Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghỉ ngơi, và đàm phán

Tiểu thuyết gốc · 3719 chữ

“Dĩ bất biến, ứng vạn biến.”

- Chủ tịch Hồ Chí Minh

Chương V: Nghỉ ngơi, và đàm phán

Thật lòng mà nói, việc nói “không” với một thằng cha máu me đầy mình không phải là một điều dễ dàng gì, nhất là khi hắn vừa giết một pháp sư và đẩy một pháp sư khác đến chỗ chết một cách công khai và bình thản. Ngay cả khi hai đứa nó phạm tội thì cách hành hình cũng đúng là hơi bạo lực quá mức cần thiết. Không, nó quá ư là máu me và tàn bạo. Vương biết chắc chắn là mình đã hơi quá tay trong cách xử lý, cậu hoàn toàn có thể phục kích Bảo và Ý trong một cuộc ám sát.

Thế nhưng cách đó vẫn có những mối nguy hiểm riêng. Vương áp sát sau lưng Bảo là nhờ việc Hoàng đang đánh lạc hướng hắn, đánh một chọi một với một pháp sư bí ẩn thì khó mà biết được mèo nào cắn mỉu nào. Đó là còn chưa kể xác suất về một đội kị sĩ và ma pháp sư hộ tống. Cách đánh cận chiến của các Lực lượng Đặc biệt thì là nhanh chóng và thâm hiểm, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ. Và đó là chưa tính đến việc mấy tay vệ sĩ đó dư sức ăn mấy nhát dao mà không sao cả.

Rồi đó là còn chưa nói đến việc dọn dẹp hậu quả của cuộc ám sát, thành công hay thất bại. Nếu thành công, lớp 11A1 sẽ mất đi sự bảo vệ chính trị, và ném bốn mươi học sinh vào xã hội ở thời hiện đại đã là mệt mỏi, chứ đừng nói gì ở thời Trung cổ ở một thế giới xa xôi này. Cậu dự kiến là cả lớp sẽ tạch hết trong vòng… một đến hai tháng, hoặc nửa năm nếu có ai đó bảo kê. Nhưng đó là trong trường hợp cậu không bị lộ. Nếu có ai đó biết được cậu là hung thủ, hay thậm chí cậu bị bắt tại trận, cái chết là một điều hiển nhiên. Và chết là hết phim, như người ta nói.

Thực ra, nghĩ lan man như vậy thì cũng chả có giá trị gì cả. Cậu chỉ đơn giản là đang biện hộ cho hành động của mình, hay nói nhẹ nhàng hơn là tìm cách lợi dụng tình huống đã xảy ra. Những gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, giờ thì đã phóng lao là phải theo lao thôi. Vương tặc lưỡi, ngả đầu về đăng sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng. Có lẽ đây sẽ là giây phút giải lao cuối cùng mà cậu còn có được trước khi vào việc chính ạ…

Vương thở dài, ngước nhìn lên trần nhà. Ít nhất thì mấy người dân địa phương vẫn biết thế nào là gói VIP ạ. Một bồn tắm nước nóng rộng lớn, và chỉ riêng cái bồn đã to bằng diện tích sàn của cả nhà cậu rồi chứ đừng nói gì đến cả gian phòng. Mười đứa con trai ở vào đây và mỗi thằng thừa sức mà chiếm lấy một góc để duỗi chân duỗi cẳng. Ban đầu Giáo hoàng còn định đưa thêm cho mỗi người hai nữ tu để giúp đỡ, cơ mà thấy ánh mắt lạnh hơn băng của Vương nên đứa nào cũng từ chối.

Nói gì thì nói, cậu vẫn còn cầm con dao dính máu trên tay và cậu chỉ chịu dời bước khi mà xác của cả hai đứa phù thủy đã được hỏa thiêu hoàn toàn. Có khi mấy đứa nó sợ cậu lại lên thêm một cơn điên nữa thì lại khổ. Dù gì thì cái đề nghị hai nữ tu làm phụ tá đó sặc mùi “vùng xám xã hội” – thằng Hoàng thì đã làu bàu điều gì đó về mấy quán đèn mờ và lớp trưởng thì đã nhăn mày nhìn tay Giáo hoàng.

