Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập vai.

Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Nhắc tới phẩm hạnh, Dương Phàm ho khan một tiếng. Hai chữ này bây giờ dùng cho mình chắc là có khuynh hướng nghĩa bóng hơn? Dkm, khó trách người ta nói học tốt ba năm, học xấu ba ngày. Môi trường muốn làm thay đổi một thằng đàn ông quả thật là quá nhanh. Dương Phàm không khỏi có chút nhớ tới tháng ngày theo bên cạnh Chu Minh Đạo, bản thân mình lúc đó ung dung tự tại không có áp lực mẹ gì cả. Cho dù theo Chu Minh Đạo đi khắp nơi cũng chỉ đứng xem mà thôi, không cần phải mình trần ra trận như thế này. Bông hoa trong nhà không thấy được mưa gió, câu này mặc dù đã rất xưa nhưng vẫn rất chính xác. Từ khi tới ủy ban thành phố tới nay, những gì Dương Phàm trải qua so với trước kia tuyệt vời hơn vô số lần.

Ngô Yến không chú ý tới sự thay đổi vẻ mặt của Dương Phàm, mà đang trầm tư nhỏ giọng nói:" Trước đây không lâu, chị đã đọc rất nhiều tài liệu về cục công thương, ở giai đoạn này, công tác chủ yếu ở cục có mấy người. Một người đang lo việc hội chợ công thương cho văn phòng tỉnh, nghe nói là có rất nhiều doanh nghiệp tham dự, hội chợ sẽ bắt đầu vào trung tuần tháng sau. Em là khoa trưởng khoa nghiệp vụ, khẳng định là phải tham gia, phát pháo này em nhất định phải là người khai hỏa đấy. Có thành tích rồi chúng ta nói chuyện cũng dễ dàng hơn, lần này chị không định tự mình dẫn đoàn mà để Trương cục phó đi. Đẩy ông ta đi xong chị sẽ chỉnh đốn lại toàn bộ nhân viên."

Dương Phàm gật đầu nói:" Lát nữa em sẽ xem qua tài liệu liên quan, hình như thời sự mấy ngày nay toàn đề cập đến công nghệ sản xuất mới gì gì đó. Hội chợ công thương lần này có lẽ cứ chú trọng vào việc này, đừng nhắc tới Tề Nhĩ Đặc."

Ngô Yến cười nói:" Khoa trưởng và khoa phó khoa nghiệp vụ lúc trước đều vì việc của Lưu Bảo Sinh mà bị ủy ban kỷ luật tỉnh mời đi uống trà rồi. Chị cảm thấy trước tiên không an bài chức khoa phó vội, để khi em khảo sát xong sẽ chọn sau. Chị sẽ đề cập tới kiến nghị này trong cuộc họp đảng ủy cục công thương lần sau."

Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, Ngô Yến nhập vai nhanh thật, chiêu này quả thật cũng cao tay, tạm thời không chọn khoa phó, như vậy sẽ có người nhòm ngó cái ghế này. Nhòm ngó rồi ắt sẽ có hành động. Không thể không khen chiêu này được, độc thật!

Tới bệnh viện thành phố, Dương Phàm dừng xe lại, Tạ cục phó ở trên chiếc xe trước mặt đã đi xuống chạy tới mở cửa cho Ngô Yến rồi, ông ta xem ra đã quá quen với việc này. Trên quan trường cái loại người bất chấp tất cả để tiến thân như thế này từ xưa đã có rất nhiều.

"Ngô cục trưởng à. Tôi không vào đâu."

Ngô Yến gật đầu nói:" Ừh, tiểu Dương ở ngoài đợi đi."

Sau khi hai người cục trưởng và cục phó đi vào, trên xe của cục phó ở trước mặt xuất hiện một người đàn ông trung niên khoảng 45, 46 tuổi, tay cầm một cái khăn đứng lau xe, đây chắc là tài xế của Ngô Yến đây. Xe của cục công thương rất bình thường, xe của Ngô Yến là một chiếc Mazda. Chắc khoảng 200 nghìn tệ, Dương Phàm nghĩ cục trưởng cũ không ngờ cũng là một người khiêm tốn, đáng tiếc số đen bị Giang Hạc lôi theo chết trùm. Đương nhiên trên cơ bản ông ta cũng chả sạch sẽ gì cho cam.

Lái xe của Ngô Yến là một người trầm lặng, chỉ nhìn Dương Phàm mỉm cười rồi lại tiếp tục lau xe, không hề có ý chủ động bắt chuyện.

Dương Phàm lấy bao thuốc ra, đi tới nói:" Mời chú hút thuốc."

"Dương khoa trưởng khách sáo rồi, gọi tôi là lão Vương đi."

Dương Phàm cười ha ha bảo:" Gọi cháu là Dương Phàm được rồi, xưng hô kèm theo chức vụ nghe nó khó chịu lắm." Lái xe là người thân cận bên cạnh lãnh đạo, Dương Phàm cảm thấy nhất định phải tìm hiểu cho rõ nhân phẩm và tính cách của chú lái xe này xem nó ra làm sao.

