Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 560

Phiên bản Dịch · 2024 chữ

Tôn Đăng Khoa vừa đi ra thì ba người Dương Phàm, Trương Uy, Trương Bình cũng đi ra. Khi lên xe, Trương Uy cười hì hì đi tới trước xe Dương Phàm, bộ dạng thản nhiên nói:- Phó viện trưởng Dương, tôi ngồi xe ngài nhé.

Dương Phàm biết hắn có lời muốn nói, bởi vậy mở cửa sau mời Trương Uy lên xe. Lâm Chí Quốc đang xin nghỉ phép, Lý Thắng Lợi làm lái xe lâm thời. Dương Phàm cũng không có gì phải tị hiềm hắn.

Sau khi xe ra khỏi cổng viện, lúc này Trương Uy mới mở miệng nói:- Phó viện trưởng Dương, Tôn Đăng Khoa tìm ngài có việc à?

- Hắn chưa nói, tôi phỏng chừng chính là muốn gần gũi một chút thôi.Dương Phàm thản nhiên đáp, chờ Trương Uy chủ động nói.

Trương Uy cười nói tiếp:- Bề ngoài thì Tôn Đạo Đức và phó chủ tịch Lý khá phố hợp nhưng trên thực tế đều ngấm ngầm ra sức. Sự ảnh hưởng của Chu lão trong lĩnh vực tài chính là rất lớn, ngài là học trò đắc ý của ông ấy, hiện giờ lại quản lý Viện Khoa học Xã hội, lại có thân phận người của Trần gia, cho nên nếu ngài chỉ cần tỏ vẻ một chút, sức ảnh hưởng của ngài sẽ không thua mấy so với Chu lão.

Trương Uy chỉ phân tích một chút mà không đưa ra khuynh hướng chủ quan. Thái độ này khiến Dương Phàm rất thưởng thức. Trương Uy không có ý ảnh hưởng tới suy nghĩ của Dương Phàm, chỉ đơn thuần nhắc nhở một chút, rõ ràng là có hảo ý.

- Cục trưởng Trương có ý kiến gì không?Dương Phàm đưa một điếu thuốc cho Trương Uy, tự mình châm một điếu, cười hỏi.

Trương Uy cười ha hả nói:- Tôi là người sắp rút lui rồi, có thể có ý kiến gì chứ?

Những lời này xem như hoàn toàn đánh mất sự hoài nghi trong lòng Dương Phàm. Đó chỉ đơn thuần là nhắc nhở, đơn giản là lo lắng mình bị người lợi dụng, hơi có hương vị có qua có lại mới toại lòng nhau.

Sự có mặt của Dương Phàm khiến Trương Uy rất nở mày nở mặt. Thái độ của Phân viện trưởng đối với Trương Uy thì không cần phải nói, rất khách khí đối với Trương Bình. Vô tình, ở Viện Khoa học Xã hội này, trên mặt Trương Bình đã dán một chữ “Dương”. Ai muốn làm khó y, trước hết phải hỏi Dương Phàm có đáp ứng hay không đã.

Tiệc rượu đang tiến hành thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặt mũi tươi cười đi vào, vừa vào đã cười nói với Trương Uy:- Lão Trương, ông mời khách mà không kêu tôi một tiếng, rất không tử tế đó nha.

Người tới không ngờ là phó chủ tịch Lý của Hội Giám sát Chứng khoán. Gặp phải vị khách không mời mà tới này, Dương Phàm tự nhiên hướng ánh mắt về phía Trương Uy. Quả thật lần này Trương Uy vô tội. Lần này lão đã chọn nhà hàng này rất kỹ để mời khách, cấp bậc và khẩu vị đều chọn kỹ. Chỉ có điều không dự đoán được là , phó chủ tịch Lý cũng dùng cơm ở trong này, vừa lúc Dương Phàm đi toilet, bị phó chủ tịch Lý nhìn thấy. Viện Khoa học Xã hội và Hội Giám sát Chứng khoán có đề tài hợp tác, thân phận và địa vị của Dương Phàm lại rành rành ở đó, mặc dù phó chủ tịch Lý không biết Tôn Đăng Khoa tồn tại, cũng sẽ chủ động tiến tới chào hỏi một chút. Chẳng qua phó chủ tịch Lý như thế nào cũng xem như tiền bối, sau khi vào thì không tiện trực tiếp tới chào hỏi mà đầu tiên là tìm Trương Uy, sau đó mới giả vờ nói:- Ồ, sao Phó viện trưởng Dương cũng ở đây à? Xin chào, xin chào!

