Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút Cứt Mà Thôi, Có Cần Phải Chém Người?

1344 chữ

Người đăng: Legvanh1

C5

Thu thập xong, Đỗ Phong hai tay kéo họ Lý hai cái xác vào rừng tùy tiện ném.

Xong việc, hắn đi ra ngoài, hướng cổng thành mà tới, sau lưng bắt chéo một đao một kiếm, rất ra vẻ.

Đỗ Phong vừa đến cổng thành, hai binh lính giữ thành đưa thương chặn đường, binh lính Ất nói:"Giấy thông hành?"

Đỗ Phong ngây người một giây liền tươi cười, từ trong ngực móc ra một bọc ngân lượng đặt vào tay binh lính Ất, hắn nói:

" Hai vị đạii ca, là như vậy, ta trước đó không biết ăn phải cái gì, mà nửa đường bụng đau dữ dội, phải đi qua bên đường vắng giải quyết!"

"Lúc ta đi xong, lại không có gì để lau chùi, ài, ta đành bất đắc dĩ dùng giấy thông hành chùi, cho nên là ..."

Binh lính Ất trợn mắt, binh lính Giáp há mồm.

Mẹ nó, cái lý do này cũng quá bất nhã đi?

Ngươi không thể nghĩ ra một cái lý do gì đó tốt đẹp hơn sao?

Binh lính Ất rất muốn đem Đỗ Phong đè xuống đất ma sát, dạy hắn như thế nào nói chuyện.

Thế nhưng túi bạc trong tay không cho phép.

Binh lính Ất trước đem bạc thu vào ngực.

"Được rồi, lần sau đi nhớ mang theo giấy, nhỡ có cần thì dùng."

Hắn từ trong ngực móc ra một xấp giấy, đưa Đỗ Phong một tờ rồi nói:"Giấy thông hành mới cho ngươi, Trưởng quan đã ký tên đóng dấu sẵn rồi, ngươi chỉ việc điền tên mình vào là xong!"

"Cám ơn hai vị đại ca!" Đỗ Phong một mặt cảm kích vậy.

"Được rồi, đi đi!" Binh lính Ất không kiên nhẫn phất tay.

Nhanh đi để bọn ta còn chia tiền.

"Như vậy ta không quấy rầy, hai vị đại ca làm việc vui vẻ!"

Đỗ Phong bỏ giấy thông hành vào trong ngực, đi thẳng vào trong thành.

Cảnh tượng trong thành cũng không có gì quá lòe mắt, so với phim cổ trang tàu hoành tráng hơn một chút mà thôi, so với hiện đại cao ốc vẫn là kém xa vậy.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Đỗ Phong đi tới trung tâm thành.

Lúc này là buổi trưa, ánh nắng cũng không quá ghét, có lẽ là mùa thu đi.

Bụng đói, hắn đi vào một quán cơm bình dân.

Đúng với hai chữ bình dân, quán cơm rất đông người, nói chuyện rôm rả.

Đỗ Phong ngồi xuống một bàn trống, trên bàn có một bình trà, hắn rót một ly nước trà ngồi đợi.

Đợi một chút liền có tiểu nhị tiến đến.

"Khách quan, ngài dùng gì?"

Đỗ Phong nói:"Cho ta một phần bình thường cơm, một lon Coca cola."

Tiểu nhị ngơ ngác nhìn Đỗ Phong.

Khách quan ngươi nói gì ta không hiểu.

"À, cho ta một phần cơm, cái sau xem như ta chưa nói!"

"Được, lập tức có ngay!"

Tiểu nhị chạy vào trong, thời gian không đến một phút, hắn bê thức ăn đi ra.

"Chúc khách quan ngon miệng!" Đặt xuống cơm cùng món ăn, tiểu nhị nói một câu liền lui đi, phục vụ những người khác.

Cơm cùng món ăn cũng không có gì đặc biệt, so với hiện đại món ăn cũng không sai biệt lắm.

Muốn món ăn khác biệt chỉ ở những tửu lâu kia mới có, giá cả đắc đỏ, dùng hoàng kim tiền ăn, đắc hơn nữa còn có dùng linh thạch tiền ăn.

Đương nhiên, đây là đối với người có tiền tới nói là như vậy, cùng phần lớn dân chúng bình thường là không có quan hệ gì.

Đêm qua cùng Trầm Bích Quân quần quật triền miên, buổi sáng ăn chỉ vài quả táo rừng, Đỗ Phong lúc này bụng thật rất đói.

Thức ăn vừa đặt xuống hắn liền ăn như hổ đói.

Rất nhanh.

Thức ăn trên bàn bị Đỗ Phong quất sạch.

Uống một ly nước trà.

