Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Mươi Năm

Tiểu thuyết gốc · 2094 chữ

“ Sư huynh tiếp chiêu.”

“Sư đệ cẩn thận rồi.”

Tiếng va chạm giữa hai thanh kiếm vang lên liên hồi. Hai vị thiếu niên ở giữa khoảng sân trống đang kịch liệt giao thủ với nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều dồn dập không có kẻ hở.

“ Chủ nhân không có ngăn cản hai cậu ấy lại sao? Thuộc hạ thấy cả hai đều không có kiểm soát được mình nữa rồi.”

“ Kệ hai đứa nó đi, chúng cũng lớn hết rồi chịu một chút thương tích không có gì đáng nói.”

Ngô Minh đứng nhìn hai người thanh niên trước mặt giao thủ cảm thấy hài lòng. Hai người này một chính là Hỏa Vân còn một chính là Độc Cô Dịch. Chính là đứa trẻ con của Hồng Y và Độc Cô Nhất Ngã.

Năm đó sau khi giải quyết xong việc Ngô Minh cũng đuổi luôn A Ly đi. Với bản lĩnh của hắn sao lại không nhận ra có người đang theo dõi mình, hắn cũng chính lúc này cho Hỏa Vân thấy mình giết người. Dù sao sau này thằng bé cũng sẽ thấy nên hắn cũng không che đậy làm gì.

Sau đó, Độc Cô Nhất Ngã được Ngô Minh thu nhận làm lão sư cho Hỏa Vân. Võ công của hắn ta cũng không tệ dạy dỗ Hỏa Vân cơ bản trong võ học cũng coi như đủ tiêu chuẩn. Theo đó, Hỏa Vân được Độc Cô Nhất Ngã dạy dỗ những căn cơ trong võ học, những thứ này Ngô Minh không giỏi cho lắm.

Sau khi đứa con trai của Độc Cô Nhất Ngã ra đời đã được đặt tên là Độc Cô Dịch. Ngô Minh khi nhìn thấy đứa bé này lại nghĩ đến một thứ đặc biệt. Hắn nhớ đến một nhân vật kinh hãi thế tục trong thế giới này, và rất có thể nó chính là đứa bé mà hắn đang nhìn thấy.

Ngô Minh cũng muốn cho Hỏa Vân có thêm người bầu bạn cùng kiểm chứng suy đoán của mình nên đã cố tình nhận Độc Cô Dịch làm đệ tử của mình. Biết được Ngô Minh lại muốn nhận con mình làm đệ tử, Độc Cô Nhất Ngã vui mừng khôn xiết, không chút chần chừ mà đồng ý.

Độc Cô Dịch từ khi năm tuổi đã theo sư huynh của mình là Hỏa Vân luyện võ công. Từ lúc mười tuổi Ngô Minh đã tự mình dạy dỗ hai đứa trẻ. Cả hai đứa trẻ này đều là thiên tài trong thiên tài. Nói về Độc Cô Dịch chỉ mới 15 tuổi đã luyện được tới cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, kiếm pháp luyện tới xuất thần nhập hóa. Đứa trẻ này không tu ra được Lục Mạch Thần Kiếm đây cũng coi như là tiếc nuối lớn nhưng kiếm đạo của Độc Cô Dịch lại đi theo một hướng hoàn toàn khác.

Từ nhỏ Độc Cô Dịch đã sống với những cao thủ đệ nhất thiên hạ như Ngô Minh, Ngữ Yên, Độc Cô Nhất Ngã,.., đặc biệt Hỏa Vân chính là động lực lớn nhất cho hắn nổ lực. Hỏa Vân luôn giữ một khoảng cách rất xa so với Độc Cô Dịch khiến hắn luôn muốn vượt qua người sư huynh này của mình. Hắn theo đó đi học thương pháp, đao pháp, côn pháp, quyền pháp, … rất nhiều bí tịch võ học được hắn đem học hết vào mình.

Độc Cô Dịch thông minh hắn cũng hiểu nhất nghệ tinh nhất thân vinh, dù có học nhiều nhưng không tinh tường cái gì cũng không thể thành công. Hắn học nhiều như thế đều là có lý do của mình. Hỏa Vân từ khi học được Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đại thành đã không còn cùng hắn tỉ thí như trước mà đều dùng kiếm để thi đấu khiến Độc Cô Dịch vô cùng khó chịu. Hắn muốn học thật nhiều võ học để tạo ra chính mình võ học, chỉ có thế hắn mới có thể tìm cách đánh bại Hỏa Vân. Theo đó hắn học những môn võ học kia để tìm hiểu điểm mạnh yếu bên trong từ đó tìm ra nhược điểm để phá giải. Thời gian lâu dần cảm ngộ của Độc Cô Dịch với từng loại binh khí, trường phái đều có hiểu biết nhất định. Hắn tự nhận mình đã tiến bộ rất nhanh nhưng kết quả vẫn là không ép được Hỏa Vân dùng sở trường của mình, kiếm của Hỏa Vân vẫn đánh bại kiếm của hắn.

