Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Kế hoạch “Nhà quê” - Game gây chấn động!Chương Kế hoạch “Nhà quê” - Game gây chấn động!

4144 chữ

Động tác này của Quản Dịch nháy mắt đã làm nơi này bùng nổ, nhiều người gào lên:

- Người đẹp, em rất phong cách!

Thanh kiếm này là đạo cụ nhưng vì để chân thực nên được làm bằng kim loại, tuy kiếm không sắc bén nhưng cũng làm Lâm Quốc Bằng bị dọa toát mồ hôi lạnh, một lúc sau hắn mới giận dữ:

- Cô... Cô muốn làm gì? Buông kiếm xuống!

Quản Dịch nhếch mép, khinh bỉ liếc hắn một cái:

- Rác rưởi! Ông có tư cách gì nói bạn tôi là rác rưởi? Chỉ bằng tư cách Giám đốc PR của ông sao? Bổn tiểu thư không thèm chấp!

Nói xong nàng cười lạnh, thuận tay ném thanh kiếm xuống đất, đi tới đứng bên cạnh Trần Húc.

Trần Húc cười hắc hắc, nghiêng đầu hỏi:

- Người đẹp à, cô em rất có cá tính nha! Đúng rồi, bạn tới đây làm gì?

Quản Dịch trợn mắt, vừa định nói chuyện thì Lâm Quốc Bằng tức giận gào lên:

- Phản rồi! Phản rồi! Tốt, ta muốn kiện đám rác rưởi các ngươi! Còn cô nữa, cô đã ký hợp đồng với công ty, bây giờ hành vi của cô đã vi phạm hợp đồng, cô muốn bỏ đi hả? Tốt, bồi thường hợp đồng gấp 10 lần đi, 50.000! Cả đám rác rưởi!

Khách tham quan chửi ầm lên, Trần Húc cười lạnh, không phải chỉ 50.000 thôi sao? Hắn vừa định lên tiếng thì Quản Dịch nhẹ nhàng khoát tay, đưa thẻ gửi đồ ra và nói với Ngô Nguyên:

- Làm phiền bạn chạy đi lấy túi xách dùm mình nha.

Ngô Nguyên sửng sốt, sau đó lập tức nhận lấy tấm thẻ rồi chạy đi mất, Quản Dịch cười lạnh liếc Lâm Quốc Bằng, khí thế này của nàng làm hắn giật mình. Vốn hắn cho rằng 50.000 là số tiền khổng lồ đối với sinh viên, mục đích của việc đòi tiền là muốn Quản Dịch lo không nổi, phải năn nỉ hắn. Ai ngờ bộ dáng của yêu tinh này làm như không để 50.000 vào trong mắt, cảm giác mất khống chế cục diện này làm hắn thấy mình rơi vào thế bị động.

Ngô Nguyên nhanh chóng trở về, trong tay là một cái túi xách nữ. Vừa thấy cái túi này Lâm Quốc Bằng cười lạnh, vì hắn thấy “Cái túi này là hàng vỉa hè, nhiều nhất là mấy trăm tệ một cái, người dùng loại túi xách này thì có tiền sao? Nhiều nhất là gọi cho người nhà đem tiền tới mà thôi, phì!”

Nhưng mà Quản Dịch lục lọi một lúc rồi lấy ra một quyển “sách” nho nhỏ, mọi người đang nhìn nàng phải giật mình vì quyển “sách” nho nhỏ đó là... Một quyển chi phiếu! Có người thì thào:

- Không phải chứ?! Chi phiếu? Tiểu Phú bà!

Quản Dịch lấy bút ra, viết viết như bay, sau đó ném tờ chi phiếu tới trước mặt Lâm Quốc Bằng:

- 50.000 để bổn tiểu thư được thanh tịnh. Rác rưởi, cầm tiền rồi biến đê...

Trần Húc thì thầm:

- Chị Hai à, ngầu quá!

Quản Dịch nháy nháy mắt và thì thầm với hắn:

- Ai đối xử với mình thế nào thì mình trả lại thế đấy. Ai lịch sự với mình thì mình lịch sự lại, còn ai mắng mình thì mình mắng ngược lại! Đấy gọi là “Gậy ông đập lưng ông”.

Trần Húc toát mồ hôi:

- Người đẹp, bạn không phải là người nhà Mộ Dung chứ? Mộ Dung Dịch?

