Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái Bạch Văn

Phiên bản Dịch · 3283 chữ

Greta căm hận trong lòng, mấy hôm trước không dễ gì gặp được một người đẹp, yểu điệu đáng yêu, làm đầu óc hắn tê dại. Hơn nữa nàng ta đơn độc một mình, hắn liền nhịn không được mà xông lên trêu ghẹo. Người đẹp tự nhiên là phản kháng, nhưng dáng vẻ yểu điệu đó, quả thật là làm người ta nuốt nước miếng điên cuồng. Đối với mấy trò vui này, Greta tự nhiên là vui không biết mệt.

Nào hay người vây xem sau đó càng lúc càng nhiều, vây trong ba lớp, ngoài ba lớp. Nhưng phần lớn người vây xem biết tiếng tăm của hắn, cũng không ai dám xông ra quấy phá. Nhưng, ra ngoài ý liệu của Greta là người tụ tập xung quanh càng lúc càng dày đặc.

Trong lòng hắn đã có chút ý thoái lui, tuy mình ở Khuê La thành ai nấy đều kiêng dè, nhưng người hiểu nội tình thật sự đều biết, nước ở trong này quả thật là quá sâu. Bình thường, ỷ vào uy danh của cha, trêu ghẹo người đẹp một chút, dứt khoát sẽ không xảy ra vấn đề gì, không ai lại làm khó mình loại vấn đề này. Nhưng nếu như quả thật gây ra chuyện lớn gì, chỉ e cha cũng không chắc bảo vệ được mình.

Greta ở trước mặt người khác là một tên con ông cháu cha không hơn không kém, nhưng sự cẩn thận đặc hữu của con cháu thế gia làm hắn không dám phạm quy tắc ngầm bên trong là giết người.

Chỉ là lúc đó cưỡi ngựa khó xuống, hơn nữa người đẹp này cũng thật sự làm hắn có chút không nỡ. Chính trong lúc hắn đang tiến thoái lưỡng nan, trong đám người đột nhiên xảy ra hỗn loạn. Tiếng chửi mắng tức giận không ngừng vang lên, điều đáng sợ nhất là hai tiếng gầm lớn lúc sau, lúc đó hắn sợ hãi suýt nữa thì mềm nhũn té ra đất.

Ai da, đây là âm thanh con người có thể phát ra sao? Cho dù bây giờ nhớ lại, Greta cũng không khỏi thầm líu cả lưỡi. Mãi tới sau này tin tức hai mươi giới giả làm cả thành sôi sục lên, hắn mới đoán hai tiếng gầm lớn đó chắc là do hai mươi giới giả này phát ra. Nghe nói hai mươi giới giả đó ra tay khá nặng, người bị thương nhiều không kể xiết.

Mấy tên này thật là ngốc, đánh nhau với giới giả, đó không phải là tìm chết sao? Trong lòng hắn không khỏi cay nghiệt xem thường mấy người bị thương này. Duy chỉ có một điểm đáng tiếc là người đẹp đó lại nhân loạn mà chạy mất, ài, cuộc đời quả nhiên không hoàn mỹ a.

Cha của Greta cũng biết con trai bảo bối của mình là thứ gì, chỉ sợ con trai mình có gì sai sót, đã an bài bên cạnh hắn một lượng lớn cao thủ dùng nhiều tiền mời tới. Khuê La thành không cho phép quang giáp bay, cho nên mấy hộ vệ này đều là cao thủ võ thuật.

Một đám người tiền hô hậu ủng, cảnh tượng hoành tráng tột cùng, Greta đắc ý sải bước đi. Khuê La thành, kẻ mình thật sự không trêu được cũng không để ý tới sự khoa trương của mình, mà mấy tên làm khó mình đó lại không địch lại cha mình.

Ài, cuộc đời a! Greta lại một lần nữa nhàm chán cảm thán. Người đẹp lần trước đó làm hắn không thể nào quên, nhìn lại mấy cô gái đang đi trên đường này, giống như nhìn thấy một đống son phấn, hứng thú của hắn lập tức mất sạch.

Đang lúc đi tới cửa một khách sạn, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên.

