Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 237

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Dương Phàm sợ phiền phức vốn định không xem nữa, nhưng thấy vẻ mặt chờ đợi của cô bé bán hàng, cầm tạp chí lên nhìn, chỉ vào loại vòng cổ khác cũng có giá 300 ngàn, nói:- Vậy lấy loại này đi, bốn chiếc.

Dương Phàm vừa nói liền đưa thẻ tới. Quản lý Lưu lần đầu thấy người mua đồ như vậy. Thầm nói một người mua đồ trang sức đến mấy triệu mà không cần hỏi giá tiền, không cần hỏi khuyến mại. Khách này mà không biết nắm bắt, như vậy mình chính là kẻ ngu nhất trên đời.

Quản lý Lưu vỗ vỗ vai Tây Tây (cô bé bán hàng vừa nãy). Tây Tây gật đầu đi ra ngoài. Quản lý lưu lúc này mới cười nói với Dương Phàm:- Anh Dương, tôi bảo Tây Tây đi lấy thẻ Vip cho anh, sau này anh mua đồ ở công ty chúng tôi, chỉ phải trả 85% giá sản phẩm.

Dương Phàm không hiểu về việc giảm giá này, cũng không để tâm đến. Thực ra Dương Phàm cũng không để ý đến chút tiền này. Tám chiếc vòng cổ rất nhanh được mang đi. Dương Phàm thanh toán, cầm túi đi ra ngoài.

Thấy Dương Phàm cầm cái túi như là chút đồ ăn đáng giá mấy tệ mà không phải đồ trang sức hơn 2 triệu. Quản lý Lưu không khỏi thở dài một tiếng, có cảm giác người so với người. Quay đầu lại cười cười với cô bé Tây Tây, vỗ vai cô bé:- Làm rất tốt, vị khách này phải nắm thật chặt.

Sau khi hết giờ, Tiểu Tạ hẹn đám bạn học thân tụ tập ở quán KFC. Chờ mọi người đến đông đủ, Tiểu Tạ rút 15 vé ra, đắc ý vung vung lên nói:- Thấy không, đều là vé khách quý đó. Chị đây tốn rất nhiều công sức mới có được. Chị không lấy lãi mọi người, cứ theo giá quy định.

Fan hâm mộ đến mức điên cuồng, đám bạn học mà Tiểu Tạ tìm không hề do dự, móc tiền mua vé. Không mua mới là kẻ ngu. Vé khách quý dù bỏ ra mười ngàn cũng chưa chắc mua được. Mấy người thầm quyết định, tối không xem, đi bán vé kiếm tiền.

Bán vé xong, một cô bé hôm trước cùng đến câu lạc bộ đêm với Tiểu Tạ, cũng là bạn học từ hồi cấp ba của Tiểu Tạ, đi lên bá vai Tiểu Tạ, nhỏ giọng nói:- Người đẹp, vé từ đâu mà có? Có phải là quấn được đại gia nào đó? Không thể nào ăn một mình được, ăn một mình sẽ bị sét đánh.

Tiểu Tạ nói với cô bạn:- Đây không phải là lấy lòng đại gia nào. Đây là chị tự nhiên được miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Còn nhớ anh đẹp trai ở câu lạc bộ đêm hôm trước không? Phó cục trưởng của chị, người ta gọi điện một cái, đạo diễn Trang Tất Phàm tự mình chạy đến đưa cho 20 vé. Cứ như vậy, chị đây được 15 vé.

- Mẹ chứ, sao có thể như vậy? Chuyện tốt như vậy sao tôi không được? Tôi mặc kệ, bà lén giới thiệu với tôi đi. Bà đây quyết định rồi, chỉ cần có thể được anh ta mua cho mấy căn hộ, anh ấy muốn làm gì thì làm.Cô bạn nói mà mắt tóe lửa, giống như sói đói nhìn thấy cừu non.

Tiểu Tạ nhìn thoáng qua cô bạn trông cũng chỉ như mình, cười khổ nói:- Bỏ đi? Người như mình, người ta không thèm nhìn. Bà không nhìn hai cô gái bên cạnh phó cục trưởng sao, đấy mới là mỹ nữ.

Cô bạn ưỡn ưỡn ngực, cười nói với Tiểu Tạ:- Bà không có kinh nghiệm rồi. Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm. Chính vì trong nhà không có hoa dại, cho nên đàn ông nào mà không thích vụng trộm. Bà chỉ cần to gan một chút, da mặt dày một chút, lúc cởi quần kiên quyết một chút. Với sắc đẹp của chúng ta, có người đàn ông nào mà không quyến rũ được.

