Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới sa mạc

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Chương 25: Thế giới sa mạc

Hiểu Phong tỉnh, phản xạ đầu tiên là đánh giá tình trạng bản thân, không gian, địa hình, địa lợi.

“ Ta còn sống ?!”

Đối với kẻ từng trải qua những tháng ngày sinh tồn với máu và lửa như hắn, còn sống là thành công, còn sống là mục tiêu hàng đầu, còn sống mới còn có thể cho bản thân những mục tiêu khác, những tham vọng khác, những thành tựu khác.

Hắn nhanh chóng nhìn bao quát vị trí hiện tại. Hắn vẫn nhớ rõ bản thân đã trải qua một trận chiến sinh tử, đối phương có thể không bằng hắn về cảm quan phản xạ nhưng về độ hung ác sát phạt quyết đoán lại không kém gì hắn. Hắn đã dồn toàn bộ sức lực nội tại vào đòn công kích cuối cùng, và hắn thắng, hắn chắc chắn như vậy bởi hiện tại hắn còn sống, đối phương chỉ cần là sinh vật máu thịt bình thường đều sẽ bị chấn động vỡ nội tạng rất nhanh sẽ tử vong sau đó.

Hắn kiểm tra bản thân, không còn dấu vết của thương tích, với thể chất của hắn để hồi phục được đến mức này ít nhất cũng phải mất một tháng tĩnh dưỡng. Hắn nghi hoặc, tò mò không biết ai đã cứu hắn, rồi lại ném hắn tới đây. Thời gian có lẽ đã trôi qua khá lâu, có lẽ trọng thương quá nặng, hoặc đối phương cố ý để hắn hôn mê tới lúc hồi phục.

Bỏ mấy khúc mắc đó qua một bên, chuyện gì đến rồi sẽ đến, đối phương không muốn lộ diện hắn cũng không cưỡng cầu, có cơ hội trả ơn sau, cái chính quan trọng là giải quyết tình thế hiện tại.

Hắn đứng dậy, vận động xương khớp, tất cả đều hoàn mỹ không có cảm giác tì vết, xem ra đối phương cứu chữa hắn cũng rất có tâm, hắn ghi nhận cái ơn này.

Bốn phía xung quanh là một khung cảnh hoang tàn đổ nát còn đâu đó một vài dấu tích của một khu dân cư thưa thớt ngoại vi đô thị. Gió, cát và ánh nắng chói chang bao phủ mặt đất. Hắn cảm giác giống như mình đang ở một khu vực hoang vu nào đó ở hoang mạc Siri Vùng Tây Đông mà hắn từng làm lính đánh thuê.

Cúi nhặt một thanh thép gãy ven đường, tại một nơi xa lạ, cẩn trọng không có dư thừa, chưa kể tới bản thân hắn chập chờn cảm giác bất an.

Đi một đoạn, hắn đã thấy đường quốc lộ phía trước, con đường cắt ngang qua khu dân cư hoang tàn.

“ Có đường là tốt rồi “ hắn tự nhủ.

Có đường lớn là có lối đi tới nơi có người, có thể là thành thị, khu dân cư hay ít nhất là trạm xăng hay cửa hàng tạp hoá...Cái nơi khỉ ho cò gáy này ngay đến một cái bóng chó còn không thấy chứ đừng nói đến người.

Nói người liền thấy bóng, hắn vừa dứt lời đã thấy thấp thoáng đằng xa chạy tới một toán người, quần nát áo rách, bước chạy loạng choạng trông như một đám dân chạy nạn sắp chết đói.

“ Có lẽ có thể hỏi thăm đường “ Hắn nghĩ cần giao lưu đơn giản tránh xung đột là ổn, kể cả có xảy ra vấn đề hắn tin vào thân thủ của mình, d người bình thường dù tất cả bọn họ cùng lên hắn cũng hạ gục từng cái một, toàn thân trở ra.

Đám người chạy ngày càng gần, với thị lực của hắn, khoảng cách ba mươi mét hoàn toàn có thể nhìn rõ khuôn mặt, “ bọn chúng” có vẻ không bình thường.

Từng khuôn mặt nhăn nhúm, dữ tợn, có nơi còn lộ ra vết thương hở, dính trên thân vô số những vết loang không rõ là bùn đất hay … máu khô. Hình tượng này khá giống một dạng trong phim ảnh:

“ Zombie ?! Đùa hay thật? “

Một thoáng kinh ngạc, mục tiêu đã cách hắn gần hai mươi mét, khoảng cách đó với vận động viên có lẽ chỉ chưa đầy hai giây nhưng hai giây trong chiến đấu đủ để thực hiện rất nhiều động tác.

Xoay người thủ thế, mục tiêu có năm, chạy phía trước thường là con khoẻ nhất. Đám người lao tới gần, nhe nanh giơ vuốt như những con thú khát mồi.

“ Màn chào hỏi khá ấn tượng “ Hiểu Phong khẽ nhếch mép.

Mục tiêu tiếp cận, Hiểu Phong khẽ nghiêng người né qua đôi tay hướng về hắn chộp tới. Một cú quét chân trụ, đối phương lập tức mất thăng bằng lăn về phía trước theo quán tính đi cạp đất.

“ Một con !” Hắn nói như đếm thành quả.

