Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ô nhiễm của nỗi buồn

5344 chữ

Zeniba cảm thấy một thứ gì đó ngày một gần hơn, mạnh mẽ hơn. Bà không chắc đó là thứ gì, nhưng bà có một linh cảm không tốt về thứ này. Bà cảm thấy được có sự xấu xa hòa lẫn! Đó là một vị thần sao? Hay là một con quỷ? Có rất nhiều những sinh vật đáng sợ ở thế giới linh hồn, ta sẽ không thể đoán biết trước được mình sắp phải đối mặt với thứ gì phía trước. Cho dù nó có là gì đi chăng nữa, chỉ mong rằng nó thân thiện với con người.

Bà nghĩ rằng để có thể an toàn, tốt nhất là nên tìm cách gì đó. " Chihiro này, sao chúng ta không thử tìm một con đường khác để đi xem sao?" Bà đề nghị.

Chihiro trông bối rối trả lời. " Nhưng con dấu đang dẫn chúng ta theo hướng này mà."

" Ta biết... nhưng ta có linh cảm xấu về con đường này, có một thứ gì đó, nó... ta không chắc rằng nó sẽ như thế nào nếu như gặp một con người." Bà giải thích.

Chihiro mất một lúc để suy nghĩ về điều này nhưng cô đã quyết định sẽ tiếp tục đi theo con đường mà con dấu hướng tới, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Zeniba. " Cháu rất mệt mỏi vì việc bị người khác phán xét cháu là một con người! Không phải tất cả con người đều giống nhau! Có một số là xấu và gây hại, nhưng không phải tất cả, và cháu không phải như thế!" Cô quay đi và tiếp tục theo hướng con dấu đã chỉ. " Thôi nào, mọi người!" Cô nói.

Vô Diện nhìn Yu-chim quay lại nhìn Zeniba, Zeniba nhún vai với họ. Bà thở dài và lắc đầu. Bà hiểu tại sao Chihiro buồn. Bà có thể hiểu được những gì cô nói về con người là sự thật, nhưng không phải tất cả các vị thần đều hiểu điều đó.

" Granny!"

Zeniba rời khỏi suy nghĩ của mình và bật ra khỏi con chim. " Ta tới đây, cháu yêu.". Bà hỏi. " Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra?"

Chihiro chỉ tay về phía trước mặt mình, ở một khoảng cách không mấy là xa. " Bà hãy nhìn kìa."

Zeniba nhìn theo ngón tay của Chihiro đã chỉ và thở hổn hển. Bà nhìn thấy một con rắn. Một con rắn rất khổng lồ. Nó có thể ăn thịt tất cả mọi người đang ở đây chỉ trong chốc lát. Khác với ở thế giới con người, điều này là không thể với một con rắn bình thường. Nó dường như được làm bằng nước và nguồn nước ở đây thì rất ô nhiễm.

" Ôi!" Zeniba thì thầm.

" Đó là một con rắn sao?" Chihiro hỏi.

" Đại loại như vậy." Zeniba trả lời. " Đó là một vị thần. Đây chỉ là hình thức bên ngoài của vị thần đó. Cũng giống như Haku trong hình thức con rồng của mình vậy."

" Oh." Chihiro gật đầu như đã hiểu. Bất chợt, cô ấy thay đổi thái độ, cô nhanh chóng lấy tay mình che mũi và miệng cô. Vị thần ấy tỏa ra một mùi hôi kinh khủng, mùi như mùi khói xe, mùi rác và những mùi khó chịu khác, cô không thể nghĩ ra lúc này. " Ông ấy có mùi gê quá."

Zeniba đặt ngón tay lên môi cô. " Suỵt, im lặng nào, vị thần ấy đang ngủ."

Chihiro nhún vai. " Cháu nghĩ con rắn đó không nghe thấy đâu."

Zeniba lắc đầu. " Cháu yêu, cháu quên rồi à, đây không phải là thế giới của cháu. Và đó không thực sự là một con rắn bình thường."

" Phải, phải." Chihiro bị Zeniba mắng. Tất nhiên, cô cũng nhận thấy được điều đó.

Vô Diện nhẹ nhàng nắm lấy tay của Chihiro và kéo cô. " Ah, Ah."

