Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận mệnh

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

Đối mắt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ tràn ngập vẻ thương xót. Ôm chặt thân hình run nhè nhẹ của Triệu đại nhân, nói khẽ:

- Trong sơn động huynh từng nói mê, huynh không nhớ sao?

Trong lòng Triệu Tử Văn chấn động. Hắn nhớ lại chuyện cũ, chỉ nhớ lúc ấy mình sốt cao. Hình như ôm Lâm tiên tử, vừa nói hàm hồ. Chẳng lẽ mình lại nói chuyện kiếp trước? Nếu nói mơ thì làm sao có thể nhớ được chứ? Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt quyến rũ của Lâm tiên tử, không biết phải nói sao cho tốt. Đột nhiên trên mặt toát lên vẻ cô độc:

- Huynh nói mơ mà muội cũng tin sao?

Lâm Mộng Phỉ không cần suy nghĩ gật đầu:

- Có lẽ lúc mới biết huynh thì nghe huynh nói mơ muội tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng cách nói năng và học thức của huynh đều khác hẳn thường nhân nên muội mới tin lời huynh.

- Thật sao....

Chuyện bí ẩn nhất của mình đã bị người khác biết, Triệu Tử Văn cảm thây trong lòng không giận không vui. Chỉ cảm thấy trống rỗng. Hắn nhìn đại sảnh không người hỏi:

- Mộng Phỉ, muội có tin vào vận mệnh không?

Vận mệnh? Lâm Mộng Phỉ hạnh phúc dựa đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói:

- Muội tin vào vận mệnh, nếu không thì ngày hôm nay tuyên Phò mã cũng đã không gặp được huynh.

Đôi mắt Triệu Tử Văn toát ra vẻ phức tạp khó thể nói rõ:

- Đúng vậy. hôm nay gặp lại được muội có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của huynh. Không ngờ muội lại là Hưng Bình công chúa.... Nhưng muội sai rồi. Kỳ thực huynh và muội không giống nhau. Huynh không tin tường vào vận mệnh. Nếu không phải là muội bị Lăng Nhi xúi bẩy. không phải là Lăng Nhi quấy rối ta thì ta cũng sê không xuất hiện ờ nơi này. Hết thảy chuyện này đều là chúng ta đấu tranh vì hạnh phúc của mình mới có được...

Nghe giọng nói đầy thâm ý của hắn, Lâm Mộng Phỉ ngẫm lại cũng không thể không đồng ý với cách nhìn của hắn. Nếu không có Lăng Nhi hồ trợ, âm thầm bày mưu cho mình thì làm sao có được kết cục như bây giờ chứ?

- Kỳ thực huynh cũng chưa bao giờ tin tường vào vận mệnh. Huynh vẫn kiên cường mà sống, mặc kệ là lúc đầu tới nơi này, hay là lúc rơi xuống vách núi, dù là đối mặt với thiên quân vạn mã, hay phải tới tới lui lui Quỷ môn quan, huynh cũng muốn chống lại vận mệnh.

Triệu Tử Văn vừa nói, hai hàng lệ nóng chảy dài:

- Huynh liều mạng làm hết thảy, thầm nói cho cha mẹ huynh là con họ còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt....

Đây là lý do Triệu tướng quân khi bị vây tại Vọng Giang Thành, bị hắc võ sĩ của Sở Vương bao vây trong Đào Hoa cốc nhưng lại vẫn có thể một đường cố gắng thoát ra. Bời vì hắn có niềm tin, một niềm tin mà không ai hay biết....

Giờ phút này Lâm Mộng Phỉ đã hiểu rõ. trong lòng Triệu Từ Văn khổ sở hon ai hết. Ai có thể hiểu được một người quay trờ lại ngàn năm trước, đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, phải đối mặt với những gì?

-Tử Văn....

Lâm Mộng Phỉ cảm nhận rõ ràng trái tim đau thương của hắn, òa một tiêng khóc lớn, nhào vào trong lòng hắn:

- Tử Văn. huynh còn có muội. còn có Lăng Nhi, còn có cốt nhục trong bụng Lăng Nhi. Bọn muội sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh.

Triệu Tử Văn nghĩ tới cô bé lúc nào cũng quấn quýt ờ bên cạnh mình gọi tướng công, lại nhớ tới cái bụng đang gồ lên của nàng; trong lòng không khỏi ấm áp, mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Huynh biết, cho nên huynh cũng muốn vì các muội mà kiên cường sống....

Nhìn Triệu đại nhân lộ nụ cười, đôi mắt Mộng Phỉ lộ ra vẻ giảo hoạt, gắt giọng:

- Từ Văn, muội muốn tặng huynh một lễ vật!

