Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nạp Lan Minh Châu sám hối! (3)

Phiên bản Dịch · 2724 chữ

- Bác sĩ không phải nói là ông cần phải bỏ thuốc sao?

Đối mặt với Trần Quốc Đào được xưng là Diêm Vương trong quân, Trần Anh chẳng những không có cảm thấy kính sợ, còn cố ý mặt lạnh, trực tiếp giáo huấn.

- A… Ông không cẩn thận liền quên mất, không hút, không hút nữa.

Nghe được lời nói của Trần Anh…, Trần Quốc Đào liền giống như là từ Lão Hổ biến thành một con mèo bệnh, cười ha ha một cái rồi bóp tắt tàn thuốc, nói:

- Tới, Tiểu Anh, lại đây để cho gia gia xem một chút.

Nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Trần Quốc Đào, cảm nhận được tình thương yêu phát ra từ nội tâm của Trần Quốc Đào, vẻ mặt lạnh lùng kia của Trần Anh trở nên nhu hòa rất nhiều, không nói gì trực tiếp đi tới trước người Trần Quốc Đào.

Thấy Trần Anh đi tới trước người, Trần Quốc Đào đứng lên, vươn tay, từ ái sờ lên đầu Trần Anh, sau đó hai tay khoác lên trên đầu vai Trần Anh, quan tâm hỏi:

- Đã thích ứng hoàn cảnh công việc mới chưa?

Lúc hỏi trong đôi mắt Trần Quốc Đào cũng toát ra một chút lo lắng.

Bởi vì… Hắn biết, Tiêu Phi chết đi cùng với chuyện tình bị khai trừ khỏi Long Nha dường như đã phá vỡ nhân sinh lúc trước của Trần Anh.

Từ sau lúc đó, cả người Trần Anh giống như thay đổi thành người khác, từ tính cách hướng ngoại biến thành hướng nội.

- Hoàn hảo.

Trần Anh gật đầu.

- Vậy thì tốt.

Thấy khí sắc Trần Anh cũng không tệ lắm, Trần Quốc Đào yên lòng.

- Gia gia…

Trần Anh muốn nói lại thôi.

“ Ách?”

Ngạc nhiên nhận thấy được vẻ dị thường của Trần Anh, Trần Quốc Đào không khỏi ngẩn ra:

- Sao vậy?

- Cháu có chuyện muốn nói với ông.

Trần Anh cắn răng nói.

- Chuyện gì?

Vốn là Trần Quốc Đào đối với việc Trần Anh đột nhiên về nhà cảm thấy hết sức tò mò, hôm nay thấy Trần Anh luôn luôn làm việc gọn gàng trở nên có chút do dự, vẻ nghi ngờ trong lòng Trần Quốc Đào càng đậm.

- Cháu muốn đề cử một người vào đại đội đặc chủng quân khu.

Trần Anh nói ngay vào điểm chính:

- Hắn có thể giúp ông đạt được chức vô địch trong cuộc tỷ võ bộ đội đặc chủng toàn quân.

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Anh, may là Trần Quốc Đào đã trải qua sóng to gió lớn, luyện nên một trái tim kiên cường, nhưng cũng không tránh khỏi hơi giật mình.

Cùng Trần Quốc Đào quan hệ tốt trong quân đội. Đại lão các phương đều là rất rõ ràng, Trần Quốc Đào xuất thân trinh sát binh kể từ sau khi nhậm chức ở quân khu Giang Ninh liền có một nguyện vọng: có một ngày nào đó, đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh có thể đạt được chức vô địch ở cuộc tỷ võ toàn quân bộ đội đặc chủng!

Bởi vì nguyện vọng này, trong quá khứ nhiều năm trước, Trần Quốc Đào ở phương diện này đã đầu tư không ít nhân lực, vật lực, chỉ là nguyện vọng thủy chung không có thực hiện được.

Mà hôm nay, Trần Anh lại nói có người có thể giúp hắn thực hiện nguyện vọng này, điều này có thể không làm cho Trần Quốc Đào kinh ngạc sao?

So sánh với điểm này mà nói, Trần Anh chủ động đề cử người tiến vào đại đội đặc chủng mới là điều khiến cho Trần Quốc Đào kinh ngạc nhất.