Zeniba gật đầu. " Cậu ấy nói đúng. Chúng ta nên rời khỏi đây trước khi nó tỉnh dậy."

" Nhưng Chúa Okaia bảo cháu phải đáp ứng đủ điều kiện rằng cháu phải đối mặt với ba vấn đề: nỗi buồn, sự tức giận và niềm vui." Chihiro nói. " Nếu đúng như vậy thì đây rất có thể là một trong những thử thách đó?"

" Chúng ta không nên làm liều như thế, cháu yêu à."

Nghe theo lời khuyên của Zeniba, cả nhóm từ từ di chuyển qua vị thần đang ngủ. Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu họ không phải chen giữa các vách núi. Điều này giống như là số phận đã cố tình sắp đặt tất cả, cũng như sự sắp đặt cho vị thần ở nhà tắm vậy. Vô Diện muốn ăn thịt Yu-chim một lần nữa để họ có thể bay qua vị thần nhưng Yu-chim chắc chắn sẽ không chịu hợp tác. Vì vậy, họ thực sự phải cố chen qua nó và hy vọng rằng nó sẽ không thức dậy.

" Cái định mệnh ngu ngốc này." Chihiro nghĩ rằng cô có thể vượt qua nó. " Tại sao điều này lại không thể dễ dàng hơn được chứ?"

Cô không nhất định phải làm điều này. Cô có thể quay trở lại và không tiếp tục con đường mà Chúa Okaia đã dự đoán cho mình. Nhưng cô vẫn tiếp tục vì cô muốn có được Haku. Vì vậy mà cô vẫn tiếp tục đưa mình vào con đường nguy hiểm.

" Vô Diện, hãy nhìn xem con đường ở phía trước kìa!" Bà thì thầm.

Con rắn gầm gừ khi Vô Diện vô tình dẫm lên đuôi của nó. Anh nhanh chóng nhấc chân mình lên nhưng đôi mắt của con rắn dần dần mở ra. Zeniba nuốt nước bọt một cách lo lắng và di chuyển đến chỗ của Chihiro, để bảo vệ cô.

" Hãy cố gắng nhẹ nhàng hơn." Bà thì thầm.

Con rắn đã không tấn công họ. Trên thực tế, nó không hề chú ý đến họ. Nó cảm nhận sự đau đớn và bắt đầu nhăn mặt. Chihiro nhận thấy được điều này. Cô cũng nhận thấy rằng hơi thở của con rắn dần trở nên nặng nề, giống như nó vừa có một buổi tập thể lực vậy.

" Granny, cháu nghĩ là nó đang bị đau đấy." Cô thì thầm với Zeniba.

" Cậu nhóc này sao." Zeniba trả lời.

" Sao ạ?"

" Cậu ta chỉ mới là một đứa bé."

" Làm sao bà biết?"

Zeniba không trả lời. Thay vào đó bà chỉ đẩy Chihiro ra xa. Đó là vào lúc con rắn dần để ý đến họ. Mọi người trở nên sững sờ, ngoại trừ Yu-chim, nó run lên vì sợ hãi, dường trong thế giới này thì một con rắn có thể ăn chim.

Chihiro nuốt nước bọt. " À...Ừm... Xin chào."

Con rắn mở miệng. Chihiro dự đoán rằng ​​nó sẽ nói hoặc tấn công họ, nhưng thay vào đó nó nôn mửa, một chất lỏng có mùi khó chịu. Những người đứng đó đều bị ướt đẫm.

" Thật kinh quá." Chihiro lẩm bẩm.

" Ah, Ah."

" Granny, có chuyện gì với nó vậy?"

Zeniba dùng ma thuật của mình hóa phép ra một số bộ trang phục. " Ta không chắc nhưng ta nghĩ rằng nó sẽ không tấn công chúng ta đâu." Ngay khi dứt lời, con rắn bắt đầu di chuyển về phía họ. " Hoặc có lẽ không phải như vậy."

