Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lừa đời lấy tiếng ôn nhu. (3)

Phiên bản Dịch · 833 chữ

CHƯƠNG 18: Lừa đời lấy tiếng ôn nhu. (3)


“Vâng.” Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng dời gót sen, làn váy lay động theo từng bước đi của nàng, chậm rãi ngồi xuống, đôi tay hướng đầu gối xếp chồng một chỗ, giả bộ không khác gì tiểu thư khuê các thật sự.

“Tìm bổn vương có việc gì?” Mặc Liên Thành chậm rãi đứng lên, xoay người lại đối diện với Khúc Đàn Nhi, khoé miệng hắn gợi lên một nụ cười như có như không.

“Là…” Khúc Đàn Nhi hơi ngẩng đầu, vốn tính đáp lời nhưng khi tầm mắt lia tới khuôn mặt của Mặc Liên Thành thì cả người đều sửng sốt, hai mắt không khỏi trừng lớn.

Nàng không có nhìn lầm, cũng không gặp quỷ đi, xác xác thật thật là cái tên làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi hôm trước.

Mặc? Đúng rồi, nàng thật là đầu heo mà, cái tên tra nam đã nói hắn họ Mặc!

Mặc Liên Thành?!

Khúc Đàn Nhi che giấu hoảng hốt, giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt đi nơi khác, sắc mặt không có gì thay đổi, nói: “Đàn Nhi tới đây là có một chút chuyện muốn hỏi Vương gia, ngày mai có thể dành một ít thời gian bồi Đàn Nhi hồi Khúc phủ không?”

“Ngươi không cảm thấy Bổn Vương có chút quen mắt à?” Mặc Liên Thành đột nhiên hỏi, lại tránh không trả lời vấn đề của nàng. Tầm mắt hắn gắt gao, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khúc Đàn Nhi, không có tiếng thét chói tai hay xúc động mắng. So với những gì hắn mong chờ có hơi khác, làm hắn không khỏi có tí thất vọng? Trông nàng không có chút phẫn nộ cùng biến sắc nào hết…

“Không biết. Đàn Nhi chưa từng cùng nam tử xa lạ tiếp xúc.”

Trợn mắt nói dối là nghề của nàng mà.

“Sớm như vậy đã quên mất Bổn vương rồi sao? Vốn tưởng rằng ngươi nhìn thấy Bổn vương sẽ rất cao hứng, nguyên lai lại không phải như vậy.” Tư thế Mặc Liên Thành cao quý, bước chân vững vàng ưu nhã, từng bước một tiến lại gần Khúc Đàn Nhi, mắt phượng ẩn tình, ánh mắt liễm diễm nhu hoà, so với ánh trăng trên trời càng thu hút mê người hơn.

Khúc Đàn Nhi rũ mắt im lặng, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

“Như thế nào, gặp được ta rồi ngươi không cao hứng sao?” Âm thanh Mặc Liên Thành nhẹ như gió xuân, mang theo vài phần mê hoặc.

“Vương gia hiểu lầm rồi, thiếp thân tự nhiên là cao hứng.” Khúc Đàn Nhi ôn nhu cười, rất biết phối hợp mà khen hắn một tràng dài: “Đàn Nhi trước kia vẫn luôn rất ngưỡng mộ Vương gia, nghe nói ngài lớn lên tuấn mỹ tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, so với cô nương đầu bảng tại Di Hương Viện còn muốn đẹp hơn cơ. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Nàng nhu nhu thuận thuận lên tiếng, nói ra một tràng những câu ngưỡng mộ.

Chỉ là, lời nói này… không khỏi có chút cổ quái.

Đường đường là Vương gia xuất thân cao quý lại bị so sánh với hoa khôi ở thanh lâu sao?

Trong lơ đãng, khoé miệng Mặc Liên Thành không khỏi co rút, nhưng ngữ khí vẫn vân đạm khinh phong, nhàn nhạt nói: “Xem ra là Bổn vương quá xem nhẹ ngươi.”

“Không biết Vương gia muốn nói gì.” Chiêu giả bộ hồ đồ này của nàng đã được luyện tới cảnh giới tối cao rồi.

“Ngươi rất rõ ràng.”

“Đàn Nhi không rõ.”

“Còn giả ngu?”

“Đàn Nhi không dám, còn thỉnh Vương gia giảng giải rõ ràng giúp Đàn Nhi.”

“Không gọi Bổn vương là tướng công hay thân ái nữa à?” Mặc Liên Thành nói xong, cũng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc cực kỳ ấn tượng hôm ấy. Hắn thừa sức hiểu rõ, ngày ấy là nàng cố ý. Cảm giác bị ghét bỏ này rất không tốt, vẫn luôn làm cho hắn khó chịu trong lòng.

“Vương gia không thích sao? Vậy Đàn Nhi liền kêu là phu quân đi.”

Khúc Đàn Nhi cố ý nói. Cách kêu phu quân này giống như thê tử người đọc sách thường kêu trượng phu của mình. Mà hắn chính là Vương gia đương triều vô cùng cao quý! Kêu phu quân không phải là muốn hạ thấp thân phận của hắn sao, nên kêu là tướng công mới đúng chứ?

“Cũng được.” Mặc Liên Thành tỏ vẻ không sao cả.

“Nga, vậy ngày mai Vương gia rảnh hay không, có thể…”

“Có việc gì?” Mặc Liên Thành làm như vô ý ở ngay lúc nàng chuẩn bị nói ra thì đánh gãy.

“Có, chính là…”

“Nga?” Hắn lại tiếp tục cắt ngang.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.