Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái tát và miếng bánh ngọt ngào

Phiên bản Dịch · 4990 chữ

Uông Ái Dân xông lên kéo áo, nhỏ giọng nói vào tai:- Mày là con điếm ngu ngốc. Muốn hại chết ông sao?

Lúc này Liễu Chính Dương ở bên cạnh lạnh lùng nói:- Uông Ái Dân, đến phòng làm việc của tôi.

Có lẽ vợ Uông Ái Dân đã bắt đầu tỉnh táo lại. Lúc trước rất tức giận, quên hết mọi chuyện. Bây giờ đã tỉnh táo lại chút, hiểu mình cứ tiếp tục gây chuyện như vậy thì Uông Ái Dân sẽ gặp xui xẻo. Bà vợ vốn định cùng chết với con hồ ly tinh, bây giờ đã bắt đầu sợ.

Dư Hữu Dung đứng bên cạnh xem thấy như vậy, đang thầm nghĩ, biết sợ rồi sao? Vậy lúc trước làm làm gì? Bây giờ mới sợ, chậm rồi. Chuyện này đúng là do Dư Hữu Dung bố trí. Người phụ nữ này thực ra không hận Uông Ái Dân, chị ta giận chính là con bé Triệu Tuyết Cầm ngủ với Uông Ái Dân. Con điếm dâm đãng đó dựa vào mình còn trẻ, ngủ với lãnh đạo, ở trong phòng luôn ra vẻ tao là trưởng phòng, bảo con bé đó làm việc, nó thích thì làm, không thích thì thôi. Dư Hữu Dung vất vả lắm mới lên được chức trưởng phòng. Chưa kịp tự hào hết thì con bé Triệu Tuyết Cầm đã đổ vào đầu một chậu nước đá, không hận mới là lạ.

Phụ nữ có cách suy nghĩ của phụ nữ, Dư Hữu Dung mặc dù hận Triệu Tuyết Cầm, chẳng qua chị ta cũng sợ Uông Ái Dân. Nghĩ đến nghĩ lui liền đi báo cáo với Dương Phàm, muốn mượn đao giết người, thuận tiện cũng đánh ngã chỗ dựa của con ranh láo toét kia. Nhưng suy nghĩ của Dương Phàm là như thế nào, sao chị ta có thể hiểu được, kết quả nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến chiêu độc này. Cũng trách Uông Ái Dân đen đủi. Vào khách sạn chơi gái còn chưa tính, không ngờ còn dám ngủ qua đêm. Đạt Tử - em họ lão Tiền – chống Dư Hữu Dung là người đội cảnh sát hình sự. Dư Hữu Dung nói dối với hắn, là phó bí thư Dương bảo mình thu thập tài liệu về Uông Ái Dân. Nghe nói có thể dựa vào Dương Phàm, em họ ông chồng liền lưu tâm, chạy như con chó hoang suốt đêm, cuối cùng coi như phát hiện chuyện Uông Ái Dân thuê nhà nghỉ là thật. Chuyện này mà báo cáo cho Dương Phàm, nhất định sẽ cho cảnh sát đi xét phòng, bắt ngay tại trận làm Uông Ái Dân không thể xoay người. Nhưng Dư Hữu Dung có ánh mắt quá ngắn, vì phát tiết cơn giận trong lòng, nên sáng sớm ra bốt điện thoại gọi cho bà vợ hay ghen của Uông Ái Dân. Kết quả sáng sớm vợ Uông Ái Dân mang theo một đám chị em giết tới. Đến nơi liền đá bay cửa phòng phát hiện Uông Ái Dân đang cùng con đàn bà kia trần truồng ôm nhau mà ngủ, đây đúng là đâm vào tổ kiến lửa. Người phụ nữ này vừa khóc vừa gây náo loạn, lấy tay cào cấu mặt Uông Ái Dân và con hồ ly tinh, túm tóc hai người. Uông Ái Dân lúc ấy cũng luống cuống, vung chân đá vợ ngã ra, sau đó che chở cho Triệu Tuyết Cầm chạy trốn. Cả khách sạn phát hiện người phụ nữ này gây loạn quá, tiếng khóc còn to hơn cả lợn bị chọc tiết, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn. Một người bảo vệ có trách nhiệm không dám xen vào, liền gọi điện báo cho cảnh sát. Sau đó cầm cây gậy nơm nớp lo sợ đi lên. Vợ Uông Ái Dân đen đủi, đầu đập vào cửa, lúc ấy hôn mê bất tỉnh.

