Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Năm Tháng Ấy, Những Người Đó

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dáng vẻ này của Lục Tư Nặc làm tôi có chút đau lòng.

Phùng Đào dừng lại rồi nhìn về phía cô, giọng điệu thiếu thiện ý, “Có ý gì?”

Lục Tư Nặc đã uống không ít rượu. Cô cầm chén đi về phía Phùng Đào và Chu Minh Khải. Trên đường cô suýt nữa trẹo chân, phải đỡ bàn hờ hờ, hơi lảo đảo. Thật vất vả cô mới đứng trước mặt Chu Minh Khải, nhưng lời nói là để đáp lại Phùng Đào, “Anh nói, muốn chúng tôi ngẫm lại xem Lâm Thanh Dật chết như thế nào. Vậy thì trước hết chúng ta tâm sự xem Hứa Gia Dương chết như thế nào, anh thấy sao?”

Mọi người bỗng giật mình kinh hãi, Lâm Tuyết hỏi đầu tiên, “Cậu nói, Hứa Gia Dương…chết rồi?”

Trong ánh mắt dò xét của họ, Lục Tư Nặc bước thêm một bước về phía Chu Minh Khải, gần như muốn dán sát vào hắn, hơi thở cô mong manh, “Không bằng, anh nói cho mọi người biết, Hứa Gia Dương đã chết như thế nào…”

Chu Minh Khải tránh một chút, không nói gì.

Mọi người còn muốn hỏi nữa, nhưng chưa kịp mở lời đã thấy Lục Tư Nặc oán hận ném chén rượu trên tay xuống đất. Có nữ sinh nhát gan trực tiếp kêu lên.

Mà Lục Tư Nặc vẫn nhìn Chu Minh Khải, tăng cao âm lượng, “Nói đi, nói! Năm đó anh thích Lâm Thanh Dật, cho nên anh cảm thấy, là Hứa Gia Dương hại chết người trong lòng anh. Do đó anh tiếp cận cậu ấy, đùa bỡn tình cảm của cậu ấy, rồi một cước đá văng cậu ấy. Cuối cùng Hứa Gia Dương quyết định đi đường cũ của người trong lòng anh, tự sát!”

Đôi mắt dưới cặp kính của Chu Minh Khải đã đỏ lên, không biết là khổ sở hay phẫn nộ.

Lục Tư Nặc chợt thay đổi đề tài câu chuyện, đâm đâm ngón tay trỏ lên vị trí trái tim của Chu Minh Khải, “Không không không. Tự sát cái gì? Là anh giết cậu ấy, là anh giết cậu ấy!”

Toàn bộ phòng khách bỗng chốc gần như chỉ còn thanh âm của Lục Tư Nặc. Yên tĩnh khác thường. Tất cả mọi người trợn to mắt, mang vẻ không thể tin được.

Lục Tư Nặc đột nhiên khóc thành tiếng, nỉ non đầy thê lương, “Chu Minh Khải, anh chỉ thấy thứ anh tự cho là chân tướng. Anh phụ lòng một Hứa Gia Dương yêu anh nhất trên thế giới. Đây là tội nghiệt kiếp này của anh!”

Phùng Đào không nhịn nổi nữa, “Đủ rồi!”

Sau đó gã kéo Lục Tư Nặc ra xa Chu Minh Khải.

Lục Tư Nặc lại giống như phát điên, đẩy Phùng Đào ra rồi túm lấy cổ áo của Chu Minh Khải. Cô gằn từng chữ, “Hứa Gia Dương chết rồi, Hứa Gia Dương chết rồi, Hứa Gia Dương chết rồi, Hứa Gia Dương chết rồi, Hứa Gia Dương chết rồi…”

Chu Minh Khải mặc kệ cô lôi kéo, hai tay buông thõng bên đùi, bàn tay nắm chặt đang run khẽ. Mỗi một lần Lục Tư Nặc nói Hứa Gia Dương chết rồi, lệ khí trong mắt hắn lại tăng thêm một phần.