Vương thì còn nghi ngờ thêm về việc mấy nữ tu đó thực chất lại là những mật vụ của Giáo đình. Dù gì thì cái lớp 11A1 này là người của thế giới khác, và mọi sự nghi ngờ đều sẽ có cơ sở. Nếu cái lớp này không có sức mạnh pháp thuật thì họ cũng có kiến thức, và điều đầu tiên mà Giáo hoàng cần là liệu những thông tin ấy sẽ có nguy hiểm cho cái ngai của lão không. Câu trả lời chắc chắn là có rồi, về mặt chính thức mà nói, lớp 11A1 thì toàn một lũ vô thần, không theo bất kì tôn giáo nào cả. Nếu Giáo hoàng này mà giống mấy vị đồng nhiệm trên Trái đất thời Trung cổ, ờ thì cái này là quá đủ để cả lớp bị chém đầu rồi.

Đặc công thì dũng cảm, nhưng họ không bao giờ ngu ngốc. Không những vậy, cậu còn được huấn luyện bổ sung, trở thành một đặc vụ tình báo. Giờ đây, thông tin còn quý hơn cả vàng, và cậu cần phải tìm cách bảo mật chúng hết mức có thể… Chỉ cần lớp 11A1 này không quá bép xép là được, và có vẻ như chúng nó cũng đã chấp nhận để cậu đại diện lớp học mà đàm phán với vị Giáo hoàng này rồi.

Dù gì thì cậu cũng có dao…

Hít một hơi thật sâu, cậu thả lỏng hết các cơ bắp lần cuối cùng rồi đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm. Dân thường có quyền được nghỉ ngơi và lười biếng, nhưng với đặc vụ, thì đó lại là một điều xa xỉ. Mấy người hầu của Nhà thờ nhanh chóng mang bộ đồng phục của cậu lại – ơn giời là họ đã kịp giặt giũ và hong khô. Chứ mặc một bộ đồ sũng máu mà đi đàm phán cũng không ổn cho lắm. Lần này thì cậu quyết định mặc chỉnh tề và sơ vin đầy đủ. Nói gì thì nói, ấn tượng đầu tiên cũng rất là quan trọng.

Mà nói đến đàm phán, cậu đã phải tự thân chọn cho mình một phái đoàn. Và người đầu tiên không ai khác đó chính là ông thầy bộ môn Giáo dục Quốc phòng. Nhìn ổng thế thôi, nhưng thực chất ổng là lính nghĩa vụ giải ngũ đấy. Đánh trực diện với ông thì Vương cũng không chắc kèo thắng, mà đánh theo tổ đội quy mô lớn thì càng không. Ít nhất thì quân hàm Thượng sĩ của cậu không phải là để trưng bày. Với quân hàm Binh nhì khi giải ngũ, cậu được mặc định là chỉ huy của thầy mình luôn.

“Thượng sĩ!”

“Nghỉ, Binh nhì… Bọn con gái thế nào thầy?”

“Sốc nặng, choáng váng, và chúng khó mà có thể nhập ngũ tham gia tác chiến.”

“Cũng được, em cũng không có ý định tuyển quân từ trong lớp 11A1 cho Bộ binh.”

“Vậy Pháo binh?”

“Và Công binh. Hai đơn vị này được xếp hạng là có học thức trong biên chế Lục quân thời cổ.”

“Nhưng chúng ta sẽ cần súng và pháo, và thầy không nghĩ là thế giới này đã biết về thuốc nổ đen.”

“Thế nên em mới bán cho bọn họ. Với một cái giá cắt cổ.”

“Ừm.”

