Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09

Phiên bản Dịch · 3079 chữ

JESSE HAY GẦN GŨI BỐ ĐẾN MỨC BẤT thường. Khi cả ba người đi ra khỏi nhà, Koko khoác tay Rick, bất chợt nhìn sang phía đối diện đã thấy Jesse đang khoác nốt cánh tay còn lại của anh. Đưa ánh mắt vòng qua sau lưng Rick để nhìn Jesse, cô nhận thấy nó cũng đang nhìn cô và mỉm cười đắc thắng. Nhìn hành động của Jesse vốn đã quá tuổi để làm vậy, Koko thấy kỳ cục. Về phần Rick, được cả con trai lẫn người yêu nũng nịu, anh cười từ đầu đến cuối. Nhưng, rõ ràng là Jesse đang biến bố nó thành công cụ hòng làm cô khó chịu. Thời gian gần đây, Jesse cố tình không để Koko và bố mình ở riêng với nhau. Khi nó ngồi lên đầu gối Rick ngay trước mặt Koko, cô chịu hết nổi.

“Hai người hệt như dân đồng tính ấy.”

Rick nhìn Koko lạ lùng.

“Ai đồng tính cơ?”

Anh và nó chứ còn ai nữa. Cô chỉ Rick và Jesse. Cô cáu thật sự, nhưng Rick lờ cô đi, coi như đó là chuyện vớ vẩn.

Jesse cứ giữ nguyên tư thế, ngẩng mặt nhìn Rick. Bố, lần tới mua cho con cái đấy đi. Bố, tuần sau đi chỗ đấy đi. Bố, con nghĩ ra trò chơi này.

Jesse đang làm nũng! Koko kinh ngạc, đứng ngây ra. Con làm nũng cha là chuyện bình thường thôi. Nhưng nó làm nũng như phụ nữ làm nũng đàn ông vậy. Cô không biết nên thương hại Jesse vì nó không biết cách làm nũng, hay nên coi thường nó. Cô chỉ biết mình cảm thấy rõ ràng sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô cắn môi, rời khỏi căn phòng, mang trong mình cảm giác của kẻ bại trận. Rõ ràng cô đã ghen. Cô, người đã khiến Jesse nếm mùi vị của sự ghen tuông, giờ nhận được sự báo thù bằng chính cảm giác đó. Đứa trẻ đó đúng là con quỷ?! Đối với cô, dù Jesse là đứa trẻ 11 tuổi hay gì cũng không còn quan trọng nữa. Nó đã biến đổi thành dáng vẻ của kẻ thù, và đang khiêu chiến. Jesse luôn cố tình chạm vào cơ thể bố mình. Chỉ khi nào được Rick ôm, Koko mới cảm thấy mình thắng. Một mặt cô tự cao vì Jesse không thể có quan hệ thể xác với Rick, mặt khác cô ghen đến nghẹt thở với quan hệ huyết thống của nó.

Tuy nhiên, mối quan hệ vị trí đó sụp đổ nhanh hơn cô tưởng. Từ trước đến giờ, Jesse chưa từng nũng nịu người khác nên cách nũng nịu của nó không tự nhiên, khiến Rick bắt đầu thấy khó chịu vì lúc nào cũng bị nó quấn lấy. Jesse đã quá tuổi để ngồi lên đầu gối và ôm chặt lấy bố. Rick xua Jesse đang vòng tay ôm eo bố hòng lôi kéo sự chú ý về phía mình với vẻ phiền nhiễu. Liếc trộm cảnh đó, Koko thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng đồng thời cũng tự thấy mình tồi tệ. Bàn tay của Jesse bị Rick xua đâm ra thừa thãi, nó đứng ngây ra. Rick làm vậy do phản ứng tự nhiên nên khi quay lại, thấy Jesse đứng ngây ra tại chỗ, anh xoa xoa tóc nó như muốn hỏi sao thế. Rick luôn hành động rất tự nhiên, như không hề nhận thấy ý đồ của Jesse. Jesse rời khỏi chỗ đó có vẻ nhẹ nhõm, nhưng khi đụng ánh mắt của Koko, nó quay ngoắt mặt đi. Mưu đồ của Jesse đang dần thất bại. Thỉnh thoảng Koko thấy buồn cười. Ở trước mặt con người rất tự nhiên là Rick, các sách lược của người tình và con trai có cũng như không. Cô lại bắt đầu đáp lại được hành động yêu đương của Rick, nhưng mỗi khi chợt nghĩ đến Jesse như lúc đang rửa bát đĩa trong bếp chẳng hạn, cô không khỏi chán nản.

