Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nan đề

Phiên bản Dịch · 3218 chữ

Ngọn lửa màu lam tối điên cuồng lan rộng ra xung quanh, trong khoảnh khắc, phía dưới liền trở thành luyện ngục, nhưng lại là địa ngục của mấy sinh vật biến dị này! Một đóa hoa màu lam tối, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương đập vào tai không ngớt, men theo mặt đất thoáng cái nở rộ, tiếp theo lại từ từ mở rộng!

Chỗ khác thường lại là không có chút khói nào. Loại lửa màu lam tối này cứ yên lặng thiêu đốt như thế. Nhưng chính trong ngọn lửa yên tĩnh này, tiếng kêu thảm chói tai của sinh vật biến dị lại làm mọi người dựng tóc gáy, thậm chí có thể nhìn thấy từng con sinh vật biến dị mau chóng biến thành một đống tro bụi, chỉ lại lại xương trắng.

Phía dưới hoàn toàn loạn cào cào lên, mấy con bò sát trên người dính chút dung dịch đó vô nghi càng thêm thê thảm. Điểm lửa màu lam tối đó dính lên trên da, yên lặng thiêu đốt, mặc kệ bọn chúng lăn lộn thế nào, nhảy ra sao, kêu thảm thế nào cũng vẫn yên lặng thiêu đốt. Chỉ thấy điểm lửa lam đó sẽ từng chút, từng chút một chìm dầm dưới da, nhưng tiếng kêu của con chuột đó sẽ càng lúc càng thê thảm, điên cuồng cắn xé mọi thứ xung quanh, nhưng từ từ, cặp mắt đỏ rực dần dần mất đi thần thái. Nhưng điểm lửa màu lam tối này lại không tắt đi, nó sẽ men theo da thịt thiêu đốt từng chút một, cho tới khi thành tro bụi.

Mọi người đều bị dọa khiếp vía!

Bức tranh ngụy dị thế này! Ngọn lửa lam ngụy dị thế này! Ngay cả Hãn Quang yên tĩnh nổi trên không lúc này cũng ngụy dị giống như thế!

Vô luận là ai, toàn bộ đều đình chỉ năng lực tư duy ở trước mặt sự ngụy dị này.

Mặc dù độ cao của quang giáp đã cách mặt đất cực kỳ cao, nhưng một làn sóng nhiệt nóng bỏng vẫn làm bọn họ lại một lần nữa nâng độ cao của quang giáp.

Thật ra Diệp Trùng cũng bị dọa khiếp vía! Hắn chẳng qua chỉ muốn phối chế một loại chất lỏng đốt cháy mãnh liệt. Hắn biết, phàm là sinh vật, phần lớn đều khá sợ lửa, cho nên hắn mới nghĩ tới loại phương pháp này. Nhưng trong những công thức mà hắn nhớ được, Lam Hỏa dịch với cái nhìn của hắn vô nghi là được việc nhất.

Giới thiệu trong con chip của Quản phong tử đối với loại dung dịch này cực kỳ đơn giản: "Lam Hỏa dịch, dung dịch có tinh thiêu đốt cháy, có thể dùng làm môi giới để đốt cháy, xuất xứ từ họ Phi." Trên con chip của Quản phong tử, chỉ cần không phải xuất xứ từ bí phương độc môn của họ Quản, nàng đều sẽ ghi rõ xuất xứ.

Họ Phi là cái gì Diệp Trùng không biết, nhưng nàng ta đã nói là dung dịch có tính thiêu đốt mãnh liệt thì chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Đơn giản tới mức chỉ có sơ sài vài câu. Diệp Trùng vừa rồi vẫn đang lo lắng hiệu quả của loại Lam Hỏa dịch này.

Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ tính thiêu đốt của loại dung dịch này lại bá đạo như vậy. Cũng may chỗ Diệp Trùng quăng vại chất lỏng xuống cách tòa nhà học đường khá xa. Nếu không, lần này khẳng định sẽ làm bị thương mấy học viên đó.

