Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Đại Ma Thần Thượng Cổ (2)

Phiên bản Dịch · 1783 chữ

CHIẾN THẦN HÌNH THIÊN

Hình Thiên là thủ lĩnh của một bộ tộc phía Đông thời thượng cổ Viêm Đế, về sau gia nhập bộ lạc Đông Di, trở thành thủ lĩnh chủ yếu của Cửu Lê Tộc. Theo «Sơn Hải Kinh» ghi chép: Hình Thiên và Hoàng Đế đánh nhau, cuối cùng bị Hoàng Đế chặt đứt đầu, bồi táng tại Thường Dương Sơn Lộc.

Hình Thiên mặc dù mất đầu nhưng vẫn không mẫn chí. Hắn lấy núm vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, sử dụng khiên, búa tiếp tục vung vẩy, lại quyết sống mái cùng Hoàng Đế. Mà trong Nguyên Dương Chí Lược có ghi: Hình Thiên có được Thánh Linh Chi Thạch, tranh giành cùng Ứng Long, đánh đến thiên hôn địa ám bất phân thắng bại, thế là Hoàng Đế thừa cơ cưỡi rồng từ phía sau đánh lén, chặt đầu của hắn, thế nhưng Hình Thiên vẫn đứng hiên ngang như cũ không ngã, tiếp túc chém giết không thôi. Về sau Cửu Thiên Huyền Nữ phái Huyền Thiên Ngọc Nữ ban cho Hình Thiên một câu nói: "Không có đầu ngươi cũng có thể Sát Thiên Đế", hắn mới ngã xuống, sau an táng tại Thường Dương Sơn Lộc. Hình Thiên chết trong cuộc chiến Trác Lộc.

Theo Sơn Hải Kinh ghi chép: "Hình Thiên cùng Đế tranh thần, bị Đế chặt đầu, táng tại Thường Dương Chi Sơn. Hắn lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm búa bay múa." Hình Thiên là đại thần Viêm Đế, thấy Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu cùng Khoa Phụ, hào hứng chạy đến nơi Viêm Đế, thỉnh cầu cử binh đối kháng Hoàng Đế, thế nhưng Viêm Đế sớm đã không có đấu chí, chỉ cầu bình an, bởi vậy cự tuyệt xuất binh. Hình Thiên thất vọng tìm kiếm tộc nhân Khoa Phụ, hi vọng bọn họ sẽ Đông Sơn tái khởi, thế nhưng khi đến Thành Đô tái thiên lại không thấy một bóng người. Hình Thiên vung búa chấp thuẫn, quyết định một mình thượng trung Thiên Đình đi tìm Hoàng Đế khiêu chiến, đụng phải đại thần Phong Bá của Hoàng Đế, Vũ Sư và thiên thần Lục Ngô ngăn cản, Hình Thiên đánh bại bọn họ. Cuối cùng, hắn tìm thấy Hoàng Đế, Hoàng Đế dùng bảo kiếm chặt đứt đầu Hình Thiên, đồng thời mai táng đầu hắn tại Thường Dương Sơn. Hình Thiên oán khí trùng thiên. Hắn lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, vẫn tiếp tục cầm búa bay múa”.

Hình Thiên nguyên là một cự nhân vô danh, tại đại chiến cùng Hoàng Đế, hắn bị Hoàng Đế chém đứt đầu, cho nên mới gọi là Hình Thiên. Hình Thiên là một vị đại thần thời Viêm Đế thống trị toàn cõi chư thiên, cuộc đời hắn rất thích ca hát, từng làm các ca khúc khiến Viêm Đế vui như Phù Lê, làm thơ ca Phong Thu, tổng danh xưng là Bốc Mưu, ca tụng cuộc sống hạnh phúc của nhân dân.

