Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thư Tần gia - Tần Mộng Nhi

Phiên bản Dịch · 3413 chữ

Danh vọng mặc dù không có bất kỳ chỗ tốt thực tế, nhưng đó là phương thức trực tiếp nhất dùng để cân nhắc thực lực một Hồn sủng sư. Sau khi đánh bại thanh niên đứng đầu Thiên Quý, Sở Mộ đã trở thành tân tinh nhanh chóng quật khởi của Yểm Ma cung.

Ban đầu Hạ Nghiễm Hàn trở thành Tù đảo vương giả, trong vòng năm tháng sau, hắn đã trở thành tân tinh có tiềm lực nhất, lúc ấy hắn dẫn phát oanh động trong toàn bộ Yểm Ma cung, địa vị không ngừng bay lên, giành được quyền vị cực cao.

Còn bây giờ Sở Mộ không chỉ phá vỡ thành tích Tù đảo vương giả của Hạ Nghiễm Hàn, sau khi tiến vào Yểm Ma cung không bao lâu đã đánh bại Thiên Quý trong hàng ngũ thanh niên cường giả. Phần vinh quang này, thực lực như thế, trong lịch sử Yểm Ma cung trước nay chưa từng có.

Quan trọng nhất là mỗi người đều biết vị Tù đảo vương giả này chỉ có thể triệu hồi ra hai con Hồn sủng để đánh bại Thiên Quý. Rất nhiều người thậm chí to gan suy đoán Sở Mộ không có lấy ra toàn bộ thực lực, vì thế danh vọng Sở Mộ lại càng từ hàng ngũ cao thủ nhất lưu trực tiếp bay lên hàng ngũ thanh niên cường giả đỉnh phong. Danh tiếng có thể so sánh với một số thanh niên mạnh nhất hiếm khi thấy mặt rồi.

Màn hào quang này không giúp cho Sở Mộ thăng quan tiến chức trong Yểm Ma cung, nhưng nó giúp cho Sở Mộ có đặc quyền ngang hàng với nhân viên cao tầng, trực tiếp nhất chính là Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa và Lục Sam Ly không cần phải hành lễ, chỉ cần hơi cúi đầu chào một tiếng là xong.

Có lẽ đây chỉ là thay đổi trên phương diện lễ nghi, nhưng điều này cũng cho thấy vị trí Sở Mộ đang đứng bây giờ đã không còn quá mức xa xôi với Cẩn Nhu công chúa. Nhất là Sở Mộ bây giờ còn đảm nhiệm chức vị hỗ trợ cho công chúa, nói vậy sau này sẽ có không ít cơ hội tiếp xúc.

Cho dù Yểm Ma cung ban cho mình bao nhiêu vinh quang, cho dù danh tiếng Sở Mộ chấn động như thế nào, được nhiều người tôn kính, ngưỡng mộ, bình luận ra sao. Tất cả đều không thể nào ngăn chặn được mong ước trở về gia tộc của Sở Mộ.

Sau khi oanh động từ từ qua đi, Sở Mộ lập tức ẩn núp trong phòng, nghỉ ngơi một ngày và tìm Cẩn Nhu công chúa xin phép. Sau đó hắn lập tức cưỡi Tật Phong Ma Câu mang theo tâm tình kích động chạy tới La Vực Cương La thành.

Sở Mộ rời khỏi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thanh danh hắn. Mà còn làm cho vị Tù đảo vương giả mất đi một hồn kia càng thêm thần bí.

Cẩn Nhu công chúa sẽ ở lại Yểm Ma cung một đoạn thời gian ngắn, Sở Mộ là hỗ trợ thân tín chịu trách nhiệm đi theo công chúa mỗi khi xuất hành, cho nên hắn không nhất định phải ở lại Yểm Ma cung. Sau khi được phép rời khỏi, Sở Mộ trực tiếp đi tới La Vực.

"Sở thiếu gia, ngài mới vừa giành được danh khí không nhỏ ở Yểm Ma cung, tại sao không tranh thủ gia tăng quyền lực? Vội vàng chạy tới La Vực như vậy hẳn là có chuyện lớn?

Đinh Vũ chợt mở miệng hỏi.

Sở Mục nhìn thoáng qua Đinh Vũ, bình thản nói: "Đinh Vũ, đến bây giờ ngươi còn gọi ta là Sở thiếu gia?"

Đinh Vũ ngẩn người, không nghĩ tới Sở Mộ bỗng nhiên nói ra vấn đề này.