“ Dừng được rồi.”

Ngô Minh thấy được kết quả cuộc chiến nên đã mở lời dừng hai người lại. Hỏa Vân nhìn thấy Ngô Minh cùng Độc Cô Nhất Ngã thì vui vẻ thu kiếm lại.

]

“ Phụ thân người về tới rồi.”

“ Sư phụ, phụ thân.”

Độc Cô Nhất Ngã nhìn con trai mình tỏ vẻ không vui nói ra.

“ Con cùng thiếu chủ trao đổi cũng phải có chừng mực, sau này không thể như vừa rồi đánh nhau ác liệt như vậy.”

“ Độc Cô bá bá đừng có trách sư đệ, ta cùng đệ ấy trước giờ giao thủ đều như vậy. Không đánh hết sức sao có thể tiến bộ được.”

“ Còn nói đánh hết sức, có lần nào huynh cùng đệ đánh hết sức. Nhất định sẽ có ngày đệ bắt huynh bỏ kiếm xuống mà đánh với đệ.”

Hỏa Vân chỉ mỉm cười không có trả lời. Ngô Minh cũng không xen dự vào chuyện này, hắn cũng biết muốn Độc Cô Dịch thắng được Hỏa Vân quả thật rất khó. Độc Cô Dịch thiên phú cực cao, lãnh hội cũng hơn xa người thường nhưng mà Hỏa Vân cũng không phải người thường. Từ sau khi Hỏa Vân học thành công Thiên Sơn Lục Dương Chưởng Ngô Minh đã giải khai hỏa khí trong người Hỏa Vân ra, chính lúc này đã đưa khoảng cách giữa hai huynh đệ đi quá xa. Hỏa Vân cũng vì thế mà từ đó chỉ dùng kiếm đánh với Độc Cô Dịch để tránh bất cẩn đánh ra hỏa khí làm bị thương sư đệ mình.

“ Phụ thân, Tam mẫu thân sao rồi?”

“ Ta cũng vì việc này mà trở về, lần này ta muốn đưa con đi về Tây Hạ thăm Ngân Xuyên lần cuối.”

“ Sao lại là lần cuối, bệnh tình của mẫu thân thật sự không chữa được sao?”

“ Y thuật cao minh tới đâu cũng là y thuật không phải tiên thuật. Ta cũng chỉ có thể kéo dài cho nàng ấy thêm vài tháng, Ngữ Yên cùng Uyển Thanh đang ở bên đó chăm sóc cho Ngân Xuyên. Ta trở về để báo tin cũng như tìm ít dược liệu để xem có cách nào cứu lấy nàng ấy không.”

Ngô Minh thờ dài mệt mỏi nói ra. Sau khi quốc vương của Tây Hạ qua đời Ngân Xuyên trở về chịu tang cũng là lúc nàng phát bệnh. Ngân Xuyên vốn thân thể đã yếu ớt lại thêm trấn động về tin thần khiến cho cơ thể suy nhược ngã bệnh. Ngô Minh sau khi kiểm tra cơ thể của nàng mới phát hiện một khối u lớn đang chèn ngay tim của nàng. Với Y thuật hiện tại Ngô Minh cũng hết cách để cứu chữa. Ở hiện đại đây chính là Ung Thư mà mọi người thường gọi. Ngô Minh chỉ có thể kiềm chế thêm thời gian cho nàng chứ không có cách chữa trị dứt điểm, nếu hiện tại phẫu thuật cũng không có khả năng thành công.

“ Thật sự không có cách nào cứu lấy tam sư nương sao sư phụ.”

“ Có nhưng mà không thực hiện được, nếu ta tìm được những thứ đó thì có khả năng cứu lấy nàng ấy. Nhưng mà tìm lâu như vậy rồi cũng không có kết quả mấy tháng nữa cũng không chắc sẽ tìm ra.”

