Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối (3)

Phiên bản Dịch · 2815 chữ

Có người từng nói, trên cái thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

Từ ý nào đó mà nói, Lăng Hoa Cường cùng Vệ Minh đem những lời này vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Bởi vì cho tới nay Vệ Minh chính là ô dù trong cảnh sát của Hồng Tinh, Vệ Minh đối với Lăng Hoa Cường mà nói chính là sát tinh, là cừu nhân, mà hôm nay, lúc nội bộ Hồng Tinh tàn sát lẫn nhau, hắn không có để ý Vệ Minh từng chèn ép đối với Đông Tinh, mà là lựa chọn hợp tác cùng Vệ Minh.

Trái lại, mặc dù Vệ Minh hắn có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Tương Cương, hơn nữa hàng năm thông qua Hồng Tinh đạt được lợi ích mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng mà sau khi Tương Cương bị giết, lúc Hồng Tinh gặp phải khó khăn, hắn liền đem cái gọi là tình cảm cá nhân vứt cho chó ăn.

Lợi ích có thể biến bạn rất thân trở thành tử địch, lợi ích cũng có thể biến tử địch trở thành bằng hữu.

Đối với rất nhiều người mà nói, ranh giới địch nhân cùng bằng hữu chỉ có một đường chỉ ngăn cách.

Cái này mặc dù có chút châm chọc, nhưng lại sự thực không cách nào sửa đổi.

Trong đêm tối, lúc Lữ Duy nhận được chỉ thị của Vệ Minh, trước tiên đem mệnh lệnh của Vệ Minh truyền đạt cho hơn một trăm tên thành viên đội Phi Hổ, sau đó bọn hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thẳng tiến biệt thự Tương gia.

Lúc trước, khi Lữ Duy một mình tiến vào biệt thự Tương gia tìm Phương Khôn để nói chuyện, đám người Phong Diệp dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai, tất cả đều núp trong bóng tối, không có lộ diện.

Hiện giờ, phát hiện hơn một trăm tên thành viên đội Phi Hổ đột nhiên hướng biệt thự Tương gia chạy tới, Phong Diệp trước tiên nhận ra có chút gì đó không đúng, hắn đánh ra một thủ thế, để cho thủ hạ làm tốt công tác đề phòng đồng thời nhanh chóng trở về đại sảnh biệt thự.

Trong đại sảnh biệt thự, Bùi Đông Lai vốn là đang cùng đám người Uông Chu thương lượng nên diệt trừ thế lực của Phương Khôn như thế nào để tránh cho Hồng Tinh xảy ra mâu thuẫn nội bộ, thấy Phong Diệp tiến vào đại sảnh biệt thự, tất cả đều không hẹn mà cùng dừng lại.

- Bùi tiên sinh, có điểm gì đó không đúng.

Giống như lúc trước, Phong Diệp vẫn không để ý đến đám người Uông Chu, mà là bước nhanh tới trước người Bùi Đông Lai hồi báo.

Từ ý nào đó mà nói, Bùi Đông Lai đối với Phong Diệp cũng không xa lạ gì.

Bùi Đông Lai rất rõ ràng, lấy thực lực cách đấu có thể sánh ngang với võ giả Minh Kính đỉnh phong của Phong Diệp, nếu bàn về năng lực tác chiến cá nhân, hắn hoàn toàn có thể ám sát võ giả vừa tiến vào cảnh giới Ám Kính, hơn nữa Phong Diệp là một người cực kỳ bình tĩnh tỉnh táo, là người có thể ở trong thời khắc sống chết vẫn có thể giữ được một cái đầu lạnh, làm ra lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì có hiểu biết nhất định về tính cách của Phong Diệp, lúc này nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai chân mày không khỏi nhướng lên, lý trí nói cho hắn biết, chuyện có thể xuất hiện biến cố nên lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Hiện giờ có hơn một trăm tên đội Phi Hổ đang cấp tốc tới gần biệt thự này, hơn nữa trên người võ trang đầy đủ.

Phong Diệp hồi báo chi tiết.

Bên tai vang lên lời nói của Phong Diệp…, Bùi Đông Lai lại càng nhíu chặt hơn, trong con ngươi lóe lên ánh mắt nghiềm ngẫm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

- Bùi tiên sinh không cần lo lắng, mặc dù tôi không biết đội Phi Hổ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định là, bọn họ sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức.

