Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện gì nên đến thì sẽ đến.

Phiên bản Dịch · 1700 chữ

Lúc Bùi Đông Lai trở lại phòng 108 thì Trang Bích Phàm đã nằm ngủ như lợn ở trên giường, mà Cổ Văn Cảnh thì đang đọc sách, còn về phần Ngô Vũ Trạch thì hắn đang nhắn tin với Tô Thị Vận.

“ Két”

Nghe được tiếng mở cửa, Cổ Văn Cảnh cùng Ngô Vũ Trạch liền quay đầu ra nhìn thì thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước cửa phòng.

- Đông Lai, cơ hội tốt thế này mà chú không đi ra thuê phòng cùng với Hạ mỹ nữ sao?

Thấy Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch liền ngồi dậy, cười nói:

- Chỉ cần 2 người ngồi nói nhảm một chút, sau đó đóng cửa lại, đại chiến một hồi, hết thảy mọi chuyện sẽ như nước chảy a.

- Cút.

Bùi Đông Lai tức giận mắng một câu, sau đó nhìn thoáng qua Trang Bích Phàm đang ngủ say trên giường, nói:

- Bích Phàm dị ứng với rượu, lần sau đừng để hắn uống nhiều.

- Ai có thể ngăn được hắn uống?

Ngô Vũ Trạch cười nói, nhưng trong lòng hắn hiểu được hơn phân nữa là Bùi Đông Lai từ chối Hạ Y Na nếu không lấy tình cảm của Hạ Y Na đối với Bùi Đông Lai, chỉ cần Bùi Đông Lai muốn thì Hạ Y Na liền… chuyện abc, xyz cũng sẽ vô cùng đơn giản.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Bùi Đông Lai cũng biết những lời Ngô Vũ Trạch nói là sự thật cho nên hắn chỉ cười khổ một tiếng.

- Đông Lai, không có sao chứ?

Cùng với Ngô Vũ Trạch có chút bất đồng, Cổ Văn Cảnh cũng không biết sự kiện ở Hàng Hồ tuy rằng hắn cảm giác được Bùi Đông Lai không có việc gì nhưng từ miệng của Hạ Y Na thì hắn biết được thân phận thật sự của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào cho nên hắn vẫn có chút lo lắng.

- Không sao.

Cảm nhận được Cổ Văn Cảnh quan tâm mình, trong lòng Bùi Đông Lai liền cảm thấy ấm áp, lắc đầu cười nói.

- Không sao là tốt rồi.

Cổ Văn Cảnh cười cười, sau đó lại do dự một chút, nói :

- Nếu có chuyện gì thì cứ mở miệng, nhất là bên ông nội, nếu chú không tiện thì cứ để ka nói.

- Lão hiệu trưởng đã sắp xếp nhiệm vụ cho ka rồi.

Bùi Đông Lai cười nói:

- Văn Cảnh, nếu không thì chú đi làm cái giả thuyết mô hình Kinh Tế kia đi?

- Ka không biến thái như chú.

Cổ Văn Cảnh cười mắng một câu, ở hắn xem ra về phương diện Kinh Tế thì Bùi Đông Lai quả thực rất biến thái, trừ cái đó ra thì năng lực lĩnh ngộ cùng khả năng học tập của hắn khiến cho người ta phải ganh tỵ.

Lời nói của Cổ Văn Cảnh khiến Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Liền đi tới trước bàn chuẩn bị thức đêm để nghiên cứu mô hình Kinh Tế này.

Trước khi đọc sách, hắn rút điện thoại ra, vẫn như thường ngày vẫn nhìn vào ảnh chụp của Tần Đông Tuyết trong máy.

- Tần Đông Tuyết đồng học, chúc ngủ ngon.

Nhìn vào bức ảnh khoảng 30s, sau đó Bùi Đông Lai theo thường lệ nhắn cho Tần Đông Tuyết một tin.

- Chúc ngủ ngon, Bùi Đông Lai đồng học, thời tiết chuyển lạnh, chú ý mặc thêm y phục, coi chừng cảm lạnh.

Rất nhanh, Tần Đông Tuyết liền trả lời một tin nhắn, Bùi Đông Lai nhìn vào tin nhắn cả nửa ngày vẫn không lên tiếng, sau đó cười ngây ngô.

“ Phù…”

Sau đó, Bùi Đông Lai hít một hơi thật sau, chuẩn bị nghiên cứu mô hình Kinh Tế.

“ Reng… Reng”

Đột nhiên, di động của hắn vang lên, không phải là tin nhắn mà là có người gọi tới.

Mang theo vài phần nghi hoặc, hắn liền bắt điện thoại thì thấy người gọi tới là Trần Anh.

Thấy người gọi tới là Trần Anh thì trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó bắt máy:

- Trần tỷ.

- Ta ở cửa trường học đợi cậu.

Giọng nói của Trần Anh vô cùng phức tạp:

- Cậu xuống đây, ta có chuyện muốn nói với cậu.

Tuy rằng Bùi Đông Lai sớm đoán được Trần Anh sẽ tìm mình nhưng hắn không ngờ lại nhanh như vậy.

Lúc này nghe Trần Anh nói như thế, Bùi Đông Lai liền biết được mục đích của Trần Anh khi đến tìm mình, cho nên hắn liền đáp:

- Được.

“ Đô…Đô”

Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, Trần Anh liền cúp điện thoại.

