Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Em không cho anh rời xa em. Đừng quên anh đã hứa, sẽ bên nhau trọn đời.”

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Máy bay cất cánh đúng giờ vào buổi chiều.

Ngồi máy bay, chuyển máy bay giữa đường, lại thêm hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, Lương Thần lo sợ Diệc Phong không trụ nổi. Tuy nhiên, rất may mọi việc rất suôn sẻ, có lẽ được nghỉ ngơi thỏa đáng hai ngày liền, hoặc do tác dụng của thuốc, trên máy bay Diệc Phong không xảy ra chuyện gì, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Lúc sắp hạ cánh, vào nửa đêm, trong khoang máy bay, hành khách hầu như đều đã ngủ, chỉ có nhân viên hàng không thỉnh thoảng đi lại.

Lương Thần vừa tỉnh giấc, kéo tấm rèm cửa sổ nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, không hiểu sao đầu óc cô tỉnh táo lạ thường, cô quay sang thấy Diệc Phong vẫn đang ngủ, đầu anh hơi ngửa về sau, nghiêng về phía cô, trong giấc ngủ dường như anh cũng không bình yên.

Sợ làm anh tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng kéo tấm mền đắp cho anh, rồi lại nhắm mắt. Nhưng khi cô cảm thấy giấc ngủ sắp trở lại thì người bên cạnh khẽ cựa mình.

Sau đó bàn tay cô bị bàn tay ai đó nắm chặt, lòng bàn tay hơi lạnh.

Thực ra, cô đã tỉnh ngủ nhưng vẫn nhắm mắt ngồi yên, lát sau có lẽ tưởng cô đã ngủ, anh quàng tay ôm vai cô kéo cô thật sát vào người mình.

Lương Thần mở mắt, mỉm cười, Diệc Phong giật mình, ngạc nhiên: “ Anh làm em thức giấc?”

“ Lại còn không?” Cô nũng nịu: “ Phải đền em thế nào đây?”

Diệc Phong cúi xuống hôn môi cô, nói một câu chẳng hề liên quan: “ Xuống máy bay là phải đến thẳng bệnh viện rồi.”

Cô ngẩn người, đúng vậy, nhưng đó là chuyện một hai tiếng đồng hồ nữa.

“ Vào bệnh viện không biết có bị lôi lên bàn mổ ngay không?” Anh nói nhỏ với một nụ cười.

“ Cho nên nhân lúc này em muốn anh đền bù gì cho em thì làm đi, hoặc có yêu cầu gì thì nêu ra, đến bệnh viện rồi em có muốn cũng khó.”

Khoang hạng nhất, không gian thoáng đãng, Lương Thần gục đầu vào ngực anh, thầm thì: “ Chúng mình kết hôn nhé!”

Bàn tay đan vào tay cô khẽ run, Diệc Phong chợt lặng đi, anh không trả lời. Cô mỉm cười kéo tay áo anh: “ Anh đã đồng ý rồi mà?”.

Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt đẹp gầy guộc của anh, đường môi run run. Một tiếp viên bước vào thấy vậy liền ý tứ lui ra.

“ Diệc Phong…” Lương Thần dịu dàng giơ tay chạm vào môi anh.

Anh gượng cười, đột nhiên cúi xuống hôn cô, khóe mắt hiện lên những vết chân chim lờ mờ: “ Đợi anh xuất viện, anh sẽ đưa em đến Las Vegas làm lễ cưới, được không?”

Mặc dù ở thành phố này, phòng đăng ký kết hôn mở cửa suốt hai mươi tư giờ, nhưng Lương Thần vẫn không hài lòng, nói giọng hờn dỗi: “ Kết hôn với em là một canh bạc ư? Lại nữa, lễ cưới này chỉ có nước Mỹ thừa nhận, nếu về nước anh bỏ em thì làm thế nào?”

