Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Tên Cắt Cổ!Chương Tên Cắt Cổ!

1658 chữ

Cô bé kia cũng sửng sốt:

- Ủa! Hai người đang hẹn hò?!

Quản Dịch quay lại nhìn cũng sửng sốt:

- Cao Hiểu Tiết? Sao bạn ở đây?

Cô gái tinh xảo này không phải Cao Hiểu Tiết thì còn là ai nữa?

Thấy tạo hình hiện tại của nàng, Trần Húc lập tức nhớ tới trong phim “Kế hoạch baby”, Cổ Thiên Lạc mặc bộ đồ con gà, đứng lắc lắc cái mông, bán hàng ở đầu đường, rất đáng yêu.

Trần Húc bật cười:

- Sao bà tới đây phát tờ rơi? Ặc, tiệm bánh ngọt? À, Trạm Tinh đâu? Không có tới à?

Cao Hiểu Tiết nhìn hoa hồng trong tay Quản Dịch, rồi suy nghĩ gì đó, Trần Húc lặp lại một lần nữa nàng mới kịp phản ứng:

- Ừ, Trạm Tinh ở trong ký túc xá.

Trần Húc thấy là lạ, hắn và Cao Hiểu Tiết cũng coi như là quen thuộc, biết nàng và Trạm Tinh hầu như không rời nhau, bây giờ nhìn bộ dáng của nàng thì hẳn là đang làm công, với quan hệ thân thiết của hai người thì chắc chắn Trạm Tinh cũng đi theo mới đúng.

Thấy Cao Hiểu Tiết lấm la lấm lét, Trần Húc cười:

- Có gì mà mắc cỡ chứ? Chúng ta là bạn bè mà, đi làm thêm cũng có gì đáng xấu hổ đâu? Với lại bà đâu có thiếu tiền.

Cao Hiểu Tiết trừng mắt:

- Ai nói thế? Không kiếm tiền thì tui tới đây làm gì? Ông nghĩ ai cũng giàu có như ông à?

Trần Húc toát mồ hôi:

- Không phải chứ? Tháng trước bà vớ được không ít lì xì của phóng viên mà? Còn thiếu tiền sao?

Cao Hiểu Tiết trợn mắt:

- Tui là con nhà nghèo, đâu thể nào so sánh với mấy người.

Trong lúc nói chuyện, nàng lén lén liếc nhìn Quản Dịch.

Người thông minh như Quản Dịch sao không nhận ra ý tứ trong đó? Nàng mỉm cười:

- Thật ra chuyện hôm đó đâu có liên quan gì tới bạn, sao phải gánh nợ làm gì?

Cao Hiểu Tiết:

- Sao không có liên quan? Bây giờ mình chưa có tiền nhưng mình sẽ kiếm được rồi trả cho bạn.

Hai người nói qua nói lại làm Trần Húc tò mò:

- Bà thiếu tiền cô ấy hồi nào?

Quản Dịch mỉm cười, Cao Hiểu Tiết trừng mắt:

- Đầu heo! Quên rồi hả? Hôm triển lãm đó, vì giúp đỡ chúng ta mà Quản Dịch phải bồi thường cho Ngân Phong 50.000!

Nghe thế Trần Húc mới nhớ. Lúc đó Quản Dịch tức giận ném chi phiếu, sau đó Trần Húc có tìm nàng để trả tiền nhưng nàng trả lời:

- Gì chứ? Bạn xem, ngay cả chi phiếu mình cũng có thì để ý gì chút tiền đó?

Trần Húc nghĩ lại thấy cũng đúng, vì thế qua một tháng hắn đã quên mất chuyện này!

Ai ngờ Cao Hiểu Tiết còn nhớ, hơn nữa còn tự gánh món nợ này. Trần Húc thấy cô bé này thật ngốc, 50.000 lận đó, nàng nghĩ đi làm thêm để trả nợ? Nên biết số tiền này không nhỏ, sinh viên mới tốt nghiệp, tìm được việc làm thì mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ hơn 1.000... Được rồi tính tròn 2.000 đi, không ăn không xài thì cũng phải mất 25 tháng mới đủ số!

Vì một tháng cùng “lăn lộn” làm game nên mọi người trong nhóm cũng quen thân nhau nên Trần Húc gõ trán nàng một cái:

- Nha đầu ngốc! Bà làm thêm thế này thì chừng nào mới đủ tiền? Được rồi, cho dù kiếm đủ thì sao? Đấy đâu phải là chuyện của một mình bà?

Cao Hiểu Tiết xoa xoa cái trán:

- Đấy vốn là chuyện của mình tui mà! Ai da, ông đừng có quản chuyện này có được không? Đương nhiên tui biết là làm công thì không biết tới chừng nào mới đủ, tui và Tinh Tinh có bàn bạc rồi, định mở một tiệm bánh ngọt gần trường. Tinh Tinh biết làm bánh kem, hương vị rất tốt! Còn tui thì tới đây làm thêm để học lóm, kiếm thêm kinh nghiệm.

Sau đó nàng nói với Quản Dịch:

- Mình biết bạn có tiền nhưng bạn là bạn, còn mình là mình. Mình nợ bạn thì phải trả.

Quản Dịch cười:

- Tùy bạn vậy.

