Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự lấy đá đập vào chân mình

Phiên bản Dịch · 4976 chữ

- Phó trưởng ban Nguyễn mệt à?Dương Phàm ân cần thăm hỏi, ý tứ là liệu tôi có cần rời đi để chị nghỉ ngơi không.

Nguyễn Tú Tú sờ trán nói:- Là hơi mệt một chút, tuy nhiên chính là đau tim.Nói xong, Nguyễn Tú Tú hơi liếc mắt đánh giá Dương Phàm đang hơi xuân phong đắc ý, nói:- Vị trí trưởng ban tổ chức tỉnh ủy vẫn chưa xác định được người. Tôi không phải chính thức chủ trì công tác, rất nhiều chuyện rất khó xử. Sự tình là là do tôi đưa ra, nhưng mọi chuyện đều phải xin chỉ thị chứ không dám làm trước một bước.

Nguyễn Tú Tú vừa nói vừa cảm khái không ngừng. Dương Phàm nghe vậy trong lòng cũng liên tục cười lạnh, thầm nói cô thật sự muốn tranh vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sao? Lại nói, gần đây Nguyễn Tú Tú luôn luôn chủ trì công tác, nếu cô ta không muốn, đó mới là kỳ quái. Mấu chốt là vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy này cứ lằng nhằng mãi không quyết, rất nhiều người trong tỉnh đều nhấp nhổm muốn ghé mông. Nguyễn Tú Tú nói lời này có ý tứ thăm dò. Với bối cảnh hùng mạnh của mình, cho dù Dương Phàm không thể đỡ cho một chút thì cũng có thể sớm biết một chút tin tức để ứng đối cũng tốt.

- Bí thư Triệu đến Bắc Kinh họp à?Dương Phàm mỉm cười hỏi ngược lại một câu.

Nguyễn Tú Tú lập tức hơi hơi kinh ngạc, có chút nhụt chí, ngả người lên sô pha. Nguyễn Tú Tú vừa nghe là hiểu ngay lời ám chỉ của Dương Phàm. Triệu Việt rất quan tâm việc chọn người vào vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy này, vậy mà giờ lại lên Bắc Kinh họp, vậy là ai cũng có thể hiểu được tâm tư của lão là thế nào. Nguyễn Tú Tú cũng hiểu được. Đây là muốn một trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy từ trên trời rơi xuống. Vậy thì đừng có mơ nghĩ nữa mà hao tổn tinh thần.

Hy vọng tốt đẹp chợt tan biến trong nháy mắt, tinh thần của Nguyễn Tú Tú ảm đạm hẳn xuống. Hiện giờ Dương Phàm cũng không quan tâm chuyện trong tỉnh, chẳng qua chỉ thuận tay bán chút tin tức thu lấy nhân tình mà thôi. Rốt cục là ai sẽ tiếp nhận vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy này, Dương Phàm đã cho phương hướng, Nguyễn Tú Tú tự mình đi hỏi là tốt rồi.

Nhân tình của Dương Phàm thực ra không dễ nhận như vậy. Nguyễn Tú Tú đang thất vọng không biết nói gì, Dương Phàm đã mở miệng nói:- Phó trưởng ban Nguyễn, chức phó thị trưởng còn trống ở thành phố Hải Tân ...Nguyễn Tú Tú nghe Dương Phàm nói liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy quyến rũ, Dương Phàm thấy thế không khỏi nổi da gà.

- Anh muốn đỡ ai lên? Khi nào bên trên hỏi, tôi sẽ đề cử.Nguyễn Tú Tú rất nhanh muốn trả lại ân tình. Nguyễn Bình Hòa tiếp nhận chỗ trống của Liễu Diệp, Bành Tiệp cũng muốn tiếp vị trí của Chu Giai, bây giờ Trầm Ninh tăng lên một bậc coi như hoàn thành cuộc giao dịch này.

