Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Darkness đáng sợ

Phiên bản Dịch · 6362 chữ

Ở cánh đồng hoang đỏ thẫm không đi bao lâu, ba người liền tìm được lối vào thông với Darkness. Khi Diệp Trùng nhìn thấy lối vào này, có chút trố mắt ra.

Cánh đồng hoang đỏ thẫm nhìn không thấy rìa, một hình tròn màu đen dẹt đường kính mười lăm mét trôi nổi trơ trọi cách mặt đất khoảng hai mươi cm, giống như cánh cửa thông tới một thế giới khác.

Vòng tròn màu đen này, Diệp Trùng đã quá quen thuộc, hắn từng thấy không chỉ một lần. Hang động dưới lòng đất, hành tinh Dật Cúc, căn cứ tổ nghiên cứu ở hành tinh U Linh, hắn đều từng thấy qua, tuy bán kính có lớn có nhỏ, nhưng mấy hình tròn màu đen này lại giống như khuôn đúc. Hình tròn hoàn mỹ, tối đen hoàn toàn thuần túy, đứng lơ lửng, tất cả mọi thứ, mọi thứ đều giống như như vậy.

Tuyên Ninh và Sa Á đều chú ý thấy biểu tình sửng sốt trên mặt Diệp Trùng, loại biểu tình này bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Diệp Trùng.

Tuyên Ninh cảm thấy kỳ quái, thử hỏi: “Sao thế? Ngươi từng tới chỗ này?”

Diệp Trùng lập tức hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không có.”

- Chúng ta tiến vào đi. Sa Á cắt ngang hai người: “Mỗi lần tôi ở lối vào này đều có cảm giác không an toàn. Chúng ta hay là vào sớm chút đi.”

- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, điều khiển con nhện lớn, chuẩn bị chui vô lối vào hình tròn màu đen này. Người có thần niệm mạnh mẽ ở phương diện trực giác thì mạnh hơn người bình thường nhiều.

Tuyên Ninh cười nói: “Ta lúc trước cũng có loại cảm giác này, nhưng bây giờ vừa mới có phát hiện mới. Lối vào này bề mặt trông cực kỳ không ổn định, thật ra lại cực kỳ ổn định. Xạ thủ cấp tám có thể cảm nhận được tính không ổn định của nó, nhưng nếu như đã tới cấp chín thì có thể cảm giác được phía dưới biểu hiện không ổn định của nó, kết cấu cực kỳ kiên cố.”

Lời Tuyên Ninh vừa dứt, bỗng, hình tròn màu đen này đột nhiên nhấp nhô một trận, giống như sóng nước dập dờn.

- Chuyện gì thế? Sa Á không kìm được thất thanh nói, nàng chưa từng thấy lối vào xuất hiện gợn sóng thế này.

Diệp Trùng liếc nhìn Tuyên Ninh, đây chính là ổn định ư?

Biểu tình Tuyên Ninh ngưng trọng: “Không đúng. Nó dường như bỗng thoáng cái trở nên không ổn định, giống như chịu loại kích thích nào đó.” Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự biến hóa của lối vào. Trong ba người, thần niệm của hắn là mạnh nhất, có thể cảm nhận được sự biến hóa nhỏ nhặt nhất.

- Ý! Tuyên Ninh mở bừng mắt, bỗng nhìn về phía Diệp Trùng, biểu tình có chút quái dị, mở miệng: “Chúng ta lui ra sau.”

Con nhện lớn lùi ra sau khoảng mười mét, lần này quả nhiên hiệu quả rất rõ ràng. Con nhện lớn vừa lùi lại, gợn sóng của lối vào liền nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng từ từ khôi phục yên tĩnh.

Diệp Trùng và Sa Á đều có chút không hiểu.

Ánh mắt Tuyên Ninh rơi trên cái nhẫn trên tay Diệp Trùng, do dự một lát rồi nói: “Cái nhẫn đó của ngươi có chút cổ quái. Vừa rồi chính là nó gây ra sự không ổn định của lối vào này.”

Nhẫn? Ánh mắt Sa Á rơi trên cái nhẫn trông không đẹp mắt trên tay Diệp Trùng đó. Nàng nhìn không ra cái nhẫn này có chỗ nào đặc biệt.

Công tắc không gian của Thần? Diệp Trùng nghe nói mà kinh ngạc. Tại sao lại là nó?

Diệp Trùng bỗng nghĩ tới lần mình ở căn cứ tổ nghiên cứu hành tinh U Linh đó, cửa sổ không gian trong góc phòng thí nghiệm đột nhiên xảy ra biến hóa, sau đó liền đưa mình tới rừng rậm Lưỡng Ngạn. Chẳng lẽ lần trước cũng có liên quan tới cái nhẫn này?

Tuyên Ninh nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt hai người Diệp Trùng và Sa Á, giải thích: “Ta cũng không biết chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được vừa rồi chính là cái nhân trên tay đó của hắn đã dẫn tới sự không ổn định của lối vào, kết cấu của nó dường như sắp xảy ra thay đổi. Nhưng chúng ta vừa lùi ra sau, nó lại khôi phục lại như thường. Xem ra ảnh hưởng của 2 cái có nhân tố khoảng cách. Ừm, hiện giờ và lúc bình thường không có khác biệt gì, kết cấu lối vào có tính co giãn rất mạnh.”