Chẳng lẽ trời cao thật sự chiếu cố mình như vậy? Thật khác thường, kẻ trải qua vô số phụ nữ như hắn phát hiện trái tim mình lại bắt đầu tăng tốc, thần của ta a, chẳng lẽ đây thật là nữ thần của ta?

Phía trước hắn hai mươi mét, một thân hình làm hắn vấn vương trong mộng đang yểu điệu đứng. Mặt hạt dưa, cái cằm nhọn nhọn dễ thương nói không ra lời, tóc dài chấm vai tùy ý thả trên vai, cặp mắt to long lanh lộ ra vài phần đau thương!

Thuần khiết! Greta cảm giác trái tim mình giống như bị một cái chùy lớn mạnh mẽ đập một cái.

Cô gái ngày hôm đó đang thẫn thờ đi về phía này, dáng vẻ có tâm sự trùng trùng, hoàn toàn không phát hiện Greta ở phía trước.

Greta đè nén sự mừng rỡ trong lòng, đánh mắt cho thủ hạ một cái. Đã sớm vô cùng quen thuộc với phong cách của thiếu chủ, đám bảo vệ lập tức phát động, thân hình cử động, soạt soạt, một vòng vây hoàn chỉnh vây thiếu nữ này vào chính giữa.

Mãi tới lúc này, thiếu nữ đó mới từ trong trầm tư hoàn hồn lại. Vừa nhìn thấy Greta, gương mặt lập tức biến sắc.

Bên cửa sổ lầu năm của khách sạn, đang có vài người uể oải ngồi. Mấy người Tang Phàm, Tang Thiết, Hải Liên, Quả lão đại đang ngồi thành một hàng, đang tán dóc. Diệp Trùng vừa chui vào phòng liền giống như ma vậy, ba ngày cũng không bước ra cửa phòng nửa bước. Mấy người Tang Thiết không dám ra ngoài, sau khi an bài xong công việc Diệp Trùng giao, mấy người lập tức không việc gì làm. Hết cách, mấy người chỉ đành tập trung lại cùng khoác lác.

- Bọn họ đang làm gì? Tang Thiết oang oang hỏi.

Hải Liên liếc một cái, ỉu xìu nói: "Còn có thể làm gì? Trêu gọi người đẹp đó." Tám với Tang Thiết, Tang Phàm vô nghi là một việc cực kỳ tiêu tốn thể lực. Đám đồ tể bọn họ, chỉ biết chiến đấu, làm gì có chút tình thú cuộc sống nào, ngay cả nói dóc, đề tài cũng 100% là có liên quan tới chiến đấu. Cái gì? Đổi hướng hình rắn? Không hiểu! Hiệu ứng va chạm? Vẫn không hiểu! Ánh mắt Tang Thiết, Tang Phàm nhìn Hải Liên và Quả lão đại đầy vẻ xem thường.

Ai có thể biến thái bằng mấy người bọn này, trong lòng chửi thầm không thôi, đầu óc Hải Liên xoay chuyển, liền triển khai phản kích. Chiến đấu kích tình? Chưa từng nghe qua? Chậc chậc, thật không có văn hóa! Hoa hoa công tử? Trời ạ, tác phẩm kinh điển thế này ngươi cũng chưa từng xem? Có gã đàn ông nào ngay cả cái này cũng không biết? Hải Liên và Quả lão đại kẻ tung người hứng, làm Tang Thiết, Tang Phàm khốn quẫn suýt nữa chui xuống đất.

- Trêu chọc người đẹp? Tang Thiết mặt đầy vẻ không hiểu.

Hải Liên chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hắn quả thật không biết làm sao giải thích cho hai người này cái gì gọi là trêu chọc người đẹp.

Tang Phàm thận trọng liếc một cái, khinh thường nói: "Tố chất chiến thuật thật là tệ, vòng vây nhỏ như vậy mà có ít nhất ba kẽ hở."

Quả lão đại đang hào hứng xem nghe nói, suýt nữa lộn đầu té từ cửa sổ xuống.

Greta đương nhiên không biết phía trên có bốn tên đang xem kịch, nhưng hắn cho dù có biết chỉ e cũng không để ý.

- Quả nhiên là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a! Xem ra duyên phận của ta và tiểu thư đã được định ở kiếp trước, thật là làm người a vui mừng a! Greta thâm tình nhìn người đẹp đó.

