Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới Càn Khôn (thượng,hạ)

Phiên bản Dịch · 3442 chữ

"Đi theo hướng gió tuyết hội tụ chính là Càn Khôn Băng Môn, năm đầu Băng Thú đế hoàng lúc nào cũng thủ vệ ở gần Càn Khôn Băng Môn. Thiên Cơ điện hạ muốn vào phải đánh bại chúng nó, nhưng ngàn vạn lần không thể giết chết."

Đằng Lãng cẩn thận dặn dò.

Đằng Lãng cũng biết mình không nên đùa giỡn trước mặt cường giả, chơi đùa không có ý nghĩa nhiều khi lại mang họa sát thân, hối hận cũng không kịp.

"Các ngươi ở đây, ta đánh lui chúng nó sẽ ra hiệu cho các ngươi."

Thiên Cơ lạnh nhạt nói

Sau khi nói xong, Thiên Cơ lập tức niệm chú ngữ triệu hoán.

Hoa tuyết bay loạn dần dần ngưng tụ thành một cái đồ án trắng xóa, một con Ma Hổ tộc Hồn sủng uy phong lẫm lẫm chậm rãi xuất hiện.

Đầu Bạch Hổ này thân dài sáu thước, cả người trắng như tuyết không có tạp chất. Ánh mắt nó lạnh lùng ngó chừng mọi người, khí thế khổng lồ tạo thành áp lực cực lớn tựa như bị một tòa băng sơn đè nặng lòng người.

Khí thế Bạch Hổ còn cường hãn hơn Thánh sủng Vạn Triêu Thú mấy phần.

Thiên Cơ nhảy lên trên lưng Bạch Hổ, thần thái cao ngạo phối hợp thêm bề ngoài tao nhã đúng là hấp dẫn lòng người. Ngay cả Đằng Lãng ôm địch ý rất sâu với Thiên Cơ cũng ngây dại, không ngờ rằng Thiên Cơ cường thế độc đoán lại còn có một mặt ôn nhu, mỹ lệ như thế.

Thiên Cơ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cuồng phong thổi khắp băng nguyên đập vào người đau rát. Mỗi người đều có tâm sự riêng im lặng không nói, không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề kỳ lạ.

"Nếu Bạch Hổ đột phá đến cấp chúa tể thì nhức đầu rồi."

Sở Mộ âm thầm tự nhủ trong lòng.

Cũng may lần này hắn đi theo tới đây, nếu như hắn lưu lại Tuyết thành đi dạo vài ngày nói không chừng thực lực nữ nhân kia đột phá. Khi gặp lại nàng rất có thể bị đánh không kịp trở tay.

"Sở lão đệ, nếu đám lão gia hỏa Hồn Điện biết Hồn sủng của ngươi đã đạt tới cao đẳng đế hoàng, đoán chừng cả đám sẽ kinh ngạc râu tóc dựng ngược. Ha hả, không chừng có vị trưởng lão nào đó thấy mình già rồi, tự động cáo lão về quê nhường cái ghế kia lại cho ngươi. Nói thật ra, còn trẻ như ngươi đạt tới cảnh giới này ta chỉ mới thấy có hai người thôi."

Đằng Lãng biết chuyện tình Càn Khôn Băng Môn đã nằm trong tay Thiên Cơ, cho nên hắn cũng dứt khoát bỏ qua bắt đầu bàn luận sôi nổi trở lại.

"Hai người, chẳng lẽ người kia là thái tử?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Đằng Lãng chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói:

"Thái tử trời sinh là cái đồ biến thái, tên kia đoán chừng qua mấy năm nữa sẽ cầm lấy danh hiệu Tôn vị rồi. Ta nói một người khác là bằng hữu họ Diệp, tiểu tử kia lúc ta mới quen chỉ là sơ đẳng đế hoàng, kết quả hơn nửa năm lại huấn luyện ra một đám trung đẳng đế hoàng. Trước đó ta từng đánh cuộc với hắn không thể nào đột phá trong vòng một năm, kết quả thua thê thảm. Sau đó đành phải muối mặt dụ dỗ Tam công chúa cho ra ngoài mời rượu, cuối cùng ta và nàng say quá mơ mơ màng màng hình như bị tiểu tử kia lừa gạt mấy lần.”

"Họ Diệp?"

Sở Mộ sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:

“Không phải là cái tên dâm đãng Diệp Hoàn Sinh chứ?”