- Vũ Trạch, Văn Cảnh, ka ra ngoài một chuyến.

Bùi Đông Lai đứng dậy, nói với Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Ngô Vũ Trạch tưởng rằng Hạ Y Na gọi tới, vốn muốn trêu chọc Bùi Đông Lai vài câu nhưng thấy sắc mặt Bùi Đông Lai lộ ra vẻ ngưng trọng cho nên hắn cũng giống như Cổ Văn Cảnh, cả hai đều gật đầu.

Đối diện với ĐH Đông Hải, ở một ngã tư đường một chiếc SUV ( xe việt dã ) của đặc công Đông Hải đứng ở đây.

Trong ô tô, Trần Anh thân mang một bộ quần áo thể thao, dưới chân mang theo một đôi giày cả người toát lên vẻ ôn nhu của một người phụ nữ.

Nhưng mà sắc mặt của nàng thì vô cùng lãnh mạc, làm cho người ta khi thấy nàng thì cảm thấy rằng mình cách xa nàng cả ngàn dặm.

Chẳng qua…

Bên trong vẻ lãnh mạc kia còn mang theo vài phần phức tạp.

Dưới ánh đèn, nàng nhìn vào cửa của ĐH Đông Hải, trong lòng không biết đang nghĩ việc gì.

20’ sau.

Bùi Đông Lai xuất hiện, thân hình mỏng manh hướng xe của nàng đi tới.

Thấy được Bùi Đông Lai, đồng tử của Trần Anh đột nhiên co lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đi đến bên cạnh xe.

"Hô ~ "

Trần Anh lấy lại tinh thần, mở cửa sổ ra , nói :

- Lên xe.

Thấy được khuôn mặt phức tạp của Trần Anh, nghe được Trần Anh nói như vậy, Bùi Đông Lai không nói hai lời, trực tiếp bước lên xe.

Sau đó, Trần Anh khởi động xe rồi phóng nhanh như một con quái thú.

Có lẽ do tâm tình không tốt nên dọc đường đi, tốc độ lái xe của Trần Anh rất nhanh.

Không biết qua bao lâu, khi đến được bờ sông Hoàng Phổ thì Trần Anh cho dừng xe.

- Bùi Đông Lai, cậu còn coi ta là một vị tỷ tỷ của cậu sao?

Khi xe dừng lại, Trần Anh trầm mặc trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn Bùi Đông Lai, giọng nói vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lại hết sức phức tạp.

- Đương nhiên.

Bùi Đông Lai cười khổ, đối với hắn mà nói, hắn có thành tựu như ngày hôm nay trừ việc được Qua tử giúp ra thì hoàn toàn là do dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi.

Mà Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi thậm chí dựa vào trí nhớ trước kia của Tiêu Phi thì hai người đã bước vào nhà thờ, đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

- Vậy cậu còn nhớ những lời lúc trước của tỷ không?

Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai, ánh mắt của Trần Anh nhu hòa vài phần, bất quá rất nhanh đã trở nên nghiêm khắc, thậm chí còn mang theo vài phần trách cứ.

Bùi Đông Lai thở dài:

- Nhớ rõ, tỷ đã từng nói sau này tỷ không hy vọng có một ngày ta có tên trong danh sách truy bắt của tỷ.

- Vậy thì cậu đã làm như thế nào?

Trần Anh cao giọng, giọng nói mang theo vài phần tức giận.

Bùi Đông Lai không phản bác được.

Hắn biết rõ, Trần Anh đã tìm hắn thì tự nhiên nàng đã biết được mọi chuyện.

- Đông Lai, nói cho tỷ biết, chuyện ở Hàng Hồ có phải là do cậu làm không?

Trần Anh thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, hỏi:

- Cha con Phương Chấn hẳn là chết trong tay cậu phải không?

- Vâng.

Bùi Đông Lai không có giấu diếm, mà là thừa nhận.

"Bá!"

Mặc dù là Trần Anh đoán được cha con Phương Chấn chết ở trong tay của Bùi Đông Lai nhưng nghe chính miệng Bùi Đông Lai thừa nhận thì nàng càng thêm tức giận:

- Ngoài ra, theo ta biết được gần tỷ Quý Hồng có qua lại với cậu, nếu ta đoán không sai, hiện giờ nàng ta đã hợp tác với cậu rồi, đúng không?

- Nàng đã làm việc cho ta.

Bùi Đông Lai khổ sở nói.

- Làm việc cho cậu?

Bởi vì không dùng hệ thống tình báo của Long Nhan nên Trần Anh còn chưa biết Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu cho nên khi nghe Bùi Đông Lai nói Quý Hồng làm việc cho hắn thì nàng liền giật mình.

Nhưng mà.

Trần Anh cũng không suy nghĩ vì sao Quý Hồng lại làm việc cho Bùi Đông Lai, nàng cười lạnh:

- Hắc, nguyên bản ta còn lo lắng cậu sẽ gia nhập Đông Nguyệt bang, lại không ngờ tiền đồ của cậu lại cao hơn so với tưởng tượng của ta, chẳng những tiêu diệt Phương gia còn khiến cho Quý Hồng phải khuất phục, làm việc cho cậu. Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a!

Chuyện gì tới có muốn ngăn cản cũng vẫn tới.

Nghe Trần Anh nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai liền thở dài.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 555

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.