Rất lâu trước đây, Lam Hỏa dịch từng là bí mật bất truyền của họ Phi, ngọn lửa nó tạo ra gọi là U Lam Hỏa, cũng là lợi khí phòng thân cực kỳ nổi tiếng của con cháu gia tộc điều bồi lâu đời là họ Phi này. Trong khoảng thời gian đó, uy danh của Lam Hỏa cũng là thứ mà Diệp Trùng làm sao cũng không ngờ được. Năm tháng trôi qua, gia tộc cường đại năm xưa từ từ suy sụp. Sự quật khởi của vũ khí năng lượng càng làm cho các vũ khí khác rất mau đi vào suy vong. Cho nên Quản phong tử mới đi tìm kiếm Lam Hỏa dịch đã chìm ngập trong lịch sử này, chính là "U Lam Hỏa" thanh danh hiển hách mà nàng từng nhìn thấy trong ghi chép của tiền nhân không chỉ một lần này.

Nhưng thời đại đã thay đổi, ngay như tài liệu của Lam Hỏa Dịch lúc trước trân quý vô bì nhưng hiện giờ chẳng qua chỉ là tài liệu điều bồi thường thấy cơ bản nhất. Lam Hỏa Dịch Quản phong tử cũng chưa hề nghiên cứu qua, chiêu số nàng dùng để phòng thân quả thật là quá nhiều, an toàn mà hữu hiệu, U Lam Hỏa ở trong đó không hề coi là nổi trội.

Họ Phi lúc trước cẩn thận vô cùng chẳng qua cũng chỉ điều bồi một bình nhỏ như thế, ai lại giống như Diệp Trùng, dùng tấn để nói!

Cả thế giới đều vì đóa hoa lửa màu lam đang yên lặng nở rộ trên mặt đất này mà yên lặng, mọi người đang xem trước màn hình đều yên lặng như tờ!

Toàn thân Mễ Đức hiện giờ đang run cầm cập. Mồ hôi trên trán dường như làm hắn lúc này đang ở sa mạc. Nhưng tay chân hắn lại đang lạnh ngắt, không chỉ là tay chân, ngay cả trái tim cũng lạnh tới mức phát run. Vừa nghĩ tới thứ quang giáp đang bê lại là một vại những thứ đáng sợ thế này, hắn liền nhịn không được mà run lẩy bẩy.

Mọi học viên và giáo viên của tòa nhà học đường, vô luận là đang đứng ở trong hay la đang ngồi trong quang giáp, ai nấy sắc mặt đều trắng bệch. Bọn họ là người gần ngọn lửa màu lam ngụy dị này nhất. Có vài người đầu tóc vì sóng nhiệt xông tới mà trở nên khô quắt, héo vàng.

Sinh vật biến dị vừa rồi hãy còn hung hãn vô bì, lúc này tiếng kêu thảm cũng bắt đầu từ từ giảm xuống. Ngọn lửa màu lam tối không có biến mất, vẫn yên lặng thiêu đốt.

Diệp Trùng đã từ trong chấn kinh mà hoàn hồn lại, nói với Mễ Đức và tên mập trong kênh liên lạc: "Các ngươi bây giờ ném vại chất lỏng trên tay xuống dưới, chú ý phương vị."

Diệp Trùng đột nhiên nói làm hai người hoảng sợ, tên mập suýt nữa thì mất điều khiển. Hai người run rẩy, cẩn thận từng li, dùng tốc độ như điện, bay tới hai hướng khác của tòa nhà học đường, quýnh quáng thả vại chất lỏng trên tay quang giáp xuống. Sau đó thì giống như bị ai đạp lên đuôi vậy, mau chóng bay trở lại bên cạnh Diệp Trùng.

Sắc mặt Hoa Bách trắng bệch, một chuỗi vài phát súng đều trật xa lắc, nhưng còn may vẫn đốt được ngọn lửa lên.

