Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn được lần đầu, không trốn được mười lăm?

Phiên bản Dịch · 2547 chữ

Bỗng dưng một đọan ký ức từ trong não truyền ra, nháy mắt Bùi Đông Lai cảm thấy trong đầu như bị nhét đồ vật vào, làm cho hắn có cảm giác bành trướng, đầu đau không thể thốt lên lời, như muốn nứt ra.

Ở bên cạnh, Đông Phương Lãnh Vũ nghĩ rằng tuy Bùi Đông Lai biểu hiện ra mình ở khả năng đua xe rất trâu, nhưng chỉ là giả bộ bên ngoài.

Nhưng mà.

Chứng kiến Bùi Đông Lai vẻ mặt khó coi không nói, bộ mặt cơ thể còn mơ hồ có chút vặn vẹo thì hắn trước tiên thả chậm tốc độ xe, hơi có vẻ lo lắng hỏi han:

- Bùi lão sư, người không sao chứ?

Không trả lời, Bùi Đông Lai chỉ ngồi dựa tại chổ, ánh mắt nửa mở nửa khép, hình ảnh Tiêu Phi từng đua xe không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn, cùng lúc đó, một loại cảm giác không hiểu nhưng rất quen thuộc đã ở trong đầu của hắn mạnh mẽ hiện lên.

Giờ khắc này, hắn giống như là đã khôi phục lại kỹ năng bình thường, đối với đua xe không hề xa lạ, ngược lại, hết sức quen thuộc.

Đối với hết thảy mọi việc, Đông Phương Lãnh Vũ cũng không biết rõ.

Ngày đó hắn tuy rằng bị Bùi Đông Lai đá hai cước phải trở mình trên mặt đất, mất hết thể diện, nhưng mà... Hắn đối Bùi Đông Lai không có hận ý, ngược lại là bội phục, nếu không, hắn cũng sẽ không cùng Bùi Đông Lai thỏa hiệp .

Mà Bùi Đông Lai tuy rằng dùng điều kiện trao đổi,phối hợp hắn đêm nay đi ra, nhưng mà như vậy cũng làm cho hắn đối Bùi Đông Lai thật ra gia tăng nhiều hảo cảm.

Lúc này, mắt thấy Bùi Đông Lai không có trả lời cũng không nói gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Đông Phương Lãnh Vũ trực tiếp đem xe dừng ở giữ đường, nắm lấy bả vai Bùi Đông Lai, lay động nói :

- Bùi lão sư... Bùi lão sư!

Bị Đông Phương Lãnh Vũ lay động lắc như vậy, hình ảnh đua xe trong đầu Bùi Đông Lai đột nhiên biến mất, cả người dần dần khôi phục bình thường.

- Thật không có chuyện gì sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai vẻ mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp, Đông Phương Lãnh Vũ như cũ lo lắng hỏi han.

Nhận thấy được trong ánh mắt Đông Phương Lãnh Vũ biểu hiện ra sựquan tâm, Bùi Đông Lai cười cười, nói :

- Không có việc gì.

- Thực xin lỗi, Bùi lão sư, ta không biết người bị say xe, nếu không...

Đông Phương Lãnh Vũ mang theo vài phần xin lỗi nói.

Nhận thấy được ánh mắt xin lỗi của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai đối Đông Phương Lãnh Vũ ấn tượng cũng chuyển tốt rất nhiều, hắn ngồi dậy, lắc lắc đầu, nói :

- Tiểu Vũ, ta thật sự không có việc gì, cứ yên tâm mà lái xe.

Lời của Bùi Đông Lai làm cho Đông Phương Lãnh Vũ cũng hơi yên lòng, bất quá hắn ở một lần nữa khởi động ô tô, lại không có đem tốc độ xe phóng thật mau như trước, mà là chạy cực kỳ vững vàng, đồng thời, hắn thường thường quan sát Bùi Đông Lai, xem Bùi Đông Lai hay không có dị thường.

Có gì bất thường sao?

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, lúc mới vừa rồi hắn thất thố, hoàn toàn là bởi vì đột nhiên trong đầu tràn vào rất nhiều ký ức khác lạ, không quá thích ứng.

