Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Winner Winner Chicken Dinner

Phiên bản Dịch · 1935 chữ
  • Winner Winner Chicken Dinner là cụm từ xuất hiện khi chiến thắng ván đấu trong game PUBG (Player Unknown's Battlegrounds). Vào thời kỳ Đại Suy Thoái, những người thất nghiệp thường chơi súc sắc trong các ngõ hẻm. Họ không thường chơi với nhau bằng tiền, nhưng khi thắng cược bằng tiền thì có thể ăn món gà vào bữa tối (một món ăn khá xa xỉ vào thời đấy). Vì có nguồn gốc là sự may mắn, nên nếu muốn được một phần ăn gà (Chicken Dinner) thì không thể bỏ quên yếu tố may mắn. Và cụm từ này đã trở thành biểu tượng của PUBG. Chuyển sang âm tiếng Trung đã trở thành Đại cát đại lợi buổi tối ăn gà. Đây cũng là tựa chương này, nhưng sau khi xem nội dung hoàn toàn dính đến game PUBG thì Mèo quyết định dùng cụm từ tiếng Anh làm tựa chương. Thậm chí trong tiếng Trung, từ “ăn gà” là tiếng lóng chỉ tên game này.

---

Tô Mộ Yên ân cần dạy dỗ khiến Sở Hà dở khóc dở cười.

Hắn chẳng qua là tưởng nhớ ông già trên cầu mà lôi đàn nhị ra kéo, thật sự không có vờ vịt chứng tỏ bản thân.

- Được, ghi nhớ lời dạy của Tiểu thư Tô. - Sở Hà lanh trí gật đầu, phú bà nói gì cũng đúng.

- Có thể có thể, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tô Mộ Yên cười ha ha một tiếng, tiếp đó kéo Sở Hà đến một góc thì thầm:

- Nghe anh kéo đàn nhị, tôi nhớ lại tiêu chuẩn kén chồng hồi trước của chị Chỉ Tình, không phải, chị ấy không thích đàn ông, tiêu chuẩn thưởng thức thì đúng hơn.

Tô Mộ Yên ra vẻ lén lút như muốn thổ lộ cơ mật không thể cho ai biết.

Sở Hà chăm chú lắng nghe, hắn cũng muốn biết Liễu Chỉ Tình đến tột cùng thưởng thức tuýp đàn ông như thế nào.

- Đầu tiên, có sự nghiệp vượt qua chị ấy, cái này gần như không thể nào, tối thiểu anh không có khả năng. - Tô Mộ Yên bắt đầu nói, đặc biệt thẳng thắn.

Sở Hà tập trung đến mức muốn lé cả mắt:

- Thứ hai là gì?

- Thứ hai ấy à, cũng không quá khả năng, nhưng mà thấy anh kéo được đàn nhị, tôi sẽ nói một chút cho anh rõ. - Tô Mộ Yên liếc qua biệt thự, rất sợ Liễu Chỉ Tình đi ra.

- Chỉ Tình từng muốn có danh tiếng với âm nhạc, dù cổ điển hay hiện đại, dù là dương cầm hay đàn nhị, chị ấy đều biết một ít. Vì vậy chị ấy là người yêu nhạc, trước đây từng nhắc với tôi, nếu người đàn ông nào từng đến biểu diễn ở nhà hát kịch hòa nhạc Victoria (* tức Victoria Memorial Hall ở Singapore), dù chỉ thổi sáo thôi thì chị ấy vẫn thích, bởi vì đó đại diện cho cảnh giới âm nhạc cao nhất rồi.

Victoria Memorial Hall là một trong những nhà hát nổi tiếng nhất thế giới, dù bây giờ có người dùng tiền để nâng tầm đẳng cấp nhưng đó vẫn không phải được nhà hát chính thức mời.

Nhạc sĩ trong miệng của Liễu Chỉ Tình dĩ nhiên là người được mời chính thức.

Sở Hà cười khổ, cái này quá khó khăn, tầm mắt của Liễu Chỉ Tình cũng quá cao đi?

- Anh đừng vào làm trò, chẳng lẽ anh thật sự lo lắng vào cái nhà hát đó kéo đàn nhị. Ý của tôi là, anh chăm chỉ tập đàn để còn có chuyện mà nói với chị Chỉ Tình thôi, hiểu chưa? - Tô Mộ Yên nhìn Sở Hà đăm chiêu ủ dột, không khỏi liếc mắt.

