Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị giới

Tiểu thuyết gốc · 2490 chữ

Chap 1: Dị giới

Ngạo Long là 1 thiếu gia con nhà giàu ,mê gái ,mọt truyện, tính cách bá đạo, không tiết tháo,thích làm những gì mình cho là đúng , không quan tâm cái nhìn kẻ khác. Trong 1 chuyến du lịch ngoài vũ trụ, trong lúc ra ngoài không gian thám hiểm , bỗng nhiên phía trước và đằng sau hắn xuất hiện 2 lỗ đen không gian, 1 vật thể lạ hình tròn từ lổ đen trước mặt đâm ngay vào hắn, lực va chạm làm hắn và cái thứ đó lọt ngay vào lổ đen đằng sau. Tại chổ sâu trong vũ trụ, trong toà cung điện bí ẩn, 1 gã thanh niên khuôn mặt tuấn tú vô cùng ngồi trên ngai vàng trong giữa điện nhìn về phía khoảng không Ngạo Long biến mất lẩm bẩm:

- Ta đã cho ngươi cơ hội, cố gắng mạnh lên đi đối thủ vận mệnh của ta. Vô địch mang tới tịch mịch khiến ta quá buồn chán.

Nói xong biến mất giữa phòng, chỉ còn lại cung điện hiu quạnh

Nói về nhân vật chính Ngạo Long của chúng ta , hắn bị lỗ đen mang tới 1 thế giới khác. Hắn mở mắt ra , đập vào mắt hắn là 1 khu rừng cây cối cao to khổng lồ, ánh nắng chiếu vào mặt. Hắn không hiểu tại sao mình đang ở ngoài không gian nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, 1 khu rừng mà theo trí nhớ của hắn nhớ, Trái Đất không có nơi nào như thế . Hắn muốn đứng dậy thì cảm thấy đau nhức toàn thân, cúi đầu nhìn thân thể mình, hắn khiếp sợ khi thấy cơ thể mình giờ chỉ như đứa bé 1 tuổi, còn trần như nhộng . Bỗng nhiên hắn phát hiện phía sau mình có thứ gì đó, hắn ngẩn người khi thấy sau mông mình có 1 chiếc đuôi dài như đuôi khỉ. Trong đầu hắn giờ chẳng biết làm gì, hắn ráng chạy đi kiếm thứ gì đó có thể soi gương để nhìn bản thân . Bỗng hắn phát hiện cách đó không xa có 1 chiếc máy hình cầu, và hắn khiếp sợ hơn khi thấy 1 thi thể nằm ngay cạnh, thi thể đó không phải của ai khác, đó chính là cơ thể hắn lúc trước. Hắn vội vã nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn bằng tấm kính nhặt từ chiếc máy hình cầu đằng kia. Đập vào mắt hắn là 1 khuôn mặt non nớt quen thuộc với hắn vô cùng, đầu tóc, khuôn mặt y hệt 1 nhân vật trong 7 viên ngọc rồng- Songoku lúc bé .

Hắn cà lăm nói :

- ta là Songoku....ta trọng sinh trở thành Songoku... ha.. ha... hahahaa

Sau khi khiếp sợ thì hắn lại mừng như điên, lúc trước hắn vẫn ước mình có sức mạnh như người Saiya. Nhưng đó là điều không thể nào, không ngờ bây giờ điều ước của hắn trở thành sự thật. Hắn tự nhủ:

- kiếp trước những gì không thể làm theo ý mình, bây giờ ta sẽ làm tất cả những gì mình thích, không ai có thể cản ta . Ta sẽ lập hậu cung của chính mình và trở thành kẻ mạnh nhất ở thế giới mới này.

Nhưng tiếp theo hắn lại ão não ghê gớm :

- Huyết mạch ta có nhưng ta lại không biết tu luyện làm sao a. Tại sao trong trí nhớ chẳng có gì về tu luyện khí, không lẽ do va chạm lúc trước làm mất trí nhớ. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, dù gì cơ thể này vẫn mạnh hơn thân thể lúc trước nhiều. ......ọt .....ọt..

Tiếng dạ dày kêu làm hắn càng sầu thêm:

- Giờ ta phải đi kiếm gì mặc tạm trước rồi tìm chút đồ ăn mới có thể tìm đường ra khỏi đây.