Thấy Bùi Đông Lai im lặng không lên tiếng, vẻ mặt Uông Chu tự tin nói.

Không riêng gì Uông Chu, ngay cả đám người Tiết Khiêm cũng lộ ra vẻ mặt tự tin.

Phần tự tin kia là do mối quan hệ trong bạch đạo của Hồng Tinh.

Dù sao Hồng Tinh trong quá khứ nhiều năm như vậy có thể vững vàng áp chế Đông Tinh, đều là dựa vào mạng lưới quan hệ trong bạch đạo.

Bùi Đông Lai có thể rõ ràng nhận thấy được sự tự tin toát ra từ đám người Uông Chu, giống như trước, hắn cũng biết mạng lưới quan hệ ở bạch đạo của Hồng Tinh đúng là không đơn giản.

Nhưng mà.

Hắn vẫn không có yên tâm.

Mới vừa rồi Lữ Duy đã tới biệt thự, ở dưới dạng tình hình này nếu như Lữ Duy suất lĩnh đội Phi Hổ không phải là tới tìm phiền toái thì như vậy Lữ Duy không có lý do gì mà quay lại.

Dường như vì xác minh suy đoán trong lòng Bùi Đông Lai, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, trong tai nghe của Phong Diệp truyền ra một thanh âm hồi báo của một gã thành viên Phong Diệp:

- Phong Diệp, đội Phi Hổ muốn tiến vào biệt thự, hơn nữa cảnh cáo chúng ta không nên cản trở, nếu không sẽ đem toàn bộ chúng ta bắt lại.

- Bùi tiên sinh, đội Phi Hổ muốn tiến vào biệt thự, hơn nữa phát ra cảnh cáo, không cho phép cản trở.

Nghe được hồi báo của thủ hạ, Phong Diệp không dám chậm trễ, trước tiên truyền đạt lời nói cho Bùi Đông Lai.

“Ách?”

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phong Diệp…, đám người Uông Chu không khỏi ngẩn ra.

So ra mà nói, Bùi Đông Lai dường như đã đoán trước được cái kết quả này, hắn không có cảm thấy kinh ngạc, mà là ngửi được một hơi thở không tầm thường, ánh mắt khẽ híp lại.

- Để cho bọn hắn tiến vào, bản thân ta muốn xem bọn hắn muốn làm gì.

Tiết Khiêm mở miệng, khẩu khí rất cuồng, dường như cũng không có đem đội Phi Hổ để vào trong mắt.

Phong Diệp dường như đem lời nói của Tiết Khiêm trở thành không khí, chẳng qua là vẫn đang nhìn Bùi Đông Lai đợi Bùi Đông Lai cho chỉ thị.

- Bảo các anh em không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút nói:

- Để bọn họ tiến vào.

- Không cần cản trở, để cho bọn họ tiến vào.

Không trả lời, Phong Diệp trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Đông Lai.

Phong Diệp vừa ra mệnh lệnh, ở cửa biệt thự các thành viên Phong Diệp đều nhường đường.

- Coi chừng bọn họ.

Ánh mắt Lữ Duy như đao đánh giá chín gã thành viên Phong Diệp một phen, tựa hồ nhìn ra chín gã thành viên Phong Diệp cũng không phải là người của Hồng Tinh, lạnh lùng hạ một mệnh lệnh.

“Bá bá bá…”

Nghe được mệnh lệnh của Lữ Duy, mười mấy tên thành viên đội Phi Hổ đều giơ khẩu súng tự động MP5 được sản xuất ở Đức lên, họng súng nhắm ngay chín gã thành viên Phong Diệp, cảm giác kia giống như chín gã thành viên Phong Diệp dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ lập tức nổ súng.

Đối mặt với sát khí lành lạnh của một đám thành viên đội Phi Hổ, đối mặt với mười mấy họng súng đen nhánh, sắc mặt chín gã thành viên Phong Diệp biến hóa, nhưng không có làm ra phản kháng, mà là dựa theo chỉ thị của Phong Diệp, đứng bên cạnh cửa điện tử của biệt thự.