Lục Tư Nặc thình lình quay đầu nhìn Lâm Tuyết, khoác tay lên vai cô ấy, hỏi, “Cậu nói xem, tên Chu Minh Khải này, anh ta yêu Lâm Thanh Dật, Lâm Thanh Dật chết. Hứa Gia Dương yêu anh ta, Hứa Gia Dương chết. Anh ta có phải là thiên sát cô tinh(1) không? Cậu thấy đúng không?”

(1) Thiên sát cô tinh: Theo cách nói dân gian, mệnh thiên sát cô tinh chính là vận mệnh chú định cả đời cô độc. Hung tinh không ảnh hưởng đến người đó mà ảnh hưởng tới người xung quanh, gặp bất hạnh, có thể dẫn đến tử vong (Baidu).

Lâm Tuyết lúng túng, thế này thì muốn cô phải trả lời ra sao?

Lần thứ hai Phùng Đào lên tiếng quát bảo dừng lại, “Đủ rồi Lục Tư Nặc! Mượn rượu làm càn cũng phải có mức độ. Hôm nay là họp lớp. Nhiều năm rồi, mọi người hiếm khi có dịp tụ họp gặp gỡ một chút. Cậu nhất định muốn như vậy phải không?”

Say rượu? Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Lục Tư Nặc thì cô không uống say, chẳng qua là thừa dịp mấy phần say để giả điên thôi.

Lần này Lục Tư Nặc không náo loạn nữa. Cô nói, “Mình xin lỗi mọi người. Buổi họp lớp đang tốt đẹp, mình lại không nhịn được. Hy vọng mọi người bỏ qua cho, cứ chơi tiếp đi!”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không biết nên tiếp tục chơi thế nào mới phải.

Chu Minh Khải vẫn luôn không nói một lời, cứ đứng thẳng tắp như vậy.

An tĩnh phút chốc, Lục Tư Nặc cười cười, “Hôm nay, tất cả mọi người có mặt, mình sẽ nói luôn tại đây, cũng đỡ mất công thông báo từng người. Mình chuẩn bị làm lễ tưởng niệm cho Hứa Gia Dương. Chắc phải tầm hơn hai tháng nữa. Lễ tưởng niệm này không quan trọng lắm, chỉ là, nếu ai đó cảm thấy muốn gặp cậu ấy thì đến đi, nhìn di ảnh cũng được.”

Phùng Đào không nhịn được, lên tiếng chế nhạo, “Có ý nghĩa sao?”

Lục Tư Nặc trả lời, “Có ý nghĩa chứ. Có thể làm ghê tởm Chu Minh Khải, sao lại không có ý nghĩa được? Tôi đều đã nghĩ xong, khách quý đặc biệt, tiên sinh Chu Minh Khải!”

Nói đến đây, cô nhìn về Chu Minh Khải, “Anh sẽ đến chứ hả? Cậu ấy đã theo anh ba năm…”

Vài giây sau, Chu Minh Khải miễn cưỡng nở một nụ cười hơi cứng ngắc, rất khó coi. Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ tựa một hơi thở, “Sẽ đến, hài lòng chưa?”

Lục Tư Nặc nhếch miệng cười, “Hài lòng”. Sau đó cô cầm lên túi xách đặt trên ghế sofa rồi rời đi.

Một buổi họp lớp cứ thế kết thúc. Bị Lục Tư Nặc gây náo loạn, tất cả mọi người cũng không chơi nổi nữa.

Được rồi, tại lễ tưởng niệm của tôi, bọn họ còn có thể lại tụ họp.

Chu Minh Khải và Phùng Đào sóng vai đi ra khỏi Âm Hoàng. Hai người vẫn không nói gì, đến thẳng bãi đỗ xe.

Ánh đèn tối lại, Phùng Đào chuẩn bị vòng sang một bên khác để mở cửa xe, lại bỗng thấy Chu Minh Khải ngồi xổm xuống.

