Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Phiên bản Dịch · 3212 chữ

- Làm sao mới có thể tới biển cỏ tơ? Diệp Trùng hỏi, chỉ có tự mình đi xem mới có thể hiểu được dễ dàng hơn.

Nhưng Diệp Trùng xác định Mi Ngột không nói dối, trong biển cỏ tơ, bà ta không thả thần niệm ra được, điều này vừa đúng phù hợp với tính chất của nấm chất keo. Nghĩ chắc là ba con Xà tích đó cũng không sao tiếp tục cảm ứng được sự tồn tại của Mi Ngột nên mới bỏ đi.

Mi Ngột kinh ngạc nhìn Diệp Trùng: “Ngươi muốn đi biển cỏ tơ?” Lập tức bà ta lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ngươi tại sao cảm thấy hứng thú như thế với biển cỏ tơ?” Sa Á và Tuyên Ninh cũng kinh ngạc nhìn Diệp Trùng, bọn họ cũng rất kỳ quái tại sao Diệp Trùng coi trọng biển cỏ tơ như vậy, lại không ngại nguy hiểm.

Diệp Trùng không trả lời, mà lại nhìn thẳng Mi Ngột.

Mi Ngột nhìn thấy sự kiên định trong mắt Diệp Trùng, nhưng bà ta cũng kiên quyết lắc đầu: “Thực lực chúng ta hiện giờ quá tệ, ngươi biết dọc đường có bao nhiêu dã thú hung mãnh không? Ta lần trước là may mắn, vừa khéo tránh khỏi phạm vi hoạt động của mấy dã thú đó, trên đường trở về thì đã biết lợi hại rồi. Với lại, ta căn bản không nhớ đường.”

- Chúng ta bốn người, thêm vào con nhện lớn, chắc vấn đề không lớn chứ? Tuyên Ninh có chút không tin, hai xạ thủ cấp chín, một xạ thủ cấp tám, cộng thêm một đại sư vũ khí, sắp xếp như vậy, tuyệt đối nói được là đỉnh cao nhất, hào hoa nhất.

Mị Ngột vẻ mặt chế nhạo nhìn Tuyên Ninh: “Ngươi cho rằng ngươi là xạ thủ cấp chín, đi đâu cũng được à? Hừ hừ, lần này nếu như không phải các ngươi có con nhện lớn, các ngươi căn bản không tới được chỗ này. Xạ thủ cấp chín, vẻn vẹn xạ thủ cấp chín thân ở vị trí cao, không có thời gian tôi luyện kỹ xảo chiến đấu của mình như ngươi thế này, ở trong mắt ta, ngay cả một số xạ thủ cấp tám cũng không bằng.”

Tuyên Ninh lập tức mặt đỏ bừng lên, nhưng hắn cũng biết Mi Ngột nói không sai. Tuy cùng là xạ thủ cấp chín, nhưng thực lực của Mi Ngột không biết lợi hại hơn hắn bao nhiêu.

Mi Ngột nhìn Diệp Trùng, rất khẳng định nói: “Đừng nói chúng ta hiện giờ, ngay cả thực lực chúng ta tăng thêm gấp đôi cũng không thể nào. Ta rất rõ thực lực của mấy sinh vật này.”

Xem ra việc này chỉ đành gác lại trước, mạo hiểm thâm nhập, đích xác quá nguy hiểm. Đối đãi với sự việc, Diệp Trùng có đủ kiên nhẫn. Hắn nghĩ tới ba con Dạ tuyết báo đó, sự cường đại của loại sinh vật đó để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hắn hỏi: “Mấy ngày trước chúng tôi đã gặp ba con Dạ tuyết báo, gần chỗ này có Dạ tuyết báo không?”

- Dạ tuyết báo? Trên mặt Mi Ngột lộ ra vẻ vẻ kinh ngạc: “Các người đã gặp phải Dạ tuyết báo?”

Tuyên Ninh mang tình huống bọn họ gặp phải Dạ tuyết báo nói lại một lượt. Mi Ngột trầm ngâm: “Các ngươi có thể giết ba con Dạ tuyết báo, một mặt là có lợi thế cơ giới của con nhện lớn, mặt khác chính là công kích độc sát thần quỷ khó dò của Diệp Trùng tiên sinh. Thêm vào địa lợi, có Nộ viêm giang ngăn cách, nếu không…” Mi Ngột không nói tiếp, chỉ nhìn ba người một cái.