Hắn ráng kéo cái thân thể nhỏ bé đang đau nhức tiến về phía trước , hắn lấy vài chiếc lá to của những cây xung quanh làm 1 bộ đồ mặc tạm, nhìn hắn lúc này rất buồn cười nhưng khuôn mặt nhỏ bé làm hắn thêm tí đáng yêu. Đi hơn 2 giờ nhưng hắn vẫn chưa tìm được gì để lót dạ .

- soạt.. soạt.

Theo tiếng động hắn nhìn lại, 1 con thỏ trên trán có chiếc sừng dài bằng ngón tay người lớn đang nằm trong bụi cây trước mặt hắn. Nhìn con thỏ hắn khẳng định nơi này không còn là Trái Đất nơi từng sống nữa. Hắn quyết định, con thỏ này sẽ là thứ lót dạ cho cái bụng đang đói của mình. Hắn tìm 1 khúc gỗ dưới chân, cầm khúc gỗ bước nhẹ nhàng vòng ra sau con thỏ.

- Grào....grào...

Chưa kịp tấn công con mồi thì trước mặt hắn khoảng 500m chợt xuất hiện 1 con hổ, khác với loài hổ mà hắn biết. Con hổ này nhiều hơn 1 con mắt ở giữa trán, hắn giờ này cảm thấy rất không ổn, muốn lui lại tránh đi con hổ kia.

-Rắc...

Cúi nhìn lại, trên mặt hắn giờ này toàn mồ hôi hột, muốn lui lại nhưng không ngờ dẫm trúng nhánh cây khô. Hắn thấy số mình đúng là đen tới bến. Theo tiếng động, con hổ giờ đã nhìn thấy hắn, khoé miệng nó còn chảy dãi. Với nó bé Ngạo Long của chúng ta cũng tuyệt đối là miếng mồi ngon của nó hôm nay.

- Grào...

Con hổ phóng tới chổ Ngạo Long với tốc độ cực nhanh. Hắn quay đầu lại chạy thục mạng nhưng cơ thể nhỏ bé đang đói bụng nên chạy không xa đã thấy con hổ đuổi kịp phía sau hắn.

- Grào...

Con hổ nhào về phía hắn, bỗng :

- Vút... vút...vút...

3 mũi tên không biết từ đâu đã kết thúc con hổ khi nó chỉ còn cách hắn 1m . Nhìn con hổ mà tim hắn đập liên hồi, mém tí nữa là hắn thành bửa ăn cho nó. Hắn nhìn lại, đã thấy 1 đội ngũ khoảng 10 người, 8 người nam nhân và 2 thiếu nữ, đúng hơn là 1 thiếu nữ tóc đỏ và 1 tiểu loli 4 hay 5 tuổi cột tóc 2 sừng, mũi tên cứu hắn là vị thiếu nữ kia bắn ra. Cả 2 đều có dung mạo tinh xảo, hắn thấy những minh tinh trước kia đều chẳng thể so với họ. Tiểu nữ hài kia trước tiên phát hiện hắn:

- oa... oa.. phụ thân nhìn kìa, 1 em bé. Hắn đáng yêu quá, ngài đem hắn đi cùng được không.

1 vị đại hán phía trước đám người đi tới đem nàng bế lên, ánh mắt cưng chiều xem nàng:

- Tiểu Thanh nhi đã xin thì phụ thân ta đây sao có thể từ chối cơ chứ. Người đâu, đem đứa bé kia mang theo đi, chúng ta tiếp tục đến nơi chiêu sinh.

- Vâng ,tông chủ.

1 người thanh niên bước ra làm theo.Tiểu Thanh nhi mừng rỡ:

- hoan hô, cảm ơn phụ thân.

Nói xong nàng liền hôn liên tiếp lên mặt hắn. Tiểu Ngạo Long thấy có người tiến đến trong lòng rất hồi hộp, nhưng nghĩ tới họ vừa cứu mình nên sẽ không thể nào lại làm hại mình được. Vị đệ tử kia đến bên hắn:

- Đi theo ta.

- được.

Vừa lúc vị đệ tử kia đã mang theo tiểu Ngạo Long đi tới :

- bẩm tông chủ, đứa bé đã mang tới.

- Được rồi, ngươi lui ra đi.

- Vâng.