Bốn người phía trên cùng rét run một cái, Tang Thiết bỗng nhìn Tang Phàm, hỏi: "A Phàm, khi tặng Tang Lăng định tình cốt, ngươi cũng nói loại lời này sao?"

Ánh mắt hai người còn lại cùng tập trung trên người Tang Phàm, Tang Phàm mang mặt nạ, nhìn không ra có đỏ mặt không, nhưng chỉ nghe thấy hắn ấp úng nói: "Nào... nào có..."

Hai người Hải Liên và Quả lão đại nhìn nhau, cười rộ lên. Tang Phàm càng nóng bừng mặt, vội vàng đổi chủ đề: "Người phía dưới này là ai? Nói chuyện tại sao lại buồn nôn vậy?"

Quả lão đại nói: "Hắn gọi là Greta, là con trai của tộc trưởng Kim Quy, ỷ vào quyền thế của cha, trước giờ hoành hành ở chỗ này."

- Kim Quy tộc?

Hải Liên gật gật đầu: "Kim Quy tộc, ta cũng có nghe qua chút ít, nghe nói nhân khẩu tộc bọn họ không hề nhiều, nhưng vị trí địa lý cực tốt, trong tộc khoáng sản phong phú, giàu ngang một nước. Hơn nữa, nghe nói con trai của Kim quy tộc cực kỳ trọng tình, cả đời chỉ động tình với một cô gái. Đương nhiên, tên Greta này lại là ngoại lệ trong đó, hắn là Hoa hoa đại thiếu gia điển hình."

Quả lão đại tiếp tục nói: "Ha ha, mỗi người trong tộc bọn họ đều cực kỳ giàu có, thêm vào trọng tình vô cùng, là phối ngẫu tốt nhất trong lòng phụ nữ, mọi người đều gọi họ là con rể Kim quy."

- Chiến sĩ trong tộc bọn họ cũng nhờ tính tình cứng cỏi mà nổi danh, cực kỳ khó dây. Hải Liên nói.

Chuyện hay tin lạ thế này làm hai người Tang Phàm, Tang Thiết hai người hứng thú vô cùng, hai mắt phát sáng. Tang Thiết nghe thấy chiến sĩ Kim quy tộc khó dây liền chà chà tay, hận không thể lập tức tìm đám ở dưới thử sức một phen.

Sự phát triển của tình huống dưới lầu lại xảy ra biến hóa mới, trong đó lại có thêm một người đẹp. Thiếu nữ này khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhưng thân hình đã vô cùng cao ráo, mái tóc ngắn khá có sức sống, sống mũi cao thẳng, tự nhiên nhưng lại cho người ta một loại cảm giác ngạo mạn.

- Greta, cô gái này ta cần, không cho ngươi có chủ ý. Vị thiếu nữ này kiêu ngạo nói.

Greta rõ ràng khá kiêng kỵ thiếu nữ này: "Thạch Hinh, cô không được phá việc tốt của ta chứ?"

Sắc mặt Thạch Hinh trầm xuống: "Thế nào? Greta, ngươi không nể mặt ta sao?" Nàng hiểu rất rõ đối với tính cách của Greta, người này rất thức thời vụ, tuyệt không trêu chọc người không thể trêu chọc.

Greta nhăn mặt, liều mạng vặn đôi tay: "Cô nãi nãi của ta, ta nào dám không nể mặt cô? Nhưng cô gái này ta thật sự thích! Cô giơ cao tay quý, bỏ qua cho ta một chút, sau này cô nếu như có gì phân phó, ta dù đi vào dầu sôi lửa bỏng cũng tuyệt không nhíu mày."

Thạch Hinh trong lòng khẽ run, tên Greta này chẳng lẽ thật sự động tình rồi? Theo nàng biết, Greta tuy là một tên lăng nhăng, lại cực ít hứa hẹn, nhưng nếu như thật sự hứa thì nhất định sẽ làm được. Hắn vậy mà lại nguyện ý vì cô gái này mà hứa thế này.

Thạch Hinh không khỏi có chút lưỡng lự, liếc nhìn thiếu nữ hoảng sợ đang ở bên cạnh mình này. Kinh hoảng, sợ hãi có thể thấy được trong cặp mắt long lanh đó.