Diệp Trùng nhấc tay phải lên, ngón tay tay trái chỉ về phía công tắc không gian đeo trên ngón tay tay phải, hỏi: “Là cái này?”

Tuyên Ninh thản nhiên gật đầu: “Chính là nó.” Hắn nhìn thấy ánh mắt chất vấn của Diệp Trùng, nhún nhún vai: “Đừng hỏi ta nguyên nhân, ta cũng không biết.” Cái nhẫn trên tay Diệp Trùng đó trông thế nào cũng cực kỳ bình thường, hắn cũng không hiểu rõ.

Sa Á ngưỡng mộ nhìn về phía Tuyên Ninh, khoảng cách giữa cấp tám và cấp chín lúc này thể hiện ra không còn nghi ngờ gì. Tuyên Ninh thậm chí có thể thông qua thần niệm của mình cảm nhận được kết cấu của lối vào, có thể cảm nhận được nó đang xảy ra thay đổi, đây là năng lực khủng bố thế nào chứ! Sa Á chưa từng nghĩ thần niệm lại có thể tới mức độ này, xạ thủ cấp chín vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết, đối với sự cường đại của xạ thủ cấp chín, mọi người chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình. Nhưng nàng hiện giờ mới chân chính cảm nhận được sự cường đại của xạ thủ cấp chín, tuyệt đối vượt qua sự cường đại mà mọi người tưởng tượng!

Diệp Trùng nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng chỉ lối vào đó, hỏi: “Nó là kết cấu gì?” Hắn cũng cảm thấy rất tò mò với việc Tuyên Ninh có thể cảm nhận được kết cấu của cửa sổ không gian, thần niệm thật mạnh mẽ!

Tuyên Ninh có chút khổ sở lắc đầu: “Ta cũng nói không rõ, rất thần kỳ, rất kỳ diệu! Ta không biết nên diễn đạt thế nào.”

Diệp Trùng nghe nói, hỏi rất dứt khoát, trực tiếp: “Chúng ta làm sao mới có thể an toàn đi qua lối vào này?” Hắn không muốn dây dưa thời gian quá dài vào vấn đề này, bây giờ biết công tắc không gian của Thần sẽ gây nhiễu cửa sổ không gian, với hắn mà nói, đã là một tin tức cực kỳ quan trọng.

Tuyên Ninh liếc Diệp Trùng một cái, Diệp Trùng không hề có chút ý quăng cái nhẫn trên tay này tí nào, nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Nếu như tốc độ của chúng ta nhanh chút, chắc là không có vấn đề gì lớn.”

- Tốt. Diệp Trùng gật đầu, tay liền cử động, con nhện lớn đột nhiên giống như tên rời dây, lao vọt ra.

Đột ngột không kịp phòng bị, Tuyên Ninh khống chế không được thân hình, thân thể ngã ra sau, binh, xương đầu phía sau đập mạnh lên lưng ghế dựa. Tiếng kêu gào như giết heo vang lên trong buồn lái, Tuyên Ninh giận hét lên: “Ngươi không thể nói trước một tiếng sao?”

Sa Á đồng tình nhìn Tuyên Ninh một cái, tia ngưỡng mộ vừa rồi đó lập tức nhạt đi rất nhiều. Trong lòng cảm khái, xạ thủ cấp chín ở trước mặt Diệp Trùng cao không thể dò này cũng chỉ có chịu chà đạp thôi.

Con nhện lớn vừa tới gần lối vào, lối vào liền nổi lên từng gợn, từng gợn sóng một, Diệp Trùng hoàn toàn mặc kệ, vùi đầu điều khiển con nhện lớn. Con nhện lớn với tốc độ cao xông về phía lối vào, mau chóng chui vô lối vào màu đen.

Ba người chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cảnh vật trên màn hình lớn đã hoàn toàn khác biệt.

Tối, cực kỳ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt, có thể để người ta lờ mờ nhìn rõ xung quanh. Bầu trời nơi này cũng hoàn toàn là một mảng tối đen, không có sao, không có trăng. Nhưng ở vùng đất tối đen này, bóng tối lại không hề là nhân vật chính duy nhất ở chỗ này, nó chỉ nắm giữ một nửa, còn có một nửa là màu đỏ, màu đỏ nóng bỏng, đó chính là nham thạch nóng chảy.

Nham thạch nóng chảy nóng bỏng không gì sánh bằng giống như dòng sông chảy xiết, men theo rãnh sâu, gầm gào chảy về phía trước, chốc chốc tung tóe làn sóng lửa cao bảy, tám mét. Cho dù là ở trong con nhện lớn, vẫn có thể làm người ta phảng phất cảm thấy một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt.