Một ngày nọ, một vị khách bất ngờ đến thăm nhà. Koko mở cửa, thấy trước mặt mình là một người phụ nữ lạ hoắc. “Xin chào,” cô ta mỉm cười.

Koko không biết nên đáp như thế nào, cô lục lọi trí nhớ tìm từ ngữ. Đây là lần đầu tiên có người phụ nữa mà cô không quen biết đến nhà.

“Mẹ…”

Nghe tiếng nói của Jesse vang lên từ sau lưng, cô nhìn lại người phụ nữ một lần nữa. Đôi môi mỏng và đôi mắt nhỏ xếch. Cô ta giống hình người Trung Quốc trong quyển truyện tranh cô có hồi nhỏ. Cô hơi sợ, nhưng vì người phụ nữ đó cười nhã nhặn quá nên đã mời cô ta vào nhà. Nói chính xác hơn là cô ta đã bước vào nhà trước khi được mời.

Cô ta ôm chặt lấy Jesse, kêu lên “Cục cưng của mẹ” một cách thái quá. Nhớ đến câu chuyện 200 đôla, Koko mất thiện cảm.

Chính tại người phụ nữ này mà Koko đã phải gánh những vất vả không đáng có. Người phụ nữ từ chối trông con mình dù chỉ trong vài ngày lại đang ôm Jesse, kể lể mình buồn biết bao vì thiếu vắng nó. Cô ta như đang ngầm thể hiện quyền uy của mình cho Koko thấy. Jesse thì dù mang vẻ mặt khó hiểu vẫn vòng tay qua vai bà mẹ. Nhìn bộ dạng hai mẹ con nhà ấy, ngay cả người ngoài như Koko cũng thấy rõ ràng không tự nhiên. Rick đi từ trong phòng ra xem có chuyện gì, anh như đang nín thở khi nhận ra người đàn bà.

“Chào anh. Có vẻ mạnh khỏe đấy nhỉ.”

Giọng nói lảnh lót của cô ta kéo anh trở về hiện tại, anh kéo ghế mời cô ta ngồi. Anh giới thiệu với Koko rằng đó là mẹ Jesse bằng giọng nói khác hẳn mọi khi. Koko nặn ra một nụ cười, gật đầu với cô ta, nhưng mẹ Jesse còn nặn ra nụ cười tươi hơn, nó liến thoắng rằng mình đến đây chỉ vì lo cho Jesse, chứ không còn yêu Rick nên Koko không có gì phải lo lắng cả.

Koko vào bếp pha đồ uống, trong thời gian đó cô ta vẫn nói không ngừng nghỉ. Koko chỉ nghe thấy giọng nói lảnh lót của cô ta, còn Rick thì ngay ca tiếng ừ hữ cũng chẳng thấy đâu. Khi Koko bê cái khay đi vào phòng khách thì thấy bảng điểm của Jesse được mở ra trên mặt bàn. Người đàn bà đang tức giận. “Tại sao lại tụt thấp thế này? Anh giải thích cho tôi đi. Vì không có tôi ở đây mà kết quả học tập tệ đến thế này sao?”

Chẳng phải chỉ có mỗi kết quả học tập tệ đâu. Koko muốn tặc lưỡi. Cô ta chả hiểu gì cả. Mà cũng chả có quyền hiểu.

“Vì nó không học nên thành tích mới tụt hạng vậy thôi.”

Cô ta lườm Rick như thể Jesse học kém là tại anh. Rick cố gắng tránh ánh mắt cô ta. Khóe miệng mím chặt của anh thỉnh thoảng giãn ra, nhưng đây là lần đầu tiên Koko nhìn thấy Rick biểu hiện vẻ mặt khó chịu đến thế này.