- Còn có thể là ai nữa chứ. Không phải là do đồng chí bí thư đảng ủy cục Công an mới xuống quan hệ không tốt với các đồng chí bên dưới, bình thường còn thích ra vẻ quan to. Điều này tạo thành các tin không hay cho lắm. Bên phía cục Công an cả ngày kể khổ với tôi. Tôi không thể làm gì khác hơn là đề bạt Trầm Ninh một chút.Dương Phàm nói khá vòng vo, Nguyễn Tú Tú không ngu, cũng nghe ra ý của Dương Phàm. Ồ, đây không phải là Bí thư Dương vì tình nghĩa cá nhân nên mới đề bạt Trầm Ninh.

- Tôi đã biết, nêu tên Trầm Ninh ra không có gì khó, bên phía ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy không có trở ngại gì mấy. Vấn đề quan trọng là phó bí thư Giang thì sao? Còn các vấn đề khác có phải nên để tạm đó hay không?Trong lời nói của Nguyễn Tú Tú đã tỏ rõ thái độ. Đề tên Trầm Ninh thì tôi có thể, nhưng ngài muốn bỏ cái trò đuổi tận giết tuyệt đi, tốt nhất chờ chuyện Trầm Ninh xác định xong rồi hãy nghĩ biện pháp ở trên tỉnh. Đương nhiên anh muốn chỉnh đốn nội bộ, tôi sẽ không xen vào làm gì.

Lời này của Nguyễn Tú Tú làm cho Dương Phàm có chút tức giận. Dương Phàm thầm nói Nguyễn Tú Tú không cho mặt mũi sao? Dương Phàm nghĩ vậy liền sa sầm mặt lại:- Tình hình ở tỉnh Thiên Nhai rất đáng đẩy đưa một chút.

Dương Phàm vừa nói như vậy, tim Nguyễn Tú Tú co thắt lại, thầm nói chẳng lẽ tên Dương Phàm này lại muốn gây mưa gây gió. Đúng thế, Tống Đại Thành cùng Lưu Đông Ba là người của Giang Thượng Vân, đây là điều mà Dương Phàm không thể chấp nhận được, muốn đẩy hai tên này có chức tương đương phó giám đốc sở đi. Nếu kế hoạch Hoa Đan Liệt thành công, không phải làm cho hai tên này lên chức sao? Sao mình lại quên điều này chứ?

Hai người vừa giao chiêu, Nguyễn Tú Tú vô hình đã thất thế. Trong lời nói của Dương Phàm rất cứng rắn, người giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có lẽ cũng sẽ có lời của Dương Phàm. Đổi một góc độ khác mà nói, nếu thật sự muốn đổi người, ý kiến của Dương Phàm – một bí thư thị ủy thì tỉnh ủy nhất định sẽ cẩn thận lo lắng. Nói cách khác, khả năng của chuyện này là khá cao.

Trên thực tế Dương Phàm đang đào một cái hố đợi Nguyễn Tú Tú nhảy vào bên trong. Dương Phàm làm như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất Dương Phàm nghe Tùng Lệ Lệ nói Nguyễn Tú Tú là người có tham vọng quyền lực mạnh mẽ. sau khi Lý Hiếu Nghĩa bị điều đi, Nguyễn Tú Tú chủ trì công tác gần đây đã bắt đầu có ý kiến không thống nhất với Giang Thượng Vân. “Ý kiến không thống nhất” là cách nói rất hàm hồ. Nói trắng ra là khi Nguyễn Tú Tú nắm quyền to khiến cho tâm trạng không bình thường. Nguyên nhân thứ hai là người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này làm cho Dương Phàm rất bất mãn. Hai nguyên nhân này khiến Dương Phàm muốn đào hố. Chị không phải có ham muốn quyền lực sao? Được, chị có thể nhổ hai cái đinh Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba đi, tôi phối hợp với chị là được. Về phần các quan lớn trên tỉnh đánh đấm như thế nào là chuyện của chị.

