Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bổn vương rất bận, không rảnh. (1)

Phiên bản Dịch · 894 chữ

CHƯƠNG 19: Bổn vương rất bận, không rảnh. (1)


Khúc Đàn Nhi nàng là tiểu cường, đánh mãi không chết, nên chỉ có thể nhịn xuống rồi nói: “Đàn Nhi gả vào phủ đã được hai ngày rồi, mà ngày mai chính là….”

“Vậy sao? Thời gian dài như vậy, nếu ngươi không nói, Bổn vương cũng quên mất trong phủ còn có một người là ngươi.”

Mặc Liên Thành khẽ nhướng mày kiếm. Hắn đang chờ, chờ xem khi nào nàng không nhịn nổi nữa, tháo xuống từng tầng nguỵ trang kia, giả bộ tốt đến như vậy, rất dễ làm người khác khó chịu.

“…” Khúc Đàn Nhi có thể khẳng định, tên này tuyệt đối là cố ý, còn liên tiếp hai lần đánh gãy lời nói của nàng? Bất quá, nàng cũng không mất kiềm chế đến nỗi mắng chửi, chỉ bày ra khuôn mặt nhỏ nhu nhược động lòng người. Đã đủ ai oán chưa? Ai oán đến chết ngươi luôn. Sau đó, nàng liền trầm mặc, chờ hắn hỏi tới.

Nhưng mà, Mặc Liên Thành chỉ nhẹ nhàng dời bước về phía bàn trà. Khoé miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, trên tay bưng cái ly lên, tư thái thập phần cao quý ôn nhã, không nhanh không chậm đem chén trà kia đưa đến bên miệng, tinh tế mà nhấm nhấp hương thơm của nước trà. Hắn biết rõ nàng có chuyện muốn cầu, nhưng vẫn không hỏi tiếp.

Không khí thật an tĩnh, chủ nhân ngồi hai bên đều không ai nói gì.

Bỗng nhiên, khoé miệng Khúc Đàn Nhi hơi cong, đột ngột nói: “Ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, Vương gia người có rảnh không?”

Chọn thời cơ, bất thình lình nói ra một câu này, đem hết mọi chuyện đều rút gọn lại trong một câu hỏi.

Động tác uống trà của Mặc Liên Thành đình trệ, dường như không ngờ tới nàng sẽ ra một chiêu này.

Khúc Đàn Nhi bây giờ chỉ yên lặng cười nhạt, chờ Mặc Liên Thành đáp lời. Dù sao nàng đã nói ra như vậy rồi, kết quả dù có như thế nào đi nữa, cũng không phải thứ nàng có thể quyết định được. Nhưng mà, sau một lúc lâu, Mặc Liên Thành vẫn không nói một lời nào.

“Nếu Vương gia cảm thấy miễn cưỡng, Đàn Nhi có thể…”

“Là rất miễn cường.” Mặc Liên Thành trầm thấp liếc nàng một cái, nếu không cái hôm bắt gặp nàng bò tường kia, chỉ sợ hắn cũng sẽ tin tưởng bộ mặt tri thư đạt lí này, ôn nhu nhàn nhã, không khác gì thiếu nữ gió thổi sẽ bay này của nàng lừa gạt mất.

“Nga, Đàn Nhi đã rõ.” Hắn bảo là miễn cưỡng nhỉ? Vậy chính là không muốn đi rồi.

Nhân gia người ta không vui, nàng cũng không có tư cách cưỡng bách.

“Bất quá…” Trông thấy Mặc Liên Thành giống như còn chưa nói hết câu, Khúc Đàn Nhi liền trực tiếp đứng dậy, một đường nhanh chóng hành lễ, đoan trang nói: “Nếu không có việc gì nữa, vậy Đàn Nhi liền cáo lui trước.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười ấm áp, không nhanh không chậm xoay người, chậm rãi hướng ra ngoài.

Bất quá cái gì?

Không cần bất quá, hiện tại nàng không nghĩ sẽ tiếp tục làm trò tiêu khiển cho hắn! Nếu mà ngày nào đó, hắn có chuyện muốn cầu nàng, thì tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một tấm da để nàng lột đi là vừa.

Khúc Đàn Nhi nâng cao cái đầu nhỏ, cao ngạo như khổng tước. Kiên quyết bước đi, không thèm quay đầu lại.

Mà nàng rời đi quá nhanh, nên không thể thấy được một mạt ý cười trong ánh mắt Mặc Liên Thành.

“Chủ tử, chúng ta cứ như vậy trở về à?” Kính Tâm đuổi theo, nghi hoặc hỏi.

“Chứ không thì sao?”

“Nhưng ngày mai Vương gia thực sự sẽ không cùng ngài trở về ư?”

“Không cần hắn.” Khi nói xong lời này, ánh mắt Khúc Đàn Nhi u ám đi mấy phần.

“Chỉ là…”

“Không có gì đâu, ngươi đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy mà làm đi.” Nàng bực bội, một người trở về thật không có vấn đề gì sao? Vừa nhớ tới đám người ở Khúc phủ chưa bao giờ mong chờ nàng sống tốt, tâm liền trầm xuống một mảnh. Ai ai cũng nói cũng nói cổ đại rất tốt. Tốt? Tốt cái đầu nhà ngươi, cứ thử ở đây xem, thời thời khắc khắc đều phải trông chừng cái mạng nhỏ của mình, không biết khi nào thì bị người khác tính kế.

Chưa kể Khúc Giang Lâm còn muốn nàng lấy lòng Mặc Liên Thành nữa kìa.

Sự tình vào đêm động phòng hoa chúc hôm ấy, sợ cũng đã truyền đến tai Khúc Giang Lâm rồi. Ngày mai nàng trở về, chắc chắn sẽ bị làm khó dễ, sau đó…. Nàng chỉ mong nếu không may bỏ mạng, có thể hay không không cần đến điện Diêm Vương, trực tiếp qua trở về thế kỷ hai mươi mốt là được, nếu may mắn được như thế nàng liền A di đà phật, lạy tạ trời cao luôn a.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 228

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.