Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Sa Trấn

2561 chữ

Chương 1 : Kim Sa Trấn

Kim Sa Trấn là một thị trấn nhỏ nằm trên đại sa mạc ở trên Phong Duyến, ngăn cách với các thị trấn khác

Trên bản đồ của Phong Duyến khu cũng không có ký hiệu của thị trấn này, tại đây cũng không có Trung tâm bảo bối thần kỳ, xung quanh thị trấn tràn ngập bão cát, cực kỳ khó để tiếp cận.

Mấy năm nay, chỉ có những đoàn mạo hiểm đứng đầu Phong Duyến khu cùng với Thiên Vương của liên minh mới từng đến nơi này

Bên trong Kim Sa Trấn có các phương tiện từ xưa cùng nhân thổ phong tình làm người từ bên ngoài không khỏi tán thưởng, hơn nữa bên trong đây còn có thảo dược phối phương xa xưa cùng trường học tinh linh giảng dạy.

Trên trường học của thị trấn chủ yếu là giảng về các tri thức có liên quan đến những pokemon thuộc Phong Duyến khu cùng Quan Đông khu là nhiều

Về thế giới bên ngoài nơi nhỏ bé này, đại đa số người trong thị trấn cũng biết đại khái vài phần, nhưng mà sẽ không chủ động đi nhìn hay tìm hiểu

Thị trấn này có một cái truyền thống từ xưa, đó là những đứa trẻ đủ mười lăm tuổi phải đi du lịch một phen, thuận tiện khiêu chiến Phong Duyến liên minh, đây là tổ huấn mà tổ tiên lưu lại

Người trong thị trấn đại đa số đều quen với việc mặt trời mọc là đi làm, mặt trời lặn thì về nhà ngủ nghỉ, bọn họ chẳng biết gì về thế giới khoa học kỹ thuật như thế nào, vậy nên cũng sẽ không đi ra ngoài thời gian quá dài, nhiều lắm thì cũng chỉ là đi mua đồ này nọ.

" Tiểu Bạch, Ác Ba Động"

Một tên thiếu niên cao lớn có mái tóc tím đậm đang đứng, hướng về phía trước là một tinh linh có bộ lông toàn thân màu trắng chỉ huy.

Nó nghe được lời của thiếu niên ra lệnh liền phóng ra một đạo ánh sáng màu tím mạnh mẽ oanh kích tới một tảng đá thật lớn phía trước, tảng đá lớn lập tức bị đánh ra một cái hố lớn, còn bị đập văng về sau một khoảng cách, lưu lại vài đạo vết tích không sâu dưới mặt đất

Trên mặt thiếu niên biểu tình không thay đổi, trầm giọng nói :

" Cũng được đi, hôm nay huấn luyện như vậy thôi, về nhà !"

Đưa hai tay đút vào túi quần, mang theo Tiểu Bạch cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện, bộ lông màu trắng của Tiểu Bạch dưới ánh mặt trời chiếu xuống cực kỳ chói mắt, cơ thể phát triển mạnh mẽ đến nổi bộ lông màu trắng kia cũng không thể che dấu nỗi, có thể thấy được nó được huấn luyện gia đào tạo không tệ

Tiểu Bạch chậm rãi theo sau thiếu niên, cứ việc biểu hiện của chủ nhân khá lãnh đạm nhưng trong lòng nó thật vui vẻ, bởi vì chủ nhân thật lâu không có khen nó, vừa rồi một câu " Cũng được đi" đã có thể coi như là một lời khen ngợi, nó thực thỏa mãn

Thôn trấn cũng không tính là lớn, chỉ cần có chút biến động nhỏ thì mọi người trong trấn đều biết rõ mồn một.

Bọn họ đều biết đây là đứa nhỏ nhà kia, không cha không mẹ, trong nhà chỉ còn lại bà nội người thân duy nhất, cho nên nếu như có cần bọn họ trợ giúp thì bọn họ sẽ tận lực dang tay.