- Không được! Thạch Hinh dứt khoát nói, đợi đến khi nàng hoàn hồn lại mới phát hiện lời đã nói ra.

Vẻ mặt Greta thay đổi, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ nói: "Thạch Hinh, chẳng lẽ cô thật sự chút mặt mũi này cũng không cho sao?"

Thạch Hinh nảy sinh chút cảm giác không ổn, nhưng trước mắt chỉ có cắn răng nói: "Greta, ngươi nghĩ cho kỹ, đắc tội Thạch gia chúng ta, ngươi làm sao giao phó với cha ngươi?"

Greta không chút biểu tình, hừ nói: "Ra tay, cướp người!"

- Ai dám! Thạch Hinh nghiêm giọng hừ nói, đôi tay chắn cô gái này ở sau lưng, nàng cảm thấy cô gái sau lưng này đã run cầm cập, trong lòng không khỏi càng thêm kiên định ý bảo vệ.

Thủ hạ của Greta không khỏi nhìn nhau, do dự không quyết. "Thế nào? Lời ta nói cũng không nghe sao?" Ngữ khí của Greta không nhanh không chậm, lại lộ ra vẻ uy nghiêm, gương mặt không chút biểu tình dữ dằn không nói nên lời.

- Thạch tiểu thư, đắc tội rồi! Tiếp đó, mấy hộ vệ này chỉ đành cắn răng cướp người.

Trong lòng Thạch Hinh lúc này hối hận mình tại sao lại không mang hộ vệ ra ngoài, nếu không cũng không bị động như vậy.

Bốn người phía trên vẫn đang coi kịch, Quả lão đại và Hải Liên đối với loại cảnh tượng này đã sớm nhìn quen rồi, mấy con cháu gia tộc hơi có chút quyền thế đó, tên nào không vì sở thích mà ngang ngược vô bì. Hai người Tang Thiết và Tang Phàm lại vẫn chưa phản ứng, tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào. Huống chi, không có mệnh lệnh của tiên sinh, bọn họ không dám tự mình có động tác gì.

Soạt soạt, tiếng quần áo bị xé rách.

- Bạch Văn tộc!

- Bạch Văn tộc!

Chỉ thấy trên vai phải của thiếu nữ đó có một vệt trắng giống như vầng trăng khuyết. Thạch Hinh không khỏi thầm kêu không ổn, nhìn về phía Greta. Quả nhiên, ánh mắt của hắn đã là một đốm lửa. Nghe đồn con gái của Bạch Văn tộc, trời sinh nội mỵ, có thể mang lại cho đàn ông có họ sự sung sướng vô cùng. Thạch Hinh thông thuộc lịch sự thiên hà Hà Việt càng thêm hiểu rõ, mấy trăm năm lại đây, Bạch Văn tộc chính vì chút nguyên này mà chịu tai họa thế nào.

Trong mắt hiện giờ của thiếu nữ Bạch Văn tộc này đã lộ ra tuyệt vọng.

Nhìn thấy vệt trắng đó, toàn thân Hải Liên run rẩy. Ba người bên cạnh không khỏi kinh ngạc vô cùng, cặp mắt Hải Liên đã đỏ ké lên.

Không nói tiếng nào, Hải Liên bật người nhảy ra cửa sổ.

- Tiểu tử này, lúc nào gan lại trở nên lớn như vậy? Tang Thiết không khỏi lầm bầm nói. Bọn họ hiện giờ đang ở lầu năm, với thực lực của Hải Liên, nhảy xuống khẳng định sẽ bị thương nhất định. Ba người không khỏi cùng đứng dậy, nhưng bọn họ không lên giúp đỡ. Không có mệnh lệnh, bọn họ tuyệt đối không có chút cử động nào.

Hải Liên từ trên trời rơi xuống rõ ràng là ra ngoài ý liệu của mọi người, nhưng từ lầu năm nhảy xuống, thân thể và thực lực của hắn đều không có biến thái như mấy người Tang Thiết, trong khoảnh khắc tiếp đất, không tự chủ được rên một tiếng, một sợi tơ máu chảy ra khóe miệng.

Chỗ tiếp đất của Hải Liên cực tốt, vừa vặn ở bên cạnh thiếu nữ Bạch Văn tộc này.