Nói xong phó chủ tịch Lý chủ động giơ tay ra, Dương Phàm chú ý thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Trương Uy, thầm nghĩ đây là trùng hợp. Kết quả của sự trùng hợp này tự nhiên là trên mặt Trương Uy lại thêm mấy phần rạng rỡ. Phó chủ tịch Hội Giám sát Chứng khoán tương đương với lãnh đạo cấp phó bộ, thân phận và địa vị lại càng khác biệt, càng không phải nói là trên bàn tiệc còn có một cấp phó bộ trẻ tuổi khác là Dương Phàm.

Mặc dù không có Trương Uy nhắc nhở, Dương Phàm cũng không muốn dính vào mâu thuẫn nội bộ Hội Giám sát Chứng khoán. Ngay khi Dương Phàm còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào tìm cớ rời đi thì di động vang lên, người gọi điện thoại tới chính là Trần Xương Khoa.

Dương Phàm nói một câu xin lỗi với mọi người rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng:- Chú đang ở phòng Mai Hoa hả (nhà hàng này đánh số phòng theo tên)? Khẩn trương tìm một cái cớ đi, anh chờ chú ở bãi đỗ xe.Trần Xương Khoa nói xong vội vàng ngắt điện thoại.

Trong lòng Dương Phàm thầm cười khổ, hoá ra Trần Xương Khoa cũng dùng cơm ở trong này. Sự trùng hợp này quả thật là khéo.

Trở lại phòng, Dương Phàm xin lỗi mọi người:- Trong nhà có chút việc, tôi trở về trước.

Sau một phen khách khí cáo từ, Lý Thắng Lợi muốn cùng ra thì bị Dương Phàm đẩy trở về. Ra khỏi nhà hàng, Trần Xương Khoa đang đứng ở trước chiếc Audi của Dương Phàm, cười hì hì.

Nhớ tới chuyện Tôn Đăng Khoa hôm qua, Dương Phàm tức giận lạnh lùng nhìn, sau đó thản nhiên mở cửa lên xe. Trần Xương Khoa mặt dày chạy lên ngồi ở vị trí cạnh lái xe. Sau khi xe khởi động, Trần Xương Khoa nói:- Đuổi theo chiếc Maserati màu đen trước mặt.

Dương Phàm hừ một tiếng làm theo. Xe chạy qua mấy khúc cua thì chạy tới khu ngoại ô, tới một khu biệt thự. Xe dừng lại trước một tòa biệt thự xa hoa. Cánh cửa bằng sắt chạy điện chậm rãi mở ra, xe liền tiến vào trong sân.

Sau khi xuống xe, Dương Phàm đứng trong sân nhìn biệt thự. Vườn hoa, bể bơi, tuyệt đối là khu nhà cấp cao nhất Bắc Kinh này.

- Thế nào, không tồi chứ? Thích thì lấy mà ở.Trần Xương Khoa ở bên cạnh cười hì hì hỏi, Dương Phàm lạnh lùng nhìn lại, trên mặt không có chút gì tốt đẹp.

- Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, tôi cũng không muốn bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mời đi ăn cơm đựng trong cặp Hệ thống cấm nói bậyg.

Trần Xương Khoa nghe xong cười ha ha. Chiếc xe phía trước dừng lại, người phụ nữ hôm qua xuống xe, thân hình như rắn nước uốn éo uốn éo bước tới, cười lấy lòng hỏi:- Hai vị đại gia có gì mà vui vẻ thế?

Khẩu vị của Trần Xương Khoa và Trần Xương Bình là khác nhau rõ rệt. Đàn bà đi theo Trần Xương Bình nhất định phải là người ngực to mông nở. Trần Xương Khoa dường như thích người mảnh mai một chút. Cô bé minh tinh trước mặt đúng là như vậy, ngực không lớn nhưng cũng khá được, mông không to nhưng căng đầy, eo nhỏ duyên dáng tưởng như một gang tay cũng nắm được hết. Quả thật thằng ranh Trần Xương Khoa này cũng biết nhìn gái.

Ánh mắt của Dương Phàm không dừng lại quá lâu trên người cô bé minh tinh này, quay đầu lại thản nhiên nói với Trần Xương Khoa:- Anh thấy phó chủ tịch Lý tiến vào trong phòng chứ?