Một người phụ nữ đi cùng liền lớn tiếng hét lên:- Giết người, giết người.

Chờ cảnh sát đến nơi, vợ Uông Ái Dân cũng đã tỉnh lại. Nghĩ đến một đá vừa nãy của Uông Ái Dân, bà ta liền không muốn sống nữa, muốn nhảy xuống lầu. Cảnh sát không còn cách nào khác là giữ người lại. Vợ Uông Ái Dân lại dời nòng súng, nói muốn đến thị ủy cùng chết với Uông Ái Dân và con đàn bà dâm đãng kia.

Dư Hữu Dung nhân lúc xung quanh không có ai, lặng lẽ chuồn đến cửa phòng làm việc của Dương Phàm. Dư Hữu Dung cười hì hì với Lâm Đốn, nói:- Thư ký Lâm, tôi có chuyện muốn báo cáo với phó bí thư Dương.

Dương Phàm nghe thấy liền đi ra, nhìn Dư Hữu Dung, cau mày nói:- Dư tỷ, có chuyện gì trực tiếp tìm lãnh đạo của mình. Ai cũng như chị, chế độ còn có hay không đây?

Dư Hữu Dung sợ đến độ run lên, cảm giác đắc ý không cánh mà bay. Đang định kể công một chút, bây giờ đã không còn. Chẳng qua câu tiếp theo lại kéo tim Dư Hữu Dung quay lại.

- Vào ngồi đi, vừa lúc có việc tôi muốn tìm chị.Tát một cái, cho một chiếc bánh ngọt. Chiêu này để đối phó mấy bà chị như Dư Hữu Dung, rất có tác dụng.

- Phó bí thư Dương, anh có chỉ thị gì?Dư Hữu Dung thu lại tâm tư muốn kiếm chỗ tốt, hiểu được liền cảm thấy mọi người chênh lệch quá lớn. Một phó bí thư đối tốt với một trưởng phòng, đó là bởi vì mình biết thời thế. Đừng có mà nói linh tinh, không biết chừng chết người đó.

Dương Phàm mặt không đổi sắc nói:- Lão Tiền nhà chị hình như là ở cục Vật giá hả?

Gật đầu, Dư Hữu Dung gật mạnh, rất nhanh nói thêm một câu:- Trước kia có chút sai lầm, bây giờ hàng ngày đều trông cửa, mỗi tháng được 600 tệ, công chức cũng không được phục hồi.

Dương Phàm gật đầu, nói một câu:- Lâm Đốn, lát anh đi nói chuyện với lãnh đạo liên quan. Xem lão Tiền – chồng chị Dư đây có thể khôi phục công chức không? Chúng ta trước sau vẫn luôn chủ trương chữa bệnh cứu người mà. Không thể một cây gậy đánh chết người được.

Vấn đề của lão Tiền thực ra cũng không lớn, sau khi uống rượu thì lái xe công, đâm một người phụ nữ có thai đang đi sang đường, thiếu chút nữa sẩy thai. Bởi vì là do uống rượu lái xe, hơn nữa lãnh đạo đơn vị thấy hắn hay thích chiếm chỗ tốt nho nhỏ, cho nên có chút khó chịu, vì vậy liền chỉnh hắn.

Dư Hữu Dung rất kích động, bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, khóc lóc, nhỏ giọng nói:- Phó bí thư Dương, ơn của anh, cả nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết.Dương Phàm vội vàng cười cười đứng dậy, kéo Dư Hữu Dung lên, nói:- Dư tỷ, việc này nên làm mà. Tôi nếu đã quản văn phòng, vậy sẽ quan tâm đến các đồng chí bên dưới. Cuộc sống gia đình của các đồng chí cũng cần quan tâm một chút. Gần đây thị ủy có rất nhiều việc, chị chịu khổ một chút. Ngoài ra, sau khi thủ tục của lão Tiền xong, chị bàn bạc với chồng, xem có cần đổi lại đơn vị để phát triển không?

