Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Gió hiu hoắt phà xuống khuôn mặt trầm tĩnh của một cô gái, người đó là tôi. Tôi nằm lăn đi trở lại trên cái giường từ một người nằm chuyển thành hai người mà người đó lại là nữ.

"Ả ta ngáy ghê thật"tôi nghĩ thầm khi từng đợt ngáy "khò khò khò'' thì thầm quanh tai.

Nằm một lát thì trời cũng sáng dần, sương sớm ban mai đọng lại trên những chiếc lá nhỏ kia.Không khí nơi đây thật trong lành, không khí cũng thật thoáng mát khiến cho người thích làm màu như tôi đây ko còn tí sức lực nào để thốt lên.

-Lục đệ! chào buổi sáng.

-A chào buổi sáng tẩu tẩu_Lục đệ bận bịu cười với tôi

-xin lỗi đệ nha! tối qua ta không ngủ được nên không thể giúp được đệ việc gì cả_Hôm nay tôi rút kinh nghiệm thành thật khai báo bệnh tình của mình để không bị từ 'ngu ngốc' lởn quởn trên đầu.

Đệ đệ khựng lại, nhìn tôi với vẻ mặt am hiểu gật đầu rồi chạy nhanh làm một tách trà nóng mời tôi

-Đệ hiểu! Tẩu đau lòng lắm! với lại lòng ghen tuông khi giành chàng trai của mình là nhất thiết phải có...Với lại huynh của đệ có sức quyến rũ như vậy trách sao phụ nữ naqof không mê được. Nhưng tẩu tẩu à, Vương ca cũng rất tốt đó nha, tẩu cũng đừng buồn lỡ đâu Lục ca bỏ tẩu thì xòn Vương ca yêu tẩu! không sao, không sao cả..

_Tôi nghe lời nói của đệ đệ rồi gật đầu một lúc thì như con điên lắc đầu lia lịa.

-Không! Lục ca và Vương Hạo mãi là hai tướng công của ta, ta không cho phép ai nấy cướp đâu.

Tôi quyết tâm nói rồi phấn chấn tinh thần mặc kệ hai cái mắt quần thâm nó như con gấu trúc thế nào đi nữa thì cũng hăng hái đứng dậy giúp Lục đệ dọn chén

-Buổi sáng mọi người..._Tôi nói rồi mỉm cười với mọi người trên bàn.

-A!..Ánh Cơ nha! sao hôm nay nàng vui thế nè!_Vương Hạo hỏi, còn Lục ca thì nhét bánh bao nhân sữa yêu thích vào miệng tôi rồi cười

-Ngoan, vui thế mới thích.

Ôi cái cảnh tượng này khiến tôi là vui hết sức, mà không chỉ có tôi, hai người ngoài kia nhìn cũng phát ghen

-ưm, cũng nhờ Lục Hắc đó nha._Tôi nói rồi không hiểu vì cớ nào mà hai người kia đều im lặng liếc nhìn Lục đệ một cách khó hiểu khiến Hắc Hắc phải nuốt nước miếng.

-Lục đệ ngoan, từ trước tới giờ, ngươi không có biết nịnh nọt hay giỏi nói chuyện._Lục ca nói

-Vậy chỉ còn động tay động tay, động chân thôi_Vương Hạo tiếp lời

-Thế ngươi đã làm cái gì?_Tiếp sau đó cả hai người đều lên tiếng

-an Ăn! kẻo thức ăn nguội mất đó_Tôi nói rồi nhét hai cái bánh bao vào miệng của hai lão và nháy mắt báo hiệu cho Lục đệ tiếp tục thưởng thức.

-Haha! gia đình mọi người thật ấm cúng, một lần nữa ta phải hâm mộ Cơ Cơ đó nha!_ Đào Lan đột nhiên lên tiếng khiến cho nỗi lòng của tôi trở nên khó chịu lạ lùng

-Chẳng bù với ta, thân nữ nhi đơn chiếc_Đào Lan nói tiếp rồi gắp mấy miếng thịt vào chén của Lục ca, rồi tới Vương Hạo, cũng không quên Lục đệ, còn tôi đâu, ả ta nhìn tôi một hồi rồi rót một ly nước đưa tới

-Nè! muội uống đi cho thông họng

Tôi chỉ mỉm cười khi nghe được câu nói của ả, miệng thông lâu rồi cơ mà.

