Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt tộc

Tiểu thuyết gốc · 2857 chữ

Chap 9: Diệt tộc

Sáng sớm hôm sau, tiểu Ngạo Long tỉnh dậy liền thấy Ngọc nhi đang ôm hắn ngủ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc ngủ quá câu dẫn người, hắn nhịn không được hôn 1 ngụm ở môi nàng xong mới chịu ngồi dậy mặc y phục cùng đồ phụ trọng. Ngọc nhi nghe thấy tiếng động cũng thức giấc, nhìn thấy hắn đang mặc y phục, nàng liền ngồi dậy đi đến bên cạnh hắn vừa hỗ trợ vừa nói :

- Tiểu phu quân, ngươi sao không ngủ thêm chút nữa?

- Ta trở về phòng mình 1 lát sẽ quay lại ngay.

Tiểu Ngạo Long nói xong bay lên hôn trán nàng liền ra ngoài, không phải hắn không muốn ngủ thêm mà là hắn đột nhiên nhớ tới tiểu hồ ly còn trong phòng chưa được ăn gì, hôm qua hứa sẽ mang thức ăn ngon cho nó nhưng bận thưởng thức mỹ nhân làm hắn cũng quên bén chuyện này.

Tiểu Ngạo Long trở về phòng mình liền thấy tiểu hồ ly mắt rưng rưng nhìn hắn cực kỳ đáng thương , nó nhảy lên người hắn chui vào trong áo cào loạn xạ, hắn đem nó ôm ra nhìn nó nói :

- Được rồi, cho ta xin lỗi, ta hứa không có lần sau nữa , ta đi đâu cũng không bỏ ngươi lại có được hay không.

- Ọt...ọt.....

Tiểu hồ ly nghe hắn xin lỗi lúc này mới gật đầu, đột nhiên có âm thanh trong bụng nó phát ra.

- Ha ha... được rồi ta dẫn ngươi đi ăn.

Tiểu Ngạo Long nghe được âm thanh kia liền cười ha hả, ôm tiểu hồ ly trở về phòng hoa chúc , trên đường sẵn tiện kêu nha hoàn đưa chút điểm tâm vào . Ngọc nhi đã thay đổi y phục thường ngày, tóc thì búi lên theo kiểu nữ nhân đã có gia đình, nàng thấy tiểu Ngạo Long trở lại còn mang theo 1 chú hồ ly trắng xinh đẹp vô cùng, nàng vội đi tới tò mò hỏi:

- Phu quân, ngươi tìm được tiểu hồ ly này ở đâu vậy ?

- Tiểu hồ ly này gọi Liên nhi, nàng đã mở linh trí nên cực kỳ thông minh, lúc trước nàng trốn trong áo ta nên lão bà ngươi không thấy được thôi, tiểu hồ ly qua chơi với Ngọc tỷ tỷ đi, nàng là lão bà ta nên ngươi không cần sợ.

Tiểu Ngạo Long giới thiệu tiểu hồ ly cho Ngọc nhi, hắn bảo tiểu hồ ly qua Ngọc nhi làm quen, nhưng tiểu hồ ly chỉ lườm lườm hắn không di chuyển mặc kệ hắn nói gì cũng không nghe. Ngọc nhi cũng cực kỳ muốn làm quen với nó liền thử đưa tay ra nói:

- Liên nhi xinh đẹp qua bên tỷ tỷ nào.

Tiểu hồ ly nghe Ngọc nhi gọi tên mình liền đi qua, nó còn quay đầu lại lườm Ngạo Long 1 cái rồi hất hàm khinh bỉ hắn , đi đến bên Ngọc nhi liền nhảy vào trong lòng nàng. Ngọc nhi thấy tiểu hồ ly biểu hiện che miệng cười không ngừng:

- hì hì...đáng đời ngươi a phu quân, ai bảo người ta có tên mà ngươi không gọi lại cứ thích bảo người ta là tiểu hồ ly, bây giờ bị khinh bỉ thấy không...hì hì...