Dư Hữu Dung nghe được câu nói cuối cùng, lập tức hiểu ý của Dương Phàm, không khỏi thầm bội phục, sau đó tỏ thái độ:- Phó bí thư Dương, anh yên tâm. Có chuyện gì lãnh đạo cứ giao phó, đảm bảo không chậm trễ.

Ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm, Dư Hữu Dung đầu tiên là gọi điện cho ông chồng. Lão Tiền đứng trước cửa nghe được tin tức này, thiếu chút nữa hạnh phúc đến ngất đi. Công việc canh cửa này, nếu không phải lãnh đạo cho làm, có lẽ không giữ được. Hôm nay bà vợ làm việc cho phó bí thư Dương, coi như đã bắt quan hệ với lãnh đạo. Có lẽ không cần phó bí thư Dương tự mình nói chuyện, thư ký gọi một cuộc điện thoại là xong hết.

- Bà xã, tôi nói với bà này.Lão Tiền thấy xung quanh không có ai, chạy vào một góc, nhỏ giọng nói:- Nhất định cần đổi lại đơn vị, chuyện này bà đừng nói nhiều, tỏ vẻ tất cả nghe theo lãnh đạo bố trí. Nhớ, đừng có mà ra vẻ kể công, lãnh đạo cái gì cũng thấy đó. Suy nghĩ của người ta, bà sao có thể sánh bằng.

Dư Hữu Dung ngồi trong trên ghế trưởng phòng liền gật đầu như con gà mổ thóc.

Chuyện trên hành lang kết thúc một lát. Uông Ái Dân mặt mày nhăn nhó đi vào phòng làm việc của Dương Phàm, thầm nói đúng là làm khó mình. Vừa nãy Đổng Trung Hoa đã tỏ vẻ, vợ Uông Ái Dân quá hồ đồ, không thể coi là thật. Đó chỉ là vu oan giá họa, Liễu Chính Dương không thể không tỏ vẻ đồng ý. Vấn đề là ra khỏi phòng làm việc của Đổng Trung Hoa, đến chỗ Dương Phàm, mùi vị toàn bộ liền thay đổi. Dương Phàm nhất định sẽ nắm lấy chuyện này mà thu thập Uông Ái Dân. Không làm mày chết cũng khiến mày bị lột da, chẳng có gì khó.

Kết quả, Liễu Chính Dương rất tự nhiên bị kẹp ở giữa, bên Dương Phàm còn đỡ một chút, ít ra cũng tôn trọng mặt mũi trưởng ban thư ký, mà không phải nhằm thẳng vào Liễu Chính Dương. Bên phía Đổng Trung Hoa, điển hình là ỷ thế hiếp người, vẻ mặt còn rất khó coi. Chuyện trong thị ủy, Dương Phàm luôn lấy thái độ bàn bạc, trao đổi trước, cao thấp trong cách làm người, lập tức thể hiện ra.

- Trưởng ban Liễu tới à, Lâm Đốn, rót trà.Dương Phàm thấy Liễu Chính Dương đi vào, tâm trạng rất vui vẻ, đứng lên, khách khí bắt tay rồi mời ngồi.

- Phó bí thư Dương, chuyện này tôi đã làm rõ. Chuyện của Uông Ái Dân không có bằng chứng, chẳng qua bên phía khách sạn có người thấy Uông Ái Dân và một người phụ nữ vào cùng một phòng. Chẳng qua miệng nói thì nói nhưng không có bằng chứng. Tôi cũng không tiện làmLiễu Chính Dương vội vàng nói ra chỗ khó xử của mình. Trên thực tế là ám chỉ Dương Phàm, Đổng Trung Hoa bên kia không đồng ý.