Thế nhưng, Sở Mộ lại cảm thấy khả năng này không lớn, hắn tách khỏi huynh muội Diệp gia hơn ba năm. Lúc ấy thực lực chủ sủng của Diệp Hoàn Sinh chỉ mới có sơ đẳng quân chủ, không có lý do gì những Hồn sủng khác tăng cường nhanh như thế.

"Đúng vậy, hắn còn có muội muội là một vị Linh sư cao cấp, điều chế linh vật cấp đế hoàng ngay cả Đức lão cũng lắc đầu thán phục. Đại đa số linh dược đều có tỷ lệ thành công năm mươi phần trăm trở lên, nếu như có thể cung ứng vô hạn quả thực là siêu cấp bảo bối đối với tất cả thế lực, hoàn toàn có thể thay đổi cán cân lực lượng giữa hai phe. Lúc ấy ta bảo Diệp tiểu tử giới thiệu muội muội cho ta, chỉ tiếc là hắn nói muội muội đã có người trong lòng. Theo ta nghĩ thực lực của hắn tăng trưởng biến thái như vậy là dựa vào tài năng của muội muội hắn."

Đằng Lãng nói đến đây liền lộ ra thần sắc cảm khái vạn phần.

"…"

Đến nước này Sở Mộ đã rõ ràng Đằng Lãng đang nói tới huynh muội Diệp gia, không nghĩ tới thực lực của bọn họ bạo tăng kinh khủng như thế.

Sở Mộ có thể tăng cường nhanh chóng là vì Mạc Tà dị biến và Ly lão nhi hỗ trợ tìm kiếm tài nguyên. Nhưng tính toán cụ thể hình như thực lực Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh tăng cường còn nhanh hơn hắn. Bởi vì chuyện tình Đằng Lãng đang nhắc tới hiển nhiên là hơn một năm trước.

Nói cho chuẩn xác, bọn họ dùng thời gian không tới hai năm tăng cường từ quân chủ lên đến đế hoàng, thực lực nhảy một phát xuyên suốt một cấp bậc.

"Xem ra di chúc lão sư vô cùng trọng yếu, khó trách bọn họ mạo hiểm lớn như vậy cũng phải đoạt lấy vinh quang bậc thang thứ hai. Ban tổ chức Thiên Hạ Quyết lại dùng đồ vật quý giá cỡ đó làm phần thưởng, đúng là không biết xem hàng mà."

Sở Mộ thầm than trong lòng.

Thực lực Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh tăng vọt làm cho Sở Mộ cảm thấy cấp bách rồi. Phải biết rằng một năm trước phần lớn Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh đã đạt tới trung đẳng đế hoàng, bây giờ một năm trôi qua nói không chừng Hồn sủng cao đẳng đế hoàng cũng đã xuất hiện. Bây giờ Sở Mộ không dùng Bán Ma hóa cũng khó lòng đánh lại bọn họ.

"Cần phải nỗ lực nhiều hơn a…aa…aaa !"

Thực lực Sở Mộ tăng cường đã nhanh lắm rồi, nhưng hắn cũng không nhịn được thở ra một hơi cảm khái. Trên thế gian này thời nào cũng có thiên tài ngang trời xuất thế, không thể quá mức tự cao tự đại.

Sở Mộ biết thân phận của mình nhạy cảm, không thể nào nói với Đằng Lãng mình có quen biết với huynh muội Diệp gia. Đằng Lãng tạm thời buông xuống chuyện tình phiền não kia, thỉnh thoảng cố ý nhích lại gần châm chọc hai nữ nhân kia mấy câu.

Sở Mộ hoàn toàn không nhìn thái độ của các nàng, bây giờ Sở Mộ quan tâm nhất chính là Càn Khôn Băng Môn. Rốt cuộc trong đó có bảo vật gì đủ khả năng giúp cho Hồn sủng đế hoàng đề thăng lên tới cấp chúa tể?

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, Sở Mộ từ từ chuyển tới vấn đề Càn Khôn Băng Môn. Nhưng mà bản thân Đằng Lãng mình cũng chưa từng tiến vào Càn Khôn Băng Môn, hiển nhiên nắm bắt tin tức cũng chỉ có hạn.

Thời gian dần dần trôi qua, trong thế giới băng tuyết rộng lớn vô biên bỗng nhiên truyền lại thanh âm đất rung núi chuyển. Sau đó là năng lượng bạo tạc chấn động liên hồi, từ đằng xa xuất hiện bốn thân ảnh không ngừng di chuyển.

Chiến đấu đã bắt đầu rồi, Sở Mộ đoán chừng Thiên Cơ không có triệu hoán Quan Hoàng Vương, bởi vì ở bên kia không thấy năng lượng màu vàng kim bộc phát.