(-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-)

Hai ngày đã qua và không có một chút tin tức gì. Haku đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Trong hai ngày, bạn bè của anh đã chú ý quan sát tất cả các vị thần trong nhà tắm, nhưng không có ai có dấu hiệu bất thường. Haku cảm thấy lo lắng cho cô, anh cảm thấy hối hận vì mình đã để cho Chihiro đi nhưng anh cũng không thể làm được gì hơn ngoài việc ngồi cạnh cửa sổ và nhìn chằm chằm ra ngoài, ngày, đêm, chờ đợi cô quay trở về. Anh không ăn, không ngủ, anh chỉ biết chờ đợi và chờ đợi.

Sau khoảnh khắc ngắn của sự hoang tưởng, Kamaji bình tĩnh lại. Những con bồ hóng của ông là rất hữu ích cho việc làm gián điệp, nhưng sự vắng mặt của họ đã làm chậm tiến độ công việc của ông, Yubaba thực sự không hài lòng về việc này.

Rita nhiều lần không báo cáo công việc của mình. Cô tranh thủ khoảng thời gian này để tìm kiếm ngày mà các nhân viên trong nhà tắm này bắt đầu làm việc. Một vài trong số họ đã làm việc tại nhà tắm này hơn hàng ngàn năm. Cô ước gì chúa Okaia cụ thể hơn, nhưng ông chỉ nói rằng người đó làm việc lâu năm ở đây. Nếu đã làm ở đây lâu năm thì chắc ông ta cũng đã già như chúa Okaia vậy.

Ếch vẫn giữ lý thuyết rằng đó là một trong những người phụ nữ bí mật có tình cảm với Haku, nhưng nó thấy không có gì đáng ngờ.

Boh đã không giúp gì nhiều. Vì mang tâm trí của một đứa trẻ, cậu không biết mình phải làm gì. Ông chủ yếu là chỉ nghe ngóng tin tức từ mẹ của mình.

Và nói về Yubaba, sự kiên nhẫn của bà đã thực sự tới giới hạn. Không chỉ vì chuyện của Chihiro và Yu-chim rời đi mà còn là về việc Haku từ chối làm việc cho đến khi bạn gái nhỏ của cậu trở lại,về Kamaji thì công việc bị chậm tiến độ, con trai bà thì cố nghe ngóng tin tứ gì đó từ bà, còn Lin, Rita, và ếch đã dành quá nhiều thời gian cho việc không đâu, chưa kể đến việc những con bồ hóng thì xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Vị thần sông vẫn còn ở trong phòng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất chợt, có một tiếng gõ cửa.

" Mời vào." Anh nói và hy vọng rằng nhưng người bạn của mình có được một ít tin tức về việc ai muốn giết Chihiro.

Con ếch nhỏ nhảy vào, nhảy lên bên cửa sổ. " À... Ừm, Ngài Haku. Yubaba có chuyện muốn nói với ngài."

Haku chớp mắt trong thất vọng. " Hãy đi và nói với bà ta rằng bà ta hãy tự mình đến đây. Ta vẫn sẽ ở đây đợi Chihiro quay trở về."

Con ếch nuốt nước bọt. Nó không muốn làm cho Haku tức giận, nhưng nếu nó không đưa vị thần sông đến chỗ Yubaba, thì bà ta sẽ giết nó. Thật là một tình thế khó xử.

" Ừm, Ngài Haku, tôi biết rằng ngài sẽ làm bất cứ điều gì cho Chihiro." Nó nói. " Sau cùng thì cô ấy cũng đã cứu tôi thoát khỏi sự ăn thịt của Vô Diện." Nó rùng mình khi nhớ lại. "Tôi sẽ đứng ở đây cho đến khi ngài đổi ý, ngài hãy tin tôi."

Haku nhìn con ếch nhỏ một lúc, cố gắng để quyết định xem mình có thể tin tưởng anh ta được hay không. Anh không muốn để mất bất kỳ cơ hội nào. Nhưng hận thù sẽ có thể đẩy con ếch đến việc chống lại Chihiro? Và đó là sự thật, Chihiro đã cứu nó khỏi Vô Diện.

Ngay sau đó, Haku nhìn thấy những con bồ hóng của Kamaji, chúng đang cố gắng gây sự chú ý của mình với anh. Bây giờ, anh chỉ biết trông đợi. Anh muốn cuộc họp diễn ra càng sớm càng tốt và để chứng tỏ rằng anh sẽ không làm bất cứ thứ gì cho đến khi có thể nhìn thấy Chihiro trở về bình an. Anh gật đầu với con ếch.