Dương Phàm đưa điếu thuốc mời, châm cho mình một điếu, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói, mặt nghiêm lại, sau đó mới nói:- Không cần biết có chứng cứ hay không. Chẳng qua đồng chí Uông Ái Dân tốt nhất nên đổi chỗ làm một chút. Phải giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.

Thái độ này của Dương Phàm, Liễu Chính Dương đã không còn đường lùi. Lúc này mà truyền đạt lại lời nói của Đổng Trung Hoa, vậy có khác gì coi Dương Phàm ăn chay. Như vậy không phải hoàn toàn đắc tội với Dương Phàm sao.

- Ý kiến của phó bí thư Dương, tôi sẽ thận trọng lo lắng. Trong hội nghị thường ủy sẽ đề nghị điều đồng chí Uông Ái Dân đi. Chẳng qua vị trí này ở trong thị ủy sẽ do ai phụ trách là thích hợp nhất?Trong lòng Liễu Chính Dương có chút mong chờ. Thầm nói vị trí này, không biết chừng Dương Phàm sẽ nhường cho mình. Đây cũng chính là chút ảo tưởng nho nhỏ của Liễu Chính Dương.

- Để Lưu Ba lên đi, trong hội nghị thường ủy buổi chiều, chúng ta sẽ cùng ý kiến. Anh chỉ cần nói ra, tôi sẽ toàn lực ủng hộ. Các ngành khác anh cứ về suy nghĩ, xem có nên điều chỉnh một chút không.

Liễu Chính Dương đầu tiên là khổ sở, buồn bã, sau đó lập tức vui mừng. Thầm nói thằng bé Dương Phàm này đúng là không để người ta làm không công cho mình. Những lời này chẳng khác nào cho mình cái quyền điều chỉnh nhân sự trong thị ủy. Nói tóm lại, chỉ cần không quá đáng Dương Phàm nhất định sẽ ủng hộ.

Giao dịch coi như đã hoàn thành. Liễu Chính Dương cười ha hả đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút bất an. Bên phía Đổng Trung Hoa kia có nên sớm báo cáo không, cần phải chủ động.

Liễu Chính Dương vội vàng đi lên tầng, đến cửa phòng làm việc của Đổng Trung Hoa, thì mơ hồ nghe thấy tiếng mắng của Đổng Trung Hoa ở bên trong:- Đồ con lợn, đồ ngu. Hôm qua tao nhắc mày như thế này, hôm nay đã gây chuyện cho tao.

- Bí thư Đổng, có phải là Dương Phàm cố ý chỉnh tôi?Uông Ái Dân không ngờ còn dám nói ra điều này. Đổng Trung Hoa đang rất tức, vỗ mạnh vào bàn nói:- Mày còn có đầu óc không vậy. Nếu là Dương Phàm muốn làm mày, bây giờ mày đã ngồi trong đồn công an rồi, còn đứng được đây mà nói chuyện với tao sao. Cút, cút ngay, nghĩ cách mà chùi đít cho sạch. Ông lần này cũng chưa chắc giữ được vị trí của mày.

Uông Ái Dân mặt mày tái nhợt, mặt đầy vết cào cấu từ trong đi ra. Uông Ái Dân thấy Liễu Chính Dương còn không quên nịnh nọt. Liễu Chính Dương vừa thấy vẻ mặt của thằng này, không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, thầm nói: “Đổng Trung Hoa mắng thằng ranh này là lợn, đúng là không oan uổng nó. Ra đến cửa còn ngu ngốc cười cười với ông”

Nói một câu, Liễu Chính Dương liền đi vào bên trong, chuyển lại ý tứ của Dương Phàm, chẳng qua giấu ý của Dương Phàm là đề nghị Lưu Ba lên nhận chức. Mặt Đổng Trung Hoa đổi đổi. Trong biên chế năm trưởng ban thư ký ở thị ủy, nói ra quan trọng nhất chính là chánh văn phòng thị ủy kiêm phó trưởng ban thư ký. Đổng Trung Hoa không thể nào chấp nhận Uông Ái Dân- người thuộc phái mình bị điều đi. Bên cạnh không một ai có thể sai khiến. Điều này đối với Đổng Trung Hoa mà nói, rất đau.