Giết thì đã giết rồi, suy nghĩ của Diệp Trùng không giống mấy người Mi Ngột. Trong lòng mấy người Mi Ngột, máy móc giống như con nhện lớn thế này, chỉ có thể coi như là ngoại vật, không hề là sức chiến đấu của bản thân bọn họ. Cho nên Mi Ngột mới đơn độc một mình, ở nơi nguy hiểm lan tràn này, chịu đựng sự tịch mịch vô biên, tôi luyện bản thân. Đối với loại niềm tin này của Mi Ngột, Diệp Trùng ngược lại có vài phần hân thưởng, dù sao điều này cần đủ dũng khí. Nhưng trong mắt Diệp Trùng, mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể sử dụng, đều là một bộ phận của sức chiến đấu của bản thân mình. Đây chính là sự khác biệt quan niệm.

Hai người Tuyên Ninh và Sa Á cúi đầu nghe dạy. Cường giả vi tôn, lời Mi Ngột nói, bọn họ cũng sâu sắc cho là đúng. Diệp Trùng lại không chút động dung, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Dạ tuyết báo chủ yếu sống ở chỗ nào?” Nếu như gần chỗ này có Dạ tuyết báo, vậy ý nghĩ xây dựng căn cứ chỉ có thể nghĩ chơi, loại sinh vật đó quá mạnh mẽ, chỉ e tới lúc đó xây dựng bao nhiêu căn cứ thì bị phá bấy nhiêu.

- Không rõ lắm. Mi Ngột lắc đầu: “Xung quanh chỗ này không gặp được Dạ tuyết báo, chúng chắc là sống ở chỗ sâu của Darkness. Các ngươi gặp được chúng ở chỗ nào?”

- Gần lối vào Darkness.

- Làm sao có thể? Sắc mặt Mi Ngột có chút thay đổi: “Dạ tuyết báo chỉ có thể sống ở chỗ cực kỳ sâu của Darkness, rất có khả năng ở chỗ mà biển cỏ tơ còn phải đi tới trước. Ta chưa từng gặp được sinh vật cường đại như là Dạ tuyết báo thế này.”

Diệp Trùng lại hỏi: “Nghe nói sinh vật bên trong Darkness đều có khu vực sống của chúng, sẽ không chạy loạn khắp nơi. Bà sống ở chỗ này lâu như vậy, có phải là vậy không?”

Biểu tình Mi Ngột có chút ngưng trọng, bà ta gật đầu: “Có loại cách nói này. Dã thú bên trong Darkness đểu sẽ có phạm vi hoạt động đại khái, lúc bình thường bọn chúng sẽ không rời khu vực này. Nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối, thí dụ ba con Xà tích đuổi theo ta lần trước đó, chúng chính là đuổi ta một mạch tới biển cỏ tơ. Nhưng loại tình huống này cực kỳ khó gặp, ta cũng chỉ từng gặp được một lượt. Nếu như các người thật sự gặp phải Dạ tuyết báo, vậy chúng cũng rất có khả năng bị dã thú gì đó đuổi theo, hoặc là đang đuổi theo gì đó.”

Ba người Diệp Trùng đang nghiền ngẫm ý trong lời nói của Mi Ngột.

Mi Ngột dừng một chút, sau đó mang theo đôi chút ngập ngừng: “Còn có một loại khả năng…”

Ba người đồng loạt nhìn bà ta, Mi Ngột do dự một lát nói: “Cũng có khả năng Darkness đã xuất hiện biến hóa gì đó không cho người ta biết.”

Nhìn thấy vẻ không hiểu của ba người, Mi Ngột giải thích: “Darkness trước giờ đều khá ổn định, nhưng cũng vẫn luôn đang xảy ra thay đổi. Ta đã sống ở chỗ này rât nhiều năm, có chút loại cảm giác này, nhưng cụ thể cũng nói không rõ.”