Trên thực tế, khi Đinh Vũ biết tên Sở Mộ đột nhiên nghĩ tới người thiếu niên từng sống chung trên Thanh Yểm Ma đảo ba năm trước. Chẳng qua là nàng không thể nào ngờ được Sở Mộ lại bị ném ra Tù đảo, rồi ba năm sau cường thế xuất hiện ở trong Yểm Ma cung.

Mấy ngày trước Đinh Vũ thật ra cũng có hi vọng Sở Mộ chú ý tới mình, dù sao ba năm trước đây bọn họ đã từng sống chung trong một nhà gần nửa năm. Chẳng qua là Đinh Vũ phát hiện Sở Mộ hình như đã quên nàng rồi.

Đinh Vũ tự nhiên sẽ cảm thấy mất mác bởi vì Sở Mộ lãng quên, nhưng nàng biết Sở Mộ hôm nay đã khác xưa, trở thành một tân tinh chói mắt Yểm Ma cung người người đều biết, còn nàng chỉ là một tỳ nữ mà thôi.

"Ta... Sở thiếu gia… ta nghĩ ngươi quên mất ta." Đinh Vũ chợt đỏ ửng, lộ ra mấy phần bối rối, nhưng Đinh Vũ vẫn không dám trực tiếp gọi tên Sở Mộ.

"Sinh tồn ba năm trên Tù đảo quá mức tàn khốc, rất nhiều chuyện bởi vì tinh thần chết lặng nên trí nhớ mơ hồ, không thể lập tức hồi tưởng lại được." Sở Mộ nói.

"À … a... ngài vội vã trở về La Vực là bởi vì..." Đinh Vũ nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa, lập tức thay đổi đề tài.

"La Vực Cương La thành là nhà của ta, ta đã rời khỏi nơi đó bốn năm rồi." Sở Mộ nhàn nhạt nói.

Đinh Vũ len lén nhìn sang Sở Mộ một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra trong mắt Sở Mộ tràn đầy mất mác, đau thương.

"Ngài bây giờ có địa vị rất cao ở Yểm Ma cung, có thể nói là mang theo một thân vinh quang trở về nhà rồi, nhất định sẽ làm cho người nhà cảm thấy kiêu ngạo." Đinh Vũ nói.

"Có lẽ vậy." Sở Mộ gật đầu, ánh mắt nhìn về dãy núi xa xôi, dần dần mơ hồ nhạt nhòa.

Một thân vinh quang cũng không trọng yếu đối với Sở Mộ, chân chính quan trọng là đã có thể trở về nhà sau bốn năm xa cách. Vào lúc này trong lòng hắn phát sinh rất nhiều cảm xúc rối loạn.

La Vực là một lãnh thổ đẹp đẽ, giàu có, từ nơi đó có thể nhìn ra bình nguyên vô tận, dãy núi quanh co khúc khuỷu cao ngất tầng mây, rừng rậm dày đặc xum xuê tươi tốt.

Ở trên thế giới này vẫn thường dùng chủng loại Hồn sủng để phân chia theo khu vực.

Địa hình La Vực phức tạp có thể tạo điều kiện cho nhiều loại Hồn sủng sinh sống, chỉ cần đi dạo một vòng là nhìn thấy hàng đoàn yêu thú cấp nô bộc thi nhau xuất hiện. Nhưng ở một số địa phương ít người lui tới sẽ phát hiện dấu chân cấp thống lĩnh, thậm chí những nơi hoang vu còn có đồ đằng cổ xưa, ngay cả yêu thú cấp quân chủ cũng từng xuất hiện.

Sở Mộ thích tự do, trong lòng luôn khát vọng tự do, nội tâm Sở Mộ vốn được vẽ từ hoàn cảnh thiên nhiên La Vực. Cho nên sau khi tiến vào La Vực, tâm tình Sở Mộ lập tức dâng lên sự vui vẻ không lời, thậm chí tính cách lạnh lùng thường thấy cũng dần thay đổi, dọc theo đường đi lâu lâu còn bắt chuyện với Đinh Vũ.

Trên thực tế, Sở Mộ cũng không phải là một thanh niên lạnh lùng như thường biểu hiện, nhất là tính cách được phụ thân rèn luyện và bồi dưỡng nên nội tâm Sở Mộ cất chứa sự cao ngạo, phóng khoáng, không hề câu chấp. Chỉ cần đạt được tự do chân chính đi tới vùng thiên nhiên rộng lớn, những cảm giác vô tình, chết lặng, sát khí tanh nồng sẽ từ từ rút lui, dần dần thay vào đó là bản tính nam nhi.