Tiểu Tạ nghe xong trợn mắt há mồm:- Bà đang bán phòng hay bán thân?

Cô bạn mỉm cười nói:- Cái này có gì khác nhau. Thời buổi này phải nghĩ thoáng một chút. Đàn ông có tiền chỉ cần lên giường, sẽ không keo kiệt.

Tiểu Tạ thở dài một tiếng:- Vậy tôi không giới thiệu cho bà.

Cô bạn cười hì hì ôm Tiểu Tạ nói:- Bà giúp tôi đi mà. Tôi cũng không nhất định muốn lên giường với anh ta. Anh ta mua phòng là được. Trên giường là thủ đoạn bất đắc dĩ mà thôi.

Tiểu Tạ do dự một chút, lúc này mới nói:- Được rồi, tôi giới thiệu cho bà. Chẳng qua bà phải đáp ứng tôi, chỉ bán nhà, không dụ dỗ người ta. Tôi sau này còn muốn làm.

Cô bạn vội vàng gật đầu, giục Tiểu Tạ:- Mau gọi điện cho anh ấy đi.

Tiểu Tạ do dự một chút, nhưng vẫn gọi cho Dương Phàm.

Dương Phàm đang ngồi trong một quán nhỏ ven đường ăn phở.

- Đầu bếp, cho ít ớt.

Dương Phàm vừa ăn vừa nói, điện thoại di động vang lên.

Thấy là số của Tiểu Tạ, Dương Phàm cười nói:- Tiểu Tạ, việc tôi giao cô đã làm xong rồi sao? Nhanh đó.

Tiểu Tạ vội vàng lắc đầu nói:- Không nhanh như vậy. Mai mới làm xong. Gọi điện cho anh là vì cô bạn em muốn cảm ơn anh về chuyện lần trước.

Dương Phàm thầm nói, chuyện đã qua một thời gian, sao lúc này mới nhớ ra mà cảm ơn mình? Sáng hàng ngày đều đi làm, sao không thấy cô bé này nhắc tới.

- Ha ha, lương tâm thức tỉnh à?Dương Phàm trêu một câu. Tiểu Tạ thời gian này không phải không có ý cảm ơn, mà lúc đầu sợ Dương Phàm. Sau này lại không tiện nhắc lại. Lần này Tiểu Tạ cũng không muốn gọi cuộc điện này. Chẳng qua muốn mượn cơ hội này để cảm ơn một chút.

Dương Phàm nói như vậy, Tiểu Tạ biết người ta không nghĩ chuyện lần trước là gì. Thầm than một chút, Tiểu Tạ nhỏ giọng nói:- Phi. Người ta vẫn nghĩ cảm ơn có tốt hay không? Vậy mà còn nói người ta như vậy.Cũng không biết do tâm trạng biến hoá hay không, mà vẻ mặt lúc Tiểu Tạ nói như vậy lại giống cô bạn gái.

Dương Phàm nghe thấy giọng nói này, tim không khỏi nhảy lên, thầm nói cô bé này không phải có ý nghĩ khác đó chứ? Vội vàng nói sang chuyện khác, Dương Phàm cười cười nói:- Tôi thấy không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.

Tiểu Tạ suy nghĩ một chút:- Phó cục trưởng Dương, anh cho em chút mặt mũi cái. Bạn em mà biết anh không đến, kiểu gì cũng nói em đến chết.

Lời này đúng là đủ lý do. Dương Phàm nhìn đồng hồ, cười nói:- Hôm nay không được. Các người lát nữa không phải sẽ đi xem buổi diễn sao?

Tiểu Tạ thấy Dương Phàm không có ý từ chối, vội vàng nói:- Vậy cũng được, ngày mai cùng nhau ăn cơm nhé.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, đáp ứng:- Được, cứ quyết định như vậy.

Chạy xe đến biệt thự của Tiểu Tạ, trời đã sẩm tối. Dương Phàm cảm thấy rất kích thích. Tiểu Nha mở cửa cho hắn rồi rời đi. Dương Phàm lên phòng ngủ, nằm xuống giường.

Bật Tv lên, Dương Phàm xem một lát, cảm thấy hơi buồn ngủ. Hắn cẩn thận ấn nút điều khiển khóa cửa nhà, cửa cổng, nằm trên giường mà ngủ.

Đêm diễn của Tần