Ba người Diệp Trùng rơi vào trầm tư. Diệp Trùng kỳ thật càng nghiêng về cách nói cuối cùng của Mi Ngột, nếu như nói Dạ tuyết báo đơn lẻ, vậy thì hai loại khả năng trước dường như lớn hơn chút. Nhưng nước Tây Hàn bắt được một con Xích vĩ thú ở Darkness, hai việc này đặt cùng nhau, Diệp Trùng cảm thấy khả năng cuối cùng lớn nhất.

Xem ra vấn đề này một lúc nhất thời cũng không có được kết quả. Mi Ngột lại dẫn Diệp Trùng đi ba cái hồ đã khô cạn khác, lượng lớn các loại khoáng vật quý hiếm lấp lánh làm Diệp Trùng hoa mắt, hận không thể lập tức mang chúng đi hết. Nhưng cách nghĩ này không hiện thực, lượng tải trọng của con nhện lớn có hạn, công tắc không gian của Thần ngược lại chỗ không nhỏ nhưng ở trước mắt ba người, Diệp Trùng không hề định sử dụng nó. Càng huống chi, mấy quặng kim loại này tuy khá hiếm có, nhưng nếu như không có hợp kim bình thường, giá trị chúng có thể phát huy cực kỳ có hạn.

Diệp Trùng đã định chủ ý, vô luận thế nào cũng phải xây dựng một căn cứ ở Darkness. Nhưng rốt cuộc nên thực thi thế nào, điểm này vẫn cần nghiên cứu tỉ mỉ mới được.

Diệp Trùng đã đánh dấu cực kỳ tỉ mỉ ba vị trí trọng điểm này.

Khi con nhện lớn mang theo bốn người, tới chỗ ở của Mi Ngột, mũi Tuyên Ninh cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống: “Ngài… mấy năm nay chính là ở chỗ này?”

Một hang núi, bên trong chỉ có một số thiết bị thô sơ do đá chế tạo, mặt đất phủ một lớp đệm cỏ màu cọ xanh nhạt mềm mại, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Điều duy nhất có thể làm người ta cảm nhận được hơi hám của xã hội loài người chính là đèn chiếu sáng và máy hâm nóng để hâm nóng thức ăn bên trong hang núi, mấy thứ này đều là thiết bị thường thấy nhất trong nhà người bình thường. Thứ đèn chiếu sáng và máy hâm nóng sử dụng đều là tinh thể năng lượng, nhưng năng lượng tiêu hao của hai thứ đều cực kỳ ít. Máy hâm nóng có một chỗ tốt chính là sẽ không tạo ra lửa, như vậy sẽ không gọi dã thú tới. Chỗ không xa bên ngoài hang núi, có một con suối.

Nước Đông Vân, tức là chỗ ở của mấy người nghèo đó cũng thoải mái hơn, ấm áp hơn chỗ này. Vừa nghĩ tới Mi Ngột một mình trải qua cuộc sống tách biệt thế giới nhiều năm như vậy trong một hang núi thế này, thức ăn phải tự mình săn lấy, tịch mịch, cô độc vĩnh viễn bầu bạn với bà ta, trong lòng Tuyên Ninh liền khó chịu tột cùng.

Tô Môn Tây Gia Hoa lúc trẻ thích du lịch khắp nơi nhất, mà Tuyên Ninh chính là thị vệ lúc đó của hắn. Cảm tình giữa bệ hạ và Mi Ngột, hắn biết rõ rành rành. Ba người ở cùng nhau, du lịch khắp nơi, Tuyên Ninh coi bà ta như nữ chủ nhân. Về sau không biết tại sao, hai người Tô Môn Tây Gia Hoa và Mi Ngột xảy ra tranh chấp, Mi Ngột đột nhiên không từ mà biệt. Lúc đó tuy Mi Ngột có chút tùy hứng nhưng còn lâu mới quái gở như giờ, tính tình khó đoán. Mà bệ hạ cũng từ sau việc đó, tính tình đại biến, càng thêm lãnh khốc. Tới giờ bên cạnh bệ hạ không có một người phụ nữ nào, rất nhiều đại thần cũng rất lấy làm lo lắng đối với điểm này.