Kỳ thực trên lý thuyết mà nói, hệ thống có thể giúp Sở Hà đạt được yêu cầu để biểu diễn ở đầy, cuối cùng có thể mua năng khiếu đàn nhị mà.

Nhưng đàn nhị có mười cấp, mua hết toàn bộ là giá trên trời.

- Hệ thống hệ thống, năng khiếu đàn nhị cấp mười mất bao nhiêu giá trị sung sướng? - Sở Hà lẩm nhẩm.

- Không cách nào vượt cấp, xin trước tiên hãy mua năng khiếu đàn nhị cấp hai, ba trăm giá trị sung sướng.

Phụt!

Một bậc mới năm mươi, cấp hai liền ba trăm? Thổi phồng hơi bị nhanh rồi đấy?

Liễu Chỉ Tình ghét mình thế này, giá trị sung sướng đã khó kiếm, tiêu phí còn cao như vậy, làm ăn này coi mòi lỗ rồi.

Sở Hà buồn bực không thôi, tròng mắt đảo một vòng nhìn về phía Tô Mộ Yên.

Em gái ngây thơ này mới là kim chủ của mình.

- Tiểu thư Tô, cô nói gì tôi hiểu hết, tôi nhất định sẽ học tốt đàn nhị, thành bậc thầy âm nhạc, có sự nghiệp thành công, để tổng giám đốc Liễu nhìn với cặp mắt khác xưa! - Sở Hà cố chọc cười.

- Mau phắng đi, đừng đùa nữa. Tôi đi chơi game, anh về phòng đợi, đêm nay không nên xuất hiện ở trước mặt Chỉ Tình, chị ấy bây giờ còn đặc biệt dị ứng anh, tránh rủi ro là hơn.

Tô Mộ Yên vẫy tay, huýt sáo vui vẻ rời đi.

Sở Hà lóe lên ý tưởng, chơi game a, bây giờ không phải là thịnh hành mấy em gái nghiện game sao? Nếu có thể chơi ngon trò này, có thể kiếm một khoản giá trị sung sướng.

- Tiểu thư Tô, cô chơi trò gì? Tôi chơi với cô được không.- Sở Hà mặt dày cười hỏi, kỳ thực hắn căn bản không chơi game, năm đó bè bạn ở đại học đều chơi LOL, chỉ một mình hắn vùi đầu khổ học.

Hiện tại dường như LOL không còn hot, không hiểu là trò chơi mới nào ra đây.

- Anh chơi với tôi sao? Xem anh không giống tín đồ game đâu, à, có PUBG, anh có thể đưa tôi “ăn gà” (*chiến thắng ván đấu game) được sao? - Tô Mộ Yên không tin Sở Hà có thể chơi tốt game này.

- PUBG à? Có hiểu sơ sơ.

Sở Hà đáp lại, hắn chỉ biết “ăn gà” là 《 PUBG 》, một tựa game bắn súng, người thắng cuối cùng sẽ được gọi là “ăn gà”. Bởi vì câu xuất hiện trên màn hình là: Winner Winner Chicken Dinner.

Chicken Dinner – ăn gà bữa tối.

Còn nội dung bối cảnh gameplay, Sở Hà hết thảy không biết.

Lúc hắn trả lời Tô Mộ Yên bèn thì thào với hệ thống:

- Ta muốn năng khiếu game PUBG.

- Năng khiếu game PUBG, giá một trăm giá trị sung sướng, kí chủ có mua hay không?- Hệ thống hỏi.

Sở Hà mừng rỡ, năng khiếu game chẳng phân được cấp sao? Xem ra năng khiếp mỗi loại trò chơi khác nhau, bởi vậy chẳng phân biệt được cấp.

Ví như năng khiếu PUBG, LOL, CS hệ thống đại khái phân phối như vậy.

- Mua mua mua. - Sở Hà còn có 110. 1 giá trị sung sướng, trực tiếp đầu tư.

Lúc này, đầu óc hắn chấn động, thêm một số dữ liệu chưa từng có, đó chính là năng khiếu PUBG.

- Anh đã tự xung phong, tôi liền cho anh một cơ hội, đến đây đi. - Tô Mộ Yên ngược lại cũng trực tiếp chỉ ngón tay về phía biệt thự.

Sở Hà đang muốn đuổi kịp, Tô Mộ Yên lại quay đầu lại thở dài một tiếng:

- Thiếu chút nữa đã quên chị Chỉ Tình, để tôi ngó xem chị ấy nghỉ chưa, anh ở chỗ này chờ tôi đi.