Lữ Duy thấy thế, không nói thêm gì nữa, suất lĩnh ba mươi tên thanh viên đội Phi Hổ, hùng hổ tiến vào biệt thự Tương gia.

Bên cạnh linh đường tạm thời, thuôc hạ của Uông Chu cùng những đại lão kia nhìn thấy thành viên đội Phi Hổ võ trang đầy đủ thì đều lộ ra sắc mặt nghi ngờ, ngoài nghi ngờ ra cũng không có tiến lên ngăn trở.

Rất nhanh, Lữ Duy dẫn người xuyên qua vườn hoa biệt thự, xuất hiện ở cửa đại sảnh biệt thự.

- Đội trưởng Lữ, anh đây là?

Cửa đại sảnh, Uông Chu mang theo đám người Tiết Khiêm chờ đã lâu, thấy Lữ Duy dẫn người xuất hiện liền lập tức nghênh đón, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần không vui.

- Uông tiên sinh.

Cùng lúc trước bất đồng, lần này đối mặt với Uông Chu thái độ của Lữ Duy xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, giọng nói không hề khách khí khiến cho người ta có một loại cảm giác bức người:

- Tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, cấp trên yêu cầu tôi mang tội phạm về cục cảnh sát, mong rằng Uông tiên sinh cùng người của ông không nên cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ.

Đang lúc nói chuyện, tay Lữ Duy chỉ vào Bùi Đông Lai đứng ở phía sau đám người Uông Chu.

- Bùi tiên sinh là bạn của Tương tiên sinh, là đối tác làm ăn của tập đoàn Hồng Tinh, các anh sao lại bắt hắn?

Uông Chu nhíu mày lộ ra vẻ mặt có chút căm tức. Hắn vừa mới biểu hiện ra vẻ mặt tự tin nói cho Bùi Đông Lai cảnh sát sẽ không gây chuyện, hiện giờ Lữ Duy vừa vào cửa đã chỉ đích danh Bùi Đông Lai, điều này có thể không làm hắn căm tức sao?

- Uông tiên sinh, thứ cho tôi không thể trả lời!

Thấy Uông Chu mơ hồ có chút tức giận, Lữ Duy giọng nói hoàn toàn lạnh xuống, dùng một loại giọng điệu cảnh cáo nói:

- Mặt khác Uông tiên sinh, tôi vừa mới nói hết sức rõ ràng, nếu như ông cố ý gây trở ngại trong quá trình chúng tôi thi hành nhiệm vụ, như vậy tôi chỉ có thể đem tất cả mọi người ở đây mang về cục cảnh sát!

- Anh dám?

Lữ Duy vừa dứt lời, không đợi Uông Chu đáp lời Tiết Khiêm liền nổi giận, kể từ khi Hồng Tinh trở thành hắc bang xã đoàn đệ nhất Nam Cảng, hắn có lúc nào bị mấy tên cảnh sát tép riu trước mặt chọc tức?

- Mang đi!

Lữ Duy lạnh lùng nhìn Tiết Khiêm một cái, đột nhien hạ mệnh lệnh.

“Vù..Vù..Vù…”

Mấy tên thành viên đội Phi Hổ phía sau Lữ Duy nghe được mệnh lệnh của Lữ Duy, không nói lời nào trực tiếp bước lên phía trước bắt người.

- Đội trưởng Lữ, chờ một chút.

Uông Chu thấy thế đưa tay ngăn cản nói:

- Tôi muốn gọi điện thoại cho trưởng phòng Vệ hỏi một chút.

- Ông cứ gọi đi.

Lữ Duy mang theo vài phần châm chọc nhìn Uông Chu một cái:

- Bất quá, Uông tiên sinh đừng trách tôi không có nhắc nhở ông, tôi là nhận được mệnh lệnh của trưởng phòng Vệ, ông có gọi điện thoại cũng là vô ích.

“Tê ~”

Lời nói của Lữ Duy khiến cho Uông Chu tức giận không thôi, nhưng hắn không có đi nói nhiều với Lữ Duy, mà là trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của trưởng phòng Vệ.

- Đô đô… Thật xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe đầu tiên là truyền ra một tiếng “Đô”, sau đó vang lên thanh âm của tiểu thư trực đài.

“Bá!”

