Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Mã độc trên mạngChương Mã độc trên mạng

1983 chữ

Biết mình có chỗ ở mới, đời nào Cao Hiểu Tiết chịu nằm trong bệnh viện nghe mùi thuốc sát trùng? Chờ hết chai dịch truyền, nàng nhảy ngay xuống giường, cùng Trần Húc đón xe về ký túc xá thu dọn đồ đạt.

Khi tới túc xá nữ, Trần Húc do dự một chút, Cao Hiểu Tiết thụi hắn một cái:

- Ông sợ cái quỷ gì? Trong đó không có ai đâu!

Vì thế Trần Húc liền nghênh ngang đi vào cái nơi được gọi là “nơi được mọi nam sinh đều muốn tới nhưng không thể tới”.

Túc xá nam và nữ chỉ khác nhau ở tủ đựng quần áo. Bên nữ thì toàn là tủ gỗ còn bên nam thì tủ bằng sắt. Khi mùa đông thì bên này nhìn có vẻ ấm áp, thoải mái hơn.

Có điều, tuy bây giờ đi dạo trong túc xá nữ rất an toàn nhưng cũng khiến người ta thất vọng, vì hiện giờ mọi người đều đã về nhà cho nên đã thu dọn hết đồ đạt, trong phòng trống không, ngay cả giường chiếu cũng xếp lại.

Cao Hiểu Tiết kêu Trần Húc thu dọn mền gối còn mình thì đi thu dọn quần áo. Trần Húc thắc mắc, quay đầu lại nhìn thì bị nàng nhéo một cái:

- Giề? Nội y của con gái mà ông cũng muốn nhìn hả?

Trần Húc nghe thế thì gượng cười một cái rồi nhìn chỗ khác, bất quá thu dọn mền gối cũng là chuyện rất “sướng” à nha. Không thể không ngạc nhiên vì nơi ngủ của nữ sinh luôn có mùi thơm ngào ngạt, không hề thối hoắc như mền gối của đám nam sinh.

Nghe mùi thơm của con gái thoang thoảng trong cái mền, Trần Húc có chút ngây ngốc, khi Cao Hiểu Tiết thu dọn quần áo xong thì hắn vẫn còn đang lui cui xếp mền.

Tất nhiên là Cao Hiểu Tiết không phát hiện biểu hiện kỳ quái của Trần Húc. Nhìn từ phương diện này thì cô bé này có chút tùy tiện, nếu là Trạm Tinh đang trong hoàn cảnh này thì thà rằng ngủ một mình ở đây chứ tuyệt đối không bao giờ ở cùng phòng với một thằng con trai, cho dù là quan hệ ngày thường có tốt đến mấy.

Đồ của đám con gái rất nhiều, ngoài quần áo, mền gối còn có đủ thứ linh tinh lỉnh kỉnh khác, gom lại cũng đầy 3 thùng lớn! Sau đó Trần Húc liền “thể hiện sức mạnh”, vác lên vai. Hai người cứ thong thả đi trong mưa tuyết đi đến nhà trọ Trần Húc đang ở.

Mưa tuyết rất lớn, với lại mấy ngày trước còn có vài trận mưa to, nhiệt độ cũng hạ xuống âm mấy độ. Tuyết lông ngỗng bay đầy trời suốt một ngày chưa dừng lại, hiện giờ nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng xóa.

Khi hai người tới nhà trọ của Trần Húc, vừa mở cửa thì một luồng hơi ấm đập vào mặt.

Từ khi Trần Húc dọn vào nhà trọ này thì chưa từng tắt máy điều hòa. Nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng ở 25 độ C, hai người đi ngoài mưa tuyết lâu như thế, vừa bước vào đã thấy ấm áp toàn thân.

Cao Hiểu Tiết vừa cởi khăn choàng, áo khoác vừa rên rỉ:

- Xa xỉ! Quá xa xỉ!

Khi nàng vừa cời xong áo khoác thì tim Trần Húc đập “phịch” một cái. Vì bên dưới cái áo lông, Cao Hiểu Tiết mặc một cái áo lông ngắn màu vàng bó sát người, đem thân thể nàng phô bày ra hết sức mềm mại. Nên biết rằng áo lông bó sát người thế này “phô diễn” dáng người của phụ nữ còn hơn cả khi mặc áo khoác mỏng mùa hè nữa! Dưới tác dụng “bonus” của áo lông bó sát người thế này, đường cong của nàng đều hiện ra rõ ràng. Trần Húc đứng nhìn mà cứng lưỡi, nghĩ thầm “Bình thường thấy cô nàng này khá gầy yếu, ai mà ngờ ‘nó’ bự như thế...!”