Tôi và Phùng Đào đều hơi ngẩn người, rồi nghe thấy tiếng khóc nức nở có chút trầm thấp của Chu Minh Khải…

Chu Minh Khải, khóc…

Giờ khắc này, tôi như bị sét đánh, đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Chu Minh Khải vùi đầu rất thấp. Tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy bờ vai hắn đang không ngừng run rẩy. Tiếng khóc trầm thấp khản giọng cào vào lòng tôi, khiến tôi bất an.

Tôi biết Chu Minh Khải mười một năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khóc.

Chu Minh Khải, anh là vì Hứa Gia Dương sao?

Kỳ thực, không quan tâm hắn là vì ai, tôi đều giật mình không thôi. Nhìn Chu Minh Khải với vóc dáng 1m8 mấy ngồi xổm cạnh xe khóc đầy kìm nén, cái cảm giác này cũng chẳng tốt đẹp gì. Trong lòng như bị đè ép bởi một đồ vật nặng nề, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôi thậm chí không có tâm lực đi lo lắng nguyên nhân của loại tâm tình này.

Khi còn sống, trong giai đoạn tôi và Chu Minh Khải cãi nhau dữ dội nhất, mỗi ngày hắn bạo hành tâm lý(2) tôi, mở miệng ngậm miệng chính là “hung thủ giết người”, còn không thì chính là “cút”. Chúng tôi đánh nhau vô số lần. Cách giải quyết giữa hai người đàn ông đơn giản và thô bạo như vậy. Đương nhiên, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thế nhưng, có một lần Chu Minh Khải đẩy ngã tôi rồi đá một cú vào ngực tôi, mạnh mẽ ép ra nước mắt sinh lý của tôi.

(2) Bạo hành tâm lý/Psychological abuse: lãnh đạm, coi khinh, mặc kệ, xa cách cùng thờ ơ, khiến tinh thần cùng tâm lý người khác chịu xâm phạm cùng tổn thương; ngược đãi về mặt tinh thần (Baidu, Wiki)

Rõ ràng chỉ là nước mắt sinh lý, song tôi lại cuộn mình trên sàn nhà lạnh lẽo, nằm hơn nửa giờ. Còn hắn đã xông ra khỏi cửa từ lâu. Tôi nhìn về hướng cửa, bất tri bất giác để nước mắt chảy đầy mặt.

Sau đó tôi đi bệnh viện, xương sườn gãy mất một cái.

Chuyện này đến lúc chết tôi cũng không nói với hắn, nên hắn không biết.

Phùng Đào nhìn dáng vẻ của Chu Minh Khải, không biết phải làm gì bèn dứt khoát dựa lên cửa xe hút thuốc.

Tôi nghe thấy tiếng khóc của Chu Minh Khải càng ngày càng thấp, càng ngày càng tan vào bóng đêm. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt kính nhuộm một tầng hơi nước. Tại hoàn cảnh tối tăm không rõ ràng, tôi không thấy được ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn dùng thanh âm trầm khàn hỏi Phùng Đào, “Tớ không yêu Hứa Gia Dương đúng không… Hứa Gia Dương không đáng được tớ yêu thích đúng không… Đúng không?”

Vấn đề này, kể từ sau khi tôi chết, đã không phải là lần đầu tiên Chu Minh Khải hỏi. Hắn gần như không phiền không chán mà hỏi đi hỏi lại, không biết đến tột cùng là để ý điều gì nữa.

Phùng Đào tiếp tục hút thuốc, thở dài một hơi.

“Làm sao tớ có thể yêu cậu ta chứ?” Chu Minh Khải chậm rãi đứng dậy, đến gần xe, vừa đi vừa nói, “Tớ làm sao có thể yêu cậu ta được? Không thể, Phùng Đào, tớ sẽ không yêu cậu ta, tớ không yêu cậu ta… Không yêu cậu ta… Không yêu…”

Miệng tôi lộ ra nụ cười khổ, cảm thấy rằng, dưới bóng đêm, bi thương bủa vây như một cái lưới lớn, tôi không có chỗ nào để trốn.