Hơn nữa Uông Ái Dân đã theo mình một thời gian dài, rất nhiều chuyện hắn đều biết. Người này không nên làm quá đáng, không khỏi chó cùng dứt giậu.- Vấn đề nhỏ lại làm to chuyện. Đồng chí Dương Phàm sao không trưng cầu ý kiến của tôi đã tự tiện tỏ thái độ?Đổng Trung Hoa bất mãn nói thầm một tiếng, kết quả Liễu Chính Dương coi như không nghe thấy, chết sống không chịu nói tiếp. Liễu Chính Dương đang khá căm tức mà nghĩ: “Cấp dưới của lão làm ăn không sạch sẽ, lão còn đẩy sang, bắt tôi đi đỡ đạn thay? Lão nghĩ tôi là thằng ngu sao? Lão đấu với thằng ranh Dương Phàm kia, dựa vào cái gì mà đòi tôi đi đứng phía trước? Ông chấp nhận bị kẹp ở giữa, ngươi không làm con tốt thí”

Thấy Liễu Chính Dương không phối hợp, Đổng Trung Hoa mặc dù trong lòng rất tức, nhưng chỉ có thể đè lại. Chuyện này chỉ có thể đè xuống, nếu không Liễu Chính Dương mà trở mặt, trong hội nghị thường ủy muốn điều tra Uông Ái Dân, Dương Phàm và đám người của hắn nhất định sẽ giơ hai tay. Hai chữ “Điều chỉnh” và “điều tra” có tính chất khác nhau rất lớn.

- Các đồng chí khác ở thị ủy có ý kiến cụ thể gì với chuyện này không? Đồng chí Uông Ái Dân nhất định cần phải điều chỉnh, nhưng ai sẽ tiếp nhận cũng cần phải suy nghĩ.Đổng Trung Hoa không thể làm gì khác hơn là nói như vậy. Nếu không Liễu Chính Dương đòi tra ra, đúng là khó mà xuống thang được.

- Chuyện này, tôi sẽ về triệu tập các đồng chí ở văn phòng thị ủy, mở một hội nghị nghiên cứu một chút, đề cử một đồng chí thích hợp để các lãnh đạo lựa chọn.Liễu Chính Dương nói ra lời này, Đổng Trung Hoa thiếu chút nữa bùng nổ. Theo quy định thì lúc này Liễu Chính Dương phải cung kính mà nói như sau:- Người lựa chọn sẽ do bí thư Đổng đề nghị.Hoặc là khách khí nói:- Mời lãnh đạo đề nghị.Liễu Chính Dương nói như vậy thực ra cũng là bất đắc dĩ, ý đó chính là để lãnh đạo chiếu cố ý kiến của các đồng chí khác. Đồng thời cũng có ý trốn tránh trách nhiệm. Tóm lại tôi không nói người lựa chọn cụ thể, trong hội nghị mọi người đề cử. Lãnh đạo nếu có người lựa chọn thích hợp cũng có thể nói ra trong hội nghị mà. Có thể thông qua hay không đó là chuyện của lãnh đạo, tôi chấp hành là được.

Liễu Chính Dương sau khi đi ra ngoài, Đổng Trung Hoa mắng một câu:- Đồ chó.Lời này đúng là không oan uổng Liễu Chính Dương. Trong chốn quan trường này, loại người như Liễu Chính Dương là nhiều nhất, chân như có bùn, có việc không ai muốn đứng ra gánh chịu. Dù sao chết là kẻ khác không phải là mình, đứng bên cạnh nhìn luôn tốt hơn là bị đưa lên giá lửa mà quay.

Mắng thì mắng, Đổng Trung Hoa vẫn phải nghĩ cách cho Uông Ái Dân chỗ tốt, nếu không sẽ làm cấp dưới có ý với mình. Sau này ai còn chịu bán mạng cho mình? Đạo lý này mặc dù đơn giản, nhưng chính thức làm được lại có mấy người.