Tờ chi phiếu rất mỏng nên không thể bay tới chỗ Lâm Quốc Bằng được, hắn tức giận run cả người, tất nhiên hắn không thể nào cúi người xuống nhặt. Trợ lý bên cạnh hắn lượm tờ chi phiếu lên, nhìn nhìn rồi nói khẽ:

- Giám đốc, chi phiếu này là đồ thật, của Ngân hàng Công Thương!

Tuy hắn nói rất khẽ nhưng cả đám đang dựng lổ tai lên thì sao không nghe được? Vì thế cả đám lại giật mình tiếp “Cô bé này bình thường không mang theo nhiều tiền mặt mà xài chi phiếu, đúng là Phú bà ha?”. Cũng có người bắt đầu mơ mộng “Chà người thì đẹp mà lại có tiền nữa, nhưng tính cách cộc cằn, chắc người bình thường chịu không nổi đâu?!”

Trần Húc và Cao Hiểu Tiết cũng giật mình, tuy Trần Húc biết gia thế Quản Dịch chắc rất khá nhưng không ngờ lại có tiền như thế. Còn Cao Hiểu Tiết thì thấy mình thiếu Quản Dịch một cái nhân tình, một cái nhân tình 50.000! Nếu số tiền đó của Trạm Tinh thì nàng cũng đỡ ngại, đằng này nàng và Quản Dịch không cũng không thân thiết gì.

Lâm Quốc Bằng nổi điên, cứ lải nhải:

- Tốt! Tốt! Tốt!...

Mặt hắn đỏ lên, sau đó hung hăng dậm chân, chửi ầm lên:

- Rác rưởi đúng là rác rưởi! Thứ không biết liêm sỉ! Hừ, cái game bỏ đi của các ngươi mà cũng dám đem đi lòe người hả?

Mọi người đều bất mãn với hắn, người này nhìn cũng có vẻ lịch sự thế mà mở miệng ra là “rác rưởi”, thật sự không có tố chất, không có phong độ, lại còn mang bộ dáng gây sự nữa chứ. Có nhiều người đã thấy qua game Kim Dung truyền kỳ nên tức giận muốn mắng hắn nhưng đám Trần Húc đã dặn dò nên nhìn đám Trần Húc.

Trần Húc cười lạnh:

- Ai nói game của chúng tôi là đồ bỏ đi? Nếu game của bọn tôi là đồ bỏ thì game của các người còn không được tính là đồ bỏ nữa đó!

Nghe Trần Húc nói thế, mọi người đều biết đã tới lúc lật bài, vì thế đám gia hỏa phía sau đang tức nghẹn họng liền bùng nổ, hoan hô dậy trời:

- Đúng thế đúng thế! Game rác rưởi của các người làm nhục Hoàn Châu Lâu Chủ [tác giả truyện Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện] đó!

- Tiện nhân sính ngoại! Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện bị các ngươi làm thành cái dạng chó má gì thế? Vậy mà ông còn không biết xấu hổ đem ra khoe khoang?

- Game của các người hình ảnh thì còn xem được, nhưng so với game bên này thì... Hắc hắc...

Nói đến hình ảnh game thì Lâm Quốc Bằng lập tức tỉnh táo, cười lạnh:

- Hình ảnh? Ha ha... Tốt, tốt lắm! Các người còn dám nói chuyện hình ảnh? Đi, vậy chiếu lên màn hình lớn để cho khách tham quan được “chiêm ngưỡng” cái gọi là hình ảnh game của các người đi, để cho người ta biết cái gì gọi là “game chuối nhất trong lịch sử ngành game”! Tiểu Trương, vào lấy game của bọn họ ra đây đi.

Trợ lý bên cạnh hắn vội vàng chạy vào trong gian hàng Ngân Phong bưng máy móc ra, Lâm Quốc Bằng cười lạnh:

- Được rồi, nói đến hình ảnh thì để xem có cái gì có thể tra tấn người chơi bằng game của các ngươi? Hừ, một đám chôm chỉa! Để người ta xem rồi nói “Chà, nhân vật này quen quá, cảnh vật này càng quen hơn...”. Không quen sao được? Ha ha... Toàn là sao chép chôm chỉa của mấy game khác! Một đám chôm chỉa!

Trên màn hình xuất hiện hình trước đây của Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên, nhiều vị khách mới tới cũng nhịn không được phải thở dài, theo tình cảm thì họ đứng về phía bọn Trần Húc nhưng hình ảnh game thì thật là lôi thôi

Lâm Quốc Bằng cười lạnh:

- Đấy có phải game các ngươi làm ra không?