Chuyện này đối với Dương Phàm mà nói không có bất cứ chỗ thiệt nào. Nếu thành công thì bớt đi hai tên đáng ghét, làm không tốt đó là chuyện của Nguyễn Tú Tú và Giang Thượng Vân. về phần Nguyễn Tú Tú có năng lực này hay không lại là cách nói khác. Ở những lúc quan trọng, Dương Phàm tự nhiên sẽ cho Giang Thượng Vân thuốc bổ mắt, miễn cho tên này lại muốn quấy rối mình. Ngoài sáng không thể làm gì mày, người ta không biết dùng chiêu sau lưng sao? Nguyễn Tú Tú nếu như nhảy ra gây ảnh hưởng, như vậy Giang Thượng Vân có lẽ không có bao nhiêu tâm trạng mà nhớ đến Dương Phàm.

Chỉ là trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ hắn cũng không hy vọng Nguyễn Tú Tú nhảy vào cái hố này. Nhưng cái hố vẫn cần phải đào ra, Nguyễn Tú Tú nhảy vào trong nói rõ người phụ nữ này không thể kiềm chế trước mặt quyền lực. Một người như vậy đừng nói là làm bạn, cho dù là đồng minh cũng phải luôn cẩn thận đề phòng.

Nguyễn Tú Tú do dự một chút, không ngừng dùng ánh mắt nhìn trộm Dương Phàm, phát hiện vẻ mặt người đàn ông này luôn luôn bình tĩnh, giống như không có chuyện gì mà hắn không làm được vậy. Hai vị trí kia quá hấp dẫn, Nguyễn Tú Tú rất do dự và không hạ được quyết tâm. Bởi vì Giang Thượng Vân vẫn là lãnh đạo cấp trên.

- Để chờ trưởng ban xuống rồi nói vậy.Nguyễn Tú Tú nghiến răng nghiến lợi quyết định buông tha. Vào giây phút cuối cùng người phụ nữ này cũng đã bình tĩnh lại. Nguyễn Tú Tú nghĩ đến một vấn đề khác, được Dương Phàm giúp như vậy có được hai chức thường vụ tỉnh ủy thành phố Hải Tân không phải là không thể. Nhưng sau đó hai người này có quan hệ với Dương Phàm như thế này, hoặc là Dương Phàm sẽ nhìn mình như thế nào? Bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi của thành phố Hải Tân này làm cho người ta không thể nào nhìn thấu được. Hơn nữa sao có thể đảm bảo Dương Phàm lại không nghĩ “Tay cũng duỗi vào nhà tôi” sau đó sẽ đưa ra một tiếng nói lạnh lùng.

Trái tim đang nâng lên của Dương Phàm rốt cuộc đã hạ xuống, Nguyễn Tú Tú là đồng minh rất có trọng lượng trong mắt Dương Phàm. Vừa nãy chỉ cần Nguyễn Tú Tú đáp ứng liên hợp bắt Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba rời đi, như vậy Nguyễn Tú Tú trong lòng Dương Phàm chỉ có giá trị lợi dụng mà không có chút tình cảm nào. Cũng may chuyện đó đã không xảy ra. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.

Trong nháy mắt khi Nguyễn Tú Tú trả lời, trên trán Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười chân thành. Dương Phàm khá tùy ý cười nói:- Lần này không có cơ hội, không có nghĩa lần khác không có cơ hội.Lời này có hai nghĩa, Nguyễn Tú Tú nghe xong thở dài một tiếng rồi nói:- Làm thêm một khóa nữa mà thôi, tôi cũng đã hơn 50, cũng không thể chạy nhiều được nữa.

Dương Phàm không nhịn được cười cười một tiếng, không ngờ chí hướng của người phụ nữ vẫn còn rất xa.

- Không quấy rầy phó trưởng ban Nguyễn nghỉ ngơi nữa.Dương Phàm không nói đến chuyện khác mà đứng dậy cáo từ.

Khi Nguyễn Tú Tú bắt tay chào từ biệt có chút do dự rồi nói:- Bí thư Dương nếu thật sự muốn điều chỉnh vấn đề nhân sự thành phố Hải Tân thì tốt nhất nên đề cập với trên tỉnh một chút, lúc cần nói tôi cũng sẽ nói ý kiến của mình.

