Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạch hồ

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

Chap 7: Tiểu bạch hồ

Sáng sớm hôm sau, 2 bộ phụ trọng đã được Thiên Hùng sai người mang đến, tiểu Ngạo Long chuẩn bị hành lý xong xuôi liền đi vào phòng Thiên Hùng từ biệt 1 tiếng, hắn cũng không đi gặp Long nhi cùng Thanh nhi lần nữa, gặp hắn lại không nỡ đi.

Tiểu Ngạo Long giờ cũng không có mục tiêu sẽ đi nơi nào, chỉ lang thang bước đi trong rừng hướng phía đông tiến tới, đói thì cứ bắt vài đầu lợn rừng nướng ăn rồi đi tiếp, hắn có thể bay hay sử dụng dịch chuyển tức thời để đi nhanh hơn nhưng sẽ chẳng còn thú vị, hắn có dư giả thời gian nên vừa đi bộ vừa ngắm cảnh.

- Rột roạt...

Trong bụi cây phía trước hắn đột nhiên có thân ảnh nhỏ nhắn chạy ra, 1 tiểu hồ ly màu trắng nhưng lông đều bị máu nhiễm đỏ, tiểu hồ ly nhìn thấy tiểu Ngạo Long, linh tính mách bảo nó đứa bé kia sẽ hại mình, thế là nó chạy tới nhảy tọt vào cổ áo của tiểu Ngạo Long, nó vừa trốn vào thì phía sau bụi cây lại chạy ra 2 3 tên mặc đạo bào tu vi chỉ có luyện khí sơ kỳ.

- Tại sao nơi này lại có đứa bé? Không đúng , hắn cũng là yêu quái ! Giết...

3 tên đạo sĩ khi thấy được chiếc đuôi phía sau tiểu Ngạo Long, không nói 1 lời lập tức muốn giết hắn. Tiểu Ngạo Long nghe mấy tên này gọi mình là yêu quái thì tức giận ghê gớm, nén xúc động giết người lên tiếng:

- Mấy tên đạo sĩ các ngươi tại sao muốn giết ta?

- Trảm yêu trừ ma thế thiên hạnh đạo, yêu quái đều hại người, ngươi cũng là yêu quái, đáng giết.

1 tên trong đó đáp lại, nghe xong hắn cũng phiền, duỗi ngón tay nhắm về mấy tên này phóng ra mấy tia sáng bắn thủng lồng ngực bọn hắn. Tiểu hồ ly trong ngực hắn ló đầu ra nhìn thấy cảnh này kinh ngạc há miệng, 3 tên đuổi giết nó không ngờ bị 1 đứa bé giết dễ dàng như vậy, mạnh quá. Nó nhảy ra ngoài, cắn lấy ống quần tiểu Ngạo Long kéo về phía trước.

- Tiểu hồ ly ngươi làm gì cắn quần ta ?

Tiểu Ngạo Long bất đắc dĩ nhìn nó hỏi, tiểu hồ ly đứng thẳng bằng 2 chân sau, 1 chân trước chỉ chỉ về phía khu rừng ra dấu. Tiểu Ngạo Long nhìn nó hỏi lại:

- Ngươi muốn dắt ta đi nơi nào ak?

Tiểu hồ ly nhìn hắn gật gật cái đầu, tiểu Ngạo Long thấy nó hiểu được lời mình cảm thấy rất thú vị, bế nó lên nhìn, phát hiện là tiểu hồ ly cái. Tiểu hồ ly thấy hắn nhìn mình chổ đó, tức giận thẹn thùng, 2 mắt rưng rưng nhìn hắn như tiểu cô nương bị khi dễ sắp khóc. Tiểu Ngạo Long thấy vậy cũng chột dạ, làm như không biết gì nói:

- Được rồi ngươi dẫn đường đi.

Nói xong hắn thả nó xuống, tiểu hồ ly lườm hắn 1 cái mới chạy đi, tiểu Ngạo Long thì bay theo sau, chỉ 1 lát 2 người tới 1 sơn cốc, ở ngoài rất nhiều xác hồ ly nằm trên mặt đất, tiểu hồ ly nhìn thấy cảnh này rơi nước mắt, vội vã chạy vào sơn cốc, tiểu Ngạo Long cũng theo vào.

Bên trong phát ra tiếng đao kiếm đụng chạm, tiểu Ngạo Long đi vào liền thấy đám đạo sĩ khoảng 7 8 người đang quay quanh 1 bà lão và nhóm người thanh niên nam nữ, phía sau bà lão và nhóm người đều có một chiếc đuôi hồ ly. Tiểu hồ ly định chạy lại thì bị tiểu Ngạo Long bắt được kéo lại.

- ngươi muốn chết à, chạy tới đó làm được gì.

Đám đạo sĩ kia cũng thấy được tiểu Ngạo Long và chiếc đuôi phía sau hắn, cũng cho rằng đứa bé kia là yêu quái. Bà lão và nhóm người cũng nhìn thấy tiểu Ngạo Long cùng tiểu hồ ly, bà lão kia hướng về tiểu Ngạo Long hô:

- Tiểu bằng hữu, ngươi mang Liên nhi chạy mau a, ta giữ chân bọn chúng, chạy mau...

- Hừ, muốn chạy không có cửa đâu, đều là yêu quái thì chết hết tại đây đi.

1 tên đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng tu vi trúc cơ trung kỳ bước ra chặn phía sau tiểu Ngạo Long. Tiểu Ngạo Long nhìn hắn cười nhạt:

- Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám chặn đường ta, chỉ là 1 tên trúc cơ trung kỳ mà không ngờ phách lối như vậy.