Ợ một cái.

Gọi tiểu nhị tính tiền.

"Tiểu nhị, tính tiền!"

"Của khách quan là 30 đồng!"

Đỗ Phong trong người không có tiền đồng, hắn móc một lượng bạc, vận chân khí cắt một góc trả cho tiểu nhị, đại khái dư dã. (1 lượng bạc=1000 đồng)

"Còn thừa cho ngươi!"

"Đa tạ khách quan!"

Đỗ Phong rời quán cơm.

Ăn no, chính là buồn ngủ, hắn tìm đến một khách sạn gọi Lục Nhạn Khách Điếm thuê phòng đánh một giấc.

....

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đỗ Phong mới mơ màng tỉnh ngủ, dựa theo hiện đại thời gian tính toán, hiện tại hẳn là bốn giờ chiều.

Rửa mặt súc miệng.

Sau đó trả phòng, rời khỏi khách sạn.

Đi dạo phố một hồi, hắn nhận ra một cái cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng vấn đề.

Thế giới này rất chán.

Đúng như vậy, rất chán, không có gì giải trí.

Không có phim, không có game, cũng không có tiểu thuyết mạng để xem.

Cái này cuộc sống, làm như thế nào quá tiếp đây???

Thẩn thờ bước đi vô định, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Bổng nhiên.

Bụng đau dữ dội, hậu môn co thắt, có thứ gì đó muốn chui ra.

Đây chính là đau bụng ỉa triệu chứng.

"Mẹ nó, làm sao lại mắc vào lúc này?" Đỗ Phong ôm bụng, chạy đi tìm nơi giải quyết.

Rất nhanh, hắn chui vào một con hẻm vắng, nhanh tay cởi quần, ngồi xuống.

Thứ gì đó từ hậu môn ào ào tuôn ra.

"Mẹ nó, thật thoải mái!!"

Giải quyết xong, cả người dễ chịu.

Chợt nhận ra một vấn đề, đó là không có giấy để chùi.

Bất quá không sao, hiện tại có chân khí, vận công bắn đi là xong.

Đỗ Phong chổng mông, khí tụ đan điền, dồn xuống hậu môn, xoay ra bên ngoài.

Tạch ...

Triệu Chí Cường lắc lư nghiên ngả bước đi, bổng gã cảm thấy có thứ gì đó bay đến phía mình.

Triệu Chí Cường nhanh chóng vận chân khí hộ thể, nhưng cơn say làm cho gã chậm chạp, khi vòng chân khí hộ thể hình thành, thì thứ gì đó nhày nhụa đã dính lên mặt gã.

Thứ này có mùi thủm thủm.

Trong giây lát, Triệu Chí Cường nhận ra đây là mùi cứt.

Gã đường đường là Dạ Lang Bang tứ đường chủ, tiểu đệ trăm đứa, dâm uy cái thế.

Vậy mà.

Vậy mà bị người ta ném cứt vào mặt.

Hỏi ngươi có tức hay không?

Cơn giận xông lên não làm gã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Triệu Chí Cường nhìn vào trong hẻm vắng, gã nhìn thấy tên kia chổng mông lần nữa bắn cứt đến gã, gã tức đến tỉnh luôn.

"Hỗn trướng, muốn chết ..."

Triệu Chí Cường rút đao khỏi vỏ, đạp thân pháp lướt đến, một đao bổ thẳng vào mông đối phương.

Đỗ Phong vừa mới làm sạch đít, bổng hắn nhìn thấy một đại hán cầm đao chém đến mình.

Hắn hoảng một trận, không dám dùng mông đón tiếp một đao kia, bước chân đạp mạnh, nhảy qua một bên né tránh.

Đỗ Phong phẫn nộ quát:"Tên điên, lão tử với ngươi không quen không biết không thù không oán, ngươi tại sao muốn chém lão tử?"

Triệu Chí Cường giận tím mặt:"Hay, hay lắm, bắn cứt lên mặt bản đường chủ lại bảo không thù không oán."

Đỗ Phong mơ hồ hiểu ra chuyện gì, hắn nhìn Triệu Chí Cường nói:"Ta không cố ý, vả lại chút cứt mà thôi, không đến mức phải chém người chứ?"

Triệu Chí Cường không nói nhiều, đến chính là một đao.

Đỗ Phong cũng nộ rồi, rút đao sau lưng đón đỡ.

Đinh!

Đao của Đỗ Phong bị Triệu Chí Cường bổ làm đôi.

"Mẹ nó, lão tử cùng ngươi liều ...."

Đại Lực Kim Cương Công mở ra.

Bạn đang đọc Siêu Ngầu Siêu Bá Chiến Thần của Legvanh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.