Chu Minh Khải đã mở cửa xe ra, vẫn lầm bầm, “Không yêu… Ai yêu cậu ta cơ chứ? Không yêu…”

Hắn còn chưa kịp rướn người tiến vào xe, Phùng Đào đã vòng tới bên này, kéo hắn ra ngoài rồi ấn tại trên thân xe. Gã ném thuốc lá trong tay xuống đất, dùng chân di di, sau đó không thể nhịn được, nói, “Chu Minh Khải, cậu có bệnh đúng không? Một lần lại một lần, một lần lại một lần. Cậu không yêu cậu ta. Chủ thể là “cậu”. Cậu có yêu hay không trong lòng cậu không biết, cậu còn muốn hỏi ai nữa? Thế cậu có yêu cậu ta không?”

Chu Minh Khải lẩm nhẩm, “Tớ có yêu cậu ta không…”

Phùng Đào thở dài, “Cậu sờ trái tim mình xem, vào thời điểm biết Hứa Gia Dương đã chết, có đau không?”

Chu Minh Khải chợt an tĩnh. Chính tại lúc tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, hắn đột nhiên lên tiếng, biểu cảm trên mặt như là đang cười, lại giống như đang khóc.

Hắn nói, “Không đau…”

Tại sao tôi lại muốn khóc như vậy đây…

Sau đó hắn chuyển đề tài, âm thanh chất chứa tuyệt vọng, “Tớ cho là…các cậu đều đang gạt tớ, cậu ấy làm sao có khả năng đã chết? Sau đó phát hiện, hóa ra cậu ấy thật sự đã chết rồi… Cái gì là chết rồi? Không phải là đời này tớ không gặp lại cậu ấy nữa sao… Phùng Đào, cậu tin không? Tớ không muốn cậu ấy chết. Ngay từ đầu tớ đúng là muốn trả thù cậu ấy, nhưng chưa bao giờ muốn cậu ấy chết… Cậu ấy thật sự đã chết rồi à?”

Tôi và Phùng Đào đồng thời ngây ra.

Đột nhiên Chu Minh Khải tựa một lữ khách mất nước nơi sa mạc, dựa vào thân xe, gần như là hổn hển nói khẽ, “Đau, tớ đau. Hứa Gia Dương chết rồi, tớ đau đến mức ngay cả bản thân mình cũng không thể tin được… Đau đến mức tớ cho là…sẽ không sống nổi…”

Tôi che trái tim mình, trong mắt tất cả đều là không thể tin được.

Phùng Đào đưa ra kết luận, “Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta.”

Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta.

Bảy chữ này, xé rách vết thương rỉ máu trong lòng tôi.

Chu Minh Khải bỗng nở nụ cười, ngữ khí bi ai, “Tớ yêu cậu ấy…”

Tôi thoát khỏi nơi này giống như muốn trốn tránh gì đó, không dám nhìn biểu tình của Chu Minh Khải. Một con quỷ đầy chật vật trốn đến góc tối nhất của bãi đậu xe, bi ai trong mắt còn đậm hơn Chu Minh Khải.

Tôi không dám nghe tiếp nữa, cũng không dám nhìn tiếp nữa. Tôi thậm chí hoài nghi, có phải tình yêu nửa đời tôi là mong mà không được, nên cuối cùng chết rồi còn si vọng(3). Tôi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không… Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương…

(3) Si vọng: si tâm vọng tưởng (Baidu).

Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương!

Kết luận này làm tôi sinh ra loại cảm giác chết rồi cũng không được ngủ yên.

Chu Minh Khải, anh yêu Hứa Gia Dương, yêu quá muộn.

Tình yêu đến muộn, ngoại trừ thêm bi thương, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tác giả tiểu tiên nữ đã không còn lời nào để nói.

Bạn đang đọc Si Tình Nhàm Chán Nhất của Đỉnh Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.