Dung nham nóng chảy rộng khoảng ba mươi mét hình thành dòng sông lớn màu đỏ, nó không ngừng chia ra một số nhánh nhỏ, điều này làm nó trông giống như một cái rễ cây khổng lồ, mà mấy cái nhánh đó lại giống như rễ nhánh của nó.

Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc hoành tráng thế này, hắn xuất hiện một khoảnh khắc xuất thần.

- Mau rời khỏi lối vào. Tuyên Ninh gấp gáp hét lớn: “Mau! Nó đang trở nên không ổn định!”

Hoàn hồn lại, Diệp Trùng lập tức dẫn con nhện lớn hướng tới trước, cách xa lối vào màu đen như mực đó.

Lối vào dao động với biên độ lớn từ từ bình ổn lại, cuối cùng lại khôi phục sự bình yên như thường. Nhìn cửa sổ không gian trôi nổi cách mặt đất khoảng hai mươi cm này, Diệp Trùng cảm thấy rất thần kỳ. Với cái nhìn của hắn, vị trí hiện giờ và cánh đồng hoang đỏ thẫm bên ngoài đó hoàn toàn không có bất cứ liên hệ gì. Nhưng chỉ cần xuyên qua một “cánh cửa” thế này thì có thể tiến vào thế giới hoàn toàn mới này, đây quả thật còn thần kỳ hơn bước nhảy không gian.

Đáng tiếc trong sở học của mình, tri thức về không gian học quả thật nghèo nàn vô cùng, không biết rõ nguyên lý của nó rốt cuộc là thế nào.

Tuyên Ninh trong lòng còn vương sợ hãi nói: “Cũng may chúng ta rời đi nhanh, nếu không thì phiền phức rồi.”

Trong ba người, có lẽ chỉ có Tuyên Ninh mới biết rõ nguy hiểm trong một loạt biến cố vừa rồi.

Sa Á nói với Diệp Trùng: “Chúng ta hiện giờ đã thật sự tiến vào Darkness, dòng dùng nham nóng chảy này, chúng tôi gọi nó là Nộ viêm giang (Dòng sông lửa giận dữ). Chúng tôi thường đều men theo Nộ viêm giang mà đi về phía trước, Nộ viêm giang có lúc cũng xảy ra việc đổi dòng, nhưng phương hướng lớn đều không thay đổi, đi thế này, chúng ta sẽ không lạc đường.”

Darkness, nơi này chính là Darkness!

Vừa tiến vào Darkness, thần tình của Tuyên Ninh và Sa Á liền trở nên nghiêm túc, đôi tay của hai người chưa từng rời khỏi cần điều khiển hỏa lực. Điều này cũng làm Diệp Trùng càng thêm cẩn thận.

Con nhện lớn men theo Nộ viêm giang mà tiến tới trước, dưới sự chiếu sáng của dung nham nóng chảy đỏ thẫm, nhìn thứ gì cũng đều mang theo một sắc thái màu đỏ.

Đi chẳng bao lâu, Diệp Trùng đã phát hiện mấy khối khoáng thạch kim loại có phẩm chất rất cao, Darkness không hổ là mảnh đất của đá nặng. Mà trong nham thạch nóng chảy màu đỏ đó, có lúc cũng vọt ra từng vòng, từng vòng sáng chói lọi đặc hữu của kim loại dạng lỏng.

Rất mau, Diệp Trùng liền hiểu rõ Tuyên Ninh và Sa Á tại sao lại khẩn trương như vậy. Bọn họ đã gặp phải phiền phức. Bọn họ gặp phải một bầy tám mươi con Dực long thân xám vằn đen. Bầy Dực long quy mô lớn thế này cực kỳ hiếm thấy, bình thường Dực long hoạt động đại khái đều vào khoảng hai, ba mươi con.

Diệp Trùng lần đầu tiên nhìn thấy Dực long thân xám vằn đen.

Loại sinh vật này mỏ dài, có vuốt sắc, toàn thân màu xám, giữa có vằn đen, thân hình dài khoảng ba mét, cặp cánh mở rộng lại có thể đạt tới khoảng mười mét. Tốc độ bay của chúng cực kỳ nhanh, tính tình hung dữ.

Con nhện lớn do thể hình khổng lồ, rất dễ dàng liền bị bầy Dực long thân xám vằn đen này nhìn trúng. Trong mắt chúng, loại to xác chưa từng thấy qua này chắc là mùi vị rất không tệ.

Tuyên Ninh phản ứng nhanh nhất, từ khi tiến vào Darkness, thần kinh của hắn vẫn luôn căng cứng.

Chùm sáng thô to xuyên qua một con Dực long thân xám vằn đen, để lại một vết thương hình tròn tròn trịa cháy đen đường kính đạt tới ba mươi cm. Con Dực long thân xám vằn đen này lập tức mất mạng, cặp cánh cứng đơ, rơi thẳng từ trên không xuống.

Chùm sáng bay loạn khắp trời, một phát này của Tuyên Ninh đã triệt để tuyên cáo sự bắt đầu của cuộc chiến. Sa Á phản ứng cũng cực nhanh, nổ súng không chút do dự. Dực long thân xám vằn đen liên tục như diều đứt dây, từ trên trời rơi xuống, bắn lên vô số bụi đất.