Có lẽ người ta sẽ nhìn quen nên thấy thường đối với chiến đấu giữa quang giáp; có lẽ cho dù là đối đầu giữa chiến hạm cũng không có cách nào làm người ta động dung; có lẽ hành tinh nào đó nổ tung trong mắt người thường chẳng qua cũng là việc bình thường, nhưng, bọn họ vẫn nảy sinh hoảng sợ đối với ngọn lửa màu lam tối này.

Nguyên thủy mà thần bí, còn có tính thiêu đốt mạnh mẽ vi phạm đặc tính thiêu đốt bình thường đó, sờ sờ nhìn thấy một sinh vật ở trước mặt mình biến thành một đống tro tàn; mà tất cả những thứ này chẳng qua chỉ vài phút; mà tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là một đống lửa màu lam tối.

Con người thường sợ hãi đối với những sự vật mà mình không quen thuộc.

Mấy học viên và giáo viên trong tòa nhà học đường đó, mỗi người đều dừng động tác trên tay, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Từ trên không nhìn ra xa, ba đóa hoa màu lam tối xếp thành hình chữ Phẩm nằm ở xung quanh tòa nhà học đường. Mà gần ba đóa hoa màu lam này, vô số ngọn lửa lam lấm chấm giống như chúng tinh củng quyệt (quần sao vây quanh mặt trăng), mấy cái này đều là những sinh vật biến dị bị dính ngọn lửa lam điên cuồng chạy, chỉ đáng tiếc là chưa chạy được hai bước liền chết rồi. Mà mấy ngọn lửa lam đó không hề vì vậy mà tắt, vẫn đang ngoan cường thiêu đốt.

Bầy chuột đã lui, không chỉ là bầy chuột, mọi sinh vật biến dị đều đã lui, hoảng hốt mà rút lui, tốc độ rút chạy so với tốc độ tiến công của chúng thì nhanh hơn rất nhiều.

Ba đống lửa vẫn đang thiêu đốt, sóng nhiệt đã làm cho không ít nữ sinh sắp không chịu đựng nổi. Tất cả quang giáp bắt đầu đảm nhận là phương tiện chuyên chở, không có một ai dám đi qua bên cạnh mấy ngọn lửa màu lam này.

Mọi ngọn lửa lam, vô luận lớn nhỏ đều thiêu đốt trọn vẹn ba ngày. Chính trong lúc mọi khán giả đều bị chấn kinh thì có người ý thức được giá trị của Lam Hỏa Dịch này. Mấy loại tài liệu mà Diệp Trùng nói ra đó, bọn họ đều nghe rõ rành rành. Khi ngọn lửa màu lam tối đó xuất hiện, gần như mỗi vị điều bồi sư đều đứng bật dậy, bắt đầu mau chóng ở trong phòng tìm kiếm mấy loại tài liệu phun ra từ miệng vị thiếu niên thần bí vừa rồi đó.

Nhưng điều làm người ta nhụt chí là, bọn họ lại vô luận làm sao cũng phối chế không ra Lam Hỏa Dịch khủng bố đó. Hiện giờ bọn họ hận Hoa Bách muốn chết, tên đó tại sao chỉ quay mặt. Tại sao chỉ quay mặt chứ! Động tác trên tay thiếu niên đó, phân lượng của mỗi loại tài liệu bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chút nào.

Rốt cuộc có bao nhiêu điều bồi sư cắm đầu vào Lam Hỏa Dịch. Con số này không ai có thể thống kê ra được. Trên thực tế, từ giờ phút Lam Hỏa Dịch xuất hiện đó thì đã có vô số điều bồi sư muốn tái hiện U Lam Hỏa. Nhưng vô luận bọn họ thay đổi sự kết hợp giữa mấy loại tài liệu đó thế nào cũng không sao có được Lam Hỏa Dịch thật sự.

Lam Hỏa Dịch bọn họ điều bồi ra tuy cũng có thể thiêu đốt, nhưng ngọn lửa sinh ra so với U Lam Hỏa đều kém không biết tới mức nào.