Thiếu niên với mái tóc màu tím rất là nổi bật, kết hợp với đôi đồng tử màu tím cùng cặp chân thon dài, trên đường đi hấp dẫn không ít nữ hài tử, nhưng mà khí chất lạnh lùng trong trẻo của hắn làm bọn họ cũng không dám tới gần.

Thiếu niên đối với những ánh mắt nhìn mình chăm chú cũng không có để ý, từ bé đến giờ đều như vậy, coi như không quen thì cũng phải biến thành thói quen.

Thiếu niên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng trước cửa nhà, nhíu nhíu mày tăng lên cước bộ đi đến trước cửa, trầm giọng nói :

" Bà nội, con đã nói với bà nhiều lần rồi, bà không cần phải chờ con ở trước cửa đâu, bên ngoài gió lớn, sẽ gây tổn hại đến thân thể bà !"

" Bà nội biết, nhưng mà không phải con ngày mai phải đi rồi sao, ta chỉ là muốn nhìn con thêm vài lần"

Bà nội tỏ vẻ ủy khuất nói

" Vâng vâng, trước tiên cứ vào trong nhà đã !"

Thiếu niên nghe vậy cũng không cãi cọ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ từng nói thắng qua bà nội mình, cũng giống hệt như lúc này đây.

" Ngươi thật là, một bộ lạnh như băng, tương lai sẽ không thể lấy được lão bà, nghe lời bà nội đi, cười nhiều vào"

Bà nội hằng ngày nhắc đến lấy vợ, Tinh Trạch sớm thấy nhưng lại không thể làm được gì.

" Bà nội, ăn cơm đi !"

Thiếu niên không thèm nghe bà nó nói sau đó ngoảnh mặt làm ngơ tiến vào phòng, bà nội cũng vô cùng bất đắc dĩ, từ bé Tinh Trạch đã không có cha mẹ, tuy nói là trong nhà không thiếu tiền, nhưng mà trong lòng hắn vẫn phải có khúc mắc, vậy nên mới nói đứa nhỏ có cha mẹ chăm sóc vẫn tốt hơn.

" Tinh Trạch, ngươi trở lại rồi" Một cô gái đáng yêu mắt to đang ngồi ở trước bàn cơm gia đình hắn, cười khanh khánh nói

" Ừm"

Tinh Trạch tiếp tục lạnh lùng

" Ngươi tới nhà ta làm gì ? Bà nội mời ngươi vào ?"

" Cái này ... cái này ..."

Cô gái ấp úng không biết nói gì, dù sao nàng tới cọ cơm cũng không phải là ngày một ngày hai, liền đem tóc dài quấn ở đầu ngón tay xoắn tới xoắn lui để che dấu cảm giác xấu hổ.

Nãi nãi thấy tình hình có phần không đúng , hòa giải nói " Ừ, là ta mời Nhạc Nhân tới, ta mời nàng đến để lữ hành cùng ngươi !"

" Bà chắc chứ , con cũng không muốn có một đội hữu yếu kém như vậy"

Tinh Trạch trào phúng nói, hắn ngày thường không coi ai ra gì, ở bạn bè cùng trang lứa chưa bao giờ gặp được địch thủ, bởi vậy hoàn toàn không có đem hàng xóm đối diện Nhạc Nhân vào mắt cũng là bình thường.

Cô gái có tên Nhạc Nhân vừa nghe như thế liền tỏ vẻ ủy khuất, dùng sức nghẹn nước mắt, nàng thích Tinh Trạch, tuy rằng chưa bao giờ hướng hắn thổ lộ, nàng thích hắn ở lúc trận đấu trong trấn diễn ra, nhất là lúc hắn bắt được danh thứ nhất lúc đó, Nhạc Nhân liền quyết định Tinh Trạch là người mà nàng thích cả đời

" Ngươi thằng bé náy, nói bừa gì vậy, Nhạc Nhân làm sao lại là đội hữu yếu kém a, bà nội thấy rằng nàng rất tốt ! Từ ngày mai Nhạc Nhân sẽ lữ hành cùng ngươi, chuyện này ngươi không cãi, cứ theo lời ta nói"

Bà nội khí thế bừng bừng bốc lên, cả người như một quả khí cầu nhanh chóng bành trướng, bên trong nhồi không khí, chỉ cần chọt một phát là lập tức nỗ.