Sau khi “giải trừ vũ trang” chống lạnh, Cao Hiểu Tiết bắt đầu xem xét địa bàn, vừa nhìn nàng vừa kêu:

- Hủ bại! Quá hủ bại! Xa xỉ! Quá xa xỉ!

Thấy trong tủ lạnh có kem, thiếu chút nữa Cao Hiểu Tiết nhễu cả nước miếng:

- Không phải chứ! Trời lạnh thế này mà ông còn ăn kem?!

Trần Húc đang mở nắp một hộp kem lớn, nghe thế thì đáp ngay:

- Trong phòng có điều hòa mà. Bà muốn ăn thì cứ lấy mà ăn, còn bày đặt nói này nói nọ.

Cao Hiểu Tiết bĩu môi:

- Ai nói tui muốn ăn?

Trần Húc cười đê tiện:

- Nước miếng của bà thiếu điều muốn nhễu cả ra ngoài mà bà không muốn ăn sao?

Câu này làm Cao Hiểu Tiết nghẹn họng cả nửa ngày. Trần Húc đóng cửa tủ lạnh rồi nói:

- À mà thôi, lúc này bà đừng có ăn.

Cao Hiểu Tiết chống nạnh:

- Tại sao? Ông nhỏ mọn quá vậy!

Trần Húc đáp:

- Bây giờ bà còn đang bệnh đấy, thân thể còn yếu mà. Chút nữa tui pha thuốc cho bà uống, uống thuốc cho khỏe đi rồi hãy ăn kem.

Nghe thế Cao Hiểu Tiết không còn cách nào khác. Trần Húc lại mở tủ lạnh, lấy một bọc lớn chứa đầy thức uống, hắn hỏi:

- Bà uống gì? Cafe, sữa hay là trà sữa? Ừm, trà sữa có nhiều vị lắm nè, vị ô mai, bạc hà,... Thôi bà tự chọn đi.

Cao Hiểu Tiết nhìn bọc thức uống rồi lẩm bẩm:

- Hủ bại! Ông thật sự là hủ bại!

Trần Húc dọa:

- Bà không uống thì tui đem cất à nha

Cao Hiểu Tiết vội chộp 2 hộp trà sữa vị bạc hà rồi chạy mất.


Cao Hiểu Tiết bay lên cái giường rộng của Trần Húc, nằm lăn lộn ra vẻ rất thoải mái:

- Ai nha, Trần Húc này, cuộc sống của ông thoải mái quá hén. Còn tui thì khổ rồi, cuối cùng còn phải nằm viện nữa, ài...

Trần Húc đang trải mền gối dưới nền, không ừ hử một tiếng - không phải hắn khó chịu hay là tức giận mà là hắn cảm thấy mình không dám nhìn nàng vì sợ mình bất cẩn “phạm sai lầm”.

Trần Húc kêu thảm trong lòng “Oh my God! Làm sao sống được nữa đây trời! Cô nam quả nữ ở chung nhà rất dễ ‘phạm sai lầm’ à nha!!!”

Vì trong phòng khá nóng nên Cao Hiểu Tiết nhanh chóng toát mồ hôi, nàng nói:

- Tui đi tắm cái. À cái máy nước nóng dùng thế nào?

Trần Húc liền dẫn nàng vào WC, chỉ tận tay cách dùng máy nước nóng và cái bồn tắm.

Trần Húc rất thích dùng máy nước nóng này vì nó tiện lợi hơn cái máy nước nóng kiểu cũ - mỗi lần nấu được có một chút nước mà lại khá lâu. Cái loại máy nước nóng này mở ra là có nước xài, với lại có thể khống chế nhiệt độ, rất đơn giản.

Cao Hiểu Tiết vừa thấy cái bồn tắm đã ngất ngây, nàng thỏ thẻ:

- Tui tắm trong cái bồn tắm này được không?

Trần Húc đáp:

- Không thành vấn đề, chỉ cần bà không ngại tui mới xài hôm qua là được.

Sau đó Cao Hiểu Tiết nhìn quanh tìm gì đó, Trần Húc hỏi nàng tìm cái gì thì nàng đáp:

- Tui kiếm bàn chải, chà cái bồn tắm một chút!