Về sau Viêm Đế bị Hoàng Đế lật đổ, khuất đến phương nam làm một Thiên Đế. Mặc dù nén giận, không chống lại Hoàng Đế, nhưng con của ngài và thủ hạ lại không phục. Đương lúc Xi Vưu cử binh phản kháng Hoàng Đế, Hình Thiên muốn đến tham gia trận chiến này, nhưng Viêm Đế kiên quyết ngăn cản. Cuối cùng ngài cản không thành. Lúc Xi Vưu thất bại dưới tay Hoàng Đế, Xi Vưu bị giết chết, Hình Thiên rốt cuộc không kìm nén được, thế là len lén rời đi, trực tiếp chạy về phía trung tâm, phân tranh với Hoàng Đế

Vũ khí Hình Thiên sử dụng là một cây búa lớn, còn có một cái khiên lớn, cổ đại gọi là Thuẫn.

TINH THẦN KHOA PHỤ

Khoa Phụ là thủ lĩnh bộ lạc cự nhân Miêu Man, một trong ba bộ lạc Tam Miêu thời thượng cổ, về sau y Bắc tiến gia nhập bộ lạc Đông Di.

Dân gian tạp sử “Thư Lâm Thông Chí” ghi chép: Khoa Phụ cùng Nữ Bạt chiến đấu, Nữ Bạt đánh không lại Khoa Phụ trên mặt đất, liền bay lên không trung, toàn thân tỏa ra liệt hỏa, từ trên mặt đất nhìn lên giống như một mặt trời chói lọi. Khoa Phụ sử dụng pháp thuật làm thân tăng cao mấy lần, vung Đào Mộc Trượng đuổi theo Nữ Bạt cho đến bị liệt hỏa làm toàn thân y bốc hơi, đói khát mỏi mệt, sau đó tử nạn. Khoa Phụ chết trong trận chiến Trác Lộc.

Dưới thời kì Hoàng Đế, bên trong đại hoang phương bắc có một tòa núi lớn đột ngột nổi lên từ ở dưới mặt đất, cao sánh ngang trời, thiên hạ xưng rằng "Thành Đô Tái Thiên" . Đỉnh núi sừng sững ở giữa mây mù lượn lờ, tùng bách trên núi dựng thẳng, tạo nên một cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ.

Tại nơi tiên cảnh này có một bộ tộc là tử tôn được đại thần hậu thổ truyền thừa, gọi là tộc Khoa Phụ. Bọn họ dáng người cao lớn, khí lực nhiều, đặc biệt ưa thích bênh vực kẻ yếu. Đương lúc Xi Vưu phương nam bị Hoàng Đế đánh bại, phái người đến tộc Khoa Phụ cứu viện, tộc Khoa Phụ cảm thấy y là kẻ yếu thế, muốn trợ giúp kẻ yếu, vì vậy xuất binh tham gia chiến tranh, phản đối Hoàng Đế.

Tộc nhân Xi Vưu được tộc nhân Khoa Phụ trợ giúp, như hổ mọc thêm cánh, tại đại chiến với Hoàng Đế thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại. Quân đội Hoàng Đế tạm thời bại trận, gấp đến độ Hoàng Đế vô kế khả thi, thế là bèn lên Thái Sơn đi tìm các lộ thần tiên hỗ trợ.

Có một phụ nhân tự xưng là "Huyền Nữ" đến bái kiến Hoàng Đế, dạy ngài binh pháp. Tiếp đó lại có người đến tặng cho Hoàng Đế đồng đỏ Côn Ngô Sơn để ngài chế tạo thanh bảo kiếm. Thanh bảo kiếm này đồng tâm cắt ngọc, chém sắt như chém bùn, biểu thị kỹ thuật luyện thanh đồng thời thượng cổ đã đạt tới mức tinh. Từ đây, Hoàng Đế dựa vào sở học hành quân bày trận, tại đại chiến Trác Lộc, rốt cuộc cũng đánh bại được liên quân, giết chết Xi Vưu, khiến tộc nhân Khoa Phụ phải chạy về nguyên trụ địa.

Không lâu, đại địa phát sinh nạn hạn hán nghiêm trọng, mặt trời tựa như một đại hỏa cầu, thiêu đốt mặt đất đến rạn nứt, làm sông hồ khắp nơi cạn khô, biến mọi thứ trở nên hoang lương. Tộc Khoa Phụ xuất động tìm nơi có nước kháng hạn hán, thế nhưng khắp nơi đều khô cằn, tìm đâu ra nước?

Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ tức giận, thề sẽ hái xuống mặt trời. “Mặt trời” thấy Khoa Phụ nổi giận, cũng có chút hoảng hốt, tăng thêm tốc độ bay về hướng tây. Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ liền đuổi theo. “Mặt trời” vừa chạy vừa bắn nhiệt lực vào Khoa Phụ để ngăn cản bước chân của hắn. Khoa Phụ mặc cho toàn thân bốc hơi, mồ hôi tuôn như mưa vẫn không chịu dừng bước.

Khoa Phụ trong chớp mắt đã đuổi tới vạn dặm. Y nhìn thấy nơi “mặt trời” rơi xuống – Ngu Cốc, thế là cực kỳ cao hứng: “Xem ngươi chạy đi đâ”! “Mặt trời” mắt thấy không còn chỗ trốn, cười lạnh vài tiếng, hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch) — đem tất cả nhiệt lượng có trong người phóng về phía Khoa Phụ. Khoa Phụ một trận đầu váng đầu hoa mắt, kim tinh trước mắt loạn tóe, miệng khô lưỡi tiêu, hai tay bất giác rũ xuống.

"Không thể ngã!". Khoa Phụ một mặt cổ vũ mình, một mặt cúi người xuống uống nước Hoàng Hà, y nghĩ rằng uống nước xong khỏe lại sẽ bắt được mặt trời. Nào ngờ y đã uống cạn Hoàng Hà, uống cạn luôn Vị Thủy mà là cảm thấy khát nước khó nhịn. Khoa Phụ quật cường quyết tâm đi uống nước đầm lầy, sau đó lại cùng mặt trời đọ sức. (Đầm lầy còn gọi là Hãn Hải, là nơi các điểu tước sinh sống). Khoa Phụ vừa mới đi tới đầm lầy, còn chưa kịp cúi người xuống đã choáng váng, Ầm một tiếng, ngã xuống đất. Khoa Phụ tiếc nuối nhìn mặt trời lặn về phía tây, thở dài một tiếng, cầm trượng ném về phía mặt trời, sau đó nhắm mắt lại chết.

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời oai phong lẫm liệt mọc lên từ phía đông, nhìn nơi Khoa Phụ ngã xuống hóa thành một tòa đại sơn, không khỏi âm thầm khâm phục Khoa Phụ dũng khí. Nói cũng kỳ quái, nơi Khoa Phụ ném Đào Mộc trượng về phía mặt trời, được mặt trời chiếu rọi, lại hóa thành một khu rừng đào, khắp nơi đều là đào hoa vạn dặm, cây trái xum xuê.

Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ nhiệt tâm nhiệt tình, vì mọi người trong tộc, không hề nguy nan đuổi theo mặt trời, lại mang trong mình một tinh thần quật cường không biết sợ, cho nên được gọi là “Tinh Thần Khoa Phụ”. Mặc dù không thực tế nhưng điều này cũng cho thấy được tư duy cùng tâm linh của những con người thời xã hội nguyên thuỷ.

Trong lịch sử, Khoa Phụ được ghi là chết trận, y là cháu trai của Cộng Công. Khi Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, muốn đồ Trung Nguyên, triển khai kịch chiến với Cộng Công, bộ tộc Cộng Công bị đả bại, bị Hoàng Đế vây khốn, Khoa Phụ không đành lòng nhìn thấy toàn tộc diệt vong, thế là tổ chức phá vây, cũng tự hành đoạn hậu (tự mình ngăn cản ở phía sau). Trốn đến Hàm Cốc Quan, bị thuộc cấp Ứng Long của Hoàng Đế bắn giết, Cộng Công trốn thoát. Hậu nhân của Hoàng Đế vì nói xấu Khoa Phụ, mới bảo là y chết vì truy đuổi mặt trời, cho nên mới có rất nhiều truyền thuyết nói Khoa Phụ là một Kẻ tâm thần, thích "Chạy trần truồng" dưới ánh mặt trời, cuối cùng đến nơi mặt trời rơi xuống, uống cạn Hoàng Hà, Vị Thủy, định đi uống nước đầm lầy Nhạn Môn Quan, thế nhưng chết khát trên đường.

Bạn đang đọc Sơn Hải Kinh của Nhiều tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 1352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.