Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gào khóc thảm thiết

Phiên bản Dịch · 862 chữ

Bọn bắt cóc vừa nghe thấy tiền, mắt liền sáng lên, hai mắt mở to như không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt.

Một tên trong bọn bắt cóc tiến lên nhặt tờ chi phiếu dưới đất.

Ngay lúc này, một luồn gió lạnh thổi tới, kèm theo âm thanh lành lạnh của người đàn ông: “Các người đã được lệnh cầm nó lên chưa?”

Đợi bọn bắt cóc ngước lên, một gây súng chĩa thẳng vào đầu bọn họ, Lãnh Hách Thành khí thế uy nghiêm, gặp nguy không hoảng. Còn có thể đứng đó, hô mưa gọi gió, đàn áp bọn bắt cóc.

Anh ta chỉ cần đập nhẹ một cái, bọn họ chắc chắn phải chết.

Bọn cướp bước đến phía trước nhặt chi phiếu, ngón tay còn chưa kịp chạm vào chi phiếu đã bị khí thế của Lãnh Hách Thành dọa cho đến mềm nhũn, ngã bộp xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra.

Tên còn lại đang giữ Lâm Hoàn Nhĩ trong tay cũng run lên.

Lâm Hoàn Nhĩ thấy tên bắt cóc cứ run lên như vậy, trong lòng cô cũng có chút hoảng loạn. Dao sắc nhọn như vậy, không cẩn thận sẽ cắt vào cổ cô mất.

Dường như Lãnh Hách Thành cũng phát hiện ra điều này, lập tức mở miệng: “Các người muốn sống hay muốn chết? Nếu như muốn chết, thì cứ tiếp tục dùng dao làm bị thương cô ấy thử xem?! Ngược lại tôi lại muốn xem xem là dao các ngươi nhanh, hay súng của tôi nhanh hơn?”

Cây súng màu đen trong tay người đàn ông, súng đã lên nòng chỉ thẳng về phía hai tên bắt cóc.

Bọn bắt cóc không ngừng run lên vì sợ, mồ hôi lạnh càng lúc càng túa ra nhiều hơn, cả hai đều căng thẳng mở miệng nói một cách khó khăn: “Không được nổ súng, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”

“Anh cứ thử xem? Nếu anh dám động đến cô ấy, không chỉ có mình anh chết mà cả nhà sẽ được chôn cùng anh!”

Âm thanh trầm trầm của người đàn ông vang lên, giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào hai tên bắt cóc. Âm thanh uy nghiêm đến mức khiến người ta không thể lên tiếng phản bác, làm cho không khí ở nơi trống trải hoang tàn này thêm đáng sợ hơn.

Lâm Hoàn Nhĩ nhắm mắt lại, dường như cô cảm nhận được cái lạnh của kim loại từ con dao trên cổ truyền đến.

Tên Lãnh Hách Thành rốt cuộc là tới cứu cô hay là tới để chọc giận hai tên này đây?

Giữa lúc Lâm Hoàn Nhĩ còn tưởng rằng hai bên đang giằng co không nghỉ. Có thể là bọn bắt cóc bị người đàn ông này chọc cho nổi điên lên và sẽ làm cô bị thương… Nhưng đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng “rầm”!

Lâm Hoàn Nhĩ mở mắt, hai tên bắt cóc bên cạnh cô đã ngã nhào xuống đất, dập đầu khóc lóc: “Lãnh tổng, xin hãy tha cho tôi đi, xin hãy tha cho tôi đi!”

Bọn chúng dũng mãnh như thế, nhưng thực chất cũng chỉ là cọp giấy. Bọn họ chỉ là được thuê để bắt cóc cô, nhiều lắm cũng chỉ dám đe dọa cô mà thôi.

Giết người, bọn họ không dám. Bọn họ chỉ cầu tài cầu sắc, nhưng bọn họ lại sợ chết!

Người đàn ông trước mặt đây khí thế quá mạnh, mặc dù chỉ mới nghe ba chữ “Lãnh Hách Thành” thôi cũng đã khiến người ta khiếp sợ rồi, huống hồ hiện giờ người đàn ông này đang cầm súng chĩa thẳng vào hai người bọn họ.

Trên đời này không có ai mà không sợ chết, trừ khi kẻ đó chán thở rồi!

“Lãnh tổng, Lãnh tổng, tha mạng đi! Chúng tôi cũng chỉ là nghe theo lệnh người khác mà thôi, không phải là chủ ý của chúng tôi đâu! Xin ngài hãy tha mạng, bọn tôi lập tức cởi trói cho cô ấy!”

Một người trong bọn cướp, sợ đến nỗi chỉ có thể bò đến chỗ của Lâm Hoàn Nhĩ, tay chân luống cuống cởi dây trói cho cô.

Lâm Hoàn Nhĩ được thả tự do, lập tức đứng dậy, chạy đến phía sau Lãnh Hách Thành.

Không sao rồi, trong lòng Lâm Hoàn Nhĩ nhẹ trút tiếng thở dài, nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Lần đầu tiên cô cảm nhận được anh ta như một ngọn núi sừng sững, không hiểu sao lúc trước lại nảy sinh cảm giác không tốt với anh ta. Nhưng vào lúc này, tất cả những điều đó trong nháy mắt đều tan biến như mây khói.

Bọn bắt cóc bò từ dưới đất dậy, muốn bỏ trốn, nhưng Lãnh Hách Thành lại dùng súng bắn vào chân một tên trong đó.

Tên bắt cóc chịu vết thương đạn bắn, khuỵu xuống đất, đau khổ lăn qua lăn lại trên đất, gào khóc thảm thiết.

-------

Dịch: Mưa

Cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 08/02/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.