Từ ngày hôm nay bắt đầu, giới điều bồi lại nhiều thêm một nan đề. Nan đề này nổi tiếng như thế, gần như mỗi điều bồi sư đều nghe thuộc nằm lòng, bọn họ thậm chí có thể dễ dàng nói ra tên gọi của tám loại tài liệu này.

Nhưng, mãi tới ba mươi năm sau, một điều bồi sư gọi là Charles mới tìm ra công thức của Lam Hỏa Dịch thật sự, từ đó mà nhất cử thành danh.

Đương nhiên, mấy tình huống này Diệp Trùng không hề biết. Nhìn ngọn lửa màu lam tối phía dưới, hắn lại đang tính toán tỉ mỉ lực sát thương của nó, rồi thử tìm ra phạm vi ứng dụng của nó.

Tất cả học viên trong tòa nhà học đường này dưới sự bảo vệ của quang giáp còn lại đi tới tòa nhà tồn trữ dược phẩm mà Griffiths đang ở. Trên thực tế, không có ai nguyện ý ở lại trong tòa nhà học đường ban đầu đó, ngọn lửa màu lam tối khủng bố đó làm mọi người sống sót phát run trong lòng. Tòa nhà lớn hiện giờ này kiên cố vô bì, không cần lo lắng mấy con bò sát đáng sợ đó phá tường vào.

Trên mặt mỗi người đều là biểu tình hoảng sợ sau tai nạn, trước hôm nay, bọn họ chẳng qua vẫn là một giáo viên hoặc học sinh bình thường, nhưng chính mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, bọn họ lại vật lộn giữa sống và chết, nhìn thấy từng người bạn tốt ngày xưa bị bầy chuột như thủy triều nhấn chìm, nhìn thấy giáo viên yêu dấu của mình bị sinh vật biến dị nuốt chửng.

Điều này quả thật quá đáng sợ! Trong mắt mỗi người đều mang theo sự hoảng sợ, vận mệnh của bọn họ là cái gì?

Cái chết trước giờ chưa từng có lại gần bọn họ như vậy!

Do sự tồn tại của Diệp Trùng, người bị thương không hề coi là nhiều, phần lớn mấy người này là những học viên ở tầng trong ngăn cản bò sát tấn công. Mà mấy giáo viên và học viên ở tầng ngoài ngăn cản bầy chuột đó vì có quang giáp bảo vệ nên hầu hết đều bình yên vô sự. Nhưng vết cắn trên mỗi cái quang giáp đều nhìn thấy mà phát hoảng. Lão già bị chút thương tích, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, chủ yếu là phong các tác chiến của lão thật sự có quá hung hãn, một khi chiến đấu thì hoàn toàn không lo tới sự an nguy của mình.

Diệp Trùng không nói gì, vẫn ngồi trong góc.

Nhưng lúc này không có ai dám có chút bất kính nào đối với hắn. Từ ý nghĩa nào đó, hắn là ân nhân cứu mạng của mọi người ở đây. Kỹ xảo cận chiến mạnh mẽ, còn có loại lửa màu lam đáng sợ mà hắn điều bồi ra đều vì hắn mà phủ lên một tầng màu sắc thần bí.

Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất là mọi người ở chỗ này lại không có một người nào nhận biết học viên này, càng không cần nói tới tên và nghề của hắn.

Diệp Trùng nhắm mắt, lý do nhắm mắt rất đơn giản, vô luận là ai, nhìn thấy đường màu lam đầy trong mắt không ngừng biến ảo phỏng chừng cũng tuyệt không hứng thú lắm. Với lại, điều rất quan trọng là hắn đang suy nghĩ vấn đề. Vấn đề hắn đang suy nghĩ là làm sao an toàn trở về căn cứ ở hành tinh Dật Cúc.

Mấy người Tang Phổ không hề biết hoàn cảnh hiện giờ của Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng không kinh động bọn họ. Nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ ở hành tinh Dật Cúc xa xôi, tới được hành tinh Chu Gian cần kha khá thời gian, hiện giờ mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân hắn. Không có bất cứ sai lệch nào với dự liệu của Diệp Trùng, mấy người Tang Phổ lúc này hoàn toàn không biết tình hình của Diệp Trùng. Do mệnh lệnh của Diệp Trùng, trước khi khong thành công giải quyết vấn đề thu liễm, ai cũng không được ra khỏi căn cứ.