Lễ vật? Triệu Tử Văn hơi ngẩn ra, không biết hồ mị tử này có ý tứ gì.

- Tướng công.

Tiếng nói khẽ run nhưng vui vẻ vang lên. Chi thấy Lăng Nhi đang đứng phía dưới bậc thang. Nàng đã sớm thay một bộ y phục, cố gắng mang cái bụng đã nhô cao, khuôn mặt đẹp như tranh, mang theo ánh mắt nồng đậm xuân ý đi tới.

Cùng với sự ngạc nhiên của Triệu Tử Văn, Dư Tư Lăng bước nhanh, hướng vào phía sau rèm thoáng cái đã vọt vào trong lòng hắn nghẹn ngào:

- Tướng công, chàng không nên bò mặc Lăng Nhi....

- Á. ta nói bỏ mặc nàng lúc nào.

Triệu Tử Văn nhéo mũi cô bé này, tức giận nói:

- Nàng đúng là rất liều lĩnh rồi....

Dư Tư Lăng chóp chóp đôi mắt ngân ngân nước:

- Chẳng lẽ không phải sao? Chứ không sao chàng lại làm cho Mộng Phỉ khóc, còn nói những lời khiến người ta hiểu lầm?

Nếu thân phận thực sự của Lâm Mộng Phỉ là Tây Lương công chúa thì tên nàng cũng không phải như vậy. Hon nữa với thân phận của nàng và thái tử Lương Mộ Vũ hẵn là một. Chỉ là tại sao Lương Mộ Phỉ lại trở thành thủ hạ của Sở Thăng chứ? Chẳng lẽ là lúc trước khi Tây Lương quốc bị phá, công chúa thất lạc là được Sở Thăng cứu?

Lương Mộ Phỉ lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Lăng Nhi. Ta bởi vì cao hứng nên mới khóc, muội hiểu nhầm rồi!

Trong lòng nàng hiểu rõ bí mật của Tử Văn không thể dễ dàng cho người khác biết.

Dư Tư Lăng lập tức gật gật đầu, sau đó như một người vợ nhỏ nhu thuận nhẹ giọng vâng vâng dạ dạ nói:

- Tướng công, thiếp có phải là luôn gây phiên toái cho chàng hay không?

- Làm gì có chứ.

Triệu Tử Văn ôm lấy cái eo mảnh mai của nàng, một cảm giác huyết nhục tương liên liền xuất hiện, cười ấm áp nói:

- Nếu không có nàng thì làm sao tướng công có thể tìm được Mộng Phỉ nào!

Nghe Triệu Tử Văn tán dương, Dư Tư Lăng vừa thẹn vừa mừng, ôm chặt lấy tướng công, vui mừng vô hạn nói:

- Tướng công, chàng thật tốt...

Nhìn Dư Bộ khoái bình thường anh khí bức người giờ lại như tiểu kiều thê chưa rời khỏi khuê phòng, ý vị động lòng người, Lương Mộ Phỉ không khỏi trêu đùa:

- Lăng Nhi, bộ dáng này không giống muội nha. Lúc đầu muội lại còn thường xuyên mặc trường sam tới Quần Phương Các của ta làm khách mà.

Vừa nói đôi mắt đẹp vừa lộ ra vẻ giảo hoạt.

Dư Tư Lăng nghe Lương Mộ Phỉ nhắc tới chuyện trước đây của mình không khỏi vừa xấu hổ vừa nóng ruột nói:

- Mộ Phỉ, tỷ không nên nói lung tung; ai thèm tới Quần Phương các chứ

Đối với chuyện trước kia của Lăng Nhi, Triệu Từ Văn cũng đã nghe qua, nhưng hắn lại nghĩ tới một tầng thâm ý khác. Dường như là Lăng Nhi trước kia từng theo đuổi Mộ Phỉ, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tiểu ny tử họ Lăng này. Thảo nào hai người lại trở thành bạn tốt. Lâm Mộ Phỉ lại còn viết thư tặng cho Lăng Nhi.

Lương Mộ Phỉ vừa cười

- Cũng may mà Tử Văn lúc đầu cũng không hay tới Quần Phương Các. Nếu không thì các người ***ng phải nhau đúng là không ổn...

Không ổn? Trong lòng Triệu Tử Văn thầm cười khổ. Lúc đầu Lăng Nhi và mình đúng là "như nước với lửa", nói không chừng thật sự sẽ làm cho Quần Phương Các nháo nhào cả lên.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thư Đồng của Huyết Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.