Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1891 chữ

Tháng bảy, trời bớt nóng dần.

Trác Vân ngồi trên ghế cao, im lặng nhìn các huynh đệ đang bàn tán xôn xao trong sảnh.

Quân Yến đã bao vây hết mấy trăm dặm quanh núi Phương Đầu, là đánh hay hàng, chỉ chờ một câu nói của Trác Vân.

“Đánh thì đánh, chẳng lẽ chúng ta sợ bọn họ hay sao? Nếu không nhờ Đại đương gia cứu chúng ta, chúng ta đã sớm chết mất xác rồi! Tính mạng của chúng ta là của Đại đương gia, chỉ cần Đại đương gia nói một câu, dù là lên núi đao, hay xuống biển lửa, nếu ai có một giây chần chờ kẻ đó chính là con rùa đen rút đầu......” Lão Ngũ Khâu Minh Vĩ nhảy ra, trợn to mắt, hung hăng nhìn xung quanh một vòng.

Vu sư gia nghe vậy run run người, nhưng vẫn không chết tâm, lấy hết can đảm, khuyên nhủ, “Ban đầu, chẳng phải là vì khắp nơi loạn lạc, các huynh đệ không còn đường sống mới phải chiếm núi này làm chốn dung thân sao? Nay, thiên hạ thái bình, đương nhiên sống an ổn là tốt nhất. Đánh nhau chúng ta không sợ, nhưng trong núi còn có hơn một vạn dân thường, nếu đánh nhau, sợ rằng bọn họ mới là đáng thương nhất.... ...”

Vu sư gia theo Trác Vân đã năm sáu năm, hiểu rõ tính nàng, nên nói đúng điểm nàng lo lắng nhất.

Trác Vân nghe vậy, trên khuôn mặt căng thẳng rốt cuộc có một chút biến đổi rất nhỏ.

Lão Ngũ tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Vu sư gia mắng, “Ông đây đã sớm biết ngươi là một tên sợ chết từ lâu, suốt ngày chỉ mong được làm quan! Không chừng quân Yến đã bí mật mua chuộc ngươi từ trước rồi, chưa bắt đầu đánh đã bắt đầu nói xằng mê hoặc mọi người! Lúc mới chạy lên núi, sao không nghe ngươi nói chúng ta phải yên ổn làm ăn chân chính? Đồ con rùa già không biết xấu hổ.... ....”

Lão Ngũ là dân chợ búa, mắng rất thô tục, khiến Vu sư gia tức giận đến mức run rẩy cả người.

“Được rồi, im lặng đi!” Nhị đương gia Thư Minh nghiêm mặt quát lão Ngũ, nói “Đại đương gia còn chưa lên tiếng đó!”

Lão Ngũ sợ nhất là Nhị ca, nghe vậy lập tức im miệng, lại không cam lòng trừng Vu sư gia một cái mới về lại chỗ ngồi của mình.

Trong sảnh rốt cuộc yên tĩnh lại.

Trác Vân nhìn Thư Minh hỏi, “Ý lão Nhị thế nào?”

Thư Minh lập tức đứng lên, ưỡn thẳng ngực, nói rõ ràng từng chữ, “Hết thảy nghe theo Đại đương gia!”

Thư Minh vừa dứt lời, những người còn lại cũng đứng lên hết, đồng thanh hô lên, “Hết thảy nghe theo Đại đương gia!”

Đánh hay hàng?

Trác Vân lâm vào tình cảnh tiến lui đều khó.

Thực tế, Trác Vân không hề sợ đánh. Tuy quân Yến rất dũng mãnh, lần này lại do đại tướng Triệu Hoài Thành, người được xưng tụng là đại tướng quân trăm trận trăm thắng chỉ huy, nhưng ở đây dù sao cũng không phải là đất của họ, không phải là Trung Nguyên, ở đây là núi Phương Đầu, ngọn núi bọn nàng đã chiếm hơn mười năm.

Núi Phương Đầu có địa thế rất hiểm yếu, mười năm trước, lúc Trác Vân mới lên lần đầu tiên, suýt nữa đã bị lạc, không nói quân Yến từ xa đến không quen đường mà ngay cả người Thịnh Châu vào núi cũng sẽ bị lạc.