Trần Húc thấy cảnh này trong lòng sinh ra cảm xúc khác lạ. Trong khoảng thời gian làm việc chung khá dài, tất nhiên hắn hiểu tính cách của Cao Hiểu Tiết, một khi nàng quyết định chuyện gì rồi thì không ai cản nổi. Lúc làm game là như vậy, bây giờ cũng thế. Về phần nàng tự gánh nợ là do nàng cảm thấy thiếu nợ đám bạn học rất nhiều. Vì cả đám không cầu danh lợi, tự nguyện bận rộn suốt tháng, ngay cả tiệc mừng công cũng không cho nàng cơ hội khao cả nhóm. Vì thế Cao Hiểu Tiết cảm thấy mình làm phiền người khác. Nàng biết Quản Dịch có tiền - đừng thấy Quản Dịch mặc đồ bình thường, nhiều nhất là vài trăm đồng mà lầm, bản tính của phụ nữ là nhiều chuyện nên Cao Hiểu Tiết đã sớm nghe ngóng được Quản Dịch xài mỹ phẩm toàn thứ là đắt tiền - nhưng người ta có tiền là chuyện của người ta, còn mình thiếu nợ là chuyện của mình, quan trọng hơn là nàng không muốn nợ Quản Dịch cái nhân tình 50.000 này!

Trần Húc suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Được rồi. Sau này có việc cần thì bà cứ tìm tui. À, hay là cho tui nhập cổ phần hé?

Cao Hiểu Tiết:

- Ai dà, tui với Tinh Tinh bàn bạc kỹ rồi. Tiền bạc nói sau, 100.000 là đủ mở một cái tiệm nhỏ rồi. Tiệm lớn thì khoang hãy bàn tới, không gấp.

Trần Húc và Quản Dịch đều biết Cao Hiểu Tiết không muốn mở miệng là vì không muốn mang nợ, vì thế không nói nhiều. Trần Húc nói:

- À, sao bà lại chạy tới đây phát tờ rơi? Còn tiệm bánh ở đâu?

Cao Hiểu Tiết nói:

- Ở̉ ngã ba đằng kia, trong tiệm ít người nên quản lý kêu tui tới đây phát tờ rơi. Hay là tui dẫn hai người tới đó? Mua 2 cái bánh rồi giả vờ là khách do tui giới thiệu? Hì hì.

Trần Húc nói “Ừ” rồi 3 người đi tới đó. Dọc đường, đột nhiên Quản Dịch lấy một tấm che cổ đưa cho Cao Hiểu Tiết:

- Bạn mang cái này vào đi, đừng lo, cái này là đồ miễn phí đó, hì hì. Bạn phải cẩn thận mới được. Vì mình đọc trên mạng người ta nói 5 cô gái nạn nhân của tên Cắt Cổ đều là người nhỏ nhắn xinh xắn như bạn vậy. Không chừng tên này chuyên nhắm vào những cô gái như bạn đó!

Cao Hiểu Tiết “Á” một tiếng rồi che cái cổ lại theo bản năng, sau đó đeo tấm che cổ lên. Cảm giác khá thoải mái nên nàng lại nhí nhảnh:

- Cảm ơn bạn! Bất quá có gặp tên biến thái đó thì mình sẽ cắt “chim” hắn!

Trần Húc toát mồ hôi, Quản Dịch thì che miệng cười trộm. Chợt nghe Cao Hiểu Tiết hát:

- Gặp biến thái đừng sợ đừng sợ, mình có tấm che cổ đừng sợ đừng sợ...

...

Tiệm bánh ngọt này không lớn, lại nằm trong hẽm nhỏ nên khách khứa rất ít, nhưng nghe Cao Hiểu Tiết giới thiệu bánh Sô-cô-la ở đây rất ngon, nàng đang học lóm món này nên Trần Húc và Quản Dịch bước vào trong tiệm, chuẩn bị mua bánh Sô-cô-la, còn Cao Hiểu Tiết thì cười tủm tỉm rồi chuẩn bị đi phát tờ rơi.

Sau khi bước vào cửa, có một người đàn ông khá cao, đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ bước qua hai người. Hai người đều sửng sốt một chút.

Trần Húc cảm giác được trên người người này có khí tức không thoải mái, loại khí tức này sau khi Trần Húc huấn luyện lâu ngày mới có được. Hắn quay đầu nhìn người kia một chút rồi hỏi Quản Dịch:

- Bạn có sao không?

Quản Dịch khẽ run nhưng không nói gì, chỉ nắm chặt tay. Sau đó nàng quay đầu nhìn người kia, mà người kia thì đang bước nhanh về phía Cao Hiểu Tiết.

- “Có chuyện!” Hai người đồng thanh, Trần Húc lập tức xông lên, hắn có cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm!

Quản Dịch thì la lên:

- Cao Hiểu Tiết cẩn thận! Hắn là tên Cắt Cổ!

Đúng vậy!

Hai người cùng tập bài thể thuật, với lại Trần Húc tập luyện đánh nhau lâu ngày nên hai người có cảm giác nhạy bén hơn người thường. Lúc gặp người này thì có cảm giác hắn có sát khí!

Hai người đều nghĩ tên này đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ, hoàn toàn che mất khuôn mặt! Tại sao hắn phải làm như thế?

Mất vài giây phán đoán, hai người kịp thời phản ứng, người kia chắc chắn là tên Cắt Cổ!

Người kia nghe Quản Dịch kêu lên nhưng bất chấp tất cả, đột ngột vọt nhanh tới! Lúc này Cao Hiểu Tiết còn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp quay lại nhìn. Cánh tay phải của hắn vung lên, một đạo ánh sáng nhắm ngay cổ Cao Hiểu Tiết! Trần Húc thấy rõ ràng tên kia đeo bao tay, trong bàn tay nắm một con dao phát ra ánh sáng lạnh...

http://truyenyy.net/truyen/sieu-cap-may-tinh/chuong-75-ten-cat- co/2682151.html

Bạn đang đọc Siêu Cấp Máy Tính Hệ Thống của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi oOoKhanhTC
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.