Liễu Chính Dương ra ngoài, trong lòng cũng rất khó chịu, âm thầm mắng: “Con mẹ nó chứ, người của ông mà bắt tôi ra gánh chịu. Tôi và Dương Phàm ngày xưa không oán, gần đây không thù mà. Tôi dựa vào cái gì mà làm súng cho ông? Còn muốn chiếm vị trí chánh văn phòng thị ủy, ông nằm mơ đi. Có người sớm nhắm vào rồi” Sau khi mắng xong, Liễu Chính Dương nhớ đến lời hứa của Dương Phàm, thầm tính toán một chút. Có Dương Phàm ủng hộ, công tác của bốn phó chánh văn phòng có phải nên điều chỉnh một lát, còn có mấy người phụ trách các phòng cũng nên quy hoạch lại một chút. Đưa bao nhiêu người, thu bao nhiêu phong bì mới hợp lý.

Vừa mới đến cửa phòng làm việc, Liễu Chính Dương đã thấy lão Mã. Suy nghĩ một chút, Liễu Chính Dương liền gọi lão Mã:- Lão Mã, lão đi mời phó chánh văn phòng Lâm phụ trách phòng Nhân sự và và trưởng phòng Nhân sự đến chỗ tôi một chút.

Lão Mã vừa nghe thấy thế không khỏi kích động, thầm nói lãnh đạo vẫn coi trọng mình. Chuyện lớn như vậy không ngờ cho mình biết trước. Xem ra phải lợi dụng chuyện này, kiếm chút chỗ tốt mới được.

Buổi chiều, hội nghị thường ủy diễn ra, đầu tiên thảo luận chính là công trính An Cư và đường cao tốc. Hai vấn đề này đều do ủy ban xử lý. Nhất là đường cao tốc liên quan đến ủy ban tỉnh và sở Giao thông tỉnh, Dương Phàm im lặng không nói gì.

Chờ hai chuyện này thảo luận coi như xong, Liễu Chính Dương giơ tay lên nói:- Sáng nay ở trụ sở thị ủy diễn ra một việc, mặc dù chuyện không lớn nhưng ảnh hưởng rất xấu. Có lẽ tất cả mọi người đều biết. Vợ của đồng chí Uông Ái Dân nghi ngờ chồng có quan hệ không rõ ràng với đồng chí Triệu Tuyết Cầm, chạy đến thị ủy gây loạn, còn nói cái gì mà bắt được hai người trên giường. Chuyện này không có chứng cứ, không dễ xử lý. Tôi cũng đã tìm đồng chí Uông Ái Dân và đồng chí Triệu Tuyết Cầm nói chuyện, bọn họ đều phủ nhận việc này. Sáng sớm nay đi cùng Uông Ái Dân và bị vợ bắt gặp, đó là do đồng chí Triệu Tuyết Cầm có việc muốn bàn bạc. Sau đó tôi lại tìm đến vợ của đồng chí Uông Ái Dân để hỏi, chị ta cũng phủ nhận chuyện bắt quả tang. Chỉ là nói mình nghe hình bắt bóng mà thôi.

Lời này của Liễu Chính Dương có thể nói trăm chỗ sơ hở. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần và bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng Hầu Đại Dũng cùng nhìn Dương Phàm. Thấy Dương Phàm rất bình tĩnh, không có phản ứng gì, hai người đều cúi đầu ngậm miệng.

Đổng Trung Hoa thấy Dương Phàm không nói gì, vội vàng nói trước:- Thưa các đồng chí, bài học này phải ghi nhớ trong lòng. Quan hệ gia đình xử lý không tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với công việc. Làm không tốt còn có thể ảnh hưởng đến hình tượng của Đảng và chính quyền. Các đồng chí đều phải lấy đó làm tấm gương.

Liễu Chính Dương vội vàng nói tiếp;- Lời của bí thư Đổng đáng để mỗi một đồng chí chúng ta ghi nhớ. Thực tế đồng chí Uông Ái Dân không xử lý tốt quan hệ gia đình tạo thành ảnh hưởng không tốt với thị ủy. Văn phòng thị ủy đã tổ chức cuộc họp và đưa ra kết luận. Đề nghị đồng chí Uông Ái Dân rời khỏi vị trí chánh văn phòng thị ủy. Vị trí chánh văn phòng thị ủy do đồng chí Lưu Ba tiếp nhận.