-Hôm nay chúng ta đi leo núi nhá

-Được

Thế là mọi người quyết định đi leo núi hăng say, cả tôi cũng vậy mặc dù là thân nữ nhi thôi mệt quá, là vì hồi đó có chuyện u buồn tôi đều đi leo núi nên cái trình độ leo núi của tôi gọi là đẳng cấp rồi. Mà đây lại là ngọn núi nhỏ nên tôi đặc biệt không có cản trở gì và ngay cả những người đàn ông còn lại cũng vậy, nhưng ... còn Đào Lan mới chính là vấn đề, hai ba bước lại than mệt mỏi và khi đi lên nửa đoạn thì Đào Lan đột nhiên ngã quỵ rồi khóc sướt mướt kêu Lục ca dẫn xuống núi và nói Vương Hạo cầm giùm vào túi xách

-Thôi!hay ta rở về ha_Tôi không kìm lòng bước theo ba người bọn họ bất giác Lục đệ vỗ vai tôi kéo đi

-Đừng buồn! là vì sức khỏe A Lan yếu! đừng buồn

Nhận được lời an ủi của Lục đệ thì tôi an tâm hơn phần nào.

Khi về tới nơi, tôi phụ trách đưa A Lan về phòng rồi để cô ấy nằm xuống nghỉ ngơi.

-Ánh Cơ! em thật tốt!cảm ơn em

_Đào Lan lên tiếng, bất giác tôi rùng mình, không biết có phải vì ghen đến mù quáng không mà tôi lại có cảm giác như thể cô ta đang nói:'vâng! Ánh Cơ em thật tốt bụng, cảm ơn em đã chia sẻ hai người chồng với chị..'

Với cái ý nghĩ sai lầm đó mà tôi chạy ra ngoài rồi kiếm một chỗ nào đó trống trải, ít người và ngủ.

Đang say mê ngủ triền miên trong không khí tự nhiên thế này lại bị một cành cậy chỉa xuống sau lưng nên tôi lờ mờ thức dậy nhìn hoảng hồn: thứ nhất là vì tôi là con men ngủ hay sao mà mới đây trời tối mất rồi

Thứ hai là vì Vương Hạo ngồi kế bên cười.

-Cái thứ ba hoảng hồn đó chính là cảnh tượng trước mắt, tôi nhìn thẳng cách sau một màng lá cây thì xuất hiện một người phụ nữ chính xác là Đào Lan đang nói chuyện với Lục Đệ.

-Tôi hỏi cậu, cậu có yêu tôi không?_Ả ta lên tiếng

-Nhưng mà..._Lục đệ chần chừ, trên mặt hiện lên vẻ khó xử

-Hay chẳng lẽ ngươi yêu tẩu tẩu rồi!_Ả ta nở một nụ cười khinh bỉ nhìn Lục Đệ

-không!, ta chỉ không muốn hãm hại người khác phá hoại tình cảm gia đình của những người đang hạnh phúc.

'Bốp" Đào Lan thẳng tay tát vào mặt Lục đệ

-Cô ta có đủ hạnh phúc rồi, còn ta thì không! cớ gì ngươi ko cho ta phá hoại nó.

-Đê tiện_Lục đệ chửi thẳng vào mặt Đào LAn

-Há Há! làm như ta không biết Lục Hắc ngươi thích đàn ông nha, vả lại còn là Vương Hạo.

Tôi câm nín ngay lập tức, liếc mắt nhìn mặt thộn ra của Gà con ngây thơ.

-Đúng ta thích đàn ông, vả lại còn là Vương Hạo nhưng không có nghĩa là ta sẽ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

_Lục đệ nói tiếp.

Đào Lan ả cười, cười to rồi chuẩn bị giơ tát một bạt tai nữa thì bị Lục đệ tát lại. Tôi thấy thế liền cười thích chí nắm tay Vương Hạo nhảy ra trước sự chứng kiến của bao người

Lục đệ bất ngờ chuyển thành tím tái, rồi lùi bước chuẩn bị chạy thì bị tôi giữ lại và ném vào vòng tay Vương Hạo.

-Ngăn Đệ đệ lại, để ta xử lý Đào Lan

Đào Lan nghe được liền lùi thẳng vài bước

-Tại sao ngươi làm thế! bây giờ ta nhìn thấy được bộ mặt thật của ngươi rồi!! biến ngay cho ta_Tôi quát thẳng vào mặt Đào Lan rồi ả ta liền chạy đi.

Tôi quay sang nhìn Lục đệ đang khóc trong lòng Vương Hạo liền đến an ủi.

-Không có gì đâu đệ đệ... dù sao đệ là đàn ông nên ta không nghênh chiến đâu...Nhưng Vương Hạo là của ta mà...Thôi không sao không sao.

_Tôi vừa dứt lời thì lục Đệ khóc càng to hơn. Tôi sợ sệt kêu Vương Gà vỗ dành Lục đẹ

Đọt nhiên Lục đệ lách sang một bên cảm động nói

-Ta tưởng tẩu đánh ta rồi hận ta chớ!!cảm ơn tẩu tẩu

Tôi mỉm cười rồi ôm lấy đệ đệ, khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Dù sao ta cũng được gọi là hủ nhưng Vương Hạo là của ta mà ha há

Bạn đang đọc Soái Ca, Đừng Chạy của Krystal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.