Nguyễn Tú Tú chỉ theo bản năng đưa ra một hứa hẹn nho nhỏ, cũng không ngờ một lời hứa không có bao nhiêu giá trị lại làm cho Dương Phàm có ấn tượng tốt với mình, đồng thời sau này còn có tác dụng rất lớn. Kết quả này không thể nghi ngờ là có liên quan đến tình cảnh của Dương Phàm ở tỉnh Thiên Nhai. Sau khi đi đến nơi này, ở trong tỉnh toàn bộ đều là tính kế và giao dịch, Nguyễn Tú Tú mặc dù đưa ra lời hứa không có trọng lượng bao nhiêu, nhưng lại là người đầu tiên đưa ra lời hứa.

Trong lòng Dương Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp một chút, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ quay đầu lại mỉm cười. Nguyễn Tú Tú cảm thấy nụ cười đó của Dương Phàm đã hơi biến hoá một chút. Biến hoá không quá rõ ràng, chỉ chợt lóe rồi biến mất. Nguyễn Tú Tú cũng không dám khẳng định, cũng sợ mình nhìn lầm.

...

Thời gian một tuần nữa lại trôi qua. Ủy ban kỷ luật trung ương và Hiệp hội giám sát chứng khoán liên hợp thành lập tổ điều tra chính thức gọi Đinh Hồng Sinh hỗ trợ điều tra, tin tức này đã được công bố ra bên ngoài. Sau đó tài khoản ngân hàng của tập đoàn Đại Hoa lập tức bị niêm phong cũng đã được truyền ra ngoài. Bên trong này rốt cuộc đã xảy ra biến hoá gì, Dương Phàm cũng không quá rõ. Đinh gia tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, điểm này không quá khó để nghĩ ra. Câu trả lời quan trọng đó là phải phụ thuộc vào kết quả điều tra cuối cùng.

Cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa điên cuồng giảm mạnh, giảm cả một tuần mới dừng lại.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất thu mua cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa. Chẳng qua Chúc Vũ Hàm đang không ngừng cười khổ ở Vu Thành.

Biệt thự vẫn như trước, Chúc Vũ Hàm đã 38 tuổi nhưng nhìn lại như mới 30, trong tay cầm chén rượu vang để im không động đậy, ngồi trên ghế nhìn dòng Trường Giang phía xa xa, Chúc Vũ Hàm ngồi ngây ra đó suốt một buổi chiều.

Trong tay có hơn 10 tỷ vậy mà mua không được 5 % cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa, trò đùa này đúng là không dễ cười chút nào.

Sau khi thở dài một tiếng, Chúc Đông Phong bỏ chén rượu trong tay xuống, trong miệng lại lẩm bẩm nói:- Tiểu lưu manh, tiểu hồ ly, chúc mừng em đã trở thành một chính khách đủ tư cách.Nói xong lời này, Chúc Vũ Hàm đã khóc, nước mắt dàn dụa, nàng thì thào nhỏ giọng nói:- Em bảo chị làm sao có thể đối mặt với em? Tiểu lưu manh vô lương tâm.

Tuýt tuýt, tiếng còi ô tô từ bên dưới truyền lên, Chúc Vũ Hàm cau mày vội vàng lau nước mắt, thầm nói tên đáng ghét nào đang bóp còi vậy, nếu làm con thức thì cho tên này đẹp mắt.

Vội vàng lao nhanh xuống lầu, trong nháy mắt khi Chúc Vũ Hàm mở cửa ra thì thấy một chiếc xe Audi màu đen đang đỗ bên ngoài, lại nhìn người trong xe đang thò đầu ra mỉm cười, cả người Chúc Vũ Hàm không khỏi mềm nhũn, dựa vào cửa ngẩn ra một chút không biết nói gì. Vẻ u sầu vừa nãy đã bị cơn gió xuân ấm áp thổi tan thành mây khói.- Chị, chị thật sự không định mở cửa cho em sao?Dương Phàm từ trên xe đi xuống đứng ở cửa, hai tay đang giữ cửa sắt, trên mặt nở nụ cười thật đáng ghét.