" Nga, không có chuyện gì thì chúng ta ăn cơm trước đi"

Tinh Trạch cũng quan tâm, dù sao có thêm nhiều cản trở cũng không quan hệ, không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân là tốt rồi, về phần đuổi hay không đuổi nàng thì không biết.

Nhạc Nhân nghĩ rằng bà nội đã chấn được Tinh Trạch liền che miệng cười thầm, thuận tay đối với bà nội giơ một cái chữ V, bà nội cũng liền đáp lại một nụ cười

Tinh Trạch đối với trò tiểu xiếc đó không có hứng thú, nhớ tới pokemon của mình chưa được ăn cơm, vì Tiểu Bạch dọn một bàn cơm chiều, lúc sau đi lên lầu gọi Vibrava đang ngủ xuống dưới, gần đây Vibrava rất không bình thường, làm gì cũng thiếu đi tinh thần.

Tinh Trạch có hỏi lão sư trên trấn mới biết được là Vibrava đang muốn tiến hóa, không cần gọi hắn ra huấn luyện, để hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ba người ăn cơm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chiếc đũa và bát không ngừng va chạm

Kim Sa Trấn còn có một truyền thống đặc thù, đó là khi ăn cơm không thể nói nhiều lắm, nếu không chính là không tôn trọng người khác, Tinh Trạch ăn có phần chậm, chờ hắn ăn xong thì bà nội và Nhạc Nhân đã cũng no nê, Tinh Trạch đứng dậy nhanh chóng thu thập bát đũa, bỏ vào chậu rửa sạch tất cả.

Nhạc Nhân vốn muốn đến hỗ trợ, bất quá bà nội một mực nhìn sau lưng Tinh Trạch, rõ ràng nói ra suy nghĩ của mình, bản thân vẫn là không nên tiến vào làm gì.

" Bà nội, có chuyện gì mau nói, đêm nay có rất nhiều đồ phải đem sửa sang lại" Tinh Trạch liếc nàng một cái, giống như sớm đã biết ý đồ của bà nó

" Cũng không có chuyện gì, chỉ là ngày mai Nhạc Nhân cùng với ngươi đi lữ hành, ngươi có đồng ý không ?"

Bà nội một bộ " ngươi không đồng ý ta liền chém ngươi" biểu tình, lúc nãy Tinh Trạch không có trả lời bọn họ, cho nên chắc chắn sẽ quỵt nợ bỏ của chạy lấy người, Tinh Trạch cũng không có cự tuyệt, chỉ là ừ một tiếng, sẽ không nói gì thêm

" Ừ là ý tứ gì ? là đồng ý hay là không đồng ý" Không biết từ khi nào thì xuất hiện, Nhạc Nhân lòi mặt ra đoạt lời nói

" Đương nhiên là đồng ý, Nhạc Nhân mau lên lầu sửa sang lại quần áo của Tinh Trạch" bà nội che miệng cười nói " Nhạc Nhân con vội vậy sao ? muốn cùng Tinh Trạch ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người ?"

Tinh Trạch thấy nhưng không thể trách, bộ dáng rất là lạnh nhạt, Nhạc Nhân thừa lúc Tinh Trạch chưa nói cái gì, liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên lầu, mặt đỏ như quả táo, rất là đáng yêu

" Bà nội, ngươi còn chuyện gì thì mau nói, rõ ràng toàn bộ nói hết cho ta là được rồi" Tinh Trạch quay lại nhìn thấy bà nội muốn nói lại thôi, trực tiếp hỏi

" Cũng không có gì, chỉ là ..."

Bà nội dừng một chút

" Muốn nói với con một chút, chuyện về cha mẹ con"

Tinh Trạch đang rửa chén thì cứng ngắc một hồi, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường, lạnh như băng trả lời

" Buổi tối nói sau, con rửa xong chén bát đã !"