Tiểu Ngạo Long lúng túng gải gải tóc, lúc này ngoài cửa nha hoàn đã mang điểm tâm sáng tới, cả 3 cùng ăn sáng rồi dắt nhau ra khỏi phòng chuẩn bị đi thỉnh an trưởng bối. Đào Triết đang uống trà ở phòng khách thì thấy tiểu Ngạo Long cùng Ngọc nhi đi đến cùng nhau hành lễ:

- nhạc phụ đại nhân (phụ thân) buổi sáng tốt lành.

Đào Triết gật đầu nhìn hắn nghiêm mặt nói:

- Tiểu Ngạo, từ bây giờ Ngọc nhi đã là thê tử của ngươi cho nên ngươi nhất định phải chăm sóc nàng cho thật tốt có biết không, ta cũng chỉ có 1 đứa con gái này thôi, nếu Ngọc nhi có việc gì thì ta cho dù làm quỷ cũng không tha cho ngươi.

Ngọc nhi nghe phụ thân lời nói cũng cảm động vành mắt đỏ hoe, nàng quay lại nhìn tiểu Ngạo Long lườm hắn như muốn nói “ ngươi nghe rõ chưa “, tiểu Ngạo Long thấy Ngọc nhi lườm mình cũng nắm tay nàng vỗ nhè nhẹ an ủi, hắn quay lại khom người hành lễ lần nữa nói:

- Nhạc phụ đại nhân ngài an tâm, cho dù ta chết cũng nhất định bảo vệ chăm sóc nàng, mang cho nàng hạnh phúc.

Đào Triết nghe hắn nói cũng gật đầu rồi nói:

- Tiểu Ngạo, ta biết ngươi là người tu luyện, sẽ không ở lại nơi này, ngươi định an bài Ngọc nhi như thế nào ?

Tiểu Ngạo Long chậm rãi nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ngài cũng biết lần này ta ra ngoài là để rèn luyện mình cho nên ta không thể mang theo Ngọc nhi ở bên người, ta dự định mang nàng về tông môn dạy nàng tu luyện chờ ta trở lại, ở đó ta cũng có 2 vị hôn thê , các nàng sẽ làm bạn với Ngọc nhi không để nàng 1 mình.

Đào Triết cùng Ngọc nhi nghe hắn nói hết đều kinh ngạc , không ngờ hắn sẽ còn có 2 vị hôn thê chờ đợi hắn ở tông môn, Ngọc nhi cũng chỉ kinh ngạc 1 chút, dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp đều là bình thường, chỉ cần hắn không lãnh đạm với nàng là được, nàng cũng không ngại cùng chung 1 chồng với nữ nhân khác.

3 người đang nói chuyện thì lão Tạ hốt hoảng chạy vào:

- Lão gia.... lão gia... không xong rồi, tên súc sinh Thạch Kiên đang mang theo rất nhiều người xong vào muốn bắt đi tiểu thư, cô gia ngài mau dắt lão gia cùng tiểu thư trốn đi nhanh lên kẻo không kịp.

Đào Triết nhìn tiểu Ngạo Long nói:

- tiểu Ngạo, ngươi mau mang Ngọc nhi trốn đi, tên kia chỉ muốn bắt Ngọc nhi nên sẽ không làm gì ta đâu, đi nhanh lên.

- Không kẻ nào được rời khỏi đây.

Đào Triết đang thúc giục tiểu Ngạo Long cùng Ngọc nhi mau chạy trốn thì có 1 giọng nói ngang ngược ra lệnh ở ngoài truyền vào. 1 tên thanh niên quần áo lụa là, khuôn mặt hốc hác xanh xao biểu hiện kẻ này đam mê tửu sắc quá độ mà dẫn đến, tên này chính là Thạch Kiên mà lão Tạ vừa báo. Tên Thạch Kiên mang theo 1 nhóm người tay cầm đao kiếm đi thẳng vào, hắn nhìn Đào Triết nói với giọng chất vấn:

- Lão già họ Đào kia, ta mang sính lễ hỏi cưới con gái ngươi là phúc của nhà ngươi, ngươi lại dám giấu ta gả nàng cho người khác, ai cho ngươi lá gan xem thường ta hả?