Sở Mộ bây giờ cũng không vội vàng đánh lén, nếu ở trong Càn Khôn Băng Môn quả thật có linh vật giúp cho Hồn sủng đạt tới cấp chúa tể, Sở Mộ hiển nhiên sẽ không bại lộ quá sớm. Tốt nhất là tìm cách khiến cho Thiên Cơ tiêu hao sạch sẽ thể lực và hồn lực, hoặc là chiến đấu lưỡng bại câu thương với sinh vật trong Càn Khôn Băng Môn. Từ đó hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi, hoàn thành một chuyến giết người cướp của hoàn mỹ.

Không biết đã qua bao lâu, chỗ sâu trong băng nguyên rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Chốc lát sau, Thiên Cơ dùng tinh thần âm bảo đám người bọn họ đi tới..

Thần sắc Quán Quán và Tiểu Đồng lộ vẻ vui sướng khó thể ức chế, bên trong Càn Khôn Băng Môn có tài nguyên làm cho Thiên Cơ động tâm. Hai người các nàng đi theo chuyến này nhất định sẽ nhận được không ít chỗ tốt.

Đằng Lãng cũng không nhiều lời, khống chế Băng Sơn Sư lẳng lặng bay tới.

Sở Mộ thỉnh thoảng quét mắt nhìn xuống vực sâu, đường kính sơn cốc dưới đó ít nhất cũng tới hai mươi dặm. Nhưng tầm mắt tới đó là hết, băng sương dày đặc lượn lờ nên không có cách nào thấy dược dưới đáy vực sâu. Nhưng lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng hung thú gào thét truyền lên.

Mọi người men theo khe vực tiếp tục đi tới, trước mắt Sở Mộ từ từ hiện ra một tòa thạch đài treo lơ lửng trên bầu trời.

Thạch đài bóng loáng như gương, chung quanh lại là một mảnh hắc ám quỷ dị, cuồng phong không ngừng gào thét bên tai.

Mà ở khu vực trung tâm thạch đài là một cánh cửa băng khổng lồ, khí tức tang thương ảm đạm không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trên Băng môn có rất nhiều hình điêu khắc và hoa văn kỳ lạ. Đây hẳn là một loại văn tự cổ đại mà bọn họ không thể nào đọc hiểu.

Nếu nhìn ngoại hình đúng là có tám, chín phần giống với đại môn Thánh vực của Hồn Điện. Nhưng mà Sở Mộ mơ hồ cảm giác Băng môn có một loại năng lượng tà ác nào đó quanh quẩn, có lẽ là năng lượng hắc ám ở chung quanh là nguyên nhân chủ yếu. Vì thế hắn cảm thấy cánh cửa này đi thông âm ty địa ngục thì đúng hơn.

Lúc này Thiên Cơ đứng trước Băng môn, ánh mắt tập trung nhìn vào mấy hàng văn tự cổ quái kia.

Ở bên cạnh Thiên Cơ là ba đầu Hồn sủng, theo thứ tự là Bạch Hổ, Cửu Thải Loan cùng với Dung Nham Hoàng.

Nham hệ khắc chế Băng hệ gắt gao, Thiên Cơ dùng ba đầu đế hoàng đỉnh phong đánh bại năm đầu Băng Tuyết đại đế hiển nhiên là công lao Dung Nham Hoàng lón nhất.

Thế nhưng, từ đó cũng nhìn ra được Thiên Cơ không có giết chết chúng nó, Sở Mộ cảm thấy bên trong khu vực hắc ám của Càn Khôn Băng Môn có ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này. Nhưng chúng nó không dám đi ra gây phiền toái nữa.

"Mở cửa ra !"

Thiên Cơ quay đầu lại nói với Đằng Lãng.

Đằng Lãng cũng không giãy dụa vô ích. Hắn chậm rãi đi tới trước Càn Khôn Băng Môn, mặc dù đã bị ép buộc tới đây nhưng thời điểm nhìn thấy Băng môn huyền bí tổ tiên để lại, trong lòng hắn vẫn kích động không dứt.

Có lẽ Đằng Lãng nhận ra văn tự trên cánh cửa, hắn từ từ ghi nhớ cẩn thận, sau đó lẩm bẩm niệm chú ngữ thúc đẩy văn tự cổ xưa lần lượt di chuyển. Cuối cùng những hình điêu khắc trên Băng môn rực sáng, một luồng khí tức cường đại bỗng nhiên phóng thẳng ra ngoài.