Bởi vì… Trần Quốc Đào so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng, đứa cháu gái này bị chính mình nhẫn tâm đưa đi bồi dưỡng, cuối cùng trở thành một thành viên của Long Nha, kể từ khi vị hôn phu Tiêu Phi chết đi, cũng như rút khỏi tổ chức Long Nha, tính tình cả người liền thay đổi. Ngoài trừ nghĩ hết mọi biện pháp diệt trừ cái ác bên ngoài, đối với sự tình khác đều là thờ ơ!

Hôm nay, Trần Anh lại chủ động đề cử người gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh…

- Tiểu Anh, sao cháu lại đề cử người cho ta?

Trần Quốc Đào sắc mặt kinh ngạc nhìn Trần Anh:

- Rốt cuộc là ai mà có thể khiến cháu nhìn bằng ánh mắt khác như vậy?

- Người kia là quân nhân trời sinh, thiên phú trên người hắn thậm chí không thua gì Tiêu Phi.

Sắc mắt Trần Anh phức tạp thở dài, cho ra câu trả lời nửa thật nửa giả:

- Cháu không hi vọng thấy hắn bị mai một.

Thiên phú không thua gì Tiêu Phi?

Ngạc nhiên nghe được lời của Trần Anh…, Trần Quốc Đào sợ hết hồn.

Thân là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh, Trần Quốc Đào chứng kiến Trần Anh cùng Tiêu Phi trở thành vợ chồng, liền biết rõ Tiêu Phi.

Mà kể từ sau khi Trần Anh cùng Tiêu Phi đính hôn, Trần Quốc Đào mỗi khi nhìn thấy đại lão trong quân các phương khác, cũng sẽ đều nhắc tới chuyện này, tâm tình có chút đắc ý.

Có thể nói không khoa trương, ở trong một đoạn thời gian rất dài, hắn cảm thấy được Tiêu Phi Long Nha của nước cộng hòa có thể trở thành tôn nữ tế của hắn, đúng là trời cao một lần ban ân khi hắn về già!

- Tiểu Anh, cháu nói là sự thật?

Trên khuôn mặt kiên nghị của Trần Quốc Đào hiện ra mấy phần hưng phấn, cảm giác kia hận không được lập tức được gặp một lần người mà Trần Anh đề cử.

- Dạ.

Trần Anh gật đầu, nhưng không có nói cho Trần Quốc Đào, chuyện tình Bùi Đông Lai là đồ đệ của Tiêu Phi.

- Hắn tên gọi là gì? Đang làm gì?

Thấy Trần Anh gật đầu, Trần Quốc Đào khẩn cấp hỏi.

- Hắn tên là Bùi Đông Lai, là sinh viên đại học Đông Hải.

Trần Anh không dám nói Bùi Đông Lai âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng.

- Sinh viên?

Trần Quốc Đào cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà ——

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Trần Quốc Đào hiểu rõ Trần Anh, biết Trần Anh sẽ không nói hươu nói vượn, mà là trực tiếp đồng ý, nói:

- Tiểu Anh, hôm nào cháu mang hắn đem đến cho ta nhìn một cái. Nếu như hắn đúng như lời cháu nói như vậy thì cho dù cướp thì gia gia cũng cũng phải đem hắn cướp về!

“ Hì..Hì”

Có lẽ là bởi vì được sự đáp ứng của Trần Quốc Đào, có lẽ là lời nói của Trần Quốc Đào vô cùng buồn cười nên khóe miệng Trần Anh nở ra nụ cười nhạt.

Nụ cười mặc dù nhạt.

Nhưng lại nhất tiếu khuynh thành.

- Tiểu Anh, cháu cùng người gọi là tiểu tử Bùi Đông Lai kia quan hệ như thế nào?

Thấy nụ cười của Trần Anh, Trần Quốc Đào lại không nhịn được tò mò mở miệng hỏi, bởi vì trong ký ức của hắn kể từ khi Trần Anh trải qua hai chuyện đau lòng kia thì đã không cười lần nào.

Mà hôm nay, Trần Anh chẳng những chủ động đề cử Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, hơn nữa còn cười.

Chuyện này thật sự khiến cho Trần Quốc Đào cảm thấy quá kỳ quái.

- Cháu nhận hắn làm đệ đệ.

Trần Anh suy nghĩ một chút nói.

Đệ đệ?

Trần Quốc Đào há hốc mồm.