Tuy lần trước Diệp Trùng vì căn cứ mua sắm rất nhiều tài nguyên, nhưng trong này không hề bao gồm các loại thiết bị giải trí và thiết bị kết nối mạng mô phỏng. Mấy người Tang tộc tự nhiên là không có cái khái niệm giải trí này, toàn bộ bọn họ bị vấn đề có độ khó cao là thu liễm khí tức này làm cho gà bay chó chạy. Còn mấy người Hải Liên thì lại bị kẻ không thể chịu được thực lực thủ hạ bình bình là Tang Phổ rèn luyện đến mức đau khổ cùng cực, càng không nghĩ tới mặt này.

Nếu như là cá nhan Diệp Trùng, hắn đã sớm điều khiển Hàm gia tìm kiếm tàu vũ trụ xung quanh rồi. Mấy phi cầm biến dị trên không đó hắn không sợ chút nào. Nhưng hiện giờ hắn đã quyết định mặc kệ thế nào, lão già Phá Xa và Griffiths này nhất định phải mang theo, trong đó người quan trọng nhất là lão già, Griffiths chẳng qua là hàng đi kèm mua một tặng một.

Tới tòa nhà học đường này rồi, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào. Sự an toàn của lão già và Griffiths trước mắt có thể đã được bảo đảm, vậy cũng có nghĩa là hắn hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài tìm kiếm tàu vũ trụ.

Gọi Hãn Quang ra, Diệp Trùng chuẩn bị tự mình ra ngoài tìm kiếm tàu vũ trụ, không có tàu vũ trụ, muốn bỏ chạy, đó hoàn toàn là một câu nói suông. Hoa Bách với tinh thần nghề nghiệp, vốn dĩ cũng muốn theo sau Diệp Trùng xem sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Diệp Trùng, vừa tính đứng dậy, hắn rất tự giác liền ngoan ngoãn ngồi trong góc. Hắn không dám đương đầu với vị sát thần này, hơn nữa nhiều người nơi này có thể may mắn sống sót như vậy, có hơn nửa đều là công lao của vị thiếu niên thần bí trước mắt này. Lúc này mà làm mọi người tức giận vô nghi là tự tìm đường chết.

Khu thông hành của hành tinh Chu Gian đã là một đống ngổn ngang, thi thể đầy đất nói rõ nơi này cũng vừa trải qua một trận tai nạn. Vô số tàu vũ trụ đỗ nhưng âm thanh hỗn tạp ngày trước lúc này hoàn toàn biến mất, có chăng chỉ là một mảng yên lặng.

Diệp Trùng cẩn thận tìm tòi thi thể trên mặt đất, rất nhanh, hắn liền tìm được một chìa khóa tín hiệu của tàu vũ trụ. Theo số hiệu trên chìa khóa tín hiệu, hắn chỉ tốn ba phút liền tìm thấy vị trí của tàu vũ trụ. Đây là một tàu vũ trụ cỡ trung bình thường, kích hoạt chìa khóa tín hiệu, mở cửa khoang, Diệp Trùng liền đi vào trong. Trong tàu không một bóng người, mọi thứ đều xếp đặt rất chỉnh tề, xem ra mọi người trên tàu vũ trụ này đều gặp phải bất trắc rồi.

Nhưng, Diệp Trùng rất mau lại phát hiện một vấn đề rất quang trọng. Hắn chỉ có một mình, cho dù tính thêm lão già, Griffiths chẳng qua cũng chỉ ba người. Ba người làm sao điều khiển tàu vũ trụ? Lúc trước vấn đề này đều không tới lượt hắn lo lắng, tới bây giờ hắn mới biết lúc trước hắn hạnh phúc biết bao!

Vấn đề làm người ta đau đầu a!

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.