" Được nhưng ngươi không được rời mắt khỏi cửa sổ." Anh nói.

Con ếch cúi chào anh. " Tất nhiên rồi, thưa ngài Haku, cứ để việc đó cho tôi!"

Anh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Haku nhìn con bồ hóng và gật đầu, chúng gật đầu lại anh. Cùng lúc đó, rời khỏi phòng và nhanh chóng đến gặp Yubaba.

" Bà muốn gì?" Anh hỏi.

Yubaba giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Haku. " Oh, Haku! Cậu làm ta giật mình. Nhưng ta mừng vì cậu đã đến đây. Ta có chuyện muốn nói cậu."

" Bà muốn gì?" Haku lặp lại câu hỏi.

Mắt của mụ phù thủy nheo lại trước sự thô lỗ của anh. " Đừng có dùng cái thái độ đó với ta!. Lý do ta cho người bảo cậu đến đây là vì ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở trong nhà tắm này. Cậu, Lin, Ếch, và Rita đều đang trốn tránh công việc của mình, còn tiến độ công việc của Kamaji thì bị chậm lại một cách bất thường. Những con bồ hóng thì xuất hiện ở khắp nơi. Tất cả những chuyện này là sao hả? Mau giải thích đi." Bà vừa gầm gừ vừa phủi bàn làm việc.

Haku nhún vai. " Có thể họ bị căng thẳng và họ được giải tỏa nó bằng một cái bồn tắm lớn." Anh đề nghị.

" Cho họ giải tỏa căng thẳng sao???"

" Đúng, tôi nghĩ vậy."

" Ta biết chúng không hề bị căng thẳng gì cả. Ngươi đang cố tìm cách đánh lạc hướng ta sao. Đừng có nhiều lời nữa, mau trả lời câu hỏi của ta đi.

Haku gầm gừ trong sự khó chịu. " Đó là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết nó."

Yubaba rất không hài lòng trước câu trả lời của Haku. " Ta thấy cậu đang cố che giấu một chuyện gì đó, ta nghĩ nó rất nghiêm trọng và ta muốn biết điều đó."

Haku lắc đầu. " Đây không phải chuyện của bà."

Yubaba nghiến răng. Những lúc như thế này, bà ước bà vẫn còn có thể kiểm soát cậu như lúc trước. " Được rồi, ta không quan tâm chuyện đó là gì, cậu có thể lo chuyện đó vào thời gian rãnh của cậu."

" Không việc này cần phải được giải quyết trước khi Chihiro trở về."

Yubaba cười một cách gian xảo. " Tại sao, cậu có kế hoạch cầu hôn sao?" Khuôn mặt của Haku dần chuyển sang màu đỏ. Yubaba cười khúc khích, bà cảm thấy thú vị trước sự bối rối của Haku. " Haku, cho dù đó là gì, cần phải hoàn thành trước khi Chihiro quay về, được, nếu cô ấy trở lại thì tốt. Tuy nhiên, ta không muốn cậu hay bất cứ ai trốn tránh công việc của mình nữa. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

" Tôi hiểu." Haku trả lời một cách bình tĩnh. " Được rồi, tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện. Nhưng phải ưu tiên vào việc liên quan đến Chihiro trước."

Yubaba đập nắm tay cô trên bàn làm việc. " Tại sao phải đặt việc cô ta quay về lên trên công việc chứ?"

Boh sau khi nghe được mọi chuyện đã nhanh chóng chạy vào phòng của Yubaba và hét lên. " Bởi vì một người nào đó đang có ý định sẽ giết chị ấy."

Haku lườm Boh và bịt miệng cậu điều này khiến anh nhớ lại rằng anh đã được yêu cầu giữ bí mật về chuyện này.

" Sao cơ?" Yubaba hét lên. " Là ai, ai lại muốn giết nhân viên ưu tú nhất của ta?"

Haku nhìn mụ phù thủy già. " Đó cũng chính là những gì mà chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm. Tất cả những gì chúng tôi biết là người đó là một trong những nhân viên đã làm việc lâu năm ở nhà tắm này."