Nhưng, lời Vu sư gia không phải không có lý.

Lúc trước, nàng lên núi là vì cái gì?

Trác Vân cơ hồ đã không nhớ nổi nguyên nhân nàng buộc phải lên núi, dù sao đã là chuyện của mười mấy năm trước, nhưng cái cảm giác ‘trời đất tuy rộng lớn nhưng không có một chỗ có thể dung thân’ vẫn còn in đậm trong tim nàng, cho tới giờ, nàng vẫn luôn không có cảm giác an toàn.

Lần này, nếu đánh nhau, tất nhiên quân Yến không chiếm được lợi thế, nhưng bên nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Trác Vân vừa nghĩ đến hơn vạn người dân đang ở trong núi thì lại do dự.

Đầu hàng sao?

Trong đầu nàng bỗng hiện lên một vài ký ức đã ngủ sâu nhiều năm, những hình ảnh máu rơi đầy đất, những đau đớn đến tận xương tỷ, những thù hận khắc sâu trong lòng.... ....

Sao có thể quên?

“Đại đương gia.....” Thư Minh nhạy cảm phát hiện sự bất thường của Trác Vân, gọi nhỏ một tiếng, “Ngài vẫn ổn chứ?”

Trác Vân phất tay một cái, mọi người lập tức yên tĩnh lại, đó là những khuôn mặt hết sức quen thuộc, nhìn nàng với ánh mắt tha thiết. Bọn họ tin tưởng nàng, tin nàng luôn có thể dẫn dắt mọi người vượt qua mọi khó khăn.

“Sư gia nói có lý,” Trác Vân nhìn mọi người với ánh mắt ôn hòa, “Tuy chúng ta không sợ đánh, nhưng trong núi còn rất nhiều người dân phải sống qua ngày. Trước kia chiếm núi này là vì mạng sống, vì kiếm chút cơm ăn, ai cũng không muốn sống cuộc sống phải thấy máu hằng ngày. Nay thiên hạ đã thống nhất, đã đến lúc chúng ta nên giải tán.”

Giọng của nàng rất thong thả, giống như ‘giải tán’ là việc hết sức dễ dàng, nhưng mỗi người đều nghe được sự bi thương tràn đầy trong mỗi lời nói của nàng. Đối với họ, đây là nơi họ đã từng dùng máu mà tưới, là nơi họ thề muốn bảo vệ, là chốn nương thân duy nhất trên thế gian này, nhưng giờ, phải giải tán.... ...

Cả sảnh bỗng yên tĩnh lại, mọi người đều cố gắng đè nén bi thương đang dần dâng lên trong lòng, ngay cả Vu sư gia, người vốn chủ trương đầu hàng, cũng cảm thấy rất chua xót, rơi vài giọt nước mắt. Lão Ngũ là người có tính tình phóng khoáng nhất, nhưng nhìn Trác Vân một hồi, bỗng ‘Hu hu....’ khóc rống lên.

Nghe lão Ngũ khóc, những người còn lại cũng thương cảm khóc theo, ngay cả người luôn lạnh lùng như Thư Minh cũng đỏ mắt.

Nửa đêm, trên núi trở lạnh, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua rừng trúc, phát ra tiếng ‘rì rào’.

Trác Vân nghĩ, có lẽ người già rồi thường thích nhớ lại chuyện xưa, giống như nàng hôm nay, bỗng nhớ lại những chuyện ngày trước.

Nàng bị bán vào kỹ viện lúc mới chín tuổi. Khi ấy, cả ngày nàng đều nghĩ đến việc trốn đi, nhưng chưa một lần thành công, về sau lúc gặp được Lục Phong, nàng đã là hoa khôi của kỹ viện, toàn bộ Ích Châu đều biết ở Hồng Lâu có một hoa khôi múa kiếm rất đẹp.

Lúc ấy, Lục Phong mới đến Ích Châu, vừa gặp Trác Vân đã yêu, tốn rất nhiều tiền mới chuộc được nàng ra, thậm chí vì chuyện này, bị nhà họ Lục trục xuất khỏi nhà. Lục Phong là võ tướng, vừa trẻ tuổi lại xuất thân trong nhà danh giá, tiền đồ sáng lạn, chỉ vì nàng mà đánh mất tương lai tươi sáng.