Đả kích đột nhiên kéo tới này làm bầy Dực long thân xám vằn đen có chút mê muội. Nhưng rất mau, chúng liền phẫn nộ. Bầu trời vang lên một loạt tiếng kêu sắc nhọn đâm vào màng nhĩ, đám Dực long thân xám vằn đen nhao nhao vỗ đôi cánh, lao bổ vào con nhện lớn.

Tốc độ của chúng cực nhanh, ngay cả Diệp Trùng cũng kinh sợ trong lòng, loại sinh vật này nếu như mình không có quang quáp, gặp phải cũng phiền phức phi thường. Lao tới tốc độ cao thế này, sức sát thương của Dực long thân xám vằn đen cực kỳ kinh người. Một cú này, ngay cả tấm hợp kim hơi mỏng chút cũng có thể xuyên thủng.

May mà xạ thủ là người mạnh nhất trong chiến đấu tầm trung, chiến đấu giống thế này, thích hợp nhất cho bọn họ phát huy. Trận chiến này Diệp Trùng không chút lo lắng, bên cạnh mình chính là có một xạ thủ cấp tám và một xạ thủ cấp chín. Dực long thân xám vằn đen tuy lợi hại nhưng vẫn chưa tới mức có thể làm bị thương hai vị cường giả đỉnh cấp này.

Diệp Trùng thậm chí có thể nhàn nhã thưởng thức kỹ thuật bắn tuyệt vời của hai người.

Hai người không hổ là xạ thủ đỉnh cấp nhất, cực kỳ bình tĩnh, gần như mỗi phát đều trúng. Ngoài ra, bọn họ hiện giờ điều khiển không hề là súng quang thường dùng của bọn họ, mà là súng quang siêu cấp có cấp năng lượng mười hai triệu. Mỗi chùm sáng đều có uy lực cực kỳ đáng sợ, chúng đủ xuyên thủng thân thể không hề coi là cường tráng của Dực long thân xám vằn đen. Cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tốc độ bay của chúng.

Rất mau, hai người liền chiếm được thượng phong, hỏa lực hung mãnh đè tới mức bầy Dực long thân xám vằn đen ngóc đầu không lên nổi. Đội hình bay của chúng bị đánh cho thất điên bát đảo, liên tục có Dực long rơi từ trên không xuống. Nhưng bầy Dực long này cực kỳ ngoan cường, tốc độ của chúng nhanh như tia chớp, ở trên không linh hoạt vô cùng, thêm vào Tuyên Ninh và Sa Á vẫn không hề quá quen thuộc với hai cây súng quang chủ lực của con nhện lớn này, tốc độ giảm thành viên của chúng không hề coi là quá nhanh.

Trên không ít nhất vẫn còn bốn mươi con Dực long, nhưng Diệp Trùng vẫn không lo lắng, hắn nhìn ra được, Tuyên Ninh và Sa Á đã bắt đầu quen với hai khẩu súng quang này, một điểm này có thể nhìn ra được từ tần suất bắn.

Tuyên Ninh và Sa Á chiếm được thượng phong rõ ràng, theo thời gian dần trôi, loại ưu thế này sẽ từng bước lớn thêm.

Hai người Tuyên Ninh và Sa Á tinh thần tập trung, hai người đều khép hờ mắt, như vậy có thể làm cho phán đoán của bọn họ chịu quấy nhiễu về mặt tầm nhìn ít nhất. So ra, Diệp Trùng hoàn toàn là một người đứng ngoài quan sát, nhàn nhã thưởng thức trận chiến kịch liệt có dư mà đặc sắc thì không đủ này.

Dư quang nơi khóe mắt hắn bỗng liếc thấy trên một màn hình lớn dường như có thứ gì đó động đậy một cái, trong lòng máy động, hắn mau chóng dời ánh mắt về phía màn hình lớn đó.

Trên màn hình lớn trừ nham thạch đen thui, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhưng Diệp Trùng tin mình quyết không hoa mắt, mình vừa rồi khẳng định đã nhìn thấy gì đó.

Diệp Trùng tỉ mỉ điều khiển màn hình, hắn sục sạo từng li trên màn hình vừa rồi đó. Phương hướng giám thị của ống kính này là bờ đối diện Nộ viêm hà.

Ý, đây là cái gì?

Trên một khối nham thạch lộ ra một sợi lông đen bóng nhỏ. Có vấn đề! Sự chú ý của Diệp Trùng lập tức tập trung cao độ, đây nhất định là lông của sinh vật nào đó! Màu đen bóng dầu, từng sợi dựng đứng như kim thép.

Nhìn thấy Dực long thân xám vằn đen vẫn đang vòng vòng trên không, Diệp Trùng dẹp bỏ ý nghĩ thả chim ruồi. Bốn con chim ruồi, có một con bị bão cuốn đi, giờ chỉ còn lại ba con. Lúc này, không phải thời cơ tốt để thả chim ruồi. Diệp Trùng rất rõ ràng, loại dã thú biết trốn trong chỗ tối giống thế này càng đáng sợ hơn.