Toán người tiếp cận, Hiểu Phong Xoay người, trụ một chân, một đạp giữa ngực…

“ Lụp Cụp ..” tiếng xương gãy vang lên, lồng ngực đối phương như sụp xuống, cả người văng ra còn nhanh hơn tốc độ lao tới.

“ Hai con !” Hắn đếm thành tích như một thú vui.

Một cú lắc mình né qua cú vồ tới từ bên trái, thuận tay quật xuống gáy đối phương bằng thanh thép vừa nhặt lúc trước.

“ Ba con !” Nói liền tung người bật cao, một cú song phi cước tiêu chuẩn giáng vào mặt hai tên còn lại.

“Chưa đủ nóng người, Lần sau nhớ gọi thêm.” Hiểu Phong xốc lại cổ áo, quay người bước đi, dạng này một thoáng hắn có thể đánh mười

“ Hửm “ Đi được hai bước, hắn quay đầu nhìn lại bởi động tĩnh từ phía sau, bọn chúng bò dậy vẫn vẻ mặt hung hãn như cũ, không có vẻ gì giống như vừa lãnh đòn.

Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều “ đám người “ đã xông lên.

“ Không hẳn, chỉ còn bốn tên, thằng ăn một quật vào gáy nằm im rồi “

Hiểu phong vừa lùi lại né tránh vừa nhanh chóng phán đoán tình thế, không quen không thù, hắn cũng không muốn ra tay quá tuyệt đường sống, nhưng có vẻ như chúng không còn là “ người “ rồi.

Giết chóc có rất nhiều phương pháp, trên chiến trường nhanh nhất giết được đối phương và bản thân còn sống đều là phương pháp tốt nhất.

“ Chịu đòn cũng chỉ làm bao cát thôi, giờ không có hứng thú nghịch cát “ vừa nói vừa điều chỉnh cước bộ, di chuyển, né tránh, vung gậy, thanh thép 24 li có thể dễ dàng đập vỡ một chồng gạch với sức của thanh niên trưởng thành, vấn đề là nó va chạm vào xương thịt thì … chắc không ai muốn tự trải nghiệm.

Từng đòn trí mạng quyết đoán, một gậy vào thái dương, một quật vào sau gáy, một cú đá xoay gãy cổ, một đâm xuyên yết hầu. Từng “ con “ gục xuống trong tiếng vỡ , gãy, vụn. Bốn cái xác không có tư duy rất nhanh bị Hiểu Phong giải quyết.

Thu tay, ngồi xuống bệ bê tông ven đường nghỉ xả hơi, đằng sau là năm cái xác nằm bất động. Hắn đúc rút ra một số vấn đề, bọn này có bệnh, biểu hiện khá giống bệnh dại, thần kinh rối loạn, điên cuồng, hành động theo bản năng. Thông thường người nhiễm bệnh dại khi lên cơn sẽ điên cuồng cắn xé xung quanh không phân biệt, phần lớn sẽ chết sau 1 đến 7 ngày phát bệnh. Ở đây bọn chúng không cắn xé lẫn nhau mà hoạt động theo bầy đàn, có thể là một chủng virus biến dị.

“ Mặc xác chúng vì cái gì như vậy, ta cũng không phải nghiên cứu sinh, dạng vô não này gặp bao nhiêu giải quyết bấy nhiêu “ Hắn phải đứng dậy tiếp tục tìm đường bởi cái cảm giác chập chờn nguy hiểm vẫn bao phủ hắn.

Bầu trời nhá nhem tối, Hiểu Phong cảm thấy đói và khát, hắn đã đi bộ cả ngày đường, tính toán cước bộ thông thường ít nhất hắn cũng đi được 50, 60 cây số rồi. Cây gậy sắt phòng thân cũng phải đeo ra sau lưng qua một cái dây dù kiếm dọc đường. Phía trước có một trạm xăng, ngay bên cạnh là nhà tạp hóa và mấy nhà dân, nhìn qua có vẻ hoang vắng. Hắn hi vọng tìm được thứ gì đó lót dạ.

Rút xuống gậy sắt nắm trong tay, nhìn qua chiếc oto bị đập phá ngoài cửa nay đã phủ kín bụi, hắn thận trọng từng chút một mở cửa lách vào hàng tạp hóa. Trên đường đi, không ít lần hắn ghé qua những ngôi nhà hoang thưa thớt ven đường kiếm một vài thứ gì đó dùng được nhưng có vẻ như hắn chưa gặp may lắm, đồ không nhặt được mà tiêu hao khá nhiều thể lực với mấy còn “ quái “ bất chợt xông ra.

Hiểu Phong cảm thấy mình như tới đúng nơi rồi, quầy tạp hóa mặc dù đã bị “ dọn dẹp “ tan hoang khá nhiều, nhưng phần lớn là những quầy sát đất, những kệ trên cao vẫn còn khá nhiều thùng hàng chưa mở.

Kiếm một cái thang ngay gần đó, hắn bắt đầu trèo lên kiếm đồ.

Nồi, bếp, bình nước, gia dụng … ném xuống một đống đồ lỉnh kỉnh cuối cùng hắn cũng kiếm được một thùng nước lọc và lương khô.

Bạn đang đọc StarWar Program sáng tác bởi trangiatuthieu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangiatuthieu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.