Mắt thấy Vệ Minh không những không nghe điện thoại, lại trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt của Uông Chu nhất thời thay đổi.

Chẳng qua là.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa bấm số điện thoại của Vệ Minh.

Lữ Duy thấy thế, vẻ châm chọc trong ánh mắt càng ngày càng đậm.

Thân là đội phó đội Phi Hổ, hắn biết rõ Vệ Minh hạ cái chỉ thị kia tương đương với việc đạt thành hiệp nghị với Lăng Hoa Cường, mục đích bắt Bùi Đông Lai là tính toán để cho Bùi Đông Lai trở thành sơn dương thế tối, chịu hoàn toàn trách nhiệm chuyện xảy ra tối nay!

Ở dưới dạng tình hình này, hắn tuyệt đối không tin Vệ Minh sẽ nghe điện thoại của Uông Chu.

- Đô đô… Thật xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Trong điện thoại lại một lần nữa truyền ra thanh âm của tiểu thư trực đài, Uông Chu thân thể khẽ run lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Mặc dù hắn không cách nào tiếp nhận chuyện này, nhưng lại không thể nào không chấp nhận, Vệ Minh không muốn nghe điện thoại của hắn!

Cái này có ý vị như thế nào, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!

Không riêng gì Uông Chu sắc mặt trở nên rất khó coi, đám người Tiết Khiêm cũng là một cảm giác lúc ăn cơm nuốt phải con ruồi, vẻ mặt hết sức khó chịu.

- Uông tiên sinh, tránh ra nào.

Thấy đám người Uông Chu giống như mấy tên hề làm trò trước mặt mình, Lữ Duy cười lạnh một tiếng nói.

Lúc này đây, đám người Uông Chu không có nói gì nữa, mà là sắc mặt gian nan quay đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt lộ ra lo lắng thật sâu.

- Đội trưởng Lữ, nếu như tôi không có đoán sai, anh mới vừa rồi nhận được chỉ thị chính là do trưởng phòng Vệ chỉ thị a?

Mắt thấy mọi người đem ánh mắt nhìn về phía mình, Bùi Đông Lai vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nghênh đón.

“Ách?”

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Lữ Duy hơi có vẻ nghi ngờ, ngoài nghi ngờ ra nhưng cũng không có đi hỏi Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà đoán được điểm này, mà là lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, tôi biết thân thủ của cậu không tệ, nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất thành thật một chút không cần tự mình chuốc lại cực khổ!

- Xem ra bị tôi đoán đúng.

Đối mặt với uy hiếp của Lữ Duy, Bùi Đông Lai không thèm để ý chút nào tiếp tục nói:

- Trưởng phòng Vệ đúng là bằng hữu của Hồng Tinh, hiện giờ lại hạ một cái mệnh lệnh như vậy, nhất định là bởi vì cùng Lăng Hoa Cường đạt thành hiệp nghị nào đó… Hắn cho các người tới bắt tôi, hơn phân nửa là muốn để cho tôi trở thành sơn dương thế tội, đi chịu trách nhiệm cho cái chết của Tương tiên sinh, đúng không?

“Bá!”

Bùi Đông Lai vừa thốt ra những lời kia, đám người Uông Chu giống như là hài tử bị lạc trong bóng tối, đột nhiên thấy được con đường về nhà mình, bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt cuồng biến không ngừng.

Cùng lúc đó, Lữ Duy trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, dùng ánh mắt giống như là nhìn quái vật mà nhìn Bùi Đông Lai, tựa hồ như đang hỏi: “Tiểu tử này làm sao biết được chuyện này?”

- Đội trưởng Lữ, không phải là tôi xem thường các anh, chỉ bằng bọn gà đất chó kiểng các anh, nếu tôi muốn đi thì không ai có thể ngăn cản.

Thấy Lữ Duy bị dọa cho sững sờ ngay tại chỗ, Bùi Đông Lai cười, cười đến ánh mắt híp lại thành một kẽ hở nhỏ:

- Bất quá…, anh yên tâm, tôi sẽ không rời đi, Lăng Hoa Cường tặng tôi một phần đại lễ như vậy, nếu như tôi đi, chẳng phải là cô phụ ý tốt của hắn sao?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 463

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.