- Vậy ngươi là loại súc sinh nào mà cũng dám nói chuyện với nhạc phụ của ta?

Tiểu Ngạo Long đột nhiên lên tiếng khiến bầu không khí đối chọi gây gắt, Thạch Kiên nhìn tiểu Ngạo Long nói:

- Tiểu tạp chủng ngươi gọi hắn là nhạc phụ, vậy ra ngươi chính là tên tân lang xấu số kia à? ..Ha ha.... tiện nhân này không ngờ lại lấy 1 đứa bé làm phu quân, hắn có thể làm cho ngươi sung sướng sao.... ha ha... cười chết ta...

Gả Thạch Kiên cười ha hả khi biết tiểu Ngạo Long lại là phu quân của Ngọc nhi, bọn tuỳ tùng của hắn cũng cười theo, Ngọc nhi nghe ra ngụ ý của hắn mặt nàng đỏ lên tức giận trừng mắt tên khốn này, Tiểu Ngạo Long nghe tiếng cười chán ghét của gả không kiên nhẫn nói:

- Ngươi trăn trối xong rồi chứ, xong rồi thì chết đi.

- Píu..píu...

Tiểu Ngạo nâng tay lên, từng tia sáng từ đầu ngón tay bắn về phía tên Thạch Kiên và bọn thủ hạ xuyên thủng thân thể tất cả bọn chúng.

Tiểu Ngạo Long đi đến nắm lấy thi thể Thạch Kiên lôi ra ngoài ngoảnh mặt lại nói:

- Lão Tạ theo ta dẫn đường đến Thạch gia, Ngọc nhi ngươi ở nhà chờ ta trở lại, nhạc phụ đại nhân hãy tìm vài người dọn mấy cái xác đó hộ ta.

- Vâng cô gia.

Lão Tạ vội vàng đi dẫn đường, Ngọc nhi khuôn mặt trắng bệch do lần đầu tiên thấy người chết cố gắng nói:

- Phu quân hãy cẩn thận...ta... ta.. cảm thấy có chút không khỏe....ta về phòng nghỉ ngơi trước.

Ngọc nhi nói xong liền hấp tấp chạy về phòng, nàng không muốn thấy mấy cái xác đó nữa, Đào Triết nhìn Ngọc nhi thở dài:

- Gả cho người tu luyện không thấy máu là điều không thể nào, chỉ mong nàng cố gắng vượt qua.

- Ta cũng mong như vậy, nhạc phụ đại nhân ta đi đây, ngài hãy cho người thu dọn ở đây đi.

Tiểu Ngạo Long nói xong cũng xách thi thể Thạch Kiên bay theo lão Tạ.

Trên đường người thấy 1 đứa bé nắm lấy 1 thi thể bay đi cũng vội vàng né ra chạy trốn, 1 đứa bé mà có thể bay thì đồ ngu cũng biết kẻ đó không phải bọn hắn có thể dính tới, chứ đừng nói trên tay hắn còn có 1 thi thể. Không bao lâu, lão Tạ chỉ tay về phía 1 trang viên vô cùng rộng lớn cung kính nói với tiểu Ngạo Long:

- Cô gia, phía trước chính là Thạch gia.

- Được rồi, ngươi ở ngoài chờ ta.

Tiểu Ngạo Long nói xong liền nắm thi thể Thạch Kiên bay lên trời, đứng trên không vận khí hô:

- Gia chủ Thạch gia lăn ra đây cho ta.