So với bốn chín họng pháo của pháo trận mà Diệp Trùng bán cho Tô Môn Tây Gia Hoa, pháo trận này có tám mươi mốt họng pháo, ngoài ra, mỗi họng pháo đều to hơn một phần ba so với họng pháo kiểu phổ thông. Tám mươi mốt họng pháo tạo thành một pháo trận chín nhân chín, họng pháo sáng bóng, thon dài sắp xếp dày đặc lại với nhau.

Khi pháo trận từ từ trồi lên, sát khí dày đặc do họng pháo sắp xếp vô cùng chỉnh tề tỏa ra ngay cả Tuyên Ninh và Sa Á cũng xuất hiện một sự thất thần cực kỳ ngắn ngủi.

Hắn muốn làm cái gì?

Trong đầu Tuyên Ninh và Sa Á không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ này. Bầy Dực long thân xám vằn đen bị hai người bọn họ áp chế tới mức không thể bộc phát, công cũng công không được, chạy cũng chạy không khỏi, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian. Lúc này đây, Diệp Trùng đột nhiên đưa pháo trận lên để làm cái gì?

Hai người lúc trước căn bản không biết con nhện lớn lại còn trang bị pháo trận thế này.

Nhìn một đống nhỏ lông đen trên màn hình lớn đó, Diệp Trùng tỉ mỉ ngắm một chút, sau đó hung hăng ấn nút bắn xuống.

Loại pháo trận này mỗi họng pháo mỗi giây có thể bắn mười phát đạn quang hình trứng, một tính chất quan trọng của đạn quang hình trứng chính là có thể tạo ra nổ.

Oanh! Pháo trận gầm lên một tiếng!

Tám trăm mười viên đạn quang hình trứng chuẩn xác bắn trúng mục tiêu Diệp Trùng chỉ định.

Mang gần một ngàn viên đạn quang hình trứng quăng vào trong khu vực đường kính không tới ba mươi mét, vụ nổ tạo ra cứ nghĩ là biết!

Tiếng nổ khổng lồ dày đặc làm da đầu người ta tê dại, nổ cùng lúc gần một ngàn viên đạn quang hình trứng, mà khu vực Diệp Trùng xác định đó dâng lên một đám mây nấm to lớn. Sóng xung kích vụ nổ tạo ra tiêu hủy toàn bộ nham thạch xung quanh, một làn sóng khí mắt thường có thể thấy được điên cuồng tỏa ra xung quanh.

Gào gừ! Hai tiếng rít trầm thấp từ xa truyền lại.

Khói bụi tan đi, xuất hiện trước mắt Diệp Trùng hai con báo săn màu đen trên sống lưng có một đường vằn màu trắng như tuyết rộng hai ngón tay. Lông toàn thân chúng từng sợi dựng đứng, ánh mắt cực kỳ dọa người. Trừ trên sống lưng, trán của chúng cũng có một nhúm lông màu trắng như tuyết, dưới sự nổi bật của lông bóng dầu màu đen, cực kỳ xinh đẹp. Thể hình của nó ưu mỹ, tứ chi cường tráng, nhưng chúng hiện giờ lại vô cùng xơ xác.

Trên bộ lông vốn dĩ màu đen bóng dầu, từng cái lỗ nhỏ đen thui, trên dưới toàn thân đều là vết thương, có vài vết thương vẫn đang dính máu. Nhưng cử chỉ của chúng vẫn ưu nhã như thế, ngay cả ánh mắt nhìn về phía mấy người Diệp Trùng cũng tràn đầy sự lãnh khốc.

Bên cạnh hai con báo, còn một con báo đang nằm, nhưng nó so với đồng bạn của mình thì thảm hơn nhiều, toàn thân nó đã là một đám máu thịt mơ hồ, khó mà phân biệt. Vừa rồi chính là nó bị Diệp Trùng phát hiện, cho nên cũng bị nổ thảm nhất. Trong khu vực ba mươi mét, gần một ngàn viên đạn quang hình trứng đồng thời phát nổ, uy lực thế này, không có sinh vật nào có thể chịu nổi. Hai đồng bạn của nó chính là bị liên lụy, bị thương với mức độ khác nhau.

- Dạ tuyết báo! Tuyên Ninh và Sa Á đã sớm chú ý tới động hướng của Diệp Trùng, lúc này nhìn rõ hai con dã thú, không khỏi đồng thanh kêu lên hoảng sợ. Diệp Trùng nghe ra được, trong giọng hai người tràn đầy sự hoảng sợ.

Loại sinh vật này không dễ trêu! Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán, không chút do dự, hai tay cử động trên bàn điều khiển chính. Con nhện lớn quay đầu bỏ chạy.

Hắn cũng không ngờ lại có ba con Dạ tuyết báo! Hắn chỉ nhìn thấy một con, quả nhiên, không phải hệ thống quét hình kiểu chiến đấu thin không đáng để dựa dẫm a! Tuy hắn không biết loại sinh vật tên gọi Dạ tuyết báo này có gì đáng sợ, nhưng hắn lại tin tưởng phán đoán của hai người Tuyên Ninh và Sa Á.