“Tại sao con không học, Jesse?”

Sợ hãi vì câu hỏi của mẹ, Jesse bắt đầu khóc thút thít. Koko nhìn Jesse, không thể tin vào mắt mình. Nó đang nịnh mẹ! “Từ giờ trở đi con sẽ ngoan là được, phải không mẹ?” Đây là lúc Koko thấy ghét thằng bé nhất từ trước đến nay. Cô đã hy vọng nó sẽ nói kiểu dọa dẫm với thái độ ngang ngạnh mọi khi.

Rick rõ ràng rất khó chịu, thậm chí ở khóe miệng anh còn xuất hiện một nụ cười khẩy. Koko sốt ruột vì Rick chẳng nói gì cả. Rick có cách yêu thương riêng của mình dành cho Jesse cơ mà. Rick đã chăm nom Jesse đến hơn một năm trời rồi.

Jesse vẫn khóc. Koko tức mình vì cái kiểu khóc ráo hoảnh không có giọt nước mắt nào. Người mẹ chợt nhận ra sự tồn tại của Koko, bèn nói với cô.

“Chị đừng bận tâm. Tôi ghét người đàn ông này lắm. Chỉ cần nhớ ra mình đã sống với anh ta những hơn mười năm trời, tôi đã rùng cả mình rồi. Chịu sống với người đàn ông này, chị cũng khác thường nhỉ. Dù sao, việc này chả liên quan gì đến tôi cả.

Koko ngắm khuôn mặt cô ta trong lúc cô ta đơn phương nói. Cô không có ý định lắng tai nghe những lời nói xấu Rick thao thao bất tuyệt của cô ta, mà chăm chú quan sát người phụ nữ ấy. Nét mặt hoàn toàn không xấu, nhưng quanh cô ta tỏa ra mùi của sự oán hận, khiến cô ta trông già hơn Koko đến hơn hai chục tuổi. Không thể tìm nổi dù một mảnh hạnh phúc trên mặt cô ta. Khó coi. Koko nghĩ cô ta khó coi, và khi nghĩ rằng đó là kết quả dần dần được tạo thành trong quãng thời gian dài sống chung với Rick, cô không chịu nổi. Bộ trang phục lòe loẹt khác hẳn với kiểu của thế hệ Koko càng khiến cô ta thêm khó coi, thậm chí Koko còn thấy thương hại cô ta. Người đàn bà thật bất hạnh. Rồi cô kinh ngạc trước sức mạnh đáng sợ của tình cảm được gọi là sự oán hận. Cùng lúc, nhớ ra mình cũng đang bị thay đổi bởi sức mạnh đó, cô ớn lạnh sống lưng.

“Cái gì cơ, đồ mọi đen keo kiệt.”

Phải mất một lúc Koko mới hiểu ra cô ta vừa nguyền rủa Rick. Cô ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy Rick đang cố nén giận và rít thuốc liên tục. Người đàn bà vẫn tiếp tục nguyền rủa Rick đến văng nước miếng. Không thể tin nổi lại có người đàn bà có thể đối xử với người đàn ông mình từng yêu theo kiểu như vậy.

“Đây không phải là chỗ của cô. Cô về đi cho tôi nhờ.” Rick nén giọng. Mặt cô ta trắng bệch ra, môi run lẩy bẩy.

Tự cô ta châm ngòi cho cơn giận dữ bởi lời nói của mình.

“Không dễ thế đâu. Jesse là con của tôi cơ mà.”

Jesse cho tay vào túi quần jeans, cúi gằm xuống. Koko những muốn chạy đến bịt tai nó lại.

“Jesse, cô ta có tử tế với con không?”

Cô ta nhận thấy những lời nguyền rủa không gây tác động gì được tới Rick, bèn chuyển đối tượng.

“KHÔNG.”

Giờ thì đến lượt Koko phải kìm cơn giận.

“Cô ta có nấu cơm cho con ăn không?”

