại hiểu lầm ý hắn. Tự nhiên đi đến phía sau cầm lấy một cái khăn, sau đó đi đến bên cạnh hắn, bắt đầu giúp hắn lau khô tóc.

“…” Ê, này này. Giác ngộ của ngươi quả thực đã cao đến nỗi làm người ta giận đến sôi gan rồi đấy. Cố Thiên Thụ thầm than thở, nhưng cũng không nói gì. Động tác của Vân Đình rất nhẹ nhàng, mát xa làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Huống chi mái tóc Cố Thiên Thụ quả thực rất dài lại vướng bận. Mỗi lần tắm rửa đều phải gội, gội xong còn phải hong khô tự nhiên… Mùa hè thì không sao, nếu là mùa đông thì làm sao bây giờ. Mà nói đi cũng phải nói lại, cho dù có là mùa đông, nhiệt độ ở đại mạc cũng không thấp đến thế đâu nhỉ?

Bắt đầu đi vào cõi thần tiên, Cố Thiên Thụ mơ mơ màng màng nhắm nghiền hai mắt, cứ như vậy thiếp đi.

Ngay khi Vân Đình phát hiện chủ tử nhà mình ngủ thì liền lộ ra biểu tình kinh ngạc. Nên biết rằng, vốn Cố Lân Đường mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí khi ngủ mà bị người nhìn cũng cảm thấy không thoải mái. Cho nên mỗi khi Cố Lân Đường đi ngủ, người trong phòng sẽ tự động lui ra.

Vân Đình theo hầu Cố Lân Đường hai mươi mấy năm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp chuyện như vậy. Hơi thở của hắn hơi cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.

Đây là lần đầu tiên Vân Đình nhìn thấy gương mặt Cố Lân Đường khi ngủ. Khác với khi Cố Lân Đường tỉnh, khi ngủ hắn không còn khí chất lạnh như băng ngày thường. Hàng lông mi thật dài tạo thành bóng mờ nho nhỏ, nhìn qua lại thấy có vài phần yếu ớt.

Danh chấn giang hồ như Cố Lân Đường sẽ có lúc yếu ớt sao? Loại chuyện này, nói ra sợ là sẽ không ai tin tưởng.

Vân Đình trầm mặc ngưng mắt nhìn Cố Lân Đường. Sau một lát dừng lại động tác trên tay, đứng lên, hành lễ với Cố Lân Đường rồi yên lặng lui ra ngoài.

Cố Lân Đường tin tưởng hắn đến mức ngủ trước mặt hắn sao? Đến tận bây giờ, Vân Đình đều không tin chuyện này. Hắn cho rằng, nói là tin tưởng, chi bằng nói Cố Lân Đường hoài nghi hắn… Chính là vì hoài nghi nên mới thăm dò.

Lúc Vân Đình rời đi, ánh mắt trầm lại. Khoảnh khắc hắn đóng cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người như đang say ngủ – Cố Lân Đường, nhếch môi.

Cố Thiên Thụ đang ngủ thật nhưng phản ứng thân thể lại khiến hắn thực nhanh chóng tỉnh lại. Hắn mở mắt ra liền thấy thân ảnh Vân Đình đang đóng cửa.

Tiếng cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại có một mình Cố Thiên Thụ. Hắn nhìn chùm nho còn rất nhiều quả trên bàn, nhưng không biết vì cái gì lại cảm thấy mất hứng.

Tòa thành này rất áp lực, hoặc đổi một cách nói khác, chính là cách sống của Cố Lân Đường rất áp lực. Để diễn cái vai này, suốt ngày Cố Thiên Thụ đều phải tự nghẹn bản thân. Mỗi một hành động, mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ thật kỹ, sợ người chung quanh phát hiện ra sự dị thường của hắn rồi cho hắn là yêu quái mà thiêu chết hắn.

Cuộc sống như thế vài ngày thì không sao, hơn mười ngày cũng thế. Nhưng nếu là trường kỳ như vậy, Cố Thiên Thụ tin tưởng mình tuyệt đối sẽ điên lên mất. Hắn nhẹ nhàng thở dài, từ trên giường ngồi dậy.

Nhưng mà không sao, Xuân Viên sẽ nhanh chóng bắt đầu, hắn đã quyết định rời thành… Đây không phải là biểu thị hắn có thể thoải mái hơn một chút rồi hay sao? Dù sao thì người ngoài cũng không giống như người ở Kính thành, hiểu biết rất rõ về Cố Lân Đường.

“Không thú vị.” Vì tiết kiệm lời nói, Cố Thiên Thụ rất ít khi lầm bầm lầu bầu. Có lẽ hôm nay tâm tình quá mức nghẹn khuất nên nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu như vậy.

Cố Lân Đường là cao phú soái. Hắn có tiền, có quyền, còn có khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng như vậy thì sao, Cố Thiên Thụ tình nguyện mình trở lại là một tên F.A ngồi chồm hổm trên giường tiếp tục đánh DOTA.

Đáng tiếc chuyện trên thế gian này không phải chỉ cần ngươi muốn là có thể làm được.

Bạn đang đọc Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh của Tây Tử Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.