Trần Húc toát mồ hôi, đưa cái bàn chải cho nàng:

- Nè, bà lấy cái này xài đi, cái bên kia để chà WC...

Sau khi học được cách sử dụng máy nước nóng và bồn tắm, Cao Hiểu Tiết liền mở vòi nước, xả vào bồn tắm, nhiệt độ trong phòng tắm nhanh chóng tăng lên. Cao Hiểu Tiết lau mồ hôi:

- Sao mà nóng quá vậy nè? Mùa đông mà còn nóng hơn mùa hè nữa! Đồ của tui toàn là đồ giữ ấm không hà!

Trần Húc đáp:

- Cạnh bên nhà có cái siêu thị lớn, hay là chút nữa tui dẫn bà qua đó mua vài cái áo ngủ? Nếu là áo ngủ “sếch xy” thì tui trả tiền luôn cho bà, với điều kiện là bà phải mặc cho tui xem, hè hè...

Cao Hiểu Tiết vỗ cho hắn một bộp tay:

- Tui đánh chít ông giờ! Cảnh cáo ông đừng có mưu đồ mờ ám gì với tui đó nha! Sau này tui sẽ cất dao phay dưới gối, ông mà dám bước lên là tui cắt... Liền!

Trần Húc toát mồ hôi:

- Có cần phải nói vậy không? Tui mà là hạng người đó sao?

Thật ra trong lòng hắn rất muốn ra vẻ trâu bò: “Mặt hàng như bà có cho tui cũng không thèm” nhưng ngẫm lại thì thấy những lời này trái với lương tâm mình nên đành nuốt xuống.

Sau khi xả đầy nước, Cao Hiểu Tiết cầm cái bọc to đùng chứa quần áo, lén la lén lút đi vào phòng tắm, sau đó cảnh cáo Trần Húc không được nhìn lén rồi nàng mới đóng cửa lại.

Lúc này Trần Húc tiếc đứt ruột “Phải chi biết sớm có cô em trắng như tuyết dọn đến đây ở thì mình đã gắn vài cái camera độ nét cao mini...”

Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, tâm thần Trần Húc không được yên nên đóng cửa lại. Sau đó hắn thấy trong cái thùng mà Cao Hiểu Tiết vừa mở ra ẩn hiện vài cái quần áo gì đó, hình như có cả thắt lưng nhỏ màu trắng nên hắn muốn lấy ra xem thử...

Nghĩ đến đấy Trần Húc thầm mắng trong bụng: “Đáng khinh! Đáng khinh! Thật sự là đáng khinh! Mình là chính nhân quân tử chứ không phải là ‘quái thúc thúc’ ” [quái thúc thúc: Chỉ mấy thắng cha biến thái].

Niệm mấy lần như thế, tâm thần đang xao động của Trần Húc mới bình tĩnh lại, hắn đành mở cái laptop cùi của mình lên, hắn đang muốn làm gì đó để tự đánh lạc hướng chính mình, nếu không thì rất dễ “phạm tội”. Nên Trần Húc liền vào trang chủ của “Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên”, cái trang web này được phía chính phủ tài trợ, dành riêng cho cái game trước đây bọn hắn làm, cái game đó quá “hot” nên có người chủ động chạy tới tài trợ, cung cấp server miễn phí, tất nhiên bọn Trần Húc chịu ngay bởi vì cái server của trường chịu không thấu, sau khi up bản game đó lên thì mới được 5 phút là cái server của trường “đi đứt”.

Dân cư mạng đánh giá game này cực cao, sau khi biết được phần mềm tạo game này đã hết hiệu lực nên game này sẽ không có phần tiếp theo nên họ than khóc dậy trời!

Hiện giờ Trần Húc đảm nhận công tác bảo trì trang web, do hắn đang học được một ít kiến thức an ninh mạng nên trang web này còn có tác dụng làm nơi để hắn “thực hành” những bài tập mà một hacker cần phải học.

Khi Trần Húc vào trang web thì tường lửa đột ngột bắn tin:

- Phát hiện mã độc [gọi chung của các đoạn mã có thể gây hại cho máy tính như virus, trojan,...], bạn có muốn chặn hay không?

http://truyenyy.net/truyen/sieu-cap-may-tinh/chuong-88-ma-doc-tren- mang/2682165.html

Bạn đang đọc Siêu Cấp Máy Tính Hệ Thống của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi oOoKhanhTC
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 244

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.