Dương Phàm vội vàng nhấc tay lên nói:- Ý kiến này của đồng chí Liễu Chính Dương, tôi tán thành, phải nhanh chóng diệt trừ ảnh hưởng xấu, ổn định cục diện, duy trì hài hòa trong văn phòng thị ủy.

Xong, những người liên quan sớm chờ đã lâu đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý. Vấn đề tiếp theo chính là sau khi Uông Ái Dân được điều đi, sẽ đưa hắn vào vị trí nào thì thích hợp hơn cả? Đổng Trung Hoa đưa ra đề nghị, mọi người đều ngậm miệng. Lúc này Dương Phàm cũng không thích hợp mở miệng nói. Mục đích của hắn đã đạt được, không cần phải gây thêm phiền phức làm gì. Trước khi có chứng cứ chính xác, không thể làm cái chuyện đánh rắn không chết được.

- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý, chuyện này đồng chí nghiên cứu một chút.Đổng Trung Hoa cũng không tiện nói quá rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là đẩy cho Lý Quân, đợi sau khi kết thúc hội nghị sẽ lén lút bắt chuyện. Có lẽ bên phía Dương Phàm sẽ không làm khó dễ mình về vấn đề này.

Lúc này trong lòng Đổng Trung Hoa cảm thấy kỳ lạ. Bên ủy ban đề xuất vấn đề nhân sự ở vài công trình kia, Dương Phàm là người quản lý Đảng và quần chúng sao không hề có ý kiến phản đối gì? Thằng ranh này chuyển sang ăn chay sao?

Đổng Trung Hoa không nghĩ ra. Nên hắn lo lắng Dương Phàm và Nguyên Chấn có phải đạt thành vụ giao dịch riêng tư nào đó không. Chuyện lần này, mặc dù nói Đổng Trung Hoa giữ được Uông Ái Dân, nhưng bị mất chức chánh văn phòng thị ủy, thật sự đã đánh mạnh vào uy tín. Rất nhiều người đột nhiên phát hiện, phương pháp đối phó của Dương Phàm với Đổng Trung Hoa đã lặng lẽ xảy ra biến hoá. Đầu tiên là đâm một đao thấy máu, biến thành dùng dao cắt từng miếng thịt. Lần này là cắt lấy chức chánh văn phòng. Tiếp theo sẽ là gì? Tiếp theo ai là kẻ đen đủi? Đến khi Dương Phàm từng bước từng bước đá bay người của Đổng Trung Hoa đi. Đổng Trung Hoa cho dù còn có thể ngồi trên vị trí bí thư thị ủy, cũng lấy đâu ra mặt mũi nữa chứ?

Lại là cuối tuần, Dương Lệ Ảnh đề nghị về thị trấn Song Kiều một chuyến, xử lý nhà cũ đi. Dù sao Dương Phàm cũng không cần, kết hôn cũng cần tiền. Dương Lệ Ảnh không giàu có cho lắm, Dương Phàm có tiền cũng không dám nói cho Dương Lệ Ảnh là từ đâu ra, càng không dám đưa cho mẹ sử dụng.

Xe R6 mặc dù hơi đơn giản một chút, nhưng tính năng vẫn còn được. Dương Phàm lái xe đưa Dương Lệ Ảnh và Hiểu Nguyệt đến thị trấn Song Kiều – nơi hồi nhỏ mình sống. Xe vừa đến sân, Dương Lệ Ảnh vừa xuống xe, cửa bên cạnh đã mở ra. Bên trong thò ra cái đầu của hiệu trưởng trường học Vương Mộc Căn – hàng xóm nhà Dương Phàm.

- Phó bí thư Dương về nhà, mọi người ra đây đi.Vương Mộc Căn lớn tiếng gọi, giọng vẫn như trước, một lời nói đã gọi hết mọi người đi ra. Thấy Dương Lệ Ảnh – đồng nghiệp trước kia, tất cả đều nói nói cười cười. Những người này hôm nay khi thấy Dương Phàm đều có vài phần e ngại.