Tô Mộ Yên nhón chân lên, lén la lén lút đi vào biệt thự.

Sở Hà buồn cười, vị tiểu thư Tô này rõ ràng đáng yêu nha, thảo nào có thể để cho tổng giám đốc Liễu nhận thức làm em gái nuôi.

Không lâu sau, Tô Mộ Yên lại rón rén xuất hiện ngoắc tay:

- Chỉ Tình ngủ rồi, chị ấy ban ngày làm việc quá mệt, anh nhanh vào đi.

Sở Hà cũng nhón chân lên, làm như kẻ trộm lén la lén lút đi vào,

Hai người tìm phòng ngủ, tùy tiện dời hai cái laptop vào.

Biệt thự rất lớn, phòng ngủ không ít, máy vi tính cũng có mấy cái rải rác, cũng là loại đắt tiền cấu hình cao, tha hồ mà chơi PUBG.

Hai người cứ như vậy im ắng khóa cửa lại, muốn họp thành đội để bắn.

- Thật thoải mái, bình thường Chỉ Tình đều muốn chơi game với tôi, lại càng miễn bàn chơi game với đàn ông, chị ấy đặc biệt ghét người nghiện mất cả ý chí. Đúng rồi, tài khoản của anh là gì ? - Tô Mộ Yên mở máy vi tính ra, xoa xoa tay nói.

Sở Hà nháy mắt mấy cái:

- Ơ, tôi không có tài khoản, trước kia là mượn số của bạn chơi.

- A? Anh trêu tôi à, ngay cả tài khoản cũng không có còn không biết xấu hổ chơi với tôi? Không phải là loại "cá hộp" tay mơ chứ ? – Tô Mộ Yên hết sức nghi ngờ Sở Hà.

"Cá bột đóng hộp" chính là điểm thấp đến mức sẽ bị "đóng hộp", chỉ cần đi là chết. (*đây là tiếng lóng xuất phát từ DOTA của Trung Quốc, sau đó được duy trì dùng trong PUBG)

Sở Hà thật đúng như vậy, bất quá hắn hiện tại có năng khiếu “ăn gà” trong PUBG hiển nhiên sẽ không “rơi xuống đất thành hộp”.

- Để thử xem thế nào. - Sở Hà tự tin cười.

Tô Mộ Yên liếc hắn vài lần, giúp hắn mua một tài khoản:

- Anh cứ chơi trước cho ổn đi, tôi cũng không muốn hố gì anh, để xem anh chơi thế nào rồi tính tiếp.

Sở Hà không ý kiến, bản thân nên quen tay trước. Hắn một mình mở trò chơi, đăng nhập vào.

Hắn vẫn là lần đầu tiên chơi cái game này, mắt nhìn thấy hết sức mới mẻ, nhưng trong đầu lại hết sức quen thuộc, giống như những thứ bản đồ này chính là nhà của hắn vậy.

Các loại súng ống hắn cũng sử dụng được hết sức quen thuộc, hơn nữa một mình một súng, đánh nhau vui sướng vô cùng.

Chính hắn cũng cảm giác thoải mái, trước đây hắn liều sống liều chết vì công việc, game còn chẳng dám thử, bây giờ là tiểu bạch kiểm, chơi game thì sao?

Kết quả là, Sở Hà đại sát tứ phương, từ cấp thấp mà leo lên từng bước một.

Còn bên cạnh Tô Mộ Yên đồng dạng trầm mê trong đó, tổ đội mấy người của cô nàng, đánh ở rank cao, chơi hoàn toàn vất vả.

Năng khiếu Tô Mộ Yên không tệ, nhưng khá nhát gan, hay bị giật mình khi gặp địch, sau đó bị đột kích bắn chết.

Cô nàng đánh ba ván, ván nào cũng không thắng, tức giận đến méo miệng.

- Tức chết!- Tô Mộ Yên uống một ngụm coca, quay đầu nhìn về phía Sở Hà:

- Này, không chơi nữa, anh ngủ đi . .

Cô nói còn chưa dứt lời, bỗng trợn to hai mắt, bởi vì ván này Sở Hà vừa lúc kết thúc, trên màn ảnh máy vi tính hiện lên dòng chữ: Winner Winner Chicken Dinner !

Sở Hà hạng nhất, giết 29 tên!

- Á, anh gian lận ấy à!

Bạn đang đọc Ta Chỉ Là Một Tiểu Bạch Kiểm Không Cần Phấn Đấu (Dịch) của Trần Thất Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meothaymo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.