Tiếng nói của hắn vang vọng khắp toà thành, kinh động tất cả mọi người bao gồm thành chủ cùng 2 đại gia tộc còn lại. Trong phủ thành chủ, 1 người trung niên nhìn về phía tiểu Ngạo Long rồi bay đi hướng đó, hắn tên Tôn Thắng là thành chủ của toà thành này, tu vi hắn đã là kết đan sơ kỳ. Phong gia gia chủ Phong Hoàn cùng Thiết gia gia chủ Thiết Lôi là gia chủ của 2 đại gia tộc còn lại đều có tu vi trúc cơ hậu kỳ, 2 người này cũng đang ngự kiếm bay đến chỗ tiểu Ngạo Long.

Thạch gia nơi này, trong phòng của gia chủ, 1 tên trung niên gương mặt hèn mọn đang vội vàng mặc y phục, trên giường còn nằm 1 tiểu cô nương 13 14 tuổi thân thể chỉ có mỗi chiếc yếm che thân đang khóc thút thít , tên trung niên kia là phụ thân của Thạch Kiên cũng là gia chủ của Thạch gia tên là Thạch Dương , tiểu cô nương kia cũng không phải nha hoàn gì mà cháu gái ruột của hắn tên Thạch Anh, nàng hôm nay có việc tìm gia chủ muốn nói nhưng nàng vừa vào phòng thì bị tên gia chủ cũng như đại bá của nàng lôi vào trong giường muốn cưỡng bức nàng, nàng 1 cô nương sao có thể chống lại ,dù sao hắn cũng là tu sĩ trúc cơ, chỉ 1 chút xíu nữa nàng liền bị tên súc sinh này làm nhục thì 1 tiếng quát đã cứu lại nàng.

Thạch Dương cực kỳ mất hứng, quay lại nói với Thanh Anh :

- Ngươi tốt nhất im miệng về chuyện này đi.

Nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng, ngự kiếm bay về phía tiểu Ngạo Long, hắn muốn chém chết tên khốn làm hỏng việc tốt đẹp của mình. Hắn bay tới nơi nhưng nhìn phía dưới lại không thấy ai, hắn nghĩ tới điều gì đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy 1 đứa bé tay còn nắm 1 thi thể mang gương mặt cực kỳ quen thuộc. Hắn quát:

- Tiểu súc sinh ở nơi nào lại dám giết ta nhi tử, ai cho ngươi lá gan.

Tiểu Ngạo Long chẳng thèm trả lời hắn, chỉ thuận tay thả thi thể Thạch Kiên rớt xuống dưới , vận khí nói:

- Trong vòng 1 phút, ai không liên quan tới Thạch gia lập tức cách xa nơi này, không đi thì chết cũng tự chịu.

Âm thanh tiểu Ngạo Long lần nữa vang vọng khắp nơi, thành chủ và mấy vị khác đang chạy tới nghe vậy cũng dừng lại, chọn 1 vị trí quan sát sự việc, nhìn thấy tiểu Ngạo Long lơ lửng trên bầu trời , thành chủ và mấy vị khác đều than thở không thôi, nơi này cũng chỉ có thành chủ là kết đan kỳ có thể bay như tiểu Ngạo Long còn những người khác đều phải mượn phi kiếm để phi hành.

Thành chủ thở dài lắc đầu nói:

- Chỉ 1 đứa bé mà lại có tu vi kết đan, cũng không biết hắn là thiên tài yêu nghiệt của tông môn nào? Thạch gia trêu chọc hắn đúng là chán sống.

Thạch Dương giờ này cũng có chút sợ hãi, đối phương mặc dù là đứa bé nhưng tu vi cao hơn hắn nhiều, hắn tỏ ra bình tĩnh hỏi:

- Ngươi đã giết nhi tử của ta tại sao còn không buông tha, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt.