Nhưng hắn không ngờ đám Trần Húc bĩu môi, khinh thường. Trần Húc móc ra một cái mic - không biết lấy ở đâu ra - hắn nhìn về phía khách tham quan nói:

- Đây đúng là game của chúng tôi làm ra...

Nghe thế, đám Ngân Phong cười lạnh, còn khách tham quan thì lại thở dài.

Trần Húc hét lên:

- Nhưng mà... Đấy là trước kia! Bây giờ xin giới thiệu lại một chút, game của sinh viên Đại học Tổng Hợp chúng tôi “Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên”. Vị bạn học này là Cao Hiểu Tiết, nàng đã mất 3 năm để hoàn thành kịch bản, nội dung kịch bản có thể nói là “kinh thế hãi tục”. Chính nàng làm cho những người mê game chúng tôi tề tựu để hoàn thành game này. Mong ước của chúng tôi là làm game để chơi, không mong tiền tài hay danh vọng, chỉ mong những fan trung thành năm xưa được tiếp tục giấc mộng của mình!

Thấy Lâm Quốc Bằng cười lạnh, vừa định mở mồm, Trần Húc quát lên với hắn:

- Ông đừng vội ngắt lời. Lúc đó, chúng tôi sau khi làm xong game thì thấy rất vui vẻ, gửi game đến diễn đàn Thiết Huyết nhờ bọn họ giới thiệu cho mọi người cùng chơi. Thế mà... Ài..., ai ngờ vì để quảng cáo cho game Thục Sơn, Imagine và Ngân Phong hợp tác với nhau lại lấy game của dân nghiệp dư ra làm bàn đạp của họ, cố ý phê bình hình ảnh game của chúng tôi nhưng không hề nhắc một chữ đến phần nội dung, còn cố ý mập mờ rằng game này do sinh viên làm ra, mơ hồ ám chỉ chúng tôi là một công ty game không có trách nhiệm! Giám đốc Lâm, ông dám nói không có chuyện này không?

Lâm Quốc Bằng sớm đoán Trần Húc sẽ nói ra chuyện này nên hừ lạnh:

- Rác rưởi chính là rác rưởi! Vì sao ta không dám nhận? Hình ảnh trong game của các ngươi là rác rưởi, tại sao tôi phải khen ngợi nó chứ?

Trần Húc cười lạnh:

- Tôi sớm biết ông sẽ nói thế. Đúng vậy, các ông là công ty lớn, tốn hao rất nhiều tiền mới làm ra được Thục Sơn, các ông có tiền, có kỹ thuật cho nên tùy tiện chụp mũ chúng tôi. Tốn rất nhiều tiền là giỏi lắm sao?

Lâm Quốc Bằng lại cười lạnh, đám Ngân Phong cũng cười lạnh, nhưng bọn hắn không ngờ đám Trần Húc cũng cười lạnh! Lạnh! Rất lạnh!

Trần Húc “Hắc” một tiếng:

- Tốn nhiều tiền như thế nhưng nội dung chỉ là rác rưởi, rối tinh tối mù, các người còn dám gặp mặt Hoàn Châu Lâu Chủ sao? Được rồi. Ông khinh thường chúng tôi phải không? Nói chúng tôi là rác rưởi, là đồ nhà quê? Tốt lắm. Để hôm nay chúng tôi cho mọi người biết game của dân nhà quê làm nhé. Các ông tự đắc về hình ảnh phải không? Được lắm. Các huynh đệ, đem màn hình lớn ra đi.

Lâm Quốc Bằng và đám người Ngân Phong cười to:

- Hình ảnh? Hắc hắc, một đám nhà quê cũng dám nói hình ảnh?

Lâm Quốc Bằng cười lạnh:

- Đừng nhiều lời. Đem máy tính gắn vào màn hình của chúng tôi là được rồi. Hừ, một đám rác rưởi mà muốn dọa tôi sao?

Trần Húc mỉm cười, nói “Cảm ơn” rồi ôm laptop gắn vào màn hình bên trong gian hàng của Ngân Phong.

Lúc này rất nhiều người, khách tham quan, nhân viên gian hàng, thậm chí là đại diện các công ty khác cũng bu lại, cũng may là giang hàng của Ngân Phong đủ để chứa, màn treo đủ cao, bằng không bên ngoài không thể thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Trên màn hình lớn xuất hiện Desktop của Windows, Trần Húc click vào icon của Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên...