Khuôn mặt của Yubaba trở nên đầy sát khí. " Ta thách tất cả bọn chúng đấy. Không ai được phép làm điều đó với ta. Ta nhất định sẽ tìm ra tên đó và khi đó ta sẽ..."

" Bà hãy để việc đó cho tôi." Haku làm gián đoạn câu nói của bà. " Tôi sẽ giải quyết việc đó."

" Không, cô ta là nhân viên của ta." Yubaba nói. " Bất cứ ai làm tổn hại đến nhân viên của ta, ta sẽ không tha cho kẻ đó."

Haku nheo mắt lại. " Cô ấy là người mà tôi yêu thương nhất. Vậy cho nên, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy."

Yubaba đã không còn gì để nói lúc này nữa. Cô vỗ nhẹ và đều các ngón tay lên bàn, tỏ vẻ như đang cân nhắc một việc gì đó. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. " Tốt lắm, Haku. Cậu hãy lo việc này. Nhưng ta muốn cậu giải quyết nó nhanh chóng."

Haku gật đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng. Yubaba ngồi trên chiếc ghế của mình và suy nghĩ về những việc này. Bà tự hỏi ai sẽ có ý định đó đối với Chihiro. Bà cũng tự hỏi rằng ai lại có ý định ngu ngốc mà dám có ý định xấu với nhân viên tốt nhất của bà.

Bà nhìn thấy một thứ gì đó động đậy và đó là những con bồ hóng ma, bà đập tay lên bàn rồi nói.

" Biết rồi."

Những con bồ hóng rời đi.

(-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-)

Zeniba tìm cách bảo vệ Chihiro khỏi con rắn. Nó đã không tấn công họ nhưng nó và nó cũng không lùi lại.

" Ngài muốn gì?" Chihiro hỏi.

Vị thần không trả lời

" Rất có thể vị thần này đang bị ốm." Chihiro nói.

Zeniba lắc đầu. " Các vị thần không bị bệnh. Nhưng ta chắc rằng đã có một chuyện gì đó xảy ra với anh ta."

Chihiro nhận ra sự nhầm lẫn lúc trước. " Nhưng khi cháu ở đây 12 năm trước, Boh nói rằng cậu ấy không bao giờ rời khỏi phòng của mình vì cậu nghĩ rằng mình sẽ bị bệnh."

Zeniba khịt mũi. " Đó chỉ là một lời nói dối của em gái ta để giữ cho thằng con yêu quý của nó được ở trong phòng để nó có thể luôn giám sát được thằng bé."

Đuôi của con rắn di chuyển về phía trước. Mọi người như bị hóa đá khi con rắn nhẹ nhàng quấn quanh họ. Đó không phải một sự đe dọa, nhưng Zeniba vẫn cảnh giác, đề phòng để chống trả sự tấn công bất ngờ của con rắn.

Khuôn mặt con rấn bắt đầu thay đổi. Đôi mắt của con rắn đỏ ngầu và đẵm nước mắt. Nó cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy con dã thú săn mồi tự nhiên ở ngay trước mắt mình. Con rắn rít lên và Yu-chim không thể chịu đựng nỗi sợ này được nữa. Nó bay khỏi vai của Chihiro và tấn công con rắn bằng móng vuốt của mình.

Con rắn kêu lên trong đau đớn bởi móng vuốt Yu-chim đã cắt vào mũi của nó. Nó vùng vẫy dữ dội. Zeniba nhanh chóng dùng ma thuật của mình đưa Chihiro và Vô Diện ra khỏi tầm của con rắn. Con rắn không phản ứng nhưng một lần nữa nôn ra một chất lỏng, rất hôi.

" Có chuyện gì với nó sao, Granny?" Chihiro hỏi.

"Ta không chắc." Zeniba nói.

" Nhưng chúng ta phải giúp anh ta."

Yu-chim rít lên trong sự phản đối kịch liệt nhưng Chihiro đã phớt lờ nó.

" Cháu có cách gì để giúp anh ta không?" Zeniba hỏi.