Tinh Trạch nói rất bình thản, bình thản khiến người cảm thấy thần kỳ, rất khó tưởng tượng một đứa trẻ ở tuổi hắn lại có tính cách cự nhân ngàn dặm ở ngoài như vậy, nhưng mà nếu cẩn thận nghe vẫn có thể thấy trong giọng nói hắn tràn ngập run rẫy và phẫn hận, chẳng qua là được che dấu rất tốt, người thường khó mà phát hiện

" Tốt, bà nội chờ ngươi !" Bà nội lần này không có nghịch ngợm, thấy Tinh Trạch vẫn lạnh lùng như thế, hoàn toàn không có bị chuyện cha mẹ đánh sâu vào, cũng như không hề có chút hăng hái và xúc động của một thiếu niên.

Trong lòng bà vẫn có một chút không phải tư vị, tiểu hài tử cần phải có tiểu hài tử bộ dáng, xem ra hết thảy phải nhờ vào Nhạc Nhân nha đầu này, cũng may là Nhạc Nhân nguyện ý cùng xú tiểu tử này lữ hành, Tinh Trạch hoàn toàn không nghĩ tới bà nội lại cùng hắn nói chuyện này.

Ở trong trí nhớ của hắn, cha mẹ hai chữ này chính là gánh nặng đè nặng lên người, chế tạo ra một cái danh từ phiền toái, đối với hắn mà nói, cũng chẳng phải là ưu đãi gì.

Nhưng mà không có cô nhi nào không muốn một gia đình đầy đủ, Tinh Trạch cũng như vậy, kỳ thật hắn vẫn luôn hâm mộ Nhạc Nhân nha đầu kia, nhìn thấy nàng cùng với cha mẹ nàng ăn cơm, cùng nhau thăm dò sa mạc, cùng nhau chơi đùa, mỗi một lần thấy màn này hắn đều sẽ rất đau, sau này hắn dần học được dùng lạnh lùng che dấu chính mình, dùng huấn luyện không chừng mực đến bức bách bản thân không suy nghĩ về những điều này.

Có thể thấy, tuổi nhỏ Tinh Trạch đã phải thừa nhận thật nhiều thống khổ và áp lực, trên trấn từng có một vài nam hài chuyên môn khi dễ Tinh Trạch, không kiêng nể gì gọi hắn là cái dã tiểu tử không cha không mẹ, nhưng mà tất cả đều bị Tinh Trạch từng đứa một giáo huấn thật chu đáo

Sau này bọn chúng cũng không dám làm trò trước mặt hắn, chỉ có thể tại sau lưng mắng hắn, nhưng mà Tinh Trạch đều biết rõ tất cả, vì vậy Tinh Trạch liền cố gắng gấp bội, cố gắng đọc sách học tập, cố gắng huấn luyện tinh linh, ở bên trong lòng xây nên một thành lũy vững chắc, trên thành lũy được lót bằng sự lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi.

Không có cha mẹ thì không có cha mẹ đi, hắn còn có bà nội , vẫn có thể sống thật tốt, chỉ có bản thân mới là hy vọng, Tinh Trạch sớm đã đem những lời này khắc ở trong đầu, bắt buộc chính mình không thể quên những lời này

Chỉ là nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đang dầng dâng lên, trong lòng Tinh Trạch rốt cuộc vẫn là nổi lên gợn sóng, dù sao hắn vẫn là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, bề ngoài có kiên cường đến mấy cũng chỉ là giả vờ.

Ánh trăng như nước đem tất cả các mủi nhọn đều che kín, chỉ là Tinh Trạch lại cảm nhận được những mủi nhọn được chôn dấu dưới ánh trăng kia, đâm đến mắt hắn đau rát.

Hắn cũng từng ảo tưởng qua, nếu bản thân mà có được cha mẹ, vậy thì bản thân sẽ biến thành thế nào đây ? bất quá, trên đời này không bao giờ có chữ nếu !

Bạn đang đọc Sủng Vật Tiểu Tinh Linh Chi Tinh Trạch của Hắc Ám Khinh Khải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.