Trong mắt Tuyên Ninh lúc đó, Mi Ngột chính là vương hậu của nước Đông Vân sau này. Bây giờ nhìn thấy Mi Ngột khổ sở như vậy, trong lòng Tuyên Ninh khó chịu tột cùng.

Dường như biết Tuyên Ninh đang nghĩ gì, Mi Ngột tuy vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt nhưng biểu tình lại hơi hòa hoãn: “Ta sống rất tốt. Mấy năm trở lại đây, cực khổ rèn luyện ở chỗ hiểm ác này, tiến bộ nhanh người không sao tưởng tượng được.” Bà ta dừng một lúc, lạnh nhạt nói: “Ngươi vừa đột phá cấp chín, vẫn không biết rõ cấp chín rốt cuộc là phong cảnh thế nào, ngươi đối với thần niệm của mình hiểu biết quá ít. Ở chỗ Tô thành đó, ngươi vĩnh viễn không thể nào đạt tới cấp mười. Con đường này của ta hiện giờ, lúc trước từng có người đi qua. Ngươi không cần khuyên ta, trước khi chưa đạt tới cấp mười, ta sẽ không rời khỏi chỗ này.”

Tuyên Ninh im lặng, hắn biết tính cách Mi Ngột cực kỳ quật cường, cố chấp, tính tình cực đoan, hắn nói gì cũng vô ích.

Đối với ân oán giữa Mi Ngột và Tô Môn Tây Gia Hoa, Diệp Trùng không có bất cứ hứng thú gì. Hắn chia tinh thể năng lượng bên trong buồng lái con nhện lớn ra một nửa, giao cho Mi Ngột. Darkness so với hành tinh rác Diệp Trùng từng sống lúc trước thì tốt hơn nhiều. So với Thiên vực trì Tang tộc sống lúc trước cũng mạnh hơn không ít, Tang tốc trước khi gặp Diệp Trùng ngay cả kim loại cũng không có, càng đừng nói tới vũ khí cao cấp như là súng quang thế này.

Tối đó, mấy người Diệp Trùng đã ở một đêm trong hang núi. Nói là một đêm, thật ra chẳng qua chỉ là thói quen của bọn họ. Ở Darkness không hề có cái gọi là phân biệt ngày đêm, trên không vĩnh viễn là tối đen. Ngày thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Mi Ngột, bốn người điều khiển con nhện lớn, bắt đầu tiến hành khảo sát đối với địa hình xung quanh.

Phen khảo sát này tốn thời gian khoảng hai mươi lăm ngày, từ đây cũng có thể thấy được độ lớn phạm vi hoạt động của Mi Ngột. Trên đường, có lúc gặp phải một vài dã thú, lúc này ba người mới có một hiểu biết trực quan nhất đối với sự cường đại của Mi Ngột.

Loại cường đại này không hề chỉ biểu hiện ở xạ kích. Rất khó tưởng tượng một xạ thủ lại có thể tay không trèo lên vách đá như đao gọt cao hơn ba mươi mét. Ngoài ra, động tác của bà ta vô cùng linh hoạt, tố chất thân thể xuất sắc, từ trên mức độ nào đó, Diệp Trùng đều cho rằng bà ta có thể đã luyện tập võ thuật. Diệp Trùng nhìn ra được, trình độ sử dụng đối với thần niệm của bà ta vượt xa Tuyên Ninh, mà hiệu quả đại loại như trói buộc giống với thuật thừa sư Diệp Trùng từng thấy qua lúc trước đều thấy được trên người bà ta. Thần niệm của bà ta, cảm giác dường như so với Tuyên Ninh không hề mạnh hơn bao nhiêu, nhưng bán kính khu vực thần niệm bà ta có thể bao phủ so với Tuyên Ninh thì lớn hơn nhiều. Với lại, rất nhiều kỹ xảo sử dụng thần niệm chưa từng thấy qua, làm Tuyên Ninh và Sa Á mở rộng tầm mắt, khen ngợi hết lời.

Tuyên Ninh hiểu rõ, mình thật sự không thể nào thăng cấp tới cấp mười. Trừ phi một ngày nào đó, mình thật sự có thể giống như Mi Ngột, buông bỏ tất cả mọi thứ, chỉ làm một xạ thủ thuần túy. Nếu không, cấp mười vĩnh viễn là mục tiêu mình chỉ có thể nhình mà không thể với tới.