Mà hiện giờ, hắn đã hoàn toàn dung hợp ký ức Tiêu Phi ở phần đua xe không nói, còn đã khôi phục kỹ năng lái xe, tự nhiên sẽ không tiếp tục cảm thấy dị thường.

Tương phản, vừa rồi Đông Phương Lãnh Vũ biễu diễn kỹ thật lái xe đó, ở hắn xem ra, tựa như tiểu hài tử qua chơi nhà chòi, căn bản không đáng giá được nhắc tới.

……

Bảo Sơn nằm ở giữa Đông Hải và Nam Kinh, cảnh trí hấp dẫn lòng người, là lúc trước Đông Hải dốc sức khai phá mở mang nơi này để biến thành một khu du lịchNói chung, một khu du lịch có phong cảnh đẹp muốn nổi tiếng, phải đồng thời hoàn thiện cơ sở vật chất là vô cùng quan trọng.

Khu du lịch Bảo Sơn ở mặt cơ sở hạ tầng làm phi thường tốt, càng đáng nhắc tới chính là quốc lộ dành cho khu du lịch đầu tư rất cao, hoàn toàn đã siêu việt lên, cơ hồ đạt đến cấp bậc đường cao tốc.

Người không biết rõ tình hình thì bảo nâng cấp một quang cảnh quốc lộ tốt đến như vậy, hoàn toàn là lãng phí, còn người ở phía sau bức màn thì rất rõ ràng, khu cảnh du lịch Bảo Sơn theo ý nào đó lên nói chỉ là một màn che , nó là vì che dấu trường đua xe ngầm lớn nhất nước —— trường đua xe Bảo Sơn là tồn tại ở nơi đây.

Có lẽ là bởi vì trường đua xe Bảo Sơn không thể công khai ra bên ngoài nên muốn vào phải đi vòng một hồi, vì thế khi xe nào ra vào cũng được tính toán so độ kỹ lưỡng, chập tối, trong núi một khúc đường lộ trống đèn đuốc sáng trưng, dòng xe cộ như nước, kín người hết chỗ.

Trong đó, một ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội đem xe đứng ở bãi đỗ xe riêng, liền tiến nhập vào trong tòa nhà kiến trúc bốn tầng, ở trong đó là nơi phục vụ xa hoa không nói, càng quan trọng là ... vừa đồng thời được hưởng thụ phục vụ xa hoa vừa được so sánh đối chiếu với cuộc đua tiến hành phía dưới.

Trừ bỏ những nhân vật có địa vị ngoài xã hội đó, ở đó còn có một số người có chút thân phận, địa vị bình thường, tuy nhiên đối với những cuộc đua xe này luôn khiến họ kích thích, bọn họ tuy rằng không có tư cách tiến vào tòa nhà bốn tầng, nhưng vẫn có thể tham gia hội đêm lửa trại bên ngoài.

Cái gọi là đêm lửa trại tất nhiên người đến đua xe chịu trách nhiệm, chính là ra giá cao mời ít vũ nữ nhảy thoát y đến góp vui, những cô nàng này mặc mặc trang phục gợi cảm, đứng ở bên cạnh đống lửa, nhảy múa theo tiếng âm nhạc vang dội, khiêu lên cảm hứng tột cùng rồi chậm rãi đem y phục trên người cỡi ra dần sau đó vứt cho mọi người xung quanh.

Mỗi khi cô gái nào cởi đến nội y bên trong, mọi người xung quanh sẽ kêu gào inh ỏi, quang cảnh máu huyết như muốn sôi trào.

Nhưng mà nhưng cô gái nhảy thoát y đó, mặc đồ lót không chỉ một bộ, mỗi khi cởi ra hết một bộ thì lại xuất hiện một bộ khác.

Các nàng làm như thế chẳng những không khiến những người chung quanh đó bất mãn, ngược lại càng có thể khiến họ thích thú, kích thích thêm mà thôi.

"Ông... Ông!"

Không biết qua bao lâu, từ phía trước từng tiếng chói tai ầm vang lên truyền đến, hấp dẫn sân bãi mọi người đang tham gia lửa trại, cũng hấp dẫn mọi ánh mắt từ cửa sổ của khu nhà bốn tầng kia.