Lão Vương cười, không nói gì cả. Dương Phàm thấy ông ấy ít lời, chủ động nói:" Lái xe cũ của cục trưởng là ai thế ạ?"

Dương Phàm hỏi về cục trưởng cũ, lão Vương ngẩn ra một lúc, trông rất chất phác nói:" Lão Chu lái xe cũ bị ủy ban kỷ luật tỉnh gọi tới thẩm vấn rồi, tôi là do Tạ cục phó gọi tới lái tạm thời thôi."

"À, thế chú quen thân với Tạ cục phó lắm sao?" Dương Phàm giả vờ vô ý, lão Vương trầm tư một lúc, vội quay đầu lại nhìn rồi hạ thấp giọng, có chút xấu hổ nói:" Trong cục có bốn chiếc xe, chiếc này là một, còn có một chiếc Santana của Trương cục phó, một chiếc Kim Bôi do chủ nhiệm văn phòng Hà Tiến quản lý, tôi lái một chiếc 20 chỗ."

Ai nói người thành thật không có đầu óc? Tin tức trong câu nói này chính là Tạ cuc phó vốn là người nói không ai thèm nghe, khó trách lại vội vã xum xoe như vậy, hóa ra là đã bị coi thường nhiều rồi.

Hà Tiến chủ nhiệm văn phòng đến cả cục phó cũng không thèm nể mặt, ha ha, có kiến giải đó. Chú Vương này lát nữa phải kiểm tra lại cho nó cẩn thận, tránh để bên cạnh Ngô Yến một quả bom hẹn giờ.

Lão Vương lại không nói gì, Dương Phàm cũng không lên tiếng, quay về ngồi trong xe châm một điếu thuốc, chớp chớp mắt quan sát cử động của lão Vương. Lão Vương lau xe rất cẩn thận, mấy góc khuất cũng không bỏ qua, từ điểm này có thể thấy đây là một người rất kiên định. Dương Phàm nghĩ kĩ lại, làm lái xe du lịch ở cục công khẳng định là một người không thành công, ít nhất cũng là loại người không giỏi luồn cúi. Lát nữa tìm hiểu xem, nếu không phải là lái xe của Tạ cúc phó thì chú ấy sẽ là lái xe của Ngô Yến.

Quyền lực của Triệu phó thư ký ở cục trên thực tế không lớn, chủ yếu quản lí công đoàn và chi bộ cùng với quyền giám sát kỷ luật, thuộc vào loại ngồi chơi xơi nước. Lần này bị bệnh, chẳng qua là bị cảm cúm tí thôi, trốn ở trong viện chủ yếu là vì sợ bị liên lụy. Cục trưởng xảy ra chuyện rồi, trách nhiệm quản lý sơ suất là không thể trốn được. Quyền lực của Triệu phó thư ký không lớn, nhưng trong cuộc họp đảng ủy lại có quyền biểu quyết, điểm này Ngô Yến nắm bắt rất chuẩn. Tự mình tới thăm đã biểu lộ rõ thái độ, thái độ cụ thể là gì thì ông ta phải nghiềm ngẫm cho nó kĩ rồi.

Quả nhiên, lúc Ngô Yến xuất hiện trong phòng bệnh, mặt của Triệu phó thư ký cười như nở hoa, làm gì có tí nào giống bị bệnh, ông ta còn ngồi dậy nói chuyện với Ngô Yến hơn năm phút.

Ngô Yến trước tiên nói rõ vấn đề của Lưu Bảo Sinh là vấn đề cá nhân, những đống chí còn lại không cần phải lo lắng! Tiếp theo đó là thay mặt đảng uy cục tới thăm đồng chí lão thành. Triệu phó thư ký năm nay 59 tuổi rồi, sắp về hưu rồi, không phải cũng chỉ muốn được về hưu trong bình yên mà thôi sao? Nếu như có thể trước lúc về hưu kiếm được vị trí nào đó trong hội đồng nhân dân thành phố thì tốt quá, mặc dù không có quyền lợi gì nhưng cấp bậc lại tăng, đãi ngộ sau này cũng cao hơn một chút.

Cuối cùng, Ngô Yến nhấn mạnh nhất định phải tôn trọng đồng chí lão thành, hi vọng đồng chí có thể phát huy chút sức lực còn lại để dẫn dắn người trẻ tuổi vân vân.

Đặt hoa quả mà Tạ cục phó mang tới xuống, khi Ngô Yến đi còn lấy từ trong túi ra một cái phong bì, đặt bên cạnh giường nói:" Triệu thư ký, đây là chút lòng thành của tôi."

Ngô Yến nói xong là đi luôn, Triệu thư ký muốn ngăn lại cũng không kịp. Tiền trong phong bì mặc dù không nhiều, chỉ có 500 đồng nhưng đó giống như đang cho Triệu thư ký một viên thuốc định thần vậy. Ngô Yến đi trước, Tạ cục phó nán lại một lát nói với ông bạn:" Ông già này, thu dọn đồ đạc rồi xuất viện đi."