Màn hình tối sầm, đột nhiên ánh sáng lóe lên, xuất hiện dòng chữ “Sản phẩm của CLB Sinh viên yêu máy tính Đại học Tổng Hợp” rồi biến mất, sau đó xuất hiện tám chữ to “Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên”, có khí thế mạnh mẽ, cứng cáp!

Dòng chữ lóe lên rồi được thay vào bằng hình ảnh một ngọn núi nguy nga hiểm trở, cao tận may! Màn ảnh chiếu từ chân núi rồi vùn vụt lướt lên đỉnh núi, hình ảnh này làm người xem hoan hô một trận!

Có người la lên:

- Hoa Sơn! Đó là Hoa Sơn! Tôi còn tưởng đang xem ảnh chụp chứ!

Hình ảnh chiếu cảnh đỉnh núi tuyết rơi, trên đó có một bãi đá lớn, màn hình lại chiếu vờn một vòng quanh bãi đá, trong bãi đá có 5 người đứng ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc và ở giữa. Khi chiếu tới gần thì có người gào lên:

- Hoa Sơn luận kiếm! Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông!

Lâm Quốc Bằng nhìn đoạn CG này mà choáng váng. Người xem cũng bàn tán ầm lên, vì Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông là những nhân vật nổi danh trong “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung, mà những nhân vật này được dựng hình 3D! Người phía Đông gầy gầy, tay cầm ngọc tiêu, vẻ xuất trần lan tỏa trong không gian, đúng là Đông Tà! Người phía Tây thì cầm một cây gậy, ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo, đúng là Tây Độc! Lúc này Nam Đế chưa xuất gia, cả người toát lên vẻ quý phái; Còn Bắc Cái thì vác hồ lô trên lưng, miệng ngậm một ngọn cỏ, tay cầm một cây gậy xanh biếc, vẻ mặt bất cần đời. Người đứng giữa thì tóc búi cao, râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt!

Tuy chỉ chiếu thoáng qua nhưng những biểu tình nhỏ nhất trên khuôn mặt của năm nhân vật này được khắc họa rất rõ ràng. Hình ảnh không hề có cảm giác cứng nhắc như những hình ảnh 3D cấp thấp, đây nhất định là kỹ thuật đỉnh cấp!

Ngũ tuyệt giao thủ, tuy mỗi người chỉ đánh một chiêu nhưng Đạn Chỉ Thần Công, Hà Mô Công, Nhất Dương Chỉ, Giáng Long Thập Bát Chưởng và Tiên Thiên Công đều nhìn rất chân thực, người ta vừa liếc qua đã biết tên chiêu nào của ai đánh. Mà màn đánh nhau này động tác rất trôi chảy, làm người xem lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như mình đang có mặt tại đó. Đúng lúc này thì bị cắt cảnh, làm người xem tiếc nuối gào lên!

Sau đó hình ảnh chiếu thật nhanh tới cảnh một người trẻ tuổi tóc bạc, cụt một tay, cầm thanh kiếm to và một hòa thượng cầm năm cái vòng chiến đấu với nhau trên một ngọn tháp cao đang cháy hừng hực. Sau lưng hòa thượng là một cô gái có vẻ rất ngây thơ, đáng yêu đang bị cột vào giá gỗ, còn dưới chân tháp có một mỹ nữ tuyệt sắc mặc đồ trắng, ánh mắt đầy thâm tình nhìn chằm chằm lên ngọn tháp

Hai cô gái này không cần nhiều lời vì ai cũng biết Quách Tương ngây thơ nhưng rực rỡ, mặc dù đang lo lắng nhưng không thể nào che dấu được nét đáng yêu của mình. Còn Tiểu Long Nữ thì lại xinh đẹp xuất trần thoát tục.

Hình ảnh lại chuyển. Một đội quân ngoại tộc đông nghìn nghịt, cờ bay đầy trời. Hoàng đế Gia Luật Hồng Cơ của Đại Liêu đang ngồi trên tuấn mã. Mà bên kia thì có một thanh niên có tướng mạo bình thường nhưng khí thế bất phàm, và một cô gái xinh đẹp, hai người đang đánh vào đại quân như chẻ tre, nháy mắt đã tiến sâu vào, muốn bắt Gia Luật Hồng Cơ đang chạy trốn, lúc này có một đại hán phương Bắc lưng hùm vai gấu tung ra một chiêu trong Giáng Long Thập Bát Chưởng, bức lui hai người kia cứu được Gia Luật Hồng Cơ.