Chúc Vũ Hàm không khỏi cảm thấy tức giận, hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong, chẳng qua cửa lớn lại không đóng. Dương Phàm thấy thế liền cười hắc hắc đi vào trong xe. Chúc Vũ Hàm nghe thấy tiếng động cơ, không khỏi cứng đờ người lại. Chúc Vũ Hàm thầm nghĩ tên tiểu lưu manh này không phải cứ như vậy mà đi chứ? Chẳng lẽ hắn vô lương tâm như vậy sao?

Chúc Vũ Hàm đang do dự không biết có nên quay đầu lại gọi không thì tiếng động cơ đã ngừng lại. Chúc Vũ Hàm quay đầu lại thì thấy Dương Phàm lái xe dừng sát ở bức tường, còn bản thân hắn đang đứng trên nóc xe mà trèo tường.

- Dương Phàm, cẩn thận đó.Chúc Vũ Hàm không nhịn được kêu lên một tiếng thật lớn.

Dương Phàm nhảy xuống đất rồi lao nhanh tới, giang tay ra ôm chầm lấy cơ thể Chúc Vũ Hàm, bế bổng nàng lên vai rồi đi lên lầu. Lúc này bảo mẫu ở dưới lầu mở cửa ra thấy vậy liền trợn mắt há mồm. Nhất là khi thấy tay Dương Phàm đang không ngừng tát vào bờ mông đầy đặn của Chúc Vũ Hàm phát ra những tiếng thanh thúy, bảo mẫu chạy vụt vào trong phòng.

Tiểu Chúc Dương đang ngủ rất ngon không hề biết bất cứ điều gì xảy ra. Bảo mẫu mặt đỏ tận mang tai nhỏ giọng nói:- Bảo Bảo, bố và mẹ em lại muốn chơi trò yêu tinh đánh nhau đó.

Chúc Vũ Hàm bị ném xuống giường nhảy dựng lên, quay đầu lại thì một tay không ngừng xoa cái mông, trong miệng còn nhỏ giọng nói:- Được rồi, được rồi, đừng giận mà, chị nhận sai là được chứ gì?

Dương Phàm không cần biết Chúc Vũ Hàm có cầu xin tha thứ hay không, xoay người khóa trái cửa, kéo rèm cửa sổ xuống rồi quay đầu lại. Lúc này Chúc Vũ Hàm cũng không xin tha nữa, nằm xuống giường với tư thế gợi cảm nhất, sâu trong đáy mắt mang theo tia hạnh phúc không thể kìm nén.

- Chị gầy đi đó.Dương Phàm đột nhiên nghiêm giọng nói.

Chúc Vũ Hàm nằm trên người không khỏi cứng đờ lại, sau đó bật dậy lao tới trước mặt Dương Phàm đang đứng bên giường. Chúc Vũ Hàm quỳ gối trên giường, hai tay đấm như mưa vào ngực Dương Phàm, nước mắt không chịu thua kém mà rơi xuống. Chúc Vũ Hàm vừa đánh vừa mắng:- Chị cho em gạt chị mà, chị cho em gạt chị.

Dương Phàm đứng im bất động chịu đựng cho Chúc Vũ Hàm đánh mình. Có thể là do Chúc Vũ Hàm đánh mãi nên mệt, đột nhiên dừng lại, hai tay ôm qua hông Dương Phàm, cứ quỳ như vậy không nhúc nhích, mặt áp vào bờ ngực của Dương Phàm.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Im lặng khoảng mười phút, Chúc Vũ Hàm dụi mặt vào ngực Dương Phàm làm chiếc áo hàng hiệu rối bời và nhăn nhó. Lúc này Chúc Vũ Hàm mới vui vẻ ngửa mặt lên mỉm cười, giơ tay ra muốn được ôm rồi nói:- Không được chê chị già.