Tiểu Ngạo Long nói xong liền ôm tiểu hồ ly bay lên giữa không trung nhìn xuống bọn đạo sĩ kia.

- Kết...kết đan kỳ! Làm sao có thể...

Đám đạo sĩ nghẹn họng nhìn trăn trối về phía tiểu Ngạo Long, trong bọn hắn tu vi cao nhất cũng chỉ là trúc cơ trung kỳ, chính là tên mặc đạo bào màu vàng đang chặn đường tiểu Ngạo Long.

- Bây giờ ta muốn biết tại sao các ngươi muốn giết bọn hắn?

Tiểu Ngạo Long ở trên cao nhìn xuống nói. Tiểu hồ ly ngơ ngác bên cạnh nhìn hắn, sau đó nó duỗi chân trước chỉ chỉ mấy tên đạo sĩ kêu chít chít như muốn tố cáo.

- Yêu quái đều là hại người, đáng giết.

Tên đạo sĩ áo vàng đứng ra trả lời, mấy tên còn lại đều nhao nhao nói như thế.

- Được lắm, các ngươi trả lời ta rất hài lòng, tông môn của các ngươi tên gì? Ở đâu?

Tiểu Ngạo Long gật gù nói tiếp.

- Chúng ta đều là môn đồ của Thiên Đạo tông ở phía Tây cách đây 5 dặm, chỉ cần ngươi không giết chúng ta, chúng ta sẽ rút lui khỏi đây và xem như không có chuyện gì. Nếu không kết đan cường giả ở tông sẽ đuổi tới giết sạch bọn ngươi.

Tên đạo sĩ áo vàng lên tiếng uy hiếp, mấy tên còn lại vội vàng tụm lại 1 chổ .

- Ngươi nói xong chưa, xong rồi thì lên đường đi.

Tiểu Ngạo Long nhếch môi cười nói, hắn sợ ai a, đánh không lại thì chạy, đố ai bắt được ta, chờ ta trở lại san bằng nhà ngươi. Trên tay ngưng tụ 1 quả cầu ánh sáng ném về đám đạo sĩ thúi kia.

- Ầm....

Bọn chúng chỉ kịp kêu “ ngươi dám” liền bị quả cầu ánh sáng bao phủ liền thân xác đều không còn, chờ ánh sáng biến mất liền thấy 1 chiếc hố 20m xuất hiện nơi bọn đạo sĩ kia vừa đứng.

- Thật khủng khiếp, chỉ là dư ba liền đem chúng ta không thể đứng vững, Liên nhi từ đâu tìm được vị này a.

Bà lão cùng nhóm người kia chật vật từ dưới đất đứng dậy nhìn cái hố há hốc mồm, bà lão phản ứng trước tiên, hướng về tiểu Ngạo Long quỳ xuống dập đầu cảm tạ , mấy người kia cũng làm theo.

- Được rồi, ta cũng chỉ là tò mò ms đến đây thôi, các ngươi không cần như vậy.

Tiểu Ngạo Long khoát tay, từ trên cao hạ xuống, thả tiểu hồ ly xuống đất, nhìn lại đám người nói:

- Nơi này các ngươi không thể ở được nữa, mau đi nơi khác đi, ta cũng tiếp tục hành trình của ta.

Hắn vừa chuẩn bị đi thì tiểu hồ ly lại nhảy lên người hắn rồi chui tọt vào trong áo không chịu ra, hắn bất đắc dĩ nhìn đám người.

- Ân công, có lẽ Liên nhi muốn đi cùng ngài, nếu có thể thì mong ngài hãy thu nhận nàng, nàng rất nghe lời.

Bà lão cười nói, tiểu hồ ly ló đầu ra qua cổ áo lắng nghe, nghe vậy tiểu Ngạo Long thử hỏi nó :

- Ngươi muốn theo ta?

Tiểu hồ ly gật gật đầu, hắn thấy vậy cũng cười, dù sao đi 1 mình cũng buồn chán, thêm tiểu hồ ly sẽ bớt tẻ nhạt hơn, hắn gật đầu nói:

- Vậy sau này ta gọi ngươi là tiểu hồ ly đi.

Lần này nó không gật đầu mà lắc đầu lia lịa, tiểu Ngạo Long buồn cười hỏi :

- Ngươi không muốn bị gọi như vậy sao?

Nó gật gật cái đầu, mắt thì nheo lại cứ như cười híp cả mắt, tiểu Ngạo Long lại không theo ý nó nói:

- Được, vậy bây giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu hồ ly, khi nào ngươi biến thành người thì ta sẽ gọi ngươi là Liên nhi, quyết định vậy đi.

Tiểu hồ ly mắt rưng rưng nhìn hắn, thấy hắn cũng không có ý định thay đổi liền chui vào người hắn hắn cào cào loạn xạ biểu thị mình rất tức giận , tiểu Ngạo Long cũng mặc kệ cho nó cào, dù sao cũng chỉ nhột chút thôi. Tiểu Ngạo Long nhìn bà lão nói:

- Nó ta sẽ mang theo, an tâm không cần lo lắng, ta sẽ không để nó bị thương, được rồi ta đi đây.

Nói xong hắn sử dụng dịch chuyển tức thời trở về vị trí lúc trước gặp tiểu hồ ly, bà lão nhìn tiểu Ngạo Long biến mất than thở:

- Thúc địa thành thốn! ... vị tiểu ân công tu vi không ngờ cao như vậy, mong Liên nhi sẽ hạnh phúc khi theo hắn.

Bạn đang đọc Songoku Ngao Du Vạn Giới - Jack Ken sáng tác bởi Jackken
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jackken
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.