Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Trò Hay Nhìn

Phiên bản Dịch · 901 chữ

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu


……

Dựa theo địa chỉ quản gia cấp đưa cho, Hạ Tiểu Nịnh bắt xe qua đó.

Cửa ra vào đại viện một loạt vệ sĩ đứng thẳng tắp, người đứng đầu hỏi thăm cô một phen, sau đó lại gọi điện thoại vào bên trong rồi mới cho vào.

Hạ Tiểu Nịnh dọc theo con đường đầy cây tùng bách bảy tám vòng, rốt cuộc cuối cùng cũng đi tới một tòa nhà nhỏ phía trước.

Gạch màu xanh, tường ngói đen, cùng với trang viên bên bờ biển phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng rất là nghiêm túc.

Còn chưa kịp gõ cửa, một chiếc xe thể thao màu xám bạc đã mà một phát lướt qua bên người cô.

Tuyết đọng ven đường hòa tan với nước bẩn bị bắn lên, Hạ Tiểu Nịnh nhảy qua nhảy lại, mới miễn cưỡng thoát được một chút vận đen bị bắn một thân bùn.

Thật sự là không tố chất!

Cô ở trong lòng thầm nói một câu, cảm giác vừa rồi ngồi ở bên trong xe kia hình như là người phụ nữ với một đứa bé.

Lái xe không có đạo đức như vậy, cũng không sợ đem mình làm mẫu cho con mình làm ra sai lầm như vậy sao?

“Tiểu Nịnh, mau vào đây!” Cao Bá ở phía sau mở cửa, thấy cô đã đến, thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Liền nhờ cô rồi.”

“Được, tôi đến đây!”

Nhắc tới nấu ăn, Hạ Tiểu Nịnh sẽ lập tức kích động đam mê.

Tay nghề tổ truyền, người Hạ gia trong máu đều mang theo thiên phú, đương nhiên không thể lãng phí.

Đi theo Cao Bá vào nhà, nhưng lại không có nhìn thấy chủ nhà đâu.

Bây giờ mới hai giờ buổi chiều, phỏng chừng bọn họ cũng không ở đây.

Bên trong trang trí theo phong cách Trung Quốc thuần túy, mười phần thanh lịch tao nhã, phòng bếp cũng có 50 đến 60 mét vuông, cũng đủ để cô thể hiện sức mạnh của mình.

Bên trong đã có một vài đầu bếp cùng người hầu đang bận việc, khi nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh với quản gia cùng nhau tới đây, tất cả mọi người trong lòng đều biết cô là mời từ ngoại viện (bên ngoài tiểu viện) đến, rất nhanh giao cho cô công việc.

Cô phụ trách bộ phận làm đồ ngọt.

Hạ Tiểu Nịnh rất nhanh liền đi làm, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Một vài người hầu ở phía sau nhặt rau, khe khẽ nói nhỏ, “Nghe nói hôm nay đại thiếu gia muốn mang tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư trở về?”

“Mỗi năm đều không như vậy sao! Có cái gì lạ đâu?”

“Không lạ, nhưng mà tôi vừa rồi nhìn thấy nhị thiếu nãi nãi cùng nhị tiểu thiếu gia cũng tới…… Trong chốc lát phỏng chừng lại có trò hay nhìn.”

“Trò hay gì vậy?” Một hầu gái mới tới đây một năm, không hiểu liền hỏi.

“Hai tiểu thiếu gia không được tốt a, tránh không được hằng năm đều muốn cấu véo lẫn nhau, đặc biệt là vị nhị tiểu thiếu gia kia rất ương ngạnh, luôn lên mặt nói thiếu gia không có vợ liền có tới hai đứa nhỏ, nói Mạn Mạn tiểu thư không mẹ, là con hoang, nói những lời này để tới kích thích bọn họ……”

“Aizz, người nhà giàu cũng có phiền não của người nhà giàu a...”

“Đúng vậy a, xuỵt…… Đừng nói nữa, cẩn thận quản gia nghe được sẽ mắng chúng ta đấy.”

Mấy người ngậm miệng, nhưng lời vừa rồi của mấy người đó đã rơi vào trong tai Hạ Tiểu Nịnh.

Lấy chuyện người khác không có mẹ, mẹ nó, chuyện lớn viết văn chương, hóa ra Phong gia cũng có loại người đáng ghét như vậy.

……

Đã bận rộn đến 5 giờ chiều, Phong gia liền náo nhiệt lên.

Tới dự tiệc đều là một số họ hàng gần, mỗi người đoan chính quý khí, vừa thấy chút liền biết là sống trong nhung lụa đã quen.

Hạ Tiểu Nịnh ở phòng bếp vô tình liếc mắt từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài một cái, vừa lúc liền thấy được từ trên xe bước xuống một lớn hai nhỏ.

Phong Thanh Ngạn mặc tây trang thủ công màu đen, phối với áo sơ mi chéo màu đen và xanh, chiếc cà vạt màu xám đậm được thắt rất đẹp và phức tạp, cao ngất tuấn lãng.

Hai đứa nhỏ bị anh một trái một phải mà nắm, Mạn Mạn mặc váy liền áo màu xanh ngọc, dải ruy băng màu trắng trên cổ được làm thành một chiếc nơ xinh xắn, Phong Tu Viễn mặc một bộ tây trang nhỏ gần giống như ba ba mình.

Bọn họ chính là hai thiên sứ nhỏ.

Một nhà ba người, quả thực quá hoàn mỹ.

Hạ Tiểu Nịnh thật không nghĩ đến có người sẽ mắt mù như vậy, cảm thấy bọn họ không có mẹ rất đáng thương.

Rõ ràng Phong Thanh Ngạn chăm sóc bọn họ rất khá. Tốt hơn nhiều so với những đứa nhỏ có cả ba lẫn mẹ nhưng lại bị nuôi dưỡng thành tính cách vặn vẹo……


Bạn đang đọc Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call! của Minh Nguyệt Khuynh Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.