Diệc Phong nhướn mày, vui vẻ: “ Anh tưởng em quá nôn nóng, cho nên mới lựa chọn giải pháp cấp tập đó, nhưng sao tự nhiên em trở nên khó chiều thế?”. Lương Thần lườm anh: “ Bây giờ anh mới biết thì đã muộn rồi!”.

Cô áp mặt vào ngực anh, hơi thở run run. Họ im lặng như vậy không biết bao lâu, đột nhiên anh cúi xuống, goi tên cô: “ Lương Thần…”

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen thẫm u uẩn của anh.

Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, máy bay đã hạ cánh bình yên. Xe cứu thương đã đợi sẵn ở lối ra.

Việc phải đến đã đến.

Đến bệnh viện, James nhìn thấy cô, nói ngay: “ Lương Thần, đừng quá căng thẳng!”

Lương Thần mỉm cười, gật đầu, ngoái đầu nhìn lại cô thấy Diệc Phong đang nằm trên giường gọi điện thoại.

Như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô hỏi nhỏ James: “ Lần trước anh ấy cũng gọi điện cho tôi trong hoàn cảnh thế này đúng không?”

“… Chị biết sao?” James hơi ngạc nhiên, nhưng lại gật đầu: “ Trước phẫu thuật ba tiếng, đã bắt đầu chuẩn bị, sau khi gọi điện về nhà, anh ấy lại gọi cho tôi, đột nhiên tuyên bố muốn xuất viện.”

Bây giờ nhắc lại chuyện đó, James có vẻ vẫn còn bất bình. Hôm đó Diệc Phong như biến thành một người khác, một con người luôn tự chủ, vậy mà vào thời điểm quan trọng nhất lại đột nhiên không giữ được bình tĩnh.

Lương Thần tái mặt, cúi đầu nén khóc. Ngẩng lên thấy anh đã nói xong điện thoại, đang nhắm mắt thư giãn, cô bước về phía anh.

Giá như cô có thể làm gì cho anh vào lúc này! Anh sắp bước vào thời khắc sinh tử.Không hiểu sao cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc đó anh đứng trên bục giảng, ánh nắng chiếu qua ô cửa rộng chiếu lên con người anh rực rỡ, nhưng ánh mắt anh còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng. “ Một anh chàng điển trai và thú vị!”, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.

Hai cô y tá đẩy chiếc băng cứu thương sát giường Diệc Phong. James nãy giờ sang phòng chuẩn bị cũng vừa quay lại, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lương Thần, anh ta vỗ nhẹ vào vai cô, ánh mắt vui cười, Lương Thần hiểu, cũng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Hai cô y tá giúp Diệc Phong chuyển sang băng ca. Chiếc băng ca mang Diệc Phong nhẹ nhàng chuyển động.

Lương Thần chạy theo, nắm chặt tay anh.

Cô không có kinh nghiệm đưa bệnh nhân vào phòng mổ, khi cô y tá lịch sự ngăn cô lại thì trước mắt đã là cánh cửa sơn trắng mở rộng, tấm biển nhỏ phía trên có hàng chữ: “ ĐANG PHẪU THUẬT” cũng vừa lóe sáng.

Cô đứng lại như một cái máy, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người cô run run, chân muốn khuỵu xuống.“ Chờ anh.” , đó là câu cuối cùng của Diệc Phong trước khi cánh cửa màu trắng khép lại.

“ Chờ anh!” Tựa lưng vào bức tường ngoài phòng mổ, Lương Thần cúi đầu thầm nhắc lại, sao anh có thể bình tĩnh đến thế, câu nói thốt ra như lời chào tạm biệt lúc ra khỏi cửa đến công ty làm việc.

Thực ra không phải anh không lo lắng. Đêm trước khi sang Mỹ, hầu như cô không ngủ, cô biết đêm đó anh thức giấc mấy lần, lần nào cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, để rất lâu trong tay mình.

Nhưng đến sáng, anh lại có một vẻ hoàn toàn khác, bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ giống như cho một chuyến công tác xa nhà.

Lương Thần, em rất căng thẳng đúng không?