Sau khi thả Gia Luật Hồng Cơ, thì đại hán đó tự đâm vào ngực mình, còn phía bên kia ngực kia là hình xăm một cái đầu sói đang nhe nhanh rất hung tợn...

...

Sau 3 phút, đoạn CG này kết thúc bằng dòng chữ “Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên” làm người xem hào hứng không thôi.

Lâm Quốc Bằng mặt mày xanh mét, lúc này ai cũng nhìn ra kỹ thuật của đoạn CG này quá cao, game Thục Sơn so với game này có thể nói là con nít so với người trưởng thành!

Lâm Quốc Bằng xông tới gào to:

- Không thể nào?! Không thể nào?! Đoạn CG này tuyệt đối là sao chép của người khác! Các ngươi tuyệt đối không thể làm ra được!

Trần Húc khinh bỉ nhìn hắn:

- Giám đốc Lâm, ông có chứng cớ gì không? Ở đây có không ít đại diện của các công ty game, tôi xin hỏi trước đây các vị có từng thấy đoạn CG này chưa?

Mọi người đều lắc đầu, thảo luận rôm rả nhưng trên mặt đều lộ vẻ hoài nghi. Thứ này sinh viên tuyệt đối không thể làm được. Kỹ thuật còn mạnh hơn các công ty lớn một bậc! Kỹ thuật này không thể nằm trong tay của đám sinh viên được!

Một người trình thẻ nhân viên của NetEasy bước ra:

- Bạn sinh viên này, tuy đoạn CG này tôi chưa từng thấy qua nhưng có thể biết kỹ thuật trong đó rất cao! Cho dù là mấy bộ phim CG nổi tiếng cũng không thể bằng. Nhưng xin lỗi, làm sao kỹ thuật mạnh mẽ thế này làm sao nằm trong tay sinh viên được?

Lâm Quốc Bằng lập tức gào lên:

- Đúng vậy! Nhất định là các ngươi sao chép! Tuyệt đối là sao chép! Các ngươi là rác rưởi!

- Lâm Quốc Bằng, ông tự trọng chút đi!

Trần Húc hung hăng liếc Lâm Quốc Bằng một cái, ánh mắt này làm hắn có cảm giác như mình bị dã thú nhìn chằm chằm, hắn đâu có biết Trần Húc tập luyện lâu ngày trong thế giới ảo nên có một thân sát khí.

Trần Húc lạnh lùng:

- Tôi biết các vị sẽ nghi ngờ, tất nhiên tôi sẽ giải thích. Lâm Quốc Bằng, không thể không nói game này trở nên hoàn mỹ thì công của ông là lớn nhất!

- Giề?

- Hừ, đường đường là công ty lớn như Ngân Phong, một trang web lớn như Imagine thế mà lại bắt tay nhau ức hiếp một sản phẩm chỉ mang tính giải trí của dân nghiệp dư. Các ngươi làm chuyện như thế mà không sợ người ta chê cười sao?

Trần Húc nói những lời này thì lửa giận bùng lên, một tháng này cả nhóm rất vất vả, bây giờ phải phát tiết hết những nghẹn khuất trong lòng!

Trần Húc chỉ vào Lâm Quốc Bằng lớn tiếng nói:

- Tôi biết, các ông khinh thường chúng tôi là sinh viên, không có tiền, không có kỹ thuật cũng không có “gốc” nên mới chèn ép chúng tôi để làm bàn đạp cho Thục Sơn. Nhưng đó là lý do sao?

- Không ngờ hành động của ông chọc giận một vị Đại Thần trên internet! Vị này không muốn thấy các ông làm thế nên cho chúng tôi mượn một phần mềm để hoàn thành game này! Một tháng nay chúng tôi hầu như không ăn không ngủ để làm game! Chỉ mất một tháng để xây dựng game hoàn toàn mới dựa trên nội dung của game cũ!

Mọi người “Ồ” lên. Họ đều tin tưởng chuyện này, phải biết rằng làm game là chuyện rất phí thời gian, chỉ riêng đoạn CG vừa nãy mà giao cho một nhóm game chuyên nghiệp thì cũng mất cả tháng mà còn chưa chắc làm được ấy chứ!

Lâm quốc bằng cười lạnh:

- Chú mày nổ gì thế? Một tháng? Hắc hắc, sao chú mày không nói một ngày hay một giờ? Vị Thần giúp các ngươi đâu? Kêu hắn ra đây để chúng tôi nhìn một cái coi hắn là loại Thần chó má gì? Còn phần mềm gì gì đó nữa? Phì! Có cái phần mềm chó nào làm được game trong vòng một tháng, lấy ra cho mọi nhìn xem?