Điếc tai trong tiếng nổ vang, dưới cái nhìn soi mói, từng chiếc xe thể thao hoa mỹ hợp thành một hàng dài ô tô, mênh mông dàng dàng chạy nhanh lại đây.

- Họ đến rồi!

- Ta kháo, nơi này ít nhất trên trăm cỗ xe thể thao a.

- Đúng vậy, theo ta thấy, phàm là ô tô trên tạp chí thể thao, nơi này đều có.

- Nghe nói Xa Vương là đi ra từ câu lạc bộ chủ nhân phía sau màn, hắn đã thi đấu hòa cùng Hàn Quốc Xa Vương, câu lạc bộ Siêu Bào đó tự nhiên đến đây chắc hẳn muốn đến trợ uy.

Mắt thấy từng chiếc xe thể thao đi tới trên đất trống, theo thứ tự dừng lại, hiện trường một mảnh xôn xao, trong đó nhóm người yêu xe nghị luận sôi nổi, bên cạnh không ít người nhìn qua phía xe thể thao này rực rỡ tươi đẹp, ánh mắt mang theo vài phần cực nóng, vài phần hâm mộ.

Từng chiếc xe thể thao theo thứ tự sau khi dừng lại, lúc này chủ nhân từng chiếc xe đi xuống, một gã tổ chức phương người phụ trách trước tiên tiến lên cùng người đứng đầu bọn họ nói chuyện với nhau, cố gắng mời bọn họ tiến vào khu nhà xa hoa kia nghỉ ngơi một lát, kết quả bị cự tuyệt .

Bọn hắn muốn ngồi đợi thần tượng của bạn hắn - người sáng lập câu lạc bộ Siêu Bào, đồng dạng có tiếng đại lục Xa Vương.

Đồng thời chờ đợi, bọn hắn lấy phân khu chia mấy phe cánh, trong đó Đông Hải bên này đo Tôn Vệ Đông cầm đầu.

- Tôn ca, xem ra, bọn Đông Phương Lãnh Vũ còn chưa tới a.

Dựa vào Tôn Vệ Đông, Chu Đào may mắn đã trở thành một thành viên trong câu lạc bộ Siêu Bào, hắn xuống xe quét mắt bốn phía, không chứng kiến Đông Phương Lãnh Vũ trong cỗ xe ngưu bài Aston Martin One-77, nhịn không được nói:

- Hắn sẽ không cho chúng ta nhìn trời đêm chứ?

Không đợi Tôn Vệ Đông trả lời, phương xa lại truyền lại một tiếng điếc tai , làm cho mọi người sôi nổi ghé mắt lại, loại xe ở Trung Quốc có thể đếm được trên đầu ngón tay Aston Martin One-77 hiện ra ở tại trong tầm mắt của mọi người.

Trong Aston Martin One-77, Đông Phương Lãnh Vũ nhìn trên sân kia từng chiếc xe thể thao hoa mỹ, vẻ mặt cười lạnh nói:

- " Câu lạc bộ Siêu Bào đều là kẻ ngốc. Nhưng lại có thể đều tập hợp đông đủ ."

Ngồi bên vị trí tay lái phụ , Bùi Đông Lai đã hoàn toàn đã khôi phục bình thường không nói, cũng bởi vì dung hợp kỹ năng cùng trí nhớ của Tiêu Phi về đua xe, trường hợp đối mặt như vậy, mơ hồ có vẻ có chút hưng phấn.

Lúc này, nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói, Bùi Đông Lai hơi có vẻ tò mò hỏi han:

- Ngươi biết bọn hắn sao?

- Ta mới không biết bọn ngốc đó. Bực bội.

Đông Phương Lãnh Vũ tràn ngập địch ý nhìn thành viên câu lạc bộ Siêu Bào, ngữ khí tỏ ra bất mãn.

Nhận thấy vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ tràn ngập địch ý, dường như Bùi Đông có thể khẳng định, Đông Phương Lãnh Vũ hơn phân nửa là nhận thức những người đó, hơn nữa song phương quan hệ thực bất hảo a.

Chính như Bùi Đông Lai suy nghĩ, Đông Phương Lãnh Vũ quả thật biết rất nhiều người câu lạc bộ Siêu Bào.