Không dám trù trừ, vừa tóm lấy thiếu nữ Bạch Văn tộc đó, liền lăn một cái, lập tức ra khỏi vòng vây. Mọi người đều bị biến cố đột nhiên này làm mê muội, nhất thời không kịp phản ứng, đến khi Hải Liên ra khỏi vòng vây mới hoàn hồn lại.

- Thật to gan! Greta mặt đen như nước, nổi giận.

Lăn khỏi vòng vây, Hải Liên căn bản không dám nhìn sau lưng, kẹp lấy thiếu nữ chạy như điên về khách sạn.

- Lũ thùng cơm, mẹ nó, còn đứng ngốc ở đây? Còn không mau đuổi theo. Greta chửi toáng lên, mấy hộ vệ này lúc này mới phản ứng lại, ai nấy lao bổ về phía Hải Liên. Ở dưới mí mắt của mấy người này mà cứu người ra như vậy, nếu như truyền ra, kêu bọn họ sau này làm sao lăn lộn? Mấy hộ vệ này lúc này ai nấy đều vừa xấu hổ, vừa tức giận.

Hải Liên bỏ chạy điên cuồng, không tiếc thể lực, trong mắt hắn chỉ có cánh cửa chính của khách sạn đó!

Nhìn thấy người đứng trước cửa khách sạn là Tang Thiết, Hải Liên mừng rỡ trong lòng. Thể hình Tang tộc đều vô cùng nhỏ bé, một người Tang tộc cao một mét bảy ở trong mắt người bình thường cũng coi như là lùn, nhưng đứng ở đó, tự có khí thế. Khi Hải Liên sắp tới cửa chính khách sạn, Tang Thiết nhẹ nhàng xoay người nhường đường. Nhìn thấy sự quan tâm trong cặp mắt của cái mặt nạ đó, trong lòng Hải Liên ấm áp, nhưng không kịp nói cám ơn, gần như là lăn kèm bò vào trong khách sạn.

Tang Thiết tùy tiện đứng chắn ở cửa, bước chân đám hộ vệ đó không khỏi chậm lại.

Mặt nạ giống nhau, đây là cùng một bọn! Greta lập tức phán đoán, nếu như là bình thường, hắn nhất định sẽ không xung động thế này. Khuê La thành cá rồng hỗn tạp, cao thủ ẩn tàng nhiều không kể xiết. Địa đầu xà địa phương kiêng kỵ nhất chính là đám người đeo mặt nạ này, trong đó bình thường đều là những kẻ không muốn người khác biết thân phận của mình. Loại người giống vậy, thông thường mà nói, hoặc là cao thủ, hoặc là người có thân phận cao quý hoặc nhạy cảm,mấy người này đều không phải kẻ địa đầu xà có thể đắc tội được.

Nhưng, Greta hôm này lại gặp phải khắc tinh trong đời hắn, hắn lúc này đã mất đi lý trí. "Đánh cho ta!" Hiệu lệnh vừa ra, mấy hộ vệ đó lập tức như ong ùa lên.

Tang Thiết dưới tấm mặt nạ không khỏi nhếch mép cười lạnh, hắn đã có ý tốc chiến tốc quyết. Chỗ này ầm ĩ nếu làm kinh động tiên sinh, vậy là tội của mình.

Giống như biết suy nghĩ trong lòng Tang Thiết, Tang Phàm ở sau lưng thấp giọng nói: "Ra tay nhẹ chút, không được xảy ra án mạng."

Tang Phàm gật đầu, ra hiệu hiểu rõ. Mắt thấy đám hộ vệ này đã bước lên bậc thang, Tang Thiết nhìn chuẩn thế tới, giơ chân đạp.

Không ngờ người đầu tiên đó lại có chút bản lĩnh, nhìn thấy cước ảnh của Tang Thiết, vẻ mặt khẽ biến, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Nhìn thấy sắp tránh được, chân trái Tang Thiết bất động, chân phải bắn ra đột nhiên lại trở nên mềm mại không xương, bỗng nhiên đổi hướng, nhẹ nhàng đánh trên người tên hộ vệ đó.

- A! Một tiếng hét thảm, tên hộ vệ đó đằng không bay đi, mạnh mẽ tông lên người đám hộ vệ ở sau đó, lập tức tông thành một đống.

Mọi người xung quanh ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.