“Reng…Reng”

Sau đó… Không đợi Trần Quốc Đào hỏi thêm cái gì, thư phòng vốn an tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.

Đột nhiên xuất hiện tiếng chuông điện thoại khiến cho Trần Quốc Đào đang ngây người lấy lại tinh thần, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, cũng không có tránh Trần Anh, mà là trực tiếp cầm điện thoại lên:

- Alo.

- Thủ trưởng, Ngưu Chí Quân mới vừa báo cáo lại, người của đại đội Đặc Cảnh cùng võ cảnh còn chưa có chạy tới.

Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe truyền ra một thanh âm mười phần lo lắng:

- Ngưu Chí Quân muốn mang quân lên núi, do đó xin chỉ thị.

- Phê chuẩn!

Lúc nói Trần Quốc Đào theo thói quen mắng một câu thô tục:

- Con mẹ nó, nhân dân nuôi dưỡng chúng ta, không phải là để chúng ta bảo vệ chủ quyền giang sơn sao? Hôm nay, người ngoại quốc dám chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai, chúng ta há có thể bởi vì gặp nguy hiểm mà lùi bước? Cậu nói cho Ngưu Chí Quân biết, thấy một lão mao tử giết một người, thấy hai người giết hai người, sỉ nhục bọn hắn cho ta. Mẹ nó!

Thanh âm vừa dứt, Trần Quốc Đào không đợi đối phương trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại, vẻ tức giận trên khuôn mặt hắn liền lộ ra.

- Gia gia, chuyện gì thế?

Nghe được Trần Quốc Đào nhắc đến lão mao tử, thấy bộ dáng giận dữ của Trần Quốc Đào, chân mày Trần Anh cau lại, hỏi.

- Mấy tên lính đánh thuê lão mao tử không biết làm thế nào tiềm nhập vào Giang Ninh, lúc nãy ở Ngưu Thủ Sơn xảy ra bắn nhau, người tỉnh ủy gọi điện thoại tới thỉnh cầu trợ giúp, ông phái người qua hỗ trợ.

Trần Quốc Đào trầm giọng nói.

- Lính đánh thuê?

Từng là một thành viên của Long Nha, nàng đối với lính đánh thuê cũng không xa lạ gì, ngược lại nàng cũng thường xuyên giao thủ cùng với lính đánh thuê, giết chết lính đánh thuê không có một trăm thì cũng có tám mươi người.

Hôm nay nghe được hai chữ lính đánh thuê, nàng liền có phản xạ có điều kiện tựa như một loại phản ứng nghề nghiệp.

Chẳng lẽ là Dương Sách lợi dụng lính đánh thuê tới Giang Ninh đối phó với Liễu Nguyệt?

Rất nhanh, Trần Anh nghĩ tới ba chữ Ngưu Thủ Sơn, liên tưởng đến hôm nay là ngày giỗ của Đông Phương Thần, Liễu Nguyệt hẳn là dẫn người tới đó tế bái, liên tưởng đến trước đó không lâu, Bùi Đông Lai khiến cho Dương Sách cút ra khỏi Đông Hải, trong lòng vừa động, lập tức đã tuôn ra một phỏng đoán

Vừa đoán ra nguyên nhân, sắc mặt Trần Anh biến hóa, nhưng bởi vì không dám chắc, không dám lên tiếng, mà là âm thâm quyết định một hồi gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai hỏi một chút tình huống.

Đối với hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không hề hay biết.

Lúc này hắn mang theo Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi, dưới sự bảo vệ của Tiểu Lang cùng hai gã tinh anh của Huyết Sát khác ngồi vào phòng xe Camry, dọc theo núi theo đường lớn đi xuống.

Dưới ánh mặt trời, chiếc Camry vốn cao quý, hoa lệ bỗng trở nên tanh bành, lúc nãy tay súng bắn tỉa thứ 2 của dong binh đoàn Seberia mặc dù không có phá hủy được nhưng hai chiếc Merxedes bên cạnh bị phá hủy mảnh nhỏ đập vào trên thân xe đã phá hư sườn xe.

Trong ô tô, Bùi Đông Lai đã thay chiếc áo nhuộm đầy máu tươi bằng đồng phục tác chiến xanh biếc, hơn nữa cũng tẩy rửa một phen.

Nhưng mà.