Hai con Dạ tuyết báo liếc nhìn đồng bạn đã thoi thóp chút hơn tàn, không còn ra dáng hình, lại nhìn thấy lông mao vốn dĩ xinh đẹp của mình bây giờ đã trăm ngàn lỗ hổng, khói thui lửa đốt, cũng không nhịn được thêm nữa, cùng phát ra tiếng gầm thét!

Gào gừ!

Âm thanh truyền đi khắp nơi, Dực long thân xám vằn đen ở trên không nghe thấy tiếng gầm rú này, lập tức hoảng sợ cuống cuồng, bỏ chạy tán loạn.

Âm đuôi của tiếng gầm rú đó vẫn chưa tan hết, hai con Dạ tuyết báo giống như mũi tên xông ra.

Con nhện lớn bước nhanh như bay, điên cuồng xông tới trước. Họng súng của Tuyên Ninh và Sa Á đã chỉ về phía Dạ tuyết báo.

- Ta nói này, ngươi tại sao lại trêu chọc tới Dạ tuyết báo, trời ơi, lại còn là ba con! Tuyên Ninh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Sa Á cắn chặt môi, không nói tiếng nào, nhìn ra được, nàng cũng khẩn trương phi thường.

Diệp Trùng không ngờ loại sinh vật có tên Dạ tuyết báo này lại có thể làm cho xạ thủ cấp chín khẩn trương như vậy, xem ra, lần này đã trêu phải phiền phức lớn rồi.

Nhưng Diệp Trùng rất nhanh liền biết sự lợi hại của Dạ tuyết báo.

Trên màn hình lớn, hai con Dạ tuyết báo giống như hai tia chớp, mau chóng lao về phía bọn họ. Tốc độ này quả thật quá nhanh đi! Diệp Trùng không biết làm sao hình dung loại tốc độ này! Tốc độ chạy trên đất liền có thể đạt tới tốc độ bay trên không của quang giáp, đây là sự khủng bố đến bực nào chứ!

Hai con Dạ tuyết báo này chạy, tốc độ lại có thể so với quang giáp, loại xung kích thị giác này dữ dội không gì sánh bằng. Mỗi một bước chúng chạy, mặt đất dưới chân đều chia năm xẻ bảy, xuất hiện một vết nức như lưới nhện, sức mạnh to lớn, chỉ nhìn thì đã làm người ta tê cả da đầu. Thân thể ưu mỹ, chạy lại điên cuồng không gì sánh được, giống như quang giáp hạng nặng tiến tới trước, chấn động ầm ầm, mặt đất cũng phẩng phất như đang run rẩy.

Tốc độ nhanh như vậy, pháo trận hoàn toàn không sao nhắm được.

Với lại, hai con Dạ tuyết báo này dường như cực kỳ kiêng kỵ pháo trận của con nhện lớn, chúng không ngừng đổi hướng dọc đường.

Đổi hướng tốc độ cao, né tránh dạng sóng không có trật tự, bước đi xông xéo tới, bước đi hình chữ Z…

Diệp Trùng nhìn mà mắt cũng trợn lên, đây là cái gì? Đây quả thật là có thể sánh ngang với biểu diễn tránh né công kích tầm xa của sư sĩ cận chiến chuyên nghiệp.

Chẳng trách Tuyên Ninh và Sa Á kiêng kỵ với chúng như vậy.

- Vừa tiến vào Darkness thì gặp phải loại quái vật này, chúng ta thật là bất hạnh. Tuyên Ninh nhún nhún vai, nói trái với thói thường: “Ừ, đúng rồi, nhắc nhở ngươi, súng năng lượng vô dụng đối với Dạ tuyết báo, tính phòng ngự của lông bọn chúng cực kỳ tốt. À, không biết cây súng quang cấp năng lượng mười hai triệu này có thể tạo nên thương hại cho chúng không.”

Diệp Trùng không biết hai khẩu súng quang chính của con nhện lớn có thể tạo ra thương hại cho Dạ tuyết báo hay không, nhưng hắn biết đạn quang hình trứng cực kỳ dày đặc có thể tạo thành uy hiếp cho Dạ tuyết báo.

Con nhện lớn vẫn đang chạy như điên, pháo trận trồi lên ở phần đuôi của nó đó linh hoạt thay đổi phương hướng.

Với tốc độ của Dạ tuyết báo, không có hệ thống quét hình kiểu chiến đấu, cơ bản không sao khóa mục tiêu được, mà hiện giờ Diệp Trùng cứ cho là lấy Thần ra, cũng không có ích lợi gì. Vũ khí có thể thương hại tới Dạ tuyết báo, Diệp Trùng nghĩ tới đầu tiên chính là pháo trận.

Oành oành oành! Hỏa lực của pháo trận mở ra hết, đạn quang như mưa, trút xuống về phía Dạ tuyết báo. Lần này, Diệp Trùng không giữ lại chút nào, hắn một hơi bắn hết sạch toàn bộ năng lượng của pháo trận.

Nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, Dạ tuyết báo dường như là hai con so với vừa rồi, cực kỳ linh mẫn, dưới oanh kích của hỏa lực dày đặc như vậy vẫn không bị thương chút nào.

- Dạ tuyết báo một khi chạy rồi, lục thức của chúng sẽ tăng lên mấy lần. Ta cũng rất khó khóa được chúng. Tốc độ bay của đạn quang so với chùm sáng, vẫn là quá chậm, chúng có thể tránh được. Đây chính là chỗ đặc biệt của Dạ tuyết báo, chỉ cần nó chạy, nó đối với năng lượng giống như có cảm ứng trời sinh, chùm sáng hoàn toàn không sao bắn trúng chúng. Chúng là khắc tinh của xạ thủ. Sa Á vừa nói vừa bắn mấy chùm sáng về phía Dạ tuyết báo, nhưng đều bị Dạ tuyết báo nhẹ nhàng tránh được. Sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải loại động vật đáng sợ này, cho dù trước đây rất lâu thì đã từng nghe nói hung danh của chúng.

Chính trong chốc lát nói chuyện này, Dạ tuyết báo đã chỉ còn cách con nhện lớn ba km. Ngoài ra, khoảng cách này đang rút ngắn với tốc độ kinh người. Điều duy nhất làm Diệp Trùng hơi yên tâm là, Dạ tuyết báo và bọn họ ngăn cách bởi Nộ viêm giang. Dạ tuyết báo muốn tấn công bọn họ thì phải nhảy qua Nộ viêm giang trước. Nhưng chỗ hẹp nhất trên mặt sông của Nộ viêm giang cũng rộng gần hai mươi mét, đây là một vách chắn thiên nhiên.

Hai con Dạ tuyết báo chạy với tốc độ cao, sau lưng chúng, để lại một chuỗi dấu chân rõ ràng, xung quanh mỗi một dấu chân đều có vết nứt như mạng nhện.

Chúng cách Nộ viêm giang càng lúc càng gần nhưng chúng dường như không hề có ý dừng lại.

Chúng xông tới bờ sông, bỗng đạp bờ một cái, nhảy lên không!

Đồng tử Diệp Trùng bỗng co rút lại, ngay khoảnh khắc Dạ tuyết báo nhảy lên, hắn đã phán đoán ra, hai con Dạ tuyết báo này có thể nhảy qua. Không chút do dự, Diệp Trùng ấn nút bắn.

Cùng lúc đó, con nhện lớn đột nhiên bắn ra hai chùm sáng, bắn về phía Dạ tuyết báo nhảy vọt lên không, hiện giờ là thời cơ bắn tốt nhất! Tuyên Ninh và Sa Á cực kỳ ăn ý, đồng thời ra tay.

Thân hình hai con Dạ tuyết báo ở trên không, bỗng nhiên vặn vẹo ngụy dị một cái, hai chùm sáng đồng thời bị hụt.

Chính ngay lúc này, lại là hai chùm sáng theo nhau mà tới, vô luận là Sa Á hay Tuyên Ninh đều là xạ thủ đỉnh cấp nhất. Mặc dù biết sự cường đại của Dạ tuyết báo nhưng bọn họ đều là hạng tâm chí vững vàng, nào lại ngồi chờ chết?

Dạ tuyết báo không chút keo kiệt, biểu lộ sự cường đại của chúng. Ở trên không không chỗ mượn lực, nhưng chúng lại sờ sờ vặn vẹo một cái, suýt xoát tránh hai chùm sáng. Thân thể cường tráng không gì sánh được lại linh hoạt làm người ta biến sắc.

Nhưng, Tuyên Ninh và Sa Á dường như đã quyết định phải nhân cơ hội này giết hai con Dạ tuyết báo. Lại hai chùm sáng, giống như dòi bám vào xương, âm hồn không tan!

Kết quả lần này hoàn toàn khác nhau, chùm sáng đó của Tuyên Ninh cực kỳ chuẩn xác bắn trúng nhúm lông màu trắng như tuyết trên trán đó của Dạ tuyết báo. Binh, ở trên không, đầu con Dạ tuyết báo này đột nhiên vỡ ra, thân thể mất đi khống chế nặng nề rơi trên nham thạch bên bờ.

Còn chùm sáng đó của Sa Á lại hơi lệch đi, xẹt trúng tai con Dạ tuyết báo còn lại, chui vào trong bóng tối sau lưng nó, mà lúc này, con Dạ tuyết báo đó đã vững vàng rơi ở bên bờ.

Cặp mắt của con Dạ tuyết báo một bên chỉ còn lại nửa cái tai thoáng cái đỏ lên, đau đớn làm nó co giờ chạy như điên. Tốc độ đó so với vừa rồi còn nhanh hơn, trong không khí để lại một chuỗi hư ảnh!

Tuyên Ninh và Sa Á đồng loạt biến sắc, vừa rồi là thời cơ tốt nhất để bắn chết Dạ tuyết báo, một khi bỏ qua, vậy thì vận mệnh mọi người phải đối mặt cứ nghĩ là biết.