“KHÔNG.”

“Cô ta có dọn phòng cho con không?”

“KHÔNG.”

Koko như sắp bị mất hồn.

Jesse dùng bố để trả đũa Koko không được, thì lần này nó dùng mẹ hòng đạt mục đích. Koko những muốn nhìn mông Jesse xem đứa trẻ nói dối liên tục đang đứng trước mặt mình có bị đóng dấu của quỷ hay không.

“Tôi không nghĩ cô gái trẻ này có thể trông nom Jesse. Tôi sẽ đưa nó theo.”

“Koko đối xử tốt với nó lắm đấy.”

Rick có vẻ chẳng buồn tức giận nữa.

“Nhưng Jesse đã nói thế này đấy. Jesse đến ở với mẹ nhé.”

“…”

“Jesse, mẹ cũng có bạn trai đấy. Anh ta sẽ trở thành ông bố mới của con đấy.”

Jesse im lặng. Rick để cho con trai lựa chọn, và nín thở nhìn phản ứng của nó. Koko cảm thấy tim mình đập nhanh gấp hai lần bình thường. Nếu Jesse nói “Có” thì cô sẽ được giải thoát khỏi cái gánh nặng trong lòng mà cô đã gánh suốt cho đến giờ. Ba người lớn hồi hộp chờ câu nói của đứa trẻ nhỏ này. Koko đoán có khi Jesse lại khóc hòng đánh trống lảng không chừng. Nhưng nó lại trả lời thế này.

“Bây giờ thì con ở đây”

Bầu không khí căng thẳng bỗng xẹp xuống. Bây giờ thì con ở đây. Câu trả lời làm Rick vui lòng, đồng thời cũng làm mẹ nó nhẹ nhõm. Koko không thể không thán phục sự khôn ranh của Jesse.

“Thằng bé tội nghiệp! Sao nó lại tội nghiệp thế cơ chứ!”

Mẹ nó rền rĩ. Koko ngán ngẩm nhìn cô ta làm bộ quẫn trí. Cô ta chả biết gì cả. Rằng đứa trẻ nghe những lời xỉ vả bố nó với tâm trạng như thế nào. Rằng con mình khôn ranh đến nhường nào. Và sự khôn ranh đó được sinh ra bởi cái gì. Sinh ra đứa con chẳng có gì là ghê gớm. Điều quan trọng là nuôi dạy nó, thấu hiểu được tâm tư của nó. Người phụ nữa này chẳng hiểu gì cả. Có lẽ cô ta có thể nuôi được động vật, nhưng không thể nuôi dưỡng con của con người. Cô ta không thể làm mẹ được. Koko không còn tức giận nữa. Hơn nữa cô ta lại khó coi. Đó có phải là kết quả tạo ra bởi cuộc sống của Rick hay không, không can hệ gì đến cô cả. Cô chỉ biết đến mình Rick thôi. Cô không hứng thú với việc nói đến quá khứ của Rick.

Koko chợt nghĩ phải chăng người đàn bà này vẫn còn yêu Rick? Phải chăng cô ta lấy cớ là đến vì con nhưng thực ra là đến để gặp Rick? Không phải cô tạ hận Rick mà là hận chính bản thân mình đã yêu Rick. Chính vì đã quá yêu, không biết trút nỗi hận Rick vào đâu nên ngay cả sau khi chia tay cô ta chỉ còn cách xả mối hận của Rick. Để làm vậy thì đứa con làm cái cớ quả là tiện. Chắc cô ta sẽ gánh theo nỗi oán hận mà dù có mất cả đời cũng không thể trút hết được. Chừng nào cô ta còn làm vậy thì Rick sẽ luôn nằm trong tâm trí cô ta cho đến lúc chết. Cô ta sẽ liên tục viết những lời oán hận Rick vào nhật ký ký ức của mình.