Lục Phong dạy nàng cởi ngựa, bắn cung, thậm chí là võ công. Trác Vân rất có thiên phú ở phương diện này, chỉ mất ba bốn năm nàng đã có chút thành quả, võ công tuy tầm thường, nhưng tài bắn cung lại chẳng thua ai.

Một Lục Phong tốt như vậy, yêu nàng, chiều nàng như vậy, đã vì cứu nàng mà chết trong tay quân Yến.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Trác Vân đều đau lòng đến mức thở không ra hơi, thậm chí có lúc nàng nghĩ, tại sao nàng vẫn sống lẻ loi một thân một mình trên thế gian này làm gì? Nhưng đó là nguyện vọng của Lục Phong, Lục Phong luôn hi vọng nàng sống thật tốt.

Nàng đã từng thề sẽ báo thù cho Lục Phong.... ...

Hôm sau, Thư Minh và Vu sư gia đi gặp Triệu Hoài Thành, thống lĩnh quân Yến, để thương lượng chuyện đầu hàng.

Trác Vân đã dặn đi dặn lại, phải giúp các huynh đệ trên núi giành được những điều kiện có lợi nhất, nhưng trong suy nghĩ của Thư Minh, quan trọng nhất vẫn là Trác Vân.

“Đại đương gia của núi Phương Đầu......, nghe danh đã lâu!” Triệu Hoài Thành vẫn còn trẻ, có vẻ ngoài anh tuấn, rất không tương xứng với cái danh ‘Tu La Đen’ của mình, nghe Thư Minh nhắc tới Trác Vân, mắt lập tức sáng lên, “Tuy ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt! Không biết hôm nay Đại đương gia có xuống núi không?”

“Đại đương gia đã giao toàn bộ việc này cho ta xử lý.” Thư Minh thấy Triệu Hoài Thành có hứng thú với Trác Vân, trong lòng hơi cách ứng, lập tức lên tiếng ôm mọi chuyện vào người mình.

Triệu Hoài Thành sờ sờ cằm, cười bí hiểm, “A, vậy thì rất khó! Nhị đương gia cũng biết, dù là triều trước hay là Đại Yến ngày nay, cũng chưa từng có nữ nhân làm quan. Tuy nói Đại đương gia từng chiến đấu với Hung Nô, cứu hơn ngàn người dân, nhưng việc cho Đại đương gia làm quan còn phải bàn bạc kỹ hơn. Không bằng, để bản quan và Đại đương gia tự mình thương lượng thì tốt hơn.”

Thư Minh đang muốn mở miệng từ chối, chợt nghe lão Ngũ la to, “Nhị ca, Nhị ca, không xong! Đại đương gia đi rồi, chỉ để lại một bức thư.... .....”

Cái gì ?!

Thư Minh lập tức đứng bật dậy như bị sét đánh, không quan tâm Triệu Hoài Thành nữa, vội vàng lao ra khỏi phòng, nắm lấy cổ áo lão Ngũ, hỏi, “Ngươi nói gì, Đại đương gia đi từ khi nào? Sáng nay, lúc ta và Vu sư gia xuống núi, rõ ràng Đại đương gia vẫn còn mà!”

Mỗi lần Trác Vân xuống núi, đều muốn đi ám sát Triệu Hoài Thành, nhưng chưa từng thành công. Chiến Thần của Đại Yến há có thể dễ dàng bị ám sát!

Lão Ngũ ho kịch liệt một lúc, thật vất vả móc ra lá thư trong ngực, đưa cho Thư Minh, mới có thể thoát khỏi nắm tay của Thư Minh.

Thư Minh đọc thư xong, cảm thấy trước mắt là một màu tối đen, chỉ hận không thể té xuống bất tỉnh cho rồi.

Bỗng một bàn tay vươn đến lấy mất lá thư trong tay Thư Minh, Triệu Hoài Thành đọc một loáng xong lá thư của Trác Vân, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét.

Vài ngày sau, Yến Kinh có tin, Đại tướng quân Triệu Hoài Thành đã bị thích khách đâm bị thương nặng, thích khách bị giết ngay tại chỗ.... ......

Bạn đang đọc Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ của Tú Cẩm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.