Về tới cục, Ngô Yến lập tức tới văn phòng, sau đó gọi chủ nhiệm văn phòng Hà Tiến tới. Dương Phàm thong thả đi về khoa nghiệp vụ, lúc đi ngang qua cửa sổ nghe thấy bên trong có người đang nói:" Khoa trưởng của chúng ta trẻ quá à nha, lại đẹp trai nữa chứ." Đây là giọng của một người phụ nữ trẻ, Dương Phàm trong buổi lễ chào mững đã thấy khoa nghiệp vụ có mấy cô gái nhan sắc không tồi, tuổi toàn vào khoảng 24, 25.

Một người đàn ông nhỏ giọng nói:" Các cô không biết hả? Vừa rối khi Lý phó bộ trưởng đi đã rất thân thiết với khoa trưởng đó! Có khi là người thân của Lý phó bộ trưởng cũng không chừng."

Lại có một cô gái nói:" Anh đừng có mà nói mò. Em nghe nói bạn gái của Dương khoa trưởng là con gái của thư ký chính pháp ủy, tin này em nghe từ lão Mã ở ủy ban thành phố đó."

Dương Phàm nghe xong liền nhíu mày, tâm hồn buôn chuyện quả thật không nơi nào là không có. Dương Phàm bỏ qua, từ từ đi tới chỗ đối diện văn phòng, tới bên cạnh phòng khoa trưởng thì phát hiện đã bị khóa.

Dương Phàm lúc này mới hoảng hốt, quay lại văn phòng, mấy người bên trong đã chú thấy Dương Phàm đang tới, ai ai cũng làm ra vẻ im lặng, bận bịu.

Dương Phàm nhìn quanh, tổng cộng có ba người, hai nữ một nam, đều còn trẻ cả. Khoa nghiệp vụ này không phải là khoa quan hệ đấy chứ? Tại sao lại không có một khoa viên lão thành nào cả thế này?

Dương Phàm khẽ ho khan một tiếng, ba người bên trong bây giờ mới làm ra vẻ vừa mới phát hiện, cùng ngẩng đầu lên nói với Dương Phàm: Chào Dương khoa trưởng."

Dương Phàm mỉm cười, gật đầu nói:" Dừng công việc lại đi. Trước tiên làm quen cái đã, sau này tất cả đều là người một nhà, không làm quen làm sao được chứ?"

Sau khi chào hỏi ba nhân viên, Dương Phàm cười nói:" Để tôi giới thiệu trước hả?"

Lý Tình Tình tóc dài, mặt trái xoan, mũi có vài vết tàn nhang, giơ tay đầu tiên nói:" Để tôi trước, tôi tên là Lý Tình Tình, 23 tuổi, tới khoa nghiệp vụ từ năm ngoái."

Năm ngoái? Thế không phải là vừa tốt nghiệp xong là tới luôn hay sao?

Cô gái tóc ngắn, mặt tròn từ từ đứng lên nói:" Tôi tên là Cát Ny, 25 tuổi, làm tại khoa nghiệp vụ đã được hai năm."

Người cuối cùng lên tiếng là một cậu thanh niên đầu cua, trên trán lấm tấm mụn.

"Tôi tên là Hầu Bình, 25 tuổi, làm ở khoa nghiệp vụ được hơn một năm rồi."

Hai cô gái thấy Dương Phàm vẻ mặt có chút kích động, Hầu Bình thì lại dùng cái giọng chua chua để nói.

Dương Phàm bình tĩnh nói:" Ai có thể nói cho tôi biết? Chìa khóa văn phòng là ai cầm? Giờ tôi đang có nhà mà không thể về đây này."

Hầu Binh và Cát Ny không nói gì, cúi đầu giống như nhìn thấy tiền dưới đất vậy, Lý Tình Tình quay lại nhìn hai người họ, cười lạnh một tiếng nói:" Cái này phải hỏi Hà chủ nhiệm của văn phòng."

Nói như vậy là chỉ điểm sao? Hay là còn có ý tứ khác? Cái khoa nghiệp vụ này, đừng tưởng mọi người còn trẻ, chắc phải có gia thế thế nào đó mới vào được đấy.

"Cảm ơn!"

Dương Phàm nói xong, sắc mặt trầm xuống, nhìn nhìn Cát Ny và Hầu Bình một cái, nói:" Việc trong khoa từ nay về sau, trừ lãnh đạo cục, người khác tốt nhất đừng có chen vào." Nói xong thong thả đi ra khỏi văn phòng.

Thấy Dương Phàm đi khỏi, ba người bên trong mới nhìn nhau, khoa trưởng này xem ra không phải là người dễ bắt nạt. Lời nói vừa rồi chắc chắn là để cảnh cáo ba người, từ nay về sau, ở đây chỉ có tôi được lên tiếng.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.