"Kẽo kẹt… kẽo kẹt...”

“Rắc rắc rắc !”

Tầng băng trên cánh cửa bắt đầu vỡ vụn, Càn Khôn Băng Môn chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người đều ôm tâm thái chờ mong nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bọn họ thật sự nóng lòng muốn biết thế giới đầu bên kia có hình dáng như thế nào.

Đây vốn là mục tiêu lớn nhất trong đời Đằng Lãng, lúc này hắn càng kích động không nói nên lời. Nhưng lúc này bên cạnh hắn lại có quá nhiều người, nếu như một mình hắn đặt chân vào Băng môn, cuộc đời hắn coi như không còn gì đáng tiếc.

Vẻ mặt Thiên Cơ bình tĩnh như thường, ánh mắt nàng đôi khi lóe lên tia sáng kỳ dị, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Thời điểm Băng môn hoàn toàn mở ra, bên trong xuất hiện quầng sáng chói lòa, nàng cố ý nhìn thoáng qua Đằng Lãng, mở miệng nói:

"Ngươi vào trước !"

Đằng Lãng ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng Thiên Cơ lại nghĩ như vậy.

Mặc dù trong lòng Đằng Lãng tổ tông mười tám đời Thiên Cơ vô số lần, nhưng thật ra hắn vừa bất đắc dĩ vừa cảm kích nàng. Bởi vì đây là vinh dự của người lần đầu tiên bước vào Càn Khôn Băng Môn.

Đằng Lãng đi rất chậm, vì lý do an toàn, Thiên Cơ để cho Bạch Hổ đi theo sau hắn.

Đằng Lãng tiến vào thế giới Càn Khôn Băng Môn không bao lâu, Thiên Cơ mới cưỡi Cửu Thải Loan đi theo sau. Kế tiếp là Sở Mộ và hai nữ nhân kia, đi cuối cùng chính là Thiên Cơ - Dung Nham Hoàng, coi như là bảo đảm an toàn cho đệ tử.

Trước khi tiến vào thế giới Càn Khôn Băng Môn, Sở Mộ đã nhiều lần suy đoán cảnh tượng trong đó như thế nào.

Chẳng qua là Sở Mộ vạn phần kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy thế giới băng tuyết thần bí này. Chỉ có hai chữ mới có thể diễn tả hết cảm giác của hắn, đó là ‘rung động’, tuyệt đối rung động.

Một bầu trời tinh khiết đến cực hạn, một thế giới trong suốt thuần chất.

Tầm mắt không có bất kỳ vật thể gì cản trở, đại địa bằng phẳng như gương, bóng loáng. Bầu trời bao la vô biên vô hạn, nhìn hết tầm mắt cũng chỉ thấy sương trắng lượn lờ. Nếu bay ở giữa không trung không thể nào phân biệt nổi phương hướng. Trong lòng mọi người kích động thật sâu, thế giới này quá mức huyễn hoặc rồi, lỡ may bị lạc trong đó làm sao biết đường đi ra?

Lúc này trên mặt đất chỉ có năm cái bóng nhỏ bé phản chiếu dưới tầng băng.

"Đây… đây... thật là khó tin !"

Đằng Lãng đến lúc này vẫn chưa thể khôi phục tinh thần trở lại.

Cho dù là Thiên Cơ đã từng nhìn thấy vô số kỳ quan, thắng cảnh cũng bị kích thích thị giác rất lớn, nội tâm nàng rung động mãi không tiêu tan.

Sở Mộ đỡ hơn một chút, bởi vì trước kia hắn từng tiến vào Trầm Thụy thế giới, nơi đó là một thế giới ngủ say, tất cả mọi thứ yên tĩnh đến cực hạn.

Mà thế giới Càn Khôn Băng Môn lại là một quang cảnh hoàn toàn khác. Chỉ riêng tầm mắt bao quát không bờ bến đã khiến cho lòng người mê hoặc, như mộng như ảo.

"Đinh đinh đinh !”

Ngưng kêu lên hưng phấn, nó nói cho Sở Mộ biết thế giới băng tuyết này có nguồn năng lượng vô cùng tinh khiết. Vô số linh khí lượn lờ chung quanh không ngừng tẩm bổ cơ thể nó, không chỉ cảm thấy thoải mái dị thường, mà thực lực cũng chậm rãi tăng cường.

Quan trọng nhất là nguồn linh khí này cực kỳ khổng lồ, mức độ nồng đậm cũng tốt hơn Trữ Mạn Nhi không ít. Nếu như sinh sống thời gian dài trong này sẽ có thể thay đổi thiên phú Băng hệ của nó.