Nhưng thần sắc Tuyên Ninh rất mau liền khôi phục như thường, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Sa Á gần như đã cắn nát môi, thoải mái cười an ủi nói: “Đây không phải là lỗi của cô, cô đã tận hết sức rồi. Nói thật, ta vừa rồi cũng không nắm chắc mười phần, chúng quá linh hoạt. Nếu như không phải đã đột phá cấp chín, ta lúc trước gặp phải chúng cũng chỉ có một con đường chết. Lần này có thể giết một con Dạ tuyết báo, chúng ta cũng coi như đủ vốn rồi. Ha ha. Khẩu súng quang này quả thật lợi hại, ngay cả Dạ tuyết báo cũng có thể bắn chết.”

Sa Á trầm mặc không nói, nhưng thần tình trên mặt hơi giãn ra, Tuyên Ninh nói không sai, nàng đã tận hết sức rồi. Loại sinh vật hung mãnh nên sống ở chỗ sâu của Darkness là Dạ tuyết báo này lại bị bọn họ gặp được ở khu vực gần lối vào Darkness, đây không thể không nói là số mạng.

Ngay cả Tuyên Ninh và Sa Á cũng không sao làm được một kích tất sát, phát bắn sứt sẹo của Diệp Trùng tự nhiên không có tác dụng gì, nhưng điều này không hề có nghĩa là hắn định cái gì cũng không làm!

Một quả đạn hỗ trợ yên lặng bay ra từ ống phống, phương hướng bay của nó không hề nhắm về phía con Dạ tuyết báo đó, mà là bắn lên không, cũng chính là ngay phía trên của con nhện lớn.

Dạ tuyết báo quả thật giống như một tia chớp màu đen, quá nhanh! Khi quả đạn hỗ trợ này bay lên tới mười mét, nó đã cách ba người chỉ có hai km. Tuy đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, nhưng Tuyên Ninh và Sa Á không hề cứ vậy mà buông bỏ. Bọn họ vẫn nỗ lực hết sức bắn về phía con Dạ tuyết báo cuối cùng này.

Nhưng lại không có bất cứ hiệu quả nào, con Dạ tuyết báo này hai mắt đỏ rực, phẫn nỗ nhìn chằm chằm con nhện lớn, nó linh mẫn len lỏi tự nhiên trong cơn mưa ánh sáng.

Đạn hỗ trợ bay tới năm mươi mét, Dạ tuyết báo cách con nhện lớn chỉ có một km.

Đạn hỗ trợ ở độ cao cách con nhện lớn năm mươi mét bỗng nhiên nổ tung, nhưng lại giống như một quả đạn rỗng, không có phản ứng âm thanh, ánh sáng gì.

Mà lúc này, Dạ tuyết báo đã tới gần, chỗ cách con nhện lớn ba trăm mét.

Trên màn hình lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng sự cuồng bạo lộ ra trong cặp mắt đỏ ké của Dạ tuyết báo!

Bỗng, lưỡi cưa ánh sáng to khổng lồ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trên tay con nhện lớn đột nhiên được kích hoạt, trông dáng vẻ, Diệp Trùng dường như muốn thông qua cận chiến để tranh thủ sinh cơ cuối cùng.

Râu ria bên miệng Dạ tuyết báo rung động một cái, giống như cười chế nhạo loại hành vi này. Tốc độ của nó không giảm xuống chút nào, thân hình linh hoạt ngoặc một cái, tứ chi đạp mạnh mặt đất.

Oành! Cho dù ngồi trong con nhện lớn, ba người Diệp Trùng vẫn có thể cảm thấy chấn động.

Mặt đất Dạ tuyết báo đạp trúng vỡ nát từng tấc, nó nhân luồng sức mạnh to lớn này, mạnh mẽ nhảy tới phía dưới con nhện lớn.

Trên màn hình lớn, trừ Diệp Trùng có thể nhìn rõ ra, Tuyên Ninh và Sa Á đều chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi mất đi bóng dáng của con Dạ tuyết thú này.

Cành cạch. Cái chân máy cầm lưỡi cưa ánh sáng đó của con nhện lớn bị Dạ tuyết báo cắn đứt từ phần gốc, cái chân máy mất điều khiển và lưỡi cưa ánh sáng rơi trên mặt đất, lưỡi cưa ánh sáng lớn đang vận chuyển với tốc độ cao đụng phải mặt đất, xì xì xì, lưỡi cưa ánh sáng chui vào trong đất.

Tung!

Một tiếng vang lên chấn động màng nhĩ.

Ba người chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn truyền tới từ phía dưới, trước mắt đột nhiên trời đất xoay chuyển một trận, cảnh vật trong màn hình lớn không ngừng xoay chuyển, Sa Á và Tuyên Ninh trực tiếp té bay ra khỏi ghế, tông vào tường trong buồng lái.

Diệp Trùng phản ứng nhanh nhất, nắm chặt lấy ghế, trong lòng lại thầm đếm thời gian.

Chính là lúc này!

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.