Anh không buông, anh sẽ nắm tay em suốt cuộc đời.

Tô Lương Thần, em không bao giờ có thể kết hôn với người khác, không bao giờ, ngay cả trong ý nghĩ.

Thì ra niềm tin của em với tôi chỉ có vậy.

Chúng ta làm lại từ đầu, được không?

Lương Thần, chỉ là do anh không thể xa em.

Đột nhiên cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Một giấc mơ dài với những hình ảnh lập đi lập lại, khuôn mặt người trong mơ lúc dịu dàng mỉm cười, lúc cau mày lãnh đạm nhưng vẫn là khuôn mặt của người đó. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lăng Diệc Phong!

Cô một mình quay trở về nước. Máy bay hơi xóc, ánh đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, ghế bên cạnh là một người đàn ông trung niên hơi béo, nói giọng mũi, trong một thoáng, Lương Thần cảm thấy lạnh người, không có anh bên cạnh, thiếu hơi ấm quen thuộc, tất cả trở nên trống trải.

Cô tiếp viên đi lại nhẹ nhàng nhắc hành khách thắt dây an toàn, khi đi ngang qua chỗ cô, cô tiếp viên bất chợt dừng lại, ái ngại hỏi: “ Chị có cần giúp gì không?”

Lương Thần yên lặng, lắc đầu.

Đi vài bước cô ta lại ngoái nhìn, Lương Thần lúng túng, rút khăn giấy lau mặt, gượng cười: “ Không có gì, cảm ơn!”

Người đàn ông bên cạnh động đậy nhưng không tỉnh.

Không lâu sau, máy bay hạ cánh, kết thúc chuyến bay mười mấy giờ đồng hồ.

Lương Thần gặp Chu Bảo Lâm ở cửa ra vào, hai người ôm nhau thật chặt.

“ Lương Thần, cậu mệt không?”

Cô lắc đầu, chất hành lý lên chiếc Ford màu đỏ. Trên đường, Bảo Lâm không hỏi gì thêm, có lẽ thấy cô có vẻ mệt, vả lại những gì cần hỏi cũng đã hỏi hết qua điện thoại một tháng nay.

Xe dừng bánh trước một khu văn phòng màu xám, Lương Thần đẩy cửa xe bước ra, Bảo Lâm nói: “ Tối đến nhà mình nhé!”

Lương Thần lắc đầu: “ Còn nhiều việc phải thu xếp, tối mai bọn mình sẽ gặp nhau”. Bảo Lâm định nói gì nhưng lại thôi, gật đầu: “ Thế cũng được, ngày mai mình mời cơm.”

Quả thực có rất nhiều việc phải làm.

Từ khi sang Mỹ, thấm thoát đã một tháng, visa đã hết hạn. Nửa tháng trước Lương Thần chính thức đệ đơn xin thôi việc, ông chủ tuy không hài lòng nhưng thấy thái độ kiên quyết của cô, thậm chí cô còn từ chối mức lương cao hơn, biết không giữ được người, ông ta đành chấp nhận để cô bàn giao công việc.

Bàn giao xong, đồ đạc cũng đã thu dọn, Lương Thần cáo từ đồng nghiệp, chuẩn bị đến văn phòng công ty mới, Đường Mật đưa tiễn cô ra cửa.

Trên bậc thềm rộng, Đường Mật bịn rịn: “ Sau này chắc không còn ai mời mình đi ăn lẩu cá nữa”

Lương Thần bật cười, vỗ vai bạn: “ Mình ở ngay đây, chỉ một cú điện thoại là lại được ăn lẩu cá rồi.”

Là người duy nhất biết chuyện, Đường Mật hỏi: “ LC tuyển người ư, hay là mình cũng sang bên ấy được không?”

Lương Thần suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Nếu có mình sẽ thông báo.” Thực lòng cô cũng không muốn xa người bạn này.

Bạn đang đọc Sự Chờ Đợi Của Lương Thần của Tình Không Lam Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.