Cứ cho là như thế, trên người của hắn như cũ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

So ra mà nói, đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang bởi vì không có làm ra chiến đấu, thật ra cũng không có mùi máu tươi, chẳng qua là mùi lựu đạn hơi cay lưu lại cũng thật nồng.

- Nhật Xuất Đông Lai, mùi trên người anh thật là khó ngửi nha.

Tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi ngay lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, liền bị Bùi Đông Lai đánh hôn mê bất tỉnh, cũng không biết huyết chiến vừa mới phát sinh thê thảm như thế nào, hiện tại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bùi Đông Lai, không nhịn được che lỗ mũi lại.

Ngạc nhiên nghe được lời của Đông Phương Uyển Nhi…, Đông Phương Lãnh Vũ nhớ tới lúc đám người A Long chết đi thì không nhịn được nắm chặt hai đấm, hai mắt đỏ bừng.

Thậm chí… Ngay cả Tiểu Lang chịu trách nhiệm lái xe, vành mắt cũng là đỏ hồng.

Liễu Nguyệt cũng vậy, nàng đầu tiên là đỏ mắt, cắn răng, nhẹ nhàng vuốt ve Đông Phương Uyển Nhi ở trong lòng, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai.

Dường như không có nhận thấy được ánh mắt của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai vươn tay ra rồi véo trên gương mặt phấn nộn của Đông Phương Uyển Nhi:

- Ca ca ta không phải chỉ là mấy ngày chưa tắm sao, làm gì mà bốc mùi như vậy?

- Đi, đi, đi ,không ngờ lại mấy ngày chưa tắm? Ta xem anh mới từ đi từ lò mổ heo ra.

Đông Phương Uyển Nhi tức giận nói một câu.

“Khụ… Khụ…”

Thanh âm vừa dứt, Đông Phương Uyển Nhi không nhịn được ho khan một tiếng —— mặc dù lúc trước nàng được Liễu Nguyệt cùng Tiểu Lang bảo vệ trước sau, tuy nhiên lượng lựu đạn cay ném vào quả thực rất nhiều, huống chi lúc này trên người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ còn lưu lại mùi vị rất nồng của lựu đạn hơi cay.

- Em đã không muốn ngửi, ca ca ta mạn phép cho em ngửi luôn.

Bùi Đông Lai giống như ngày thường cùng tiểu la lỵ đấu võ mồm, sau đó trực tiếp đem tiểu la lỵ từ trong lòng Liễu Nguyệt ôm lấy.

Liễu Nguyệt thấy thế, trong lòng khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai tràn đầy cảm kích.

Phần cảm kích kia, là bởi vì nàng biết Bùi Đông Lai đem Đông Phương Uyển Nhi ôm lấy, vì để tránh cho Đông Phương Uyển Nhi ngửi thấy mùi vị lựu đạn hơi cay cường độ cao còn lưu lại trên người nàng.

Phần cảm kích kia, cũng bởi vì hành động lúc trước của Bùi Đông Lai.

Nàng rất rõ ràng, bởi vì nàng khư khư cố chấp, làm cho mọi người lâm vào nguy hiểm, nếu như không phải là Bùi Đông Lai ngăn cơn sóng dữ, lúc này, vô luận là Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ hay là nàng cùng Tiểu Lang bốn người đều đã đi trình diện Diêm Vương gia.

Nhận thấy được ánh mắt cảm kích của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai không nói gì chỉ cười cười, nhưng trong lòng thì đang suy tư làm thế nào giải thích với cảnh sát cùng quân đội ở dưới chân núi.

Dưới chân núi.

Ngưu Chí Quốc nhận được mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, trước tiên chào hỏi đội trưởng chỉ huy đội Hình Cảnh chịu trách nhiệm hiên trường, sau đó dẫn đầu dẫn người lên núi.

- Bùi Đông Lai đúng không?

Nhìn Ngưu Thủ Sơn khắp nơi xanh biếc, Ngưu Chí Quốc ngồi trong xe việt dã ánh mắt lạnh như băng, âm thầm siết chặt hai tay, trong lòng cười lạnh nói:

- Mặc dù ta không cách nào tự mình báo thù cho nhi tử của ta, nhưng là… Ta sẽ đích thân đem ngươi cùng phụ thân ngươi dẫn vào Địa Ngục!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 564

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.