"Sở thiếu gia, nơi này cách Cương La thành chỉ còn chừng ba ngày lộ trình, tối nay chúng ta ngủ lại trong thành, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường, Tật Phong Ma Câu cũng cần phải nghỉ ngơi." Đinh Vũ nói.

"Ừ, cũng tốt." Sở Mộ gật đầu rồi khống chế Tật Phong Ma Câu trực tiếp tiến vào tòa thành có vẻ giống cấp năm.

Tật Phong Ma Câu là thống lĩnh cấp Hồn sủng, những người có thể cưỡi cấp thống lĩnh Hồn sủng đi đường đúng là hành vi phí phạm của trời.

Vì thế khi Sở Mộ và Đinh Vũ cưỡi Tật Phong Ma Câu theo con đường chính đi vào thành lập tức nhấc lên một trận thổn thức, nguyên một đám cưỡi cấp nô bộc Hồn sủng oán hận đấm ngực dậm chân, xấu hổ dạt sang hai bên tránh đường không dám nói một câu. Nhất là nhìn thấy hai người cưỡi Tật Phong Ma Câu dĩ nhiên là một đôi thanh niên nam nữ, những Hồn sủng sư tuổi tác khá lớn đành phải yên lặng, lắc đầu bất lực.

Sau khi tiến vào thành thị, Sở Mộ và Đinh Vũ trực tiếp đi tới Hồn sủng cung, tạm gửi Tật Phong Ma Câu không có ký kết hồn ước vào trong đó.

Hồn sủng cung là một trong những thế lực quyền uy nhất của lĩnh vực Hồn sủng. Thế lực này không giống Yểm Ma cung và một số nơi khác, Hồn sủng cung mở ra phục vụ đối với tất cả Hồn sủng sư, bọn họ làm mọi việc liên quan đến Hồn sủng, ví như ký gửi Hồn sủng, cho thuê thú cưỡi, buôn bán giao dịch vật phẩm bồi dưỡng Hồn sủng.

Hồn sủng cung có lẽ không phải là thế lực mạnh nhất trên thế giới, nhưng tuyệt đối là phổ biến nhất, có thành viên nhiều nhất không ai bì nổi.

Thành trì trên khắp thế giới nhân loại tính bằng đơn vị hàng nghìn, hầu như tất cả thành thị từ cấp năm trở lên đều có một tòa Hồn sủng cung tồn tại, cung cấp đủ loại nhu cầu thiết yếu cho Hồn sủng sư.

"Thiếu gia, ngài vẫn còn ký kết được với một con Hồn sủng mới đúng không?" Đinh Vũ hỏi.

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Trên thực tế Sở Mộ còn có hai chỗ trống Hồn sủng, bởi vì sau khi Bạch Yểm Ma cắn nuốt năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma đã lặng lẽ chuyển tặng một phần hồn lực cho Sở Mộ. Không ngờ lại trợ giúp Sở Mộ đột phá giai đoạn sáu niệm, tiến vào bảy niệm Hồn Sư.

Bảy niệm có ý nghĩa Sở Mộ ở vào trình độ cao niệm, giai đoạn hồn thứ ba này có thể nhận thêm ba con Hồn sủng.

Hồn thứ ba của Sở Mộ chỉ mới ký kết hồn ước với Dạ Lôi Mộng Thú, vì thế vẫn còn hai chỗ trống để không. Sở Mộ đang tính toán đi tới một vài địa phương có yêu thú cường đại để lựa chọn một con Hồn sủng mới, nhanh chóng tăng cường thực lực của mình.

Ở thời điểm chiến đấu, Hồn sủng sư rất khó triệu hoán hoặc thay đổi toàn bộ Hồn sủng của mình ra chiến đấu, bởi vì triệu hoán Hồn sủng tiêu hao rất nhiều hồn lực. Nếu số lượng Hồn sủng đủ nhiều, trong lúc chiến đấu có thể dựa vào thuộc tính và chủng tộc để chiếm cứ ưu thế nhất định.

"Trong lòng Sở thiếu gia hẳn là đã có mô hình Hồn sủng lý tưởng rồi. Nếu không làm sao chậm chạp không chọn lựa như thế." Đinh Vũ nói.

"Thật sự là không có, chẳng qua là yêu cầu quá cao." Sở Mộ nói.

Vừa nhắc tới Hồn sủng mới, Sở Mộ liền nhớ lại ở trong không gian giới chỉ còn có một quả trứng Chập Long chưa nở.