Chihiro đưa tay vào túi và lấy ra con dao găm bạc mà Chúa Okaia đã đưa cho cô. " Chúa Okaia chắc đã nhìn thấy trước việc này nên rất có thể đó là lý do tại sao ông ấy đã đưa con dao găm này cho cháu. Ông ấy nói cháu phải sử dụng nó với nỗi buồn. Vị thần này chắc đang rất khổ sở."

Zeniba nghĩ về điều này. " Được nhưng cháu phải cẩn thận." Bà nói.

Chihiro suy nghĩ một cách thấu đáo và cẩn thận. Cô biết rằng một người khi bị một cơn đau hành hạ, họ sẽ có những hành xử thô bạo. Cả Haku và Vô Diện đã rất hung dữ khi cô cố gắng để cho họ ăn viên thuốc của vị thần sông vào 12 năm về trước, khi đó họ rất đau đớn.

Chihiro từ từ tiếp đến thần. Con rắn phát hiện thấy con dao găm trong tay của Chihiro và rít lên. Chihiro dừng lại và bắt đầu nói khẽ với vị thần.

" Không sao, nó sẽ ổn thôi. Tôi sẽ không ngài bị đau đâu." Cô nói. " Tôi chỉ muốn giúp đỡ."

Ánh mắt của nó thu hẹp lại và nhìn chằm chằm vào con dao găm trên tay cô. Dường như nó không tin vào những lời cô vừa nói.

" Không sao đâu, tôi chắc chắn rằng con dao găm này sẽ giúp được ngài." Cô nói, biết vị thần sẽ không tin cô. Và nếu là cô thì cô cũng sẽ không tin điều đó, cho dù con dao găm đó thực sự có hiệu quả. " Chúa Okaia đã nói cho tôi biết điều này. Ngài biết Chúa Okaia chứ? Ông ấy biết rằng tôi sẽ gặp ngài ở đây. Nên ông đã đưa cho tôi một con dao găm để chữa bệnh. Chỉ cần ngài tin tôi."

Vị thần rít lên một lần nữa, phun vào Chihiro chất lỏng khó chịu nhưng không trúng cô. " Ngài không muốn mình khỏe lên sao? Chắc chắn rằng nó sẽ có hiệu quả. Chỉ cần ngài nói rằng nó đau ở đâu?"

" Cẩn thận đấy, cháu yêu." Zeniba nói. " Ta luôn sẵn sàng để giúp cháu."

Con rắn đã đứng yên trong một lúc và nhìn thẳng vào Chihiro. Cô thừa nhận rằng cô rất sợ và cô muốn được giúp đỡ nó nhưng vị thần này thì lại không chịu hợp tác với cô. Không phải là cô đổ lỗi cho nó. Cô hy vọng rằng điều cô đang làm là điều đúng.

Cô tiến thêm vài bước nữa và con rắn nhảy tới tấn công cô. Zeniba đã kịp phản ứng ngay, xung quanh Chihiro ngay lập tức xuất hiện một lá chắn bảo vệ bằng ma thuật. Con rắn liên tục tấn công vào lá chắn, Chihiro nhanh chóng dùng con dao đâm thẳng vào nó.

Con dao đâm thẳng vào cổ của nó. Vết đâm của con dao này sẽ không thể làm một vị thần chết nhưng chắc chắn rằng nó sẽ bị đau. Nó thu người lại và rít lên trong đau đớn. Con rắn lúc này bắt đầu phun ra những chất lỏng khó chịu, chất lỏng khó chịu ngày một nhiều hơn và làm cho khu vực xung quanh bốc mùi.

Sau một vài phút, con dao găm trên cổ nó biến mất, nó thở hổn hển sau khi được chữa trị bởi con dao. Nơi con dao đã đâm vào đã để lại một vết thương nhỏ.

Chất lỏng không ngừng phun ra ngày một nhiều hơn nữa. Cuối cùng, Chất lỏng trong người nó cũng hết, vết thương ở cổ của nó được hàn gắn lại. Màu da trên người nó thay đổi, trở về màu nước trong veo. Con rắn thở dài mệt mỏi và đổ sầm xuống đất.

Chihiro quay về chỗ Zeniba và nhờ bà giúp đỡ. Vô Diện di chuyển về phía trước để ngăn cô lại.