Tiếng điều hòa ông ông trở thành nơi phát ra âm thanh có tần suất ổn định nhất trong phòng. Đôi nam nữ trên giường ôm chặt lấy nhau, giống như lực lượng có lớn đến đâu cũng không thể tách rời hai người vậy. Chúc Vũ Hàm khẽ nhắm mắt lại, môi đỏ mọng như gà mổ thóc đang không ngừng hôn loạn lên ngực Dương Phàm.

Không khí im lặng đến tận khi tay người đàn ông thô bạo bóp lấy nguồn suối sinh mệnh của người phụ nữ, Chúc Vũ Hàm rốt cuộc đã nói nhỏ một tiếng:- Hạ xuống rồi.Ba chữ này đổi lại chính là Dương Phàm nghiêng người, thuần thục tách đôi chân thon dài trơn bóng ra, sau đó một cơn mưa to gió lớn ập đến.

Mặc dù đã sớm ướt át nhưng bị công kích mãnh liệt liên tục như vậy vẫn làm cho Chúc Vũ Hàm phát ra những tiếng rên rỉ cao vút, sau đó biết thành tiếng hét lớn. Đây không đơn thuần là do khoái cảm tình dục mang tới, mà là một loại kết hợp cả linh hồn và thể xác, một loại kết hợp cao trào.

Sau khi tất cả trở lại bình thường, trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển. theo tiếng rên rỉ thật dài, Chúc Vũ Hàm giơ tay lên lau mồ hôi trên trán Dương Phàm, mệt mỏi cười cười nhỏ giọng nói:- Em cũng không được như xưa, nhìn em kìa, mệt rồi đó.

Một phen mệt nhọc đổi lấy một lời bình như vậy, Dương Phàm trừng mắt nhìn muốn xuống, kết quả hai chân bị quấn chặt lấy:- Đừng động, chị thích cứ như vậy quấn lấy em. Phụ nữ bị đè không sao mà.

Rất bình thường nhưng điều này lại có thể đả động tâm trạng người đàn ông. Nếu là trước kia không biết chừng vì lời này làm cho bảo bối cứng lại. Nhưng bây giờ Dương Phàm chỉ có thể thoải mái ngã xuống, ngâng tay mở ngăn kéo tủ ở đầu giường lấy một bao thuốc lá và bật lửa luôn được chuẩn bị sẵn. Đã bao năm qua, chỉ cần Chúc Vũ Hàm ở trong phòng này thì trong ngăn kéo sẽ có một bao Gấu Mèo và một chiếc bật lửa. Hơn nữa Dương Phàm cũng không bao giờ lo lắng thuốc lá sẽ biến chất, bời vì khả năng này là không.

Sau khi châm thuốc xong, Dương Phàm hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói:- Em xuống thôi, chị không sợ em đè hỏng sao?

Chúc Vũ Hàm không kiên trì, mà ôm lấy một cánh tay Dương Phàm đặt lên trên mà gối đầu, nghiêng người dựa vào lòng người đàn ông rồi nhỏ giọng nói:- Sao em có thể nhìn ra? Chị vẫn luôn nghi ngờ nhưng mãi cho đến hôm qua có tiền cũng không mua được cổ phiếu, lúc đó chị mới có quyết định cuối cùng.

- Đương nhiên là bởi vì em rất tin vào chị. Đúng là vì điểm này nên bố mới lộ ra sơ hở. Lão hồ ly dù cẩn thận cũng bất đắc dĩ lộ ra sơ sót mà. Bố không dám nói rõ với chị.Dương Phàm vừa nói vừa hôn lên mặt người phụ nữ:- Thể xác và tinh thần của chị đã bị em đánh dấu, đời này chị không thể chạy thoát được.

Giờ phút này Chúc Vũ Hàm đang rất hạnh phúc, nàng nở nụ cười đầy thỏa mãn, húc húc đầu vào lòng người đàn ông, xoay lưng vào trong không muốn cho Dương Phàm thấy nước mắt của mình đang tuôn ra. Chẳng qua Chúc Đông Phong vừa quay lưng về phía Dương Phàm chưa được một phút thì đã kêu lên một tiếng. Chúc Vũ Hàm không kịp lau nước mắt trên mặt quay đầu lại tươi cười nhỏ giọng nói:- Nhanh như vậy đã được rồi sao?