Và nhất định trong mỗi trang sẽ kẹp một miếng đánh dấu có tên là “yêu”. Rick, người đã không đáp lại tình yêu như mình mong muốn. Nhất định cô ta cũng hận Koko, người đang có tình yêu êm đẹp với Rick. Với cái cớ là Koko không thể chăm sóc cho con mình. Koko nghĩ đến Jesse. Đứa trẻ này là cái gì vậy? Nó bị thả trôi nổi giữa sự yêu hận của người lớn, và không học được cách làm nũng. Cha mẹ nó nếm vào nhau sự oán hận. Làm sao có thể nói cái đó không nảy bật sáng Jesse và chôn vùi nó?

Cứ thế này thì Jesse sẽ trở thành con người không thể thương yêu ai được. Hoặc sẽ trở thành người không thể yêu phụ nữ. Tự nó cũng cảm nhận được rằng ở bên bà mẹ chìm đắm trong sự oán hận bố nó thì nó không thể nào hạnh phúc. Dù thế đi chăng nữa, cũng không thể khẳng định nó sẽ hạnh phúc khi sống với Koko như bây giờ. Cô không ghét, nhưng cũng chẳng yêu nó. Cô đã mất mấy tháng trời mà vẫn không thể chấp nhận nó được. Cô đã yêu Rick dễ dàng vậy mà kiểu gì cũng không thể chạm vào sợi chỉ trong tâm hồn của Jesse. Nếu nắm được dù chỉ một sợi chỉ thì sau đó chỉ việc gỡ tâm hồn Jesse giống như gỡ cái áo len.

Người mẹ chuẩn bị ra về với vẻ thô lỗ, khác hẳn cô ta lúc đến đây. Khi lấy túi xách, cô ta giật nó mạnh quá làm khóa túi rời ra, đồ trong túi rơi tung tóe ra sàn. Thỏi son môi rẻ tiền, cái ví cũ kỹ, cái khăn mùi xoa kém thẩm mỹ. Dáng vẻ người đàn bà đang bò toài ra sàn nhặt những món đồ xoàng xĩnh không ăn nhập với khuôn mặt trang điểm đậm khiến Koko nhớ đến dáng vẻ chị nông dân nhặt lúa rơi trong một bức tranh của Pháp, cô chạnh lòng. Có lẽ cả đến sau này, dù yêu người đàn ông như thế nào đi nữa, người phụ nữ này cũng sẽ vẫn tiếp tục nhặt lúa rơi. Rick chỉ liếc mắt nhìn cảnh đó mà không tỏ ra có ý định lên tiếng, còn Jesse thì ngồi xuống nhặt giúp mẹ đồ trang điểm bị rơi. Dáng vẻ đó tràn ngập tình cảm của nó dành ẹ. Koko nghĩ, hóa ra nó cũng biết biểu lộ tình cảm yêu thương theo bản năng. Nhưng liệu mẹ nó có tiếp nhận điều đó như là tình cảm yêu thương không? Cô ta là người đã từng từ chối trông con chỉ vì không nhận được 200 đôla. Hóa ra ở đây cũng có người biết đáp lại tình cảm yêu thương, Koko thương hại. Ở lại mạnh khỏe nhé con. Nhất định mẹ sẽ đến đón con. Người mẹ nói vậy và bắt đầu tạm biệt Jesse nên Koko tiễn cô ta đến cửa.

Vậy là cô ta kết thúc trò viện cớ bằng việc nói tạm biệt Jesse. Để chứng tỏ đó là sự viện cớ, cô ta chẳng cảm ơn, thậm chí chẳng buồn nói lời gửi gắm con với Koko đang đứng ngay trước mặt, mà chỉ để lại một nếp nhăn hằn sâu giữa hai lông mày làm quà tạm biệt rồi rời khỏi đó.

Sau khi nhìn cô ta đi rồi, Koko cảm thấy bao nhiêu sức lực trong cơ thể mình như đã tan biến hết. Cô sợ phải quay lại căn phòng. Chắc chắc bầu không khí oán hận bì kìm nén mà cô rất ghét đang dâng đầy trong đó. Nó đang giăng ra ngay cả dưới chân cô, đến nỗi cô phải sải chân bước qua để khỏi bị vương vào mình.

Bạn đang đọc Sống Lưng Của Jesse của Yamada Amy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.