Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

“Đường Mật?” Một đôi mắt từ ái đẫm lệ tràn đầy chấn động: “Con là Đường Mật?”

Nước mắt của mẹ Đường tuôn ra như suối trào, không cách nào ngăn lại, bà tiến lên nắm chặt hai tay cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô.

“Con là con gái của mẹ!” Bà ôm cô vào trong ngực, không ngừng kích động.

Trong lòng Hoàng Lưu Ly rung động, nhưng đối với người phụ nữ trước mắt cô lại chẳng có bao nhiêu cảm giác quen thuộc.

Mẹ Đường vội vàng lau nước mắt, vẻ mặt cha Đường cũng tràn ngập vui mừng.

Lô Tư Hiền nói cô bị mất trí nhớ nên không biết bọn họ, mẹ Đường lại không khỏi vì con gái đáng thương mà rơi nước mắt một lần nữa.

Hoàng Lưu Ly cảm thấy mất tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lô Tư Hiền, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Cha Đường đưa Hoàng Lưu Ly về phòng mình xem một chút, căn phòng của Đường Mật vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Mẹ Đường kích động đem tất cả những cuốn album cũ đưa cho Hoàng Lưu Ly nhìn, mỗi tấm hình đều mang theo một câu chuyện cũ, bà không ngừng kích động kể lại, vừa nói vừa thỉnh thoảng chú ý sắc mặt của Hoàng Lưu Ly.

Cô đang cố gắng hồi tưởng lại, nhưng mà. . . cũng không thể nhớ nổi ra điều gì.

Mẹ Đường muốn giữ cô ở lại một hôm, hy vọng có thể hàn huyên với cô nhiều thêm một chút, hy vọng có thể gợi thêm cho cô một chút ấn tượng gì đó.

Hoàng Lưu Ly bối rối dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lô Tư Hiền, nhờ Lô Tư Hiền giúp cô giải vây.

“Bác trai, bác gái, bây giờ quan trọng nhất là giúp cô ấy lấy lại trí nhớ, cháu cảm thấy nên điều tra từ hai năm trước.”

Khi đó, bởi vì chuyện xảy ra một cách quá đột ngột, vợ chồng Đường thị đau lòng muốn chết, hơn nữa lại thấy con gái mình chết oan uổng như vậy thì cực kỳ đau lòng, bọn họ không dám tin những gì xảy ra trước mắt, vì vậy mà cứ để cho cảnh sát vội vàng kết luận, hôm nay suy nghĩ kỹ một chút, quả thật là có nhiều điểm đáng nghi ngờ.

“Con thật sự. . .không ở lại sao?” Mẹ Đường thấy Hoàng Lưu Ly phải đi, không đành lòng nói.

Hoàng Lưu Ly nhìn người phụ nữ dáng vẻ ôn tồn trước mặt mình, trong mắt tràn ngập đau xót.

“Con. . .con sẽ trở lại.” Cô chần chừ một chút, không đành lòng thấy mẹ Đường thương tâm.

Lô Tư Hiền nắm lấy tay cô, đưa cô rời đi.

Mẹ Đường nhìn cha Đường, lặng lẽ thở dài: “Đây là con gái của chúng ta. . .có đúng không?”

“Đúng vậy!” Cha Đường trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu.

Lễ đính hôn của Dương Viện Nguyệt hóa thành bọt biển, trở thành trò cười, hại cô ta phải xin nghỉ một tuần rồi mới dám đi làm.

Nhìn đến ánh mắt đồng nghiệp nhìn mình cười một cách kỳ lạ, có khi còn ở sau lưng chỉ trỏ bàn tán, cô ta cảm thấy phẫn hận bất bình.

Lô Tư Hiền vẫn là cấp trên của cô, vẫn làm công việc của mình, đối đãi với cô ta như đồng nghiệp, ngoại trừ một chút áy náy thì anh vẫn duy trì tác phong của một người bạn đồng nghiệp.

“Trợ lý Dương, đây là bản báo cáo sáng nay của cô sao? Sai sót nhiều quá, phiền cô trong nửa tiếng hoàn thành một bản hoàn hảo cho tôi.” Lô Tư Hiền đặt bản báo cáo trên bàn Dương Viện Nguyệt, giọng nói nghiêm nghị, không hề có chút nể mặt nào.

Dương Viện Nguyệt lạnh nhạt, khổ sở hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: “Anh không muốn hỏi tại sao em lại trở nên thất thường như vậy sao?”

Sắc mặt của Lô Tư Hiền trở nên căng thẳng, nặng nề mở miệng: “Đang là giờ làm việc, có chuyện riêng đợi tan làm rồi nói.”

“Anh sẽ chịu nói chuyện với em sao?” Nhìn thấy ánh mắt của anh chỉ có lạnh lùng và vô tình, trong lòng cô ta lạnh hơn phân nửa, lại không cam lòng, nước mắt lưng tròng nói: “Em yêu anh lâu như vậy, thế mà ngay cả một cơ hội anh cũng không cho em, để em bị người ta giễu cợt, anh không cảm thấy có lỗi với em sao?”

Anh biết cô vô tội, nhưng chuyện tình cảm. . . anh không muốn làm trái với lòng mình!

“Trợ lý Dương. . . .”

“Đừng, gọi em là Viện Nguyệt!”

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thấy trong mắt cô chứa đầy tình ý khiến giọng nói của anh không khỏi dịu xuống: “Viện Nguyệt, tôi không hợp với cô, tôi đã nói rồi, cho dù chúng ta có kết hôn thì cái mà tôi có thể cho cô cũng chỉ là một danh phận chứ không thể nào là tình yêu.”

“Em không quan tâm! Em chỉ muốn kết hôn với anh! Chúng ta có thể tìm lại một ngày để đính hôn, chỉ cần anh cảm thấy có lỗi với em, muốn bù đắp cho em, chúng ta có thể đính hôn thêm lần nữa, thậm chí là đăng ký kết hôn cũng được.”

Lô Tư Hiền tái mặt: “Không thể nào. . . Tôi sẽ không tiếp tục làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy!”

Trái tim của Dương Viện Nguyệt như thắt lại, giận tím mặt: “Tại sao?”

“Tôi không yêu cô, Viện Nguyệt, tôi chỉ coi cô là bạn bè, là đồng nghiệp, đối với cô tôi chỉ có tình bạn mà thôi!”

“Em yêu anh như vậy, anh không thể cho em một chút tình yêu nào sao?” Cô đau xót hét lên.

“Tình yêu của tôi chỉ dành cho Đường Mật!” Anh thâm tình nói.

“Đường Mật đã chết rồi!” Dương Viện Nguyệt hét lên.

“Cô ấy chưa chết!” Lô Tư Hiền dịu dàng bình tĩnh nói: “Tôi đã tìm được cô ấy, cô ấy còn sống, chỉ là đã mất đi trí nhớ mà thôi, cô ấy còn nói hai năm trước đã xảy ra tai nạn xe cộ. . . .”

Dương Viện Nguyệt kinh hãi, trong lòng phập phồng lo sợ, kinh hoảng nói: “Em. . .em đi vào toilet rửa tay.”

Lô Tư Hiền gật đầu, lại trở về bàn tiếp tục công việc.

Bạn đang đọc Sự Hấp Dẫn Của Đường Mật của Đình Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.