" Ah, Ah, Ah." Anh nói và lắc đầu. Anh tiến lại gần vị thần để chắc chắn rằng mọi thứ thực sự an toàn. Rồi anh quay lại và ra hiệu cho mọi người. " Ah, Ah."

Tất cả đều tiến đến ngoại trừ Yu-chim vẫn đứng yên ở đó. Chihiro nhẹ nhàng thăm dò con rắn và mắt của nó chập chờn mở. Chihiro nhảy lùi lại khi thấy nó vùng dậy. Nó không tấn công hay làm bất cứ điều gì. Thay vào đó, nó hóa thành một người đàn ông. Một người đàn ông với dáng vẻ đầy đặn, tầm cỡ 40, mặc dù thực chất ông đã hàng trăm, hàng ngàn năm tuổi. Ngoài lớp da có vẩy thì trông ông như một người bình thường.

Vị thần cúi chào mọi người rồi nói. " Cảm ơn mọi người, những người bạn của tôi. Tôi không thể diễn tả bất cứ thứ gì ngoài hai chữ biết ơn. Tôi thực sự rất biết ơn mọi người vì đã giúp đỡ tôi."

" À...Ừm... Ngài không cần phải khách sáo thế đâu." Chihiro nói.

" Có chuyện gì đã xảy ra với ngài thế?" Zeniba hỏi.

Vị thần cau mày. " Tôi đã bị ô nhiễm." Anh giải thích. " Như mọi người thấy đấy, tôi là một vị thần hồ. Trong thế giới con người, hồ của tôi đã và đang không ngừng ô nhiễm trong nhiều năm qua, do đó nó đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi như thế này."

Chihiro đột nhiên cảm thấy kinh sợ khi cô nhìn vào những vũng nước bẩn. " Ý ngài là tất cả những thứ này...... Là....."

Vị thần gật đầu. " Đúng, sự ô nhiễm. Với tôi thì phải mất rất lâu mới có thể hồi phục lại hồ nước của mình, nhưng nhờ có cô, tôi đã được chữa lành nhanh hơn nhiều. Vì vậy, cảm ơn cô rất nhiều"

" Ừm."

Vị thần cúi chào một lần nữa. " Vâng, thưa cô Chihiro, tôi thực sự biết ơn cô rất nhiều. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm để trả ơn cô, thì hãy nói với tôi."

Chihiro lắc đầu. " Oh không, không, không đâu, tôi không cần trả ơn đâu mà. Tôi rất vui vì ngài đã ổn."

Yu-chim, nó đã bay lên cao rồi bay xuống và nắm lấy áo của Chihiro, cố gắng để kéo cô ấy đi.

Chihiro kéo áo cô lại. " Yu-chim, bạn đang rất thô lỗ đấy."

Vị thần cười khúc khích. " Đừng lo lắng, tôi sẽ không ăn thịt cô đâu. Tôi cho đó là lý do tại sao cô ấy lại sợ."

Zeniba gật đầu. " Nhiều khả năng là vậy nhưng cô ấy nói đúng, chúng ta nên đi .Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước."

" Oh, mọi người định sẽ đi đâu?'

Chihiro nhìn vào con dấu vàng. " Ừm, theo lối đó."

Vị thần nhìn theo hướng cô chỉ và có một cái cái nhìn lo lắng trên khuôn mặt anh. " Bao xa theo hướng đó? Mọi người có kế hoạch gì không?"

" Ừm ..." Chihiro quay sang Zeniba cho một câu trả lời.

Zeniba nhìn vị thần và chỉ nhún vai. " Chúng tôi phải đi theo hướng đó như những gì con dấu vàng chỉ định." Mắt bà nheo lại trong sự nghi ngờ. " Sao anh lại hỏi vậy?"

Vị thần nuốt nước bọt. " Cô Chihiro, tôi khuyên cô nên quay trở lại ngay bây giờ."

Chihiro chớp mắt ngạc nhiên. " Sao cơ? Tại sao? Có gì đó không ổn ở đó sao?"

Vị thần đan ngón tay vào nhau với vẻ mặt đầy lo lắng. " Đúng vậy, cô thấy đấy, ở đó có một vị thần rất mạnh mẽ, sau khi ra khỏi khu vực này mọi người sẽ gặp vị thần đó. Cô ấy là một thần rừng bất tử tên là Yuteela và cô ấy không thích con người, nhất là khi con người ở trong khu vực của cô."