Trần Húc cười lạnh nói:

- Cho ông mở mang tầm mắt nhá.

Rồi hắn mở một đoạn video có tên “Chuyện ngoài lề”, một đoạn video làm người ta sợ hãi xuất hiện. Đoạn video này dùng máy quay phim cầm tay quay lại, trong đó là cảnh mọi người đang khẩn trương, trên màn hình máy tính đều đang hiện giao diện của cùng một phần mềm, rồi đoạn video ghi lại cách thức sử dụng phần mềm đó, làm thế nào để tạo mô hình nhân vật, làm sao để thiết lập động tác, thêm quần áo, cảnh nền,... Rồi có cả đoạn quay lại toàn bộ quá trình dựng CG vừa nãy!

Biểu hiện của những người đang xem giống hệt Thôi Quảng Duy và Lương Hiểu Tuệ, thậm chí có vị đại diện công ty game nào đó... Ngất xỉu!

Sao đơn giản thế? Nếu có phần mềm thế này thì “người người làm game, nhà nhà làm game”, các công ty game đóng cửa hết cho rồi!

Lâm Quốc Bằng gào lên:

- Không thể nào! Đấy là đồ giả! Nhất định là giả! Làm gì có phần mềm như thế? Có thì ở đâu? Lấy ra cho mọi người nhìn đi! Đồ rác rưởi!

- Ông mà nói thêm một câu rác rưởi nữa là tôi thịt ông đấy!

Trần Húc rất bực bội với thằng cha này, Lâm Quốc Bằng bị ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn mình thì nuốt khan một cái rồi... Làm thinh, trong lòng hắn nghĩ “Quái thật! Sao mình lại sợ thằng nhóc này?”

Đại diện Deawoo lau mồ hôi, nếu thật sự có phần mềm này thì đó là đả kích trí mạng đối với game Kiếm Tiên 4 đang được công ty mình đầu tư, à không, phải nói là đả kích trí mạng đối với tất cả các công ty game!

Còn đại diện của các công ty game mạng thì mắt phát sáng, có phần mềm này thì làm game mạng sẽ hết sức đơn giản!

Vì thế các vị đại diện đều lên tiếng:

- Vậy cho chúng tôi xem phần mềm đó một chút có được không?

- Xin lỗi, vị kia chỉ cho chúng tôi mượn xài trong một tháng. Rạng sáng ngày 28 nó đã được tự động gỡ bỏ, tất cả các bản lưu trong máy tính của chúng tôi đều đã mất hết.

Nghe thế có người thì thở dài, có người thì thở phào, chỉ có Lâm Quốc Bằng cười lạnh, làm như đã đoán trước sẽ như thế. “Không có phần mềm thì có người tin cái đoạn video của các ngươi sao? Làm gì có thứ nghịch thiên như thế? Mà nếu có thì người ta cho ngươi mượn sao?”

Lâm Quốc Bằng cười nham nhở:

- Không có phần mềm? Hắc hắc, vậy ngươi kêu tên kia ra đi, để xem hắn là thần thánh phương nào? Có phải là người có cái mông dài hơn cái mặt?

Cả đám Ngân Phong cười rộ lên, nhưng ngoài Quản Dịch thì đám sinh viên Đại học Tổng Hợp nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.

Trần Húc nhìn hắn rất hứng thú:

- Ông dám nói thế? Ông có tin ông ta chỉ thuận miệng nói một câu là toàn bộ lập trình viên trong nước chỉ cần phun nước miếng cũng đủ dìm chết cả nhà ông không?

Lâm Quốc Bằng ngạc nhiên:

- Giề? Thằng nào mà lớn lối thế? Mày kêu hắn nói thử xem!

Lúc này trong đám khách tham quan có người run run:

- Vị kia... Không phải là... Không phải là...

Trần Húc hung hăng nhìn Lâm Quốc Bằng rồi hô lớn:

- Người đã giúp đỡ chúng tôi là người phát hiện và giải quyết virus Phong Hỏa, lấy thực lực bản thân mình đánh bại Snake - tổ chức hacker mạnh nhất thế giới - Đại thần SM. MH!

http://truyenyy.net/truyen/sieu-cap-may-tinh/chuong-67-ke-hoach-nha-que- game-gay-chan-dong/2682143.html

Bạn đang đọc Siêu Cấp Máy Tính Hệ Thống của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi oOoKhanhTC
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 228

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.