- Đương nhiên, nếu không sao anh lại gọi chú ra làm gì? Tôn Đạo Đức đang phân cao thấp với hắn, tôi đang có việc cần nhờ Tôn Đạo Đức một tay. Lúc này tốt nhất chú đừng có thân cận quá với phó chủ tịch Lý.Trần Xương Khoa cười giải thích. Trong lòng Dương Phàm âm thầm không vui. Rất rõ ràng, đây không phải là đáp án mà Dương Phàm đang mong đợi.

- Vào nhà rồi nói chuyện nhé?Cô bé minh tinh ở bên cạnh tự nhận là nói một câu thích hợp, lập tức gặp ngay một ánh mắt lạnh lẽo của Trần Xương Khoa khiến cô bé sợ hãi rụt cổ lại, tự giác cười cười:- Em đi pha trà!Nói xong, cô liền chuồn luôn.

- Tôi sẽ không dính vào trong đó. Anh lo lắng dư thừa rồi.Dương Phàm thản nhiên đáp.

Trần Xương Khoa cảm giác trong giọng nói của Dương Phàm có ý không vui, lập tức phản ứng rất nhanh vấn đề ở đâu.

- Lão Tứ, chú cũng đừng trách lão ca làm quá. Từ khi theo chú mò được một chút trên thị trường chứng khoán, trong lòng anh đã sướng điên lên rồi. Lăn lộn vất vả với công ty giải trí truyền thông, cả năm kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Lên thị trường chứng khoán xoay vòng tiền, đó chính là kết quả mà anh đã suy nghĩ mãi. Anh không yêu cầu cao, chỉ kiếm một lần là đủ rồi, từ nay về sau nghỉ ngơi.

- Tham vọng không bao giờ thỏa mãn được hết. Anh kiếm lời được lần này, lòng tự tin cũng tăng vọt theo, tiến lên không ngừng, liên tục trái với quy tắc, kết quả cuối cùng sẽ bị người ta nắm lấy nhược điểm. Đến khi đó, không chỉ là vấn đề của một mình anh đâu.Dương Phàm vốn không định nói, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gõ Trần Xương Khoa một chút.

Trần Xương Khoa bị nói trên mặt hơi hơi sửng sốt, muốn giải thích nhưng lại không tìm được lời nào để nói. Cũng may Dương Phàm nói xong liền quay người đi vào cửa, để lại bóng dáng cứng đờ của Trần Xương Khoa. Trong lòng Trần Xương Khoa tuy không vui nhưng cũng hiểu rõ Dương Phàm nói có lý, hoàn toàn là vì muốn tốt cho mình mới nói như vậy.

Trong lời nói này của Dương Phàm còn ẩn một tầng ý tứ: Đừng có nghĩ ngành sản xuất giải trí là hoành tráng mà đã nghĩ là ngon lành. Nếu muốn đưa ra thị trường có lẽ còn khó khăn hơn nhiều so với kinh tế thực thể. Xét điểm này, trước đó Dương Phàm có thể đoán được trong quá trình này, khẳng định rằng Trần Xương Khoa đã phải áp dụng một số thủ đoạn không theo quy tắc thông thường.

Thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, thường thường sẽ dễ để lại nhược điểm cho người ta nắm. Nếu trong tương lai, chính đàn (đấu trường chính trị) có chút gió thổi cỏ lay, vậy đó sẽ là vũ khí để người khác công kích Dương Phàm. Từ góc độ bản thân mà xét, Dương Phàm hy vọng Trần Xương Khoa buông tha ý tưởng này. Đây cũng là lý do mà Dương Phàm có thể đi đến đây. Tuy nhiên xét từ cục diện hiện tại thì Trần Xương Khoa có lẽ không hề có ý dừng tay.

Dương Phàm lại không thể nói rõ ý tưởng của mình, chỉ có thể đi đường vòng. Lúc trước còn cảm thấy không hiểu Trần Xương Khoa kiếm nhiều tiền như vậy chạy hết về đâu, hiện tại thấy khu biệt thự cao cấp này, phòng khách bài trí xa hoa, tủ rượu đầy các loại rượu quý hiếm đắt tiền, trong phòng đầy các đồ cổ, trên tường treo đủ các bức tranh chữ của các danh gia.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.