Đột nhiên vị thiếu nữ kia thấy được chiếc đuôi của tiểu Ngạo Long :

- Sư phụ, ngài nhìn xem đằng sau đứa bé có chiếc đuôi.

Trung niên nhìn lại, quả nhiên thấy được 1 chiếc đuôi y như đuôi khỉ.

- ko lẽ đứa bé này là con của nhân tộc với yêu tộc. Long nhi, bế hắn đến đây đi.

- Dạ, sư phụ.

Nói xong nàng bế tiểu Ngạo Long đến trước mặt sư phụ mình. Tiểu Ngạo Long giờ này cũng rất bối rối a, mặc dù cơ thể chỉ có 1 tuổi nhưng tâm hồn lại là người lớn. Được 1 mỹ nữ ôm cũng là sự hưởng thụ a, cũng tại hắn quá nhỏ nên tiểu đệ vẫn im ru không động đậy. Hắn áp mặt vào cạ cạ 2 đồi núi nhỏ của mỹ nhân quên cả trời đất. Long nhi cảm nhận ngực hơi khác thường nhìn lại, thấy hắn 1 mặt hưởng thụ . Nàng rất muốn ném ngay thằng nhóc này xuống nhưng vẫn phải ôm đi tới .

- hắn đây sư phụ.

Nói xong nàng thả hắn xuống, đi đến Tiểu Thanh nhi bên người. Vị trung niên kia bây giờ mới nhìn kỉ hắn, hắn cũng đánh giá trước mặt vị đại thúc này. Chỉ thấy hắn là 1 vị trung niên khoảng 40 tuổi, có 1 hàm râu quai nón trên khuôn mặt, diện mạo không khôi ngô nhưng rất có nam nhân bản chất. Vị kia cũng nhìn đứa bé mặc đồ lá trước mặt mình, mặc dù còn bé nhưng không rụt rè sợ hãi như những đứa trẻ bình thường khác cùng tuổi, tướng mạo tuy còn nhỏ nhưng có thể khẳng định lớn lên cũng là 1 thanh niên khôi ngô.

Hắn hỏi Ngạo Long:

- Ta tên Thiên Hùng. Ngươi tên gì? Tại sao chỉ có 1 mình ở nơi núi rừng này? Phụ mẫu ngươi đâu?

Ngạo Long cũng không thể nói mình đến từ thế giới khác đi, nên hắn liền biên:

- Ta tên Ngạo Long, cảm tạ ơn cứu mạng của các ngươi. Ta cũng không biết phụ thân ta là ai. Mẫu thân ta hôm trước dắt ta lên đây bảo rằng đi tìm phụ thân, lên đến đây nàng bảo ta ngồi đây chờ nàng đi lấy nước. Nhưng cả ngày nàng cũng không có trở lại, sau đó ta chỉ có tự mình nhặt trái rừng ăn.

“ thật đáng thương “ là tiếng lòng của 2 cô bé lúc này. Long nhi giờ này cũng không còn muốn đánh hắn nữa, nàng nghĩ có lẽ hành động của hắn lúc trước cũng là vì nhớ mẹ mà thôi. Thiên Hùng rất bất ngờ với biểu lộ của đứa bé này, nó chẳng có chút nào là nhớ mẹ của mình. Hắn tò mò hỏi :

- ngươi không nhớ mẹ của mình sao tiểu Ngạo?

Tiểu Ngạo Long đã lỡ biên nên cũng đành ráng tiếp tục câu chuyện hư cấu của mình:

- Mặc dù ta chỉ có 1 tuổi nhưng ta hiểu chuyện sớm hơn so với tuổi của mình. Mẫu thân ta cũng không thích ta, nàng luôn gọi ta là nghiệt chủng , thường xuyên bỏ đói ta và cũng không cho ta mặc y phục như những đứa trẻ khác. Ta thường hỏi mẫu thân về phụ thân nhưng chỉ được đáp lại bằng những cái tát, nàng nói nghiệt chủng như ngươi không có cha, ngươi là ta nhặt ở ven đường về. Nhưng bỗng dưng hôm trước mẫu thân lại dắt ta lên đây và không còn xuất hiện nữa. Ta đã biết mình cũng bị vứt bỏ rồi, nên ta không nhớ kẻ đã vứt bỏ ta.