Thay vì sợ hãi như vị thần nghĩ thì cô lại chỉ thở dài rồi nói với vị thần. " Tôi đã quá quen thuộc với chuyện bị các vị thần khác căm ghét rồi nên mấy chuyện này tôi cũng không mấy là quan tâm đến."

Vị thần nhướn mày bối rối. " Cô không sợ sao?"

Chihiro chỉ vẫy nó đi. " Tôi đã có thể kết thân được với những vị thần căm ghét con người trước đây. Họ không hoàn toàn ghét con người như họ đã từng nghĩ."

Vị thần lắc đầu. " Không, cô không hiểu đâu. Yuteela không chỉ ghét con người mà cô ấy còn hận họ. Cô thấy đấy, hàng ngàn năm về trước, rừng cô sinh sôi, phát triển rất mạnh mẽ và khỏe mạnh. Đây là nơi của nhiều loài động vật ở khắp nơi. Nhưng sau đó con người đã đến và đã hủy hoại hết cây xanh trong khu rừng. Họ phá hủy tất cả và biến nó thành một thành phố lớn. Yuteela từ đó mà mang lòng căm hận họ. Cô khinh thường tất cả những gì họ đã làm."

Chihiro không biết phải nói gì hơn. Là một con người, cô không thể hiểu được sự mất mát mà họ phải trải qua. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được những điều như thế.

" Điều này thật đáng buồn." Cô nói.

Vị thần hồ gật đầu. " Đúng vậy, cô ấy đã dần đánh mất bản thân, cô trở nên độc ác và đầy thủ đoạn. Chúng tôi không trách gì cô ấy. Đối với một vị thần nếu họ để mất đi mảnh đất của họ, cũng chính là nơi mà họ được sinh ra thì cũng giống như một con người mất đi các giác quan của mình vậy. Yuteela không thích một con người, nếu như cô ấy gặp cô, có thể cô ấy sẽ tìm cách để giết cô đấy. Tôi khuyên cô tốt nhất là nên quay lại trước khi quá muộn."

Zeniba tiến đến chỗ Chihiro và quan sát phản ứng của cô. " Cháu yêu, vậy bây giờ cháu sẽ làm gì tiếp theo?"

Chihiro cần một lúc để suy nghĩ về vấn đề đó. Và cuối cùng cô đã xác định mình sẽ làm gì. " Tôi sẽ đi vì Chúa Okaia nói với tôi rằng tôi phải đối mặt với sự giận dữ. Tôi đã đối mặt với niềm vui và nỗi buồn bây giờ đã đến lúc tôi phải đối mặt với sự giận dữ. Điều đó có nghĩa là tôi tìm cách giúp cho Yuteela có thể nhận ra rằng vẫn còn có những con người là người tốt và tôi sẽ tiếp tục đi tìm vị thần của cuộc sống ấy."

Đôi mắt vị thần hồ mở to. " Cô đang cố gắng để tìm vị thần của cuộc sống ư?" Chihiro gật đầu. " Oh, vậy thì tôi chúc cô sẽ gặp may mắn về việc giúp Yuteela thay đổi suy nghĩ và về việc tìm kiếm vị thần của cuộc sống. Tôi chỉ biết rằng chưa ai có thể tìm thấy vị thần của cuộc sống mà vị thần ấy sẽ tìm thấy họ."

Chihiro gật đầu. " Đúng vậy, cảm ơn ngài vì lời chúc và lời khuyên."

Vị thần lắc đầu. " Không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Và nhớ phải cẩn thận đấy."

" Tôi xin tạm biệt mọi người ở đây."

" Tạm biệt ngài." Vị thần hồ nhìn họ rời đi. Ông rất ngưỡng mộ cô vì sự dũng cảm của cô. Ông chỉ hi vọng rằng cô ấy biết những gì mình đang làm. " Chúc cô may mắn, cô gái trẻ."

Bạn đang đọc Spirited Away 2: Trở Về Vùng Đất Linh Hồn [Fanfiction] của moviefan-92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 640

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.