Dương Phàm thành công tiến vào hang động ẩm ướt liền khẽ đẩy mông vài cái, đổi lấy vài tiếng lẩm bẩm của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm trầm giọng nói:- Hôm nay không thể không làm chết chị.

Tiếng ba ba ba không ngừng vang lên, Chúc Vũ Hàm đứt quang hét lớn:- Chết thì chết, a, em nhẹ chút.

......

Kết quả điều tra rất đáng ngạc nhiên, kết luận công bố ra bên ngoài đó là khi Đinh Hồng Sinh còn giữ chức vụ ở hai công ty nhà nước đã đưa ra các quyết định nhầm lầm lớn. Xin chú ý đây là “nhầm lẫn” chứ không phải “sai lầm”. Nhầm lẫn mang đến kết quả thường thường chỉ là bị cách chức. Nhưng bây giờ Đinh Hồng Sinh không còn là lãnh đạo của công ty nhà nước, không phạm “sai lầm” nên không chịu trách nhiệm hình sự.

Chúc Đông Phong bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách. Nếu không phải Chúc Vũ Hàm tuy trong nhà lại thông đồng với giặc nói cho Dương Phàm biết một chi tiết. Thì bây giờ Dương Phàm đã không thể nào chú ý thấy lỗ tai Chúc Đông Phong lúc này đang động đậy.

Căn cứ theo Chúc Vũ Hàm nói, khi Chúc Đông Phong có trạng thái này đó là đang cố gắng khắc chế bản thân, đang sắp bộc phát đến nơi.

Mạnh Quang Viễn đang cố giữ bình tĩnh lúc này đang đi đi lại lại ở sân bên ngoài, không ngừng hút thuốc lá. Đối diện là Vệ Biên cúi đầu trông rất ủ rũ. Rất rõ ràng Vệ Biên là con cá lâm nạn. Đương nhiên Mạnh Quang Viễn không đổ trách nhiệm lên người Vệ Biên. Lúc Vệ Biên ở tỉnh Giang Nam, ba người phụ nữ bên kia chưa từng lộ ra một chút dấu vết nào.

Thượng Hi trên lầu lần thứ ba đứng trên hành lang nhìn xuống thì thấy một già một trẻ đang ngồi đối diện với nhau không nói gì suốt hai tiếng, cũng không có ai có ý chủ động mở miệng nói. Chúc Đông Phong giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Dương Phàm lại đang khẽ cúi đầu, rất lâu rồi vẫn không có ý ngẩng đầu lên. Giống như Dương Phàm đang thấy thỏi vàng trên mặt đất vậy.

Thượng Hi vào trong phòng ngủ mày vẫn nhăn lại, nhìn thấy Chúc Vũ Hàm vẫn tươi cười, Thượng Hi có chút không hài lòng nhỏ giọng nói:- Tiểu Vũ, con không xuống khuyên một chút sao? Bố con lần này giận lắm đó.

Chúc Vũ Hàm cười cười nhìn con trai đang nghịch ngợm với đống đồ chơi, không ngẩng đầu lên nói với bà ngoại:- Không có gì đâu ạ, bọn họ không đánh nhau đâu. Mà có đánh thì người bị thiệt cũng là bố. Với tính cách của bố thì sẽ không làm chuyện có hại. Có phải không nhỉ con trai?

Tiểu Chúc Dương lúc này đột nhiên nói ra một câu:- Ông ngoại xấu, ba ba tốt.

Hai mẹ con Thượng Hi ngẩn ra một chút, nhìn nhau. Chúc Vũ Hàm không khỏi cười to. Thượng Hi thở hổn hển đưa tay lên chỉ nhẹ vào trán Tiểu Chúc Dương rồi nói:- Thằng bé đáng ghét này.Lời này có hai nghĩa, chẳng qua Chúc Vũ Hàm không có tâm trạng mà để ý nhiều. Chúc Vũ Hàm mỉm cười, ôm con trai cắn yêu một cái rồi nói:- Con trai ngoan, sau này đừng làm chuyện dùng đá đập vào chân mình đó.