Trứng Chập Long vẫn luôn nằm trong trong không gian giới chỉ Sở Mộ từ lúc đó tới giờ. Cũng may thỉnh thoảng xuất hiện một ít thanh âm khe khẽ để cho hắn biết nó còn sống, những lúc bình thường chỉ im lặng y như tảng đá mà thôi.

Thiên Thương Thanh Chập Long hẳn là tồn tại vượt xa cấp quân chủ, Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra Chập Long Noãn ít nhất cũng phải là cấp quân chủ trở lên.

Cấp quân chủ không thích hợp ký kết hồn ước ở giai đoạn Hồn Sư. Vì thế hai chỗ trống còn lại không thuộc về tiểu Chập Long, chỉ có thể hạn định đẳng cấp chủng tộc ở cấp bậc thống lĩnh.

Thật ra đẳng cấp chủng tộc không phải là biểu hiện tuyệt đối cho giá trị của một con Hồn sủng, nếu cấp bậc thấp chỉ cần điều huấn tốt tăng cường giai đoạn và thuộc tính hợp lý vẫn có thể chiến đấu với Hồn sủng cấp cao hơn.

Chủng loại Hồn sủng vô cùng phong phú, chất lượng cao thấp không đều. Sở Mộ khẳng định đi tới Hồn sủng cung tìm mua cũng không có bao nhiêu hứng thú. Nếu hắn muốn tìm mua Hồn sủng thì thời điểm ở Yểm Ma thành là tòa thành cấp mười, chỉ cần Sở Mộ có đầy đủ tài chính sẽ có thể mua được Hồn sủng biến thái cỡ nào cũng được.

Trong lúc Sở Mộ và Đinh Vũ sải bước đi dạo trên đường phố phồn hoa, náo nhiệt.

"Sở thiếu gia, tại sao, chiếc xe ngựa kia rất đặc thù?" Đinh Vũ phát hiện Sở Mộ đang nhìn vào một chiếc xe ngựa chạy qua, tò mò hỏi.

"Dấu hiệu trên xe ngựa hơi quen thuộc, hình như là đại gia tộc của Cương La thành, nhưng thời gian trôi qua quá lâu nên nghĩ không ra." Sở Mộ giải thích.

Sở Mộ bây giờ chỉ nhớ rõ nhất là dấu hiệu của gia tộc mình và Dương gia. Hai đại gia tộc Chu gia và Tần gia thì chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ.

"Lúc nãy chúng ta tiến vào Hồn sủng cung thì chiếc xe ngựa đó ở bên cạnh, ta nhìn thấy bên trong là một nữ tử rất đẹp được người hầu gọi nàng là Tần tiểu thư." Đinh Vũ nói.

"À, nữ tử Tần gia." Sở Mộ chợt hiểu ra, khó trách lại cảm thấy quen thuộc như thế.

Quan hệ giữa Sở gia và Tần gia tương đối hòa hợp, trong dĩ vãng Sở Mộ thường xuyên tới Tần gia chơi, bên kia cũng hay đến Sở gia thăm hỏi.

"Sở thiếu gia, ngài biết nàng?" Đinh Vũ hỏi.

Sở Mộ lắc đầu nói: "Trước kia có thể quen biết, nhưng mà bây giờ nhận không ra đâu."

Sở Mộ không để ý nữ tử Tần gia này, tiếp tục đi về phía trước tìm một gian nhà trọ xa hoa nghỉ tạm.

Đúng dịp chính là xe ngựa Tần gia cũng đang ở chỗ này, Sở Mộ và Đinh Vũ đi tới đúng lúc nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ từ trong đi ra.

"Sở đại bá đã phải lo lắng nhiều chuyện rồi, ta nên giúp đỡ một phen." Nữ tử vừa đi lên lầu hai vừa thấp giọng nói với một người nam tử trung niên.

Nữ tử nói cực kỳ nhỏ, nhưng Sở Mộ đã rèn luyện được thính lực rất tốt, nên vẫn có thể nghe thấy bọn họ trao đổi.

"Tiểu thư, không phải là ta không muốn trợ giúp Sở gia, thật sự là lần này ngăn chặn thương đội Sở gia chính là cao thủ ngoại tộc Dương gia - Lý Nam. Lão Đằng có thể đánh thắng hắn, nhưng trả giá cũng không nhỏ, hơn nữa nhất định sẽ bị đám người Dương gia biết Tần gia nhúng tay vào." Gia nô tự xưng là lão Đằng thấp giọng đáp.