Ngô Minh nhắc tới chính là những thứ được vẽ trên lưng của mình. Từ mấy lần trước Ngô Minh có thể tin tưởng nếu mình tìm ra được những thứ này đem nó hấp thụ sẽ giúp cơ thể mình mở ra một năng lực mới nào đó, mà đều quan trọng nhất chính là đột phá Âm Dương Cảnh. Khi đó hắn có hy vọng mình sẽ có cách cứu lấy Ngân Xuyên, ngoài ra lúc này cũng là lúc hắn cứu tỉnh lại đứa con gái của mình. Đứa trẻ mấy mươi năm nay vẫn ngủ say trong lớp băng lạnh giá mà hắn vẫn chưa thể nào cứu nó ra được.

“ Việc này để đệ tử đi ra ngoài tìm kiếm thêm một phen thử xem thế nào, không chừng may mắn có thể tìm ra.”

“ Thiên hạ có bao nhiêu tay mắt của ta chứ, đã bao nhiêu năm cũng không có tin tức. Hiện tại chỉ vài tháng có thể tìm ra được hay không? Ta cũng đã phát cáo lệnh người nào tìm ra sẽ thăng thẳng lên Tử Lam sắc, Hy vọng là có tin tức.”

“ Dù sao đệ tử cũng muốn đi tìm giúp người, sư phụ cứ đợi tin tức tốt của đệ tử.”

Độc Cô Dịch cứ thế chạy thẳng ra cửa đi về phía phòng của mình không nghe ai ngăn cản. Độc Cô Nhất Ngã thổ thẹn nói ra.

“ Đứa trẻ này từ nhỏ đã được nuông chiều không xem ai ra gì? Để thuộc hạ về dạy dỗ nó lại.”

“ Thôi cứ để nó đi đi, biết đâu lại có kỳ tích xuất hiện.

Vân nhi đi thăm em gái con rồi chúng ta khởi hành đi về Tây Hạ.”

Ngô Minh lặng lẽ đi thẳng về phía hoa viên của Ngô Phủ sau đó đi tới gần hồ nước. Hắn nắm lấy một chiếc đèn làm bằng đá trên đường xoắn mạnh đỉnh của nó. Lập tức mặt hồ kia nước rút đi không còn, hiện ra chính là một cửa động lớn nằm sâu dưới đáy hồ. Ngô Minh cùng Hỏa Vân đi xuống phía dưới còn Độc Cô Nhất Ngã thì ở bên ngoài canh gác.

Phía dưới mặt hồ là một thạch thất rộng lớn nhưng tối đen như mực hoàn toàn không có ánh đèn. Kèm theo đó là một đợt hàn khí lạnh thấu xương lập tức lan ra khi cửa động mở. Ngô Minh nhanh chống dùng năng lực của mình đóng băng cửa động lại sau đó thắp sáng đèn bên trong. Ánh sáng từ từ lan ra khắp căn phòng để lộ ra đây là một hầm băng rộng lớn nhưng chẳng có thứ gì bên trong ngoài một chiếc hộp ngọc đặt ở trung tâm.

Ngô Minh tiến lại gần nhìn vào hình ảnh bên trong chiếc hộp ngọc kia. Con gái của hắn Tuyết nhi bên trong không còn là một đứa trẻ sơ sinh mà hiện tại đã phát triển thành một hài tử như một hai tuổi. Đây là do nguồn năng lượng quá lớn không được hóa giải bên trong cô bé mà thành, quá trình này đang ngày càng nhanh hơn. Ngô Minh đoán rằng nếu không nhanh chóng giải phong cứu lấy đứa bé thì nó sẽ tiếp tục phát triển cuối cùng là già đi trong chính tảng băng kia mà chết đi.

“ Nếu năm đó phụ thân chọn muội ấy mà không phải là hài nhi có lẽ sẽ tốt hơn.”

“ Có gì là tốt với không tốt, con hai là Tuyết Nhi ta nhất định cũng sẽ toàn lực giúp các con bình an, vui vẻ mà sống.

Tuyết Nhi nếu con nghe được ta nói thì cố lên, ta sẽ nhanh chóng cứu con ra khỏi đây, cho con sống thật hạnh phúc thật vui vẻ.”

Ngô Minh muốn sờ vào khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu kia nhưng chẳng thể, hắn chỉ có thể đứng nhìn cô bé ngủ say bên trong lớp băng. Sau một phút hỗn loạn cảm xúc Ngô Minh cũng bình tỉnh trở lại. Ngay sau đó hắn lập tức đi vào phòng luyện đan của mình gôm hết số đan dược, dược liệu mình tích lũy mấy chục năm nay cho vào hành lý. Cả hai người lập tức xuất phát tiến về Tây Hạ.

Bạn đang đọc Siêu Cường Dị Năng Võ Hiệp Thế Giới sáng tác bởi mitxitieu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mitxitieu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.