Thiên Hùng hắn không nghĩ tới 1 đứa bé mới được 1 tuổi sẽ nói như thế, hắn quá bình tĩnh. Tiểu Thanh nhi thì đang tò mò nhìn xem thằng nhóc nhỏ hơn mình, vì sao mẫu thân hắn lại ghét hắn, cũng chỉ vì chiếc đuôi kia sao. Long nhi thì 2 mắt đều hồng, nàng cũng là 1 cô bé lương thiện, tâm tình của nàng bây giờ rất khó chịu.

- phụ thân ơi.... ngài để tiểu Hầu tử theo ta chơi có được hay không?

Tiểu Thanh nhi nhìn Ngạo Long nói. Ngạo Long thì trán đầy hắc tuyến, ta từ khi nào nói mình là “Hầu tử” . Thiên Hùng hôn vào má nữ nhi của mình rồi gật đầu.

- Long nhi ngươi bế hắn theo đi, chúng ta tiếp tục lên đường.

- Vâng, sư phụ.

Thiên Hùng là tông chủ của Chiến tông, 1 tông phái nhỏ ở Địa Tây vùng lãnh thổ, nhân cũng chỉ 2000 bao quát trưởng lão và đệ tử nội môn, ngoại môn. Thực lực của tông môn không được cao lắm, Thiên Hùng hắn là tu vi cao nhất cũng chỉ có Trúc cơ cảnh trung kỳ. Hôm nay là ngày tông môn tuyển môn đồ, hắn mang nữ nhi và đồ đệ đi đến tham quan, trên đường đến địa điểm thì gặp tiểu Ngạo Long nên tiện tay cứu hắn. Tiểu Ngạo Long giờ này rất sung sướng a, tiếp tục được mỹ nữ ôm vào ngực, hắn mong đoàn người đi chậm chút để tiếp tục hưởng thụ.

- Đoàn người này chắc là người của môn phái nào đó, nghe họ nói đến chuyện chiêu sinh, có lẽ ta sẽ tìm được cách tu luyện nhờ họ. Còn có tiểu loli kia, dám bảo ta tiểu Hầu tử, chờ đấy ta sẽ đánh cái mông của ngươi rồi bắt về làm tiểu lão bà.

Nghĩ xong hắn nhìn lại vị mỹ nữ đang ôm mình, nàng rất đẹp, hắn nhìn nàng không hề chớp mắt, hắn nghĩ nhất định phải cưới được nàng. Như cảm thấy ai đang nhìn , nàng cúi xuống liền thấy thằng nhóc này lại nhìn mình mình với nhãn thần ko giống 1 đứa bé, ánh mắt này nàng không xa lạ gì, ở tông môn rất nhiều người theo đuổi nàng đều nhìn nàng bằng ánh mắt đó, là ánh mắt nam nhân ngắm nữ nhân xinh đẹp mới có nhãn thần.

- Phóc....

- Ngươi nhìn ta làm gì.

Nàng co ngón tay ngọc , thưởng cho hắn 1 phát trên trán. Tiểu Ngạo Long đau lập tức bưng trán nhưng vẫn nhìn nàng, cười hì hì trò chuyện cùng nàng:

- tỷ tỷ xinh đẹp, cảm ơn ngươi cứu ta. Tỷ tỷ ngươi tên gì ? Ta tên Ngạo Long.

- Phượng Hiểu Long, ngươi không cần cảm ơn ta.

Nàng trả lời như chẳng quan tâm, nhưng tiểu Ngạo Long đã chấm nàng làm đại lão bà sao có thể chỉ hỏi bấy nhiêu.

- tỷ tỷ có ý trung nhân chưa? Nếu chưa thì chờ ta lớn lên ngươi gả cho ta được không, ta rất thích ngươi.

Nàng không ngờ hắn chỉ có 1 tuổi tại sao lại suy nghĩ như người lớn thế, vừa thẹn vừa buồn cười, nàng co ngón tay thưởng tiếp cho hắn 1 cục u trên trán.

- phóc..

- Im lặng, khi nào ngươi lớn thì nói sau. Đúng là tiểu Hầu tử.

Hắn bị thương nặng a, chỉ có thể bưng trán nhìn đoàn người tiếp tục lên đường.

Bạn đang đọc Songoku Ngao Du Vạn Giới - Jack Ken sáng tác bởi Jackken
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jackken
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.