"Vậy cứ trơ mắt nhìn thương đội Sở gia bị đánh cướp? Đám người Dương gia đúng là quá đáng, mấy năm nay tình trạng Sở gia đã vô cùng thất bát rồi, bọn họ lại còn sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?" Nữ tử Tần gia lo lắng nói.

"Tiểu thư, Tần gia chúng ta đã âm thầm trợ giúp Sở gia không ít, nhưng mà ngươi cũng biết bây giờ Dương gia đã một mình độc chiếm Cương La thành, kế tiếp là Chu gia. Hai đại gia tộc này rắn chuột một ổ, cơ hồ chiếm đoạt toàn bộ Cương La thành. Tình huống Tần gia chúng ta cũng không lạc quan lắm, chúng ta bây giờ chỉ có thể âm thầm viện trợ bọn họ, nhưng nếu chính diện đối kháng thì chúng ta sẽ thua thiệt rất lớn.” Lão Đằng nói.

Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Sở Mộ lập tức nhíu mày nhăn mặt, cố ý đến gần mấy bước muốn nghe rõ tất cả nội dung mà bọn họ nói chuyện.

"Ngươi, không được tới gần tiểu thư." Sở Mộ mới vừa tới gần, mấy gia nô khác lập tức lộ ra bộ dang hung thần ác sát.

Nhìn thấy có người đi đến gần, Tần tiểu thư nhà và lão Đằng cũng ngừng câu chuyện, xoay người đi về phòng nghỉ ngơi.

"Hai vị mới vừa nói đến thương đội Sở gia có tặc nhân muốn cướp hàng có thật không?" Sở Mộ không nhìn mấy gia nô kia, ánh mắt nhìn vào vị Tần tiểu thư trực tiếp mở miệng hỏi.

Khi Sở Mộ nói ra những lời này, Tần tiểu thư và lão Đằng đồng thời nhíu mày.

"Chẳng lẽ ngươi không biết tùy tiện nghe lén người khác nói chuyện là hành động bất nhã sao?" Sắc mặt lão Đằng lập tức trở nên âm trầm, xoay người hung hăng trợn mắt nhìn Sở Mộ.

Từ trước tới giờ Sở Mộ không hiểu được cái gì gọi là vô lễ và mạo phạm, nếu như là trước kia lão Đằng vừa trợn mắt là Sở Mộ trực tiếp ra đòn sát thủ rồi. Nhưng bây giờ Sở Mộ đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, dù sao cuộc sống trên Tù đảo đã chấm dứt, không cần thiết hễ nhìn thấy người là giết.

"Ta chỉ muốn biết chuyện này là thật hay giả?" Sở Mộ nhắc lại một lần.

"Tiểu tử, có phải cần ta thay trưởng bối chỉ dạy ngươi hành động có lễ phép hơn không?" Sắc mặt Lão Đằng lúc này lại càng khó coi. Tần gia trợ giúp sở gia vẫn luôn tiến hành âm thầm, lão Đằng không muốn để cho người ngoài biết. Nếu truyền vào tai đám người Dương gia thì Tần gia bọn họ sẽ có phiền toái.

"Lão Đằng, quên đi, có lẽ hắn nghe được trong lúc vô tình thôi." Nữ tử Tần gia nhìn qua tương đối ôn hòa, ra hiệu cho lão Đằng không nên xung đột với Sở Mộ.

Sau khi hóa giải xung đột, nàng liền xoay người chậm rãi đi lên lầu hai.

Sở Mộ làm sao có thể bỏ mặc sự tình Sở gia được? Hơn nữa nghe loáng thoáng hình như lần này thương đội gia tộc vận chuyển hàng hóa cực kỳ trọng yếu.

"Đợi một chút, ngươi có phải là Tần Mộng Nhi không?" Sở Mộ lập tức hỏi tới.

Tần tiểu thư chợt ngừng bước quay đầu nhìn lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Mộ, tựa hồ không rõ tại sao người thanh niên lạ mặt này biết tên của mình.

"Tiểu thư, ngài tu luyện ở La Vực môn mấy năm, mặc dù không thường trở về, nhưng cũng có chút danh tiếng. Người ngoài nhận ra ngài cũng không kỳ quái, để ta sửa giáo huấn tiểu tử nói năng bậy bạ này là ổn rồi." Lão Đằng giải thích.

Bạn đang đọc Sủng Mị của Ngư Thiên Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 824

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.