Phó bí thư thị ủy, đối với Vương Mộc Căn – hiệu trưởng trường cấp hai tương đương với cấp phó trưởng phòng mà nói, thật sự là không thể với tới. Duy nhất đáng để khoe khoang với mọi người đó là Dương Phàm từng đến nhà mình ăn cơm, trộm hoa quả... Việc này không dám nói ra với Dương Phàm, không sẽ làm mất mặt lãnh đạo.

Vợ Vương Mộc Căn từ trong nhà đi ra, tay cầm thìa khóa, mở nhà Dương gia, cười hì hì nói với Dương Lệ Ảnh:- Em gái, trong nhà rất sạch, hàng tuần đều có người của trường đến quét dọn ba lần.

Dương Lệ Ảnh vừa nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra một chút, vội vàng hỏi:- Em không phải nhờ chị bán đi sao? Sao vẫn không ai muốn mua à?

Vương Mộc Căn lúc này sợ vợ nói bậy, vội vàng nói thay:- Phòng này có không ít người đến hỏi, chẳng qua thằng con nhà chúng tôi sắp kết hôn, tôi đang định mua. Cho nên mới chờ cô về?Trên thực tế Vương Mộc Căn đã lén nói với vợ, phòng này có lãnh đạo cao cấp ở, mua lại và cho thằng bé nhà mình vào ở, sau này cũng sẽ thăng quan phát tài. Ngoài ra, Vương Mộc Căn muốn giữ căn nhà này lại sẽ không ngại Dương Phàm không về đây, không cần mỗi ngày nhìn phó bí thư Dương trên Tv.

Dương Phàm suy nghĩ đến chuyện trước kia, nhà Vương Mộc Căn đã chiếu cố cho mẹ con mình, nhất là vợ Vương Mộc Căn, trong nhà làm đồ ăn ngon đều không quên bưng đến cho mình một bát. Người phụ nữ này mặc dù học ít, là một phụ nữ nông thôn, nhưng rất tốt bụng và hiền lành.

Dương Phàm sau khi nghe ra ý của Vương Mộc Căn, liền cười nói:- Nếu con bác sắp kết hôn, tiền thì thôi không nhắc đến. Nhà này dù sao cũng không ai ở, mấy hôm nữa lên Uyển Lăng tìm tôi làm thủ tục là được.Dương Phàm là một người luôn luôn nhớ kỹ những người trước kia đã đối tốt với gia đình mình. Hơn nữa Vương Mộc Căn biết mình hôm nay lăn lộn như thế nào vậy mà chưa từng đến cửa nhờ mình chuyện gì. Chỉ riêng chuyện này, Dương Phàm cảm thấy cho lão căn nhà này cũng đáng.

Vương Mộc Căn vội vàng xua tay nói:- Sao có chuyện đó được? Tiền này nhất định phải trả mà.

Nhà vẫn giống như trước kia, dưới gốc nho đặt một chiếc bàn và hai cái ghế dài... Hiểu Nguyệt giúp mang rượu và hoa từ trong xe vào, mọi người ngồi xuống nói chuyện. Cuộc sống này, Dương Phàm đã rất lâu không có.

Nói chuyện một lát, Vương Mộc Căn thở dài nói:- Dương Phàm, cháu bây giờ đã làm quan lớn, chuyện của cháu, mọi người ở trường đều thấy. Chú muốn xây một khu phòng học hai tầng mới nhưng thị trấn không có tiền. Mưa móc của thị ủy cũng không đến được đầu chúng ta.

Điểm này đối với Dương Phàm mà nói chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Chẳng qua Dương Phàm không quen tỏ thái độ bừa bãi, mà nói đầy hàm nghĩa:- Chú Vương, chú đầu tiên làm báo cáo lên thị trấn, bảo lãnh đạo thị trấn ký tên, nói rõ khó khăn. Nhiều người lực lượng lớn mạnh mà, sau đó cháu sẽ nói với các lãnh đạo liên quan bên ủy ban và các cơ quan chuyên trách cố vấn một chút, xem cần những trình tự gì .

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.