Chúc Đông Phong cầm lấy chén trà, phát hiện đã uống cạn nước. Chúc Đông Phong đang định há mồm gọi người thì Dương Phàm đã đứng dậy cầm lấy ấm trà đi rót nước nóng, sau đó từ từ ngồi lại trước mặt Chúc Đông Phong, vẫn khoanh tay mà ngồi.

Lỗ tai Chúc Đông Phong lại nhảy lên một lúc, cuối cùng mới bình tĩnh lại, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh như gió ở Sibiri thổi qua.

- Cậu thu được bao nhiêu?Chúc Đông Phong mặc dù có chút không cam lòng nhưng nhất định vẫn phải giữ bình tĩnh đối mặt và đàm phán với tên trẻ tuổi này. Thật lòng mà nói thì tâm trạng của Chúc Đông Phong lúc này đang rất phức tạp. Thằng ranh Dương Phàm này mới bao nhiêu tuổi chứ, không ngờ lại nhìn thấu cái hố mà mình đào ra. Theo lý mà nói thì mấy lão già kia lúc đầu không nói ra, sau này cũng không có lý nào nói ra. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó là Dương Phàm tự mình khám phá ra.

- Tôi trước kia đúng là coi nhẹ cậu.Chúc Đông Phong khó chịu nói thêm một câu.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Ngài đây là quá quan tâm chị nên mới lộ ra sơ hở. Nói thật với ngài, lần này mua được 50 % cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa. Nhưng 80 % tài chính là đến từ con đường khác.Lời nói này đã là thật, nhưng lại giấu đi một khoản, đây coi như giải vây cho Vệ Biên.

- Nhà của cậu không có nhiều tiền như vậy chứ?Chúc Đông Phong có chút khó hiểu mà hỏi, lúc này cũng không phải lúc cò kè mặc cả, đầu tiên phải hiểu rõ nguyên nhân thua trận đã. Đây là tác phong rất tốt từ trước đến nay của Chúc Đông Phong.

- Chu lão nói với con, lúc Chu lão phong tỏa một tập đoàn quốc tế ở Hong kong thì ngài mới là một phó giám đốc sở.

Bịch một tiếng, chén trà trước mặt Chúc Đông Phong rơi xuống, nước trà chảy xuống. Chúc Đông Phong không động, Dương Phàm cũng không động, nhưng thật ra việc này làm kinh động Thượng Hi ở trên lầu. Thượng Hi vội vàng chạy xuống, thấy hai người đàn ông đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Thượng Hi lẩm bẩm một câu rồi cầm lấy khăn bàn lau dọn.

Chúc Đông Phong hơi lộ ra chút ảo não, mí mắt cũng hạ xuống. trên miệng Dương Phàm lộ ra một tia giảo hoạt nhưng rất nhanh đã giấu đi. Đáp án này chính là kết quả duy nhất mà Chúc Đông Phong có thể chấp nhận. Chu Minh Đạo năm đó đã lớn tiếng hô hào quốc gia phải coi trọng kinh tế tư nhân, giúp đỡ kinh tế tư nhân, chuyện này Chúc Đông Phong biết. Chu Minh Đạo có uy tín lớn như thế nào trong lĩnh vực kinh tế tư nhân, trong lòng Chúc Đông Phong cũng biết rõ. Thua bởi một lão thành tinh ẩn giấu sâu như vậy, cảm giác mất mát trong lòng Chúc Đông Phong trong nháy mắt liền bay biến sạch.

- Ừ, tôi đã quên mất Chu lão. Nói đi. Cậu muốn gì?Chúc Đông Phong rốt cuộc đã có thể bình tĩnh nói chuyện với Dương Phàm. giờ phút này trong giọng của Chúc Đông Phong không có bất cứ tình cảm nào.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.