Cả hai thầy trò ngồi im lìm bên ngoài hành lang, đợi những người còn lại trong phái đoàn đàm phán bước ra. Phái đoàn càng nhiều người thì đám quyền quý địa phương sẽ càng khó mà làm khó dễ hay áp chế. Cộng thêm việc trưởng phái đoàn (tự phong) là một tay máu chó, mấy tay quyền cao chức trọng ấy sẽ khó mà áp đặt điều kiện được. Chúng nó cần cái lớp 11A1 này vì mấy lời tiên tri chứ lớp cậu không cần chúng nhiều đến vậy… Mà khoan, nghĩ lại thì cậu cũng cần bọn này thật, ở một thế giới xa lạ mà không có bảo kê thì hơi khó sống thật.

Từ phía cánh cửa, nàng Lớp trưởng và Bí thư đã bước ra, và Vương gật đầu chào hai đứa này. Nói gì thì nói, về mặt chức quyền trong lớp, hai đứa nó vẫn cao hơn cậu một (hoặc vài) bậc. Về mặt chính thức, cậu vẫn chỉ là một thành viên bình thường của lớp, mà kể cả với cái vị trí là đặc vụ thì cậu cũng không muốn nhận thêm chức trách nào nữa cả. Đầu cậu cũng chỉ có giới hạn thôi mà.

Linh cảm cậu lờ mờ nói rằng đất địa phương vẫn còn phân biệt giới tính lắm. Việc đưa hai đứa con gái vào hẳn là sẽ khiến mấy tay vua chúa (và cả Giáo hoàng) phải xét lại kế hoạch thôi. Vương hy vọng là cậu có thể tận dụng được sự ngập ngừng đó mà tìm ra những bất đồng nội bộ, rồi từ đó khai thác thêm. Nói gì thì nói, cậu chả có gì ở đây cả, và nuôi bốn chục năm mươi người đâu phải là dễ

Tiếp theo là thằng Hoàng, tuy không khỏe mạnh gì nhưng xét về độ thông minh, hắn cũng thuộc dạng đầu của lớp. Trong cuộc đàm phán, hắn sẽ đóng vai trò phân tích và giải thích những kiến thức lý hóa sinh mà loài người đã dày công khám phá trong vòng 1000 năm từ thời Trung cổ. Mấy người bản xứ có tin hay không là chuyện khác. Nhưng Vương thực sự hy vọng là họ sẽ tin, cậu có đủ đồ chơi để làm vài trò lòe bịp.

Năm người ngồi trên băng ghế dài, cố gắng hít thở đều đặn để giữ bình tĩnh. Hoặc ít ra, đó là điều mà ba đứa học sinh bình thường đang làm. Người lính được giải ngũ đi làm thầy giáo và cậu đặc vụ trẻ có vẻ không bị ảnh hưởng lắm. Điều này khiến Hoàng trợn mắt ngạc nhiên, chắc thế…

“Vương, sao mày không có vẻ gì là sợ vậy?”

“Ờ thì sau khi nhảy khỏi một chiếc máy bay vài lần, mày sẽ thấy cuộc đời không còn gì là đáng sợ cả.”

“Mày đã từng nhảy dù?”

“Đúng hơn là một lần từ độ cao mười mét, cỡ ba tâng nhà, mà không có dù. Lần thứ hai là từ một chiếc trực thăng. Và như mấy đứa thấy đấy, tao vẫn sống.”

Nàng lớp trưởng lắp ba lắp bắp với câu trả lời này. Có vẻ như cô nàng, cũng như bao nhiêu thanh thiếu niên Việt Nam khác, đã quên rằng Tổ quốc mình đang có một thời xưng hùng xưng bá. Mà có phải là xa lắm đâu, mới có từ những năm 70 hay 90 thôi mà. Vương nhếch mép cười, hôm nay thì Đế chế Đông Lào sẽ xuất trận trở lại.

Mà cũng vừa vặn đó là lúc mà một nhóm kỵ sĩ bước vào hành lang. Họ là những người đưa tin từ “văn phòng”… Công cuộc đàm phán đã bắt đầu rồi đây.