- Ngươi nói đúng rồi, ta chính là muốn diệt Thạch gia các ngươi, có trách thì trách con ngươi muốn động vào nữ nhân của ta.

Tiểu Ngạo Long nói xong liền vận khí vào 2 tay, 1 quả cầu ánh sáng to bằng trái bóng rổ dần hiện ra trong tay hắn, nhắm thẳng về phía Thạch Dương và toàn bộ Thạch gia ở dưới bắn đi, Thạch Dương muốn chạy trốn nhưng không kịp vì quả cầu ánh sáng bay tới quá nhanh.

- Ầm......

Quả cầu ánh sáng bao phủ toàn bộ Thạch gia , dư ba thổi bay tất cả những gì ở gần đó, thành chủ và mấy vị khác đang nhìn thấy cảnh này cũng kinh hồn tán đảm , bụi mù tan đi hiện ra cảnh tượng trước mắt, toàn bộ trang viên Thạch gia đều đã biến mất thay vào đó là 1 chiếc hố to hình lòng chảo thay thế. Thành chủ tự nói:

- Tuy ta cũng có thể diệt Thạch gia nhưng ta không thể làm nhanh như hắn, không lẽ hắn tu vi còn cao hơn cả ta, không thể nào, hắn mới chỉ là 1 đứa bé a.

Tiểu Ngạo Long nhìn tác phẩm của mình hài lòng gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía mấy người đang xem ở phía xa nói:

- Mấy vị xem đủ rồi chứ?

- Đủ..đủ rồi, Thạch gia chọc vào ngài cũng là chết đúng tội, không thể trách ai.

Thành chủ và mấy vị gia chủ đang vây xem nghe tiểu Ngạo Long nhìn về phía mình liền vội vàng bay tới nịnh nọt, bọn họ cũng không muốn tên này đột nhiên tặng 1 quả cầu ánh sáng cho mình. Tiểu Ngạo Long đạm mạc nói:

- Các ngươi cũng không cần sợ ta, Thạch gia dám động vào nữ nhân của ta nên mới có kết quả này, chỉ cần các ngươi không chọc ta là được. Đào Triết trong thành là nhạc phụ của ta, ta không cần các ngươi quan tâm hắn mà chỉ cần người của các ngươi đừng động đến hắn là được, nếu không ta sẽ tặng cho kẻ đó thứ này.

Tiểu Ngạo Long nói xong liền ngưng tụ 1 quả cầu ánh sáng , đám người thấy vậy vội vã nói:

- Ngài yên tâm, chúng ta sẽ thông báo toàn bộ gia tộc mình không được quấy rầy Đào gia.

- Được, nơi này các ngươi tự xem làm đi.

Tiểu Ngạo Long nói xong sử dụng dịch chuyển tức thời rời đi, thành chủ Tôn Thắng nhìn 1 màn này há hốc mồm:

- Hắn...hắn... tu vi lại thực sự cao hơn ta nhiều như vậy....đúng rồi, có lẽ là lão quái vật nào đó thích giả trang tiểu chính thái... đúng rồi chắc chắn là như vậy.

Tôn Thắng tự tìm đường bào chữa cho sự thật trước mắt, đánh chết hắn cũng không tin 1 đứa bé lại là độ kiếp kỳ cường giả.

Tiểu Ngạo Long cũng không quan tâm những kẻ kia làm gì, chỉ cần không gây với hắn là được. Hắn trở về Đào gia, nói tất cả với Đào Triết bảo hắn cứ an tâm ở nơi này, chỉ cần hắn không trêu kẻ khác thì sẽ không có ai dám động đến hắn, xong xuôi hắn trở về phòng thu thập hành lý dẫn theo Ngọc nhi sử dụng dịch chuyển tức thời trở về tông môn.

Bạn đang đọc Songoku Ngao Du Vạn Giới - Jack Ken sáng tác bởi Jackken

Truyện Songoku Ngao Du Vạn Giới - Jack Ken tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jackken
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.