Diệp Trùng nói với Mi Ngột: “Lần sau tôi tiến vào Darkness, sẽ mang con nhện lớn cho bà.”

- Tốt. Mi Ngột thần tình lạnh nhạt, bà ta tin rằng Diệp Trùng sẽ không nuốt lời. “Các ngươi đi đi. Ta cũng phải đi săn rồi.” Mi Ngột gật đầu với ba người, xoay người rời khỏi, trong thoáng chốc liền biến mất trong bóng tối.

Tuyên Ninh thần sắc phức tạp nhìn bóng dáng Mi Ngột rời khỏi, muốn nói gì đó, lời tới cửa miệng vẫn trôi trở lại. Mọi thứ đều đợi bệ hạ quyết định đi, Tuyên Ninh thở dài trong lòng.

Chuyến đi Darkness lần này của Diệp Trùng cuối cùng cũng kết thúc, hắn đối với thu hoạch lần này vẫn cực kỳ vừa ý.

Lối vào của Darkness làm hắn biết ảnh hưởng của công tắc không gian của Thần đối với cửa sổ không gian. Hắn còn có được các loại tiêu bản tổ chức của Dạ tuyết báo, tiêu bản trong phòng trữ đồ càng chất cao như ngọn núi nhỏ. Hắn còn thu được bản đồ chi tiết và phân bố khoáng vật của một khu vực từ Darkness. Còn có đầu mối của nấm chất keo, sự tồn tại của biển cỏ tơ.

Đối với một lần hành động có tính chất dò đường mà nói, thu hoạch lần này cực kỳ phong phú, thậm chí còn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Bốn người Diệp Trùng không dừng lại chút nào, với tốc độ nhanh nhất rời khỏi Darkness. Đường trở về thoải mái hơn nhiều, có sự giúp đỡ của Mi Ngột, chỗ gì có dã thú gì, phạm vi hoạt động của chúng đại khái ở vị trí nào, trên bản đồ đều chỉ ra rõ ràng. Mấy người Diệp Trùng không tốn bao nhiêu sức lực liền thành công đi ra từ trong Darkness.

Con đường con nhện lớn mở ra ở khu sương mù đó, tuy tốc độ sinh trưởng của thực vật nơi này rất mau nhưng vẫn thấy được lờ mờ. Khu vực cát, bọn họ cũng không gặp phải phiền phức, không có bão cát, mà thằn lằn cát đó cơ bản cũng bị Diệp Trùng giết sạch, con đường này có thể nói là thong thả, tự nhiên. Nhưng trong ba người, Tuyên Ninh vốn dĩ thích đi đường thế này nhất, trước sau nhíu chặt lông mày, dáng vẻ tâm sự trùng trùng. Diệp Trùng và Sa Á vốn dĩ không thích nói chuyện, vì vậy dọc dường không nói tiếng nào.

Tới Dã Tháp thành, một máy bay vận tải đã sớm chờ bọn họ ở đó, bọn họ liền ngồi máy bay vận tải bay thẳng tới Tô thành.

Hành động dò đường diễn ra gần ba tháng lần này cuối cùng kết thúc. Máy bay vận tải đáp thẳng xuống trang viên của Diệp Trùng, trải nghiệm mạo hiểm mấy ngày này, Sa Á khi nhìn thấy trang viên mà nàng quen thuộc không gì sánh bằng này, trái tim thoáng cái thả lỏng. Còn Tuyên Ninh vừa xuống máy bay vận tải, liền tâm sự trùng trùng ngồi lên chiến cơ của mình, thần sắc vội vã bay về phía Tô thành.

Diệp Trùng liền bắt đầu sắp xếp thành quả lần này ngay. Thu hoạch lần này rất lớn, nhưng cũng rất lộn xộn, ngoài ra không có gì có thể lập tức dùng được, đều cần phải xử lý mới có thể phát huy hiệu quả.

Ài, công việc vẫn rất nặng nề a, nhìn các loại mẫu chất đống như núi, một loại cảm giác hạnh phúc mà đau đầu tự nhiên nảy sinh.

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.