“Hai pháp sư đó đã phạm trọng tội, thưa Giáo hoàng. Nếu hai đứa nó sống lại mà không ăn năn hối cải, đích thân tôi sẽ xử tử chúng nó một lần nữa.”

“Nhưng đó là ban phước của Thánh thần, nếu thiếu đi điềm lành này thì sao mà chúng ta có thể đánh bại được bầy quỷ dữ?”

“Và đó là điều tôi đang nói, thưa Giáo hoàng. Hãy trao đổi kiến thức, quê hương tôi đã đánh nhau liên miên trong hơn mười hai nghìn năm lịch sử mà không cần dùng đến một chút sức lực nào cả.”

“Nhưng nếu không có pháp thuật, loài người sẽ không khác gì một lũ man rợ cả! Ma thuật là phước lành của Thánh thần…”

“Hoàng, bật video lên. Bất kì cuộc chiến nào cho đến Thế chiến I.”

Vương vốn tự hào về khả năng giữ bình tĩnh của mình, nhưng vị Giáo hoàng cổ hủ này thì lại vô cùng cứng đầu. Ông ta không thèm nghe lấy một lời nào của cả phái đoàn Việt Nam, cho dù đó là cậu hay nàng lớp trưởng với lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng hơn. Ngoài niềm tin sắt đá về sức mạnh phép thuật, ông không còn biết đến điều gì…

Cho đến khi Hoàng bật một trích đoạn về Trận Rorke Drift, một trong những trận đánh hoành tráng vào bậc nhất của Đế chế Anh vào năm 1879. Khoảng từ ba đến bốn nghìn thổ dân Zulu, sau một chiến thắng vang dội vào hôm trước, đã bị chặn lại và bức lui bởi chưa đầy 150 lính chính quy Anh quốc. Hoàng không có bộ phim hoàn chỉnh, nhưng hắn lại có một đoạn video tổng kết.

Toàn bộ phái đoàn sốc vì “một cục đá” tự dưng phát sáng và phát ra tiếng động một, thì họ chấn động về hình ảnh bên trong phải đến mười. Chưa đến mười lăm lính chia thành hai hàng, mỗi người cầm “giáo phát hỏa”, họ đã diệt không dưới năm mươi thổ dân trong vài phút ngắn ngủi. Mấy vị kị sĩ hộ tống trong phòng khéo cũng phải sốc nặng. Họ biết áp lực khi bị áp đảo quân số là ra sao, và họ cũng đã hoàn toàn thấy rõ sự “thảnh thơi” và “dễ dàng” mà những người lính ấy đẩy lùi từng đợt từng đợt tấn công.

“Những cây Hỏa giáo đó…”

“Hoàn toàn không có một chút phép thuật nào thưa Giáo hoàng. Tất cả đều được chế tạo, vận chuyển và sử dụng bằng đôi tay và trí óc của một người thường.”

“Nhưng nếu không có phép thuật thì sao các người lại có thể tạo ra được những thứ vũ khí như vậy? Nó quá mạnh… quá hùng mạnh, giống như phép màu nhiệm vậy.”

Yeah, súng trường nạp cửa hậu, ổ đạn một viên, sử dụng thuốc súng còn khói… So với vũ khí Trung cổ thì nó không khác gì Thánh khí. Ở đây, một chọi ba đã được coi là tài năng và giỏi lắm rồi, nhưng với khẩu súng đó thì bị áp đảo vài chục lần về quân số mà lính Anh vẫn có thể thủ thắng. Nói đây là vũ khí xịn tối tân nhất thì hẳn là không sai đi. Tuy nhiên, so mấy món đồ cổ lỗ sĩ đó với AK thì đúng là chả đáng. Và đó là chưa kể AK cũng đã được tính là đồ cổ rồi.

Vương cố nín cười. Chắc là cậu sẽ làm một dạng súng trường cũ để làm vũ khí tiêu chuẩn cho Liên minh Nhân loại, còn mấy đồ xịn như Mosin Nagant hay Kar-98 thì cậu sẽ làm riêng cho lớp 11A1. Thậm chí, nếu cậu nhớ đúng, thì súng tiểu liên M3 Grease gun của Mỹ hay PPSh-41 của Liên xô cũng khá là phù hợp để sản xuất hàng loạt. Thủ nhà món đó thì đến mười cái Giáo hội cậu cũng chấp.

“Sự kiên trì và trí tò mò, thưa ngài. Đó là những điều thúc đẩy xã hội chúng tôi phát triển lên những tầm cao mới.”

“Vậy cần bao lâu để có những vũ khí như vậy?”

“Nếu ngài chỉ muốn súng không… tôi ước chừng khoảng hai đến ba tháng. Nhưng nếu ngài muốn biết cách dùng hiệu quả, tôi cho là phải hai năm, tối thiểu.”

“Sao lại có sự khác biệt vậy?”

“Đơn giản lắm, thưa Giáo hoàng. Không có gì là miễn phí cả. Chúng ta cần gỗ để làm bang súng, chúng ta cần sắt cần thép để làm khung súng, rồi còn phải tính thêm cả công đoạn sửa chữa và bảo trì. Rồi chúng ta phải huấn luyện cho binh lính, rồi phải phát triển chiến thuật chiến lược cho vũ khí này, rồi còn phải phát triển hệ thống đường xá, hậu cần, cung ứng, quân y, văn công… Nói tóm lại, đó là một công việc dài dài hơi.”

Vị Giáo hoàng hơi chùng xuống, ít nhất thì ông ta cũng hiểu được giá trị của sự chuẩn bị. Nhưng Vương thực sự không hy vọng là ông ta lại ấn vào tay cậu một cục sắt và gỗ rồi đòi cậu đưa ông ta một cây súng. Thôi đi, cậu có thể giỏi sử dụng súng, nhưng mà làm được súng là cả một quãng đường… Cơ mà điều này vẫn có thể. Lão ta chỉ muốn súng chứ đâu muốn đạn. Việc chia ra làm hai món sẽ giúp cậu ăn được kha khá tiền đấy.

Lúc này đây, một vị quý tộc khác, nam giới, khoảng 40 tuổi, với mái tóc đen ngang vai và để râu mép khá dài, lên tiếng:

“Vậy cậu cần những gì?”

“Nhiều lắm, thưa ngài. Tôi cần ít nhất một nông trại lớn, một mỏ sắt, một lò thép cỡ lớn… và có khi tôi cần thêm vài chục phù thủy.”

“Ta tưởng cậu nói là không cần phép thuật để làm những món Hỏa giáo này.”

“Đúng, đó là sự thật, thưa ngài. Nhưng điều này chỉ đúng trên quê hương tôi, nơi đã có hệ thống cơ sở để hỗ trợ sản xuất. Và còn trên cái… vùng đất nghèo nàn lạc hậu này, tôi e là tôi sẽ phải ăn gian chút ít.”

“Nghèo nàn, lạc hậu? Ngươi nói gì vậy? Đất nước ta có hơn một nghìn năm lịch sử đấy!”

“Và đất nước của tôi có trên dưới bốn nghìn năm. Ngài có muốn tiếp nối không? À, mà quên, đất nước tôi còn không phải là hùng mạnh nhất kia.”

Câu trả lời này không khác gì một cái tát vào giữa mặt những vị quý tộc có mặt ở đây. Bốn nghìn năm lịch sử là một trình độ cỡ nào kia. Với họ, một nghìn năm có vẻ là oai, nhưng một kẻ với bốn nghìn năm mà còn không phải hùng mạnh… Vương thoáng thấy vị nữ tu đồ đệ của Giáo hoàng hơi rùng mình. Tốt, cô ta vẫn biết sợ… Giờ thì phải dọa thêm một chút.

“Nhưng nói gì thì nói, chúng tôi không phải là hùng mạnh nhất, nhưng trong số năm vương quốc hùng mạnh nhất, chúng tôi đã đánh nhau với bốn trong số đó. Và, ờ thì chưa một ai trong số đó đã đánh bại chúng tôi.”