Thân là từ gia tộc đua xe, Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì sùng bái Xa Vương đại lục, cũng chính là vị chủ nhân của câu lạc bộ Siêu Bào, từng cố gắng gia nhập câu lạc bộ, kết quả... Bị cự tuyệt !

Cự tuyệt hắn nhưng không cự tuyệt Tôn Vệ Đông, người đúng là lúc trước cùng hắn học một trường.

Khi đó Đông Phương Lãnh Vũ cùng Tôn Vệ Đông đã không thân thiết gì mấy (Nv: không tiểu chung trong một bồn), mà hai bên còn có xích mích.

Dưới tình hình đó, bị Tôn Vệ Đông cự tuyệt (gia nhập clb), trực tiếp làm cho hai người quan hệ chuyển biến xấu, hoàn toàn vạch mặt.

ĐÁnh cuộc một phen, Đông Phương Lãnh Vũ ở trong hai năm khổ luyện thì trình độ lái xe đã tăng lên nhanh chóng.

Chính là...

Hai mươi ngày trước, Đông Phương Lãnh Vũ đối với Tôn Vệ Đông đề nghị lần đầu tiên đấu một trận rồi lại nhận kết thúc thất bại!

Điều này làm cho hắn phi thường buồn bực, đồng thời cũng rất không cam lòng.

Không cam lòng rất nhiều, hắn lại hẹn hôm nay cùng Tôn Vệ Đông tiến hành khiêu chiến!

- Đi thôi, Chu Đào, chúng ta qua đó.

Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ đem cỗ xe Aston Martin One-77 ngừng lại, Tôn Vệ Đông cười lạnh một tiếng, mang theo thành viên khu câu lạc bộ Siêu Bào đi tới.

Aston Martin One-77 dừng, Đông Phương Lãnh Vũ thấy Tôn Vệ Đông cầm đầu một đám người đi tới, hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa xe ra, xuống xe.

- Đông Phương Lãnh Vũ, nghe nói ngươi bị cô cô giam lỏng , không nghĩ tới ngươi thật đúng là chạy đến .

Rất nhanh, Tôn Vệ Đông mang theo mười mấy người ở hai thước phía trước Đông Phương Lãnh Vũ chỗ đứng lại, mang theo vài phần trào phúng nói :

- Như thế nào? Vội vã tặng tiền cho ta sao?

- Tôn Vệ Đông, trận đấu còn chưa mở kết thúc đâu, ai chết vào tay ai còn chưa biết , ngươi đừng điên cuồng ngạn mạn quá.

Đối mặt Tôn Vệ Đông châm chọc, Đông Phương Lãnh Vũ không chút khách khí phản kích.

"Ha ha...”

Đông Phương Lãnh Vũ phản kích làm cho đoàn người Tôn Vệ Đông phá lên cười, tựa hồ như cười nhạo Đông Phương Lãnh Vũ không biết tự lượng sức mình.

Cùng lúc đó, trong xe Bùi Đông Lai nghe được song phương nói những lời đó, lông mày nhíu lại, xuống xe đi đến họ Đông Phương Lãnh Vũ bên cạnh, hỏi:

- Tiểu Vũ, ngươi muốn cùng bọn họ đua xe?

Đông Phương Lãnh Vũ bị đoàn người Tôn Vệ Đông cười nhạo, tức giận đến mặt phát tím không nói, hai đấm nắm chặt, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói, cũng không trả lời, chính là gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Vệ Đông.

Mà bên cạnh Tôn Vệ Đông, Chu Đào chứng kiến Bùi Đông Lai phía sau, vốn là ngẩn ra, theo sau như là nhớ ra cái gì đó, một chút không động đậy.

- Tên hai lúa, thật sự không ngờ ta còn có thể ở Đông Hải đụng tới ngươi, thế giới thật đúng là nhỏ a."

Đứng phía sau, Chu Đào oán độc trừng mắt Bùi Đông Lai, khóe miệng bỗng nhếch một nụ cười lạnh như băng.

Nụ cười lạnh giống như đang nói: “Bùi Đông Lai, ngươi trốn được lần đầu nhưng lại không trốn được mười lăm!”

Trốn...

Cần sao? ?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 638

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.