Ngưng ở bên cạnh vô cùng hưng phấn, nhưng Sở Mộ lại có cảm giác bị lực lượng vô hình nào đó trói buộc.

Sở Mộ suy nghĩ một lát, tạm thời chỉ có thể suy đoán đây là áp bách từ thế giới cực băng đối với lực lượng Bán Ma của mình.

Cũng có thể nói đây là một loại khắc chế thuộc tính, thực lực Sở Mộ Bán Ma nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Mà Thiên Cơ - Quan Hoàng Vương là Viêm hệ thuỷ tổ bị khắc chế càng thêm nghiêm trọng. Ít nhất Bán Ma còn có Dị hệ chống đỡ, không đến nổi vô lực chiến đấu trong thế giới kỳ dị này.

Thế nhưng, nếu như so sánh ưu nhược giữa song phương, có lẽ Sở Mộ vẫn ở vào thế yếu. Bởi vì Bạch Hổ vô địch đế hoàng chính là uy hiếp quá lớn. Lỡ may nó đột nhiên đột phá đến cấp chúa tể, vậy thì Sở Mộ cũng không có cách nào ám sát Thiên Cơ. Một khi bại lộ hành tung thậm chí sẽ bị nàng giết ngược lại.

"Các ngươi tu luyện trong này một đoạn thời gian, Băng hệ Hồn sủng đột phá đến cao đẳng đế hoàng không thành vấn đề."

Thiên Cơ cảm nhận được linh khí nồng đậm trong thế giới Càn Khôn, nàng quay đầu lại nói với hai nữ đệ tử.

Quán Quán và Tiểu Đồng nở nụ cười vui sướng. Chỉ cần Hồn sủng đột phá đến cao đẳng đế hoàng, thân phận và địa vị hai người sẽ hoàn toàn bất đồng. Nhất là các nàng rất trẻ, nói không chừng trong tương lai sẽ có cơ hội tiếp nhận vị trí Thiên Cơ.

Thiên Cơ nói như vậy đã cho thấy một chuyện, đó là linh khí nơi này chỉ có thể giúp cho Hồn sủng tăng cường lên tới cao đẳng đế hoàng. Về phần đế hoàng đỉnh phong trở lên phải đợi tiến vào sâu trong kia mới biết được.

Thiên Cơ biết rõ thế giới Càn Khôn tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Nếu không bên ngoài Càn Khôn Băng Môn tại sao lại có năm đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong trấn thủ?

Thiên Cơ buông thả hồn lực ra bốn phía, bắt đầu tìm kiếm địa phương linh khí nồng nặc nhất.

"Không có huyền khí."

Hồi lâu sau, Thiên Cơ lẩm bẩm tự nhủ, trên mặt lộ vẻ thất vọng.

"Điện hạ, huyền khí là cái gì?"

Quán Quán nghe mà không hiểu, lập tức mở miệng hỏi.

"Linh là tài nguyên dùng để bồi dưỡng Hồn sủng cấp đế hoàng. Nhưng sau khi đạt tới cấp chúa tể lại không có bao nhiêu tác dụng, tài nguyên mấu chốt là Huyền. Cái gọi là huyền khí ám chỉ các loại năng lượng cổ xưa, tích lũy hàng ngàn năm mới đọng lại thành thực thể. Huyền hiếm thấy hơn linh, ngay cả sâu trong Cấm Vực cũng không có. Ta vốn tưởng rằng Càn Khôn Băng Môn sẽ có huyền khí, nhưng mà..."

Tựa hồ Thiên Cơ muốn ẩn giấu chuyện gì đó, chỉ giải thích đại khái cho đệ tử mình.

Ly lão nhi không có ở bên cạnh, Sở Mộ hiển nhiên là không biết gì về tình huống cấp chúa tể. Hiện tại nghe thấy Thiên Cơ nhắc tới tài nguyên gọi là Huyền mới tò mò hỏi:

"Huyền và linh giống nhau không? Hình thức tồn tại như thế nào ?"

Thiên Cơ lắc đầu nói:

"Thật ra cái gọi là Linh nguyên vương chủ chính là Huyền nguyên. Huyền nguyên không có hình thức khoáng mạch giống như Linh nguyên. Thông thường sẽ tự động sinh ra ý thức, hình thái đại loại như tinh thể, ma thạch, thậm chí là Hồn sủng."

Bạn đang đọc Sủng Mị của Ngư Thiên Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 401

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.