Thầy giáo Quốc phòng lên tiếng. Cùng ngành binh với nhau, Vương nhận ngay ra ý nghĩa trong lời nói đó. Nói gì thì nói, đây là một trong số những bài học chính trị đầu tiên trong quân ngũ mà. Việt Nam yêu hòa bình, ghét chiến tranh hận thù, nhưng đất nước này chưa bao giờ ngán đánh nhau cả. Lịch sử còn ghi rất rõ, nhất là thời hiện đại. Pháp, Nhật, Trung Quốc, Anh, Pháp, Mỹ, Trung Quốc… trong vòng ba mươi năm Việt Nam đánh từng ấy lần với từng ấy quốc gia trực thuộc Hội đồng Bảo an Liên Hợp quốc. Chỉ có những kẻ mù chữ và mù sử mới không biết thôi.

“Và đó là còn chưa nói đến trong khoảng thời gian trước đó, chúng tôi chỉ chịu lép vế trước một siêu cường ở ngay sát nách… Mỗi tội là chúng tôi cũng chả ngán ai trong khu vực, bao gồm cả chính cường quốc ấy.”

Lần này là thằng Hoàng lên tiếng. Nếu Vương không nhầm, hắn ta đang nói về thời Lê Trung hưng khi mà Đại Việt thường xuyên đi phượt ở mấy quốc gia lân bang. Ai Lao, Xiêm, Chăm-pa… Chỗ nào cũng in dấu chân con Rồng cháu Tiên. Mấy đảo quốc như Mã Lai hay Indo thì chỉ có trao đổi là chính, nhưng nếu bảo Đại Việt sang đó làm vài quả cướp bóc Vương cũng sẽ không mấy ngạc nhiên.

Dân Việt Nam thì có truyền thống anh hùng và máu chó mà.

Ít nhất thì điều này đã thúc đẩy quá trình đàm phán nhanh hơn chút ít. Nếu một quốc gia “hùng mạnh” mà ủng hộ mấy thứ vũ khí này thì chắc chắn là họ nên nghe theo rồi. Tất nhiên, họ có thể nghi ngờ việc Vương cung cấp hàng đểu – mà đích thực là cậu đang làm – nhưng với cái lí do là thiếu cơ sở hạ tầng hay dân trí còn thấp, họ cũng buộc phải chấp nhận thôi.

Đúng ra, việc đàm phán có thể kết thúc ngay trong hôm nay, nhưng Vương lại cố tình kéo dài thời gian để làm cho ra ngô ra khoai rất nhiều điều khoản nhỏ. Một phần là vì bản tính cẩn thận, một phần là vì sự lo xa và đa nghi của ngành Tình báo, và phần quan trọng nhất là cậu muốn đòi bồi thường. Con mẹ nhà nó, lão Giáo hoàng đã bắt cóc cậu và cả lớp, rồi lại còn đẩy họ và tình thế nguy hiểm với hai tay pháp sư gặp môi trường thuận lợi. Nếu không nắm được hầu bao của hắn, cậu ngủ không ngon giấc.

Tất nhiên là cậu cần có một cái khung tham chiếu. Lo tiền bạc cho cả lũ để đủ ăn đủ uống từ giờ đến lúc chết là một điểm khởi đầu. Nhưng cái cậu cần nhất là một con số cụ thể. Chẳng hạn như bao nhiêu tiền là đủ cho một người sống trong một tháng, và rồi cậu sẽ nhân con số đó lên gấp ba mươi lần. Phải đánh thẳng vào hầu bao thì lão này mới biết thế nào là lễ độ.

Rồi còn cả việc thuế má, chính trị, xã hội… Bao nhiêu điều khoản phải làm cho gọn gàng kín kẽ, và cậu thì không có đủ thời gian và thông tin kia.

Hy vọng cái Linh đã hoàn thành xong nhiệm vụ…

Bạn đang đọc Súng và ma pháp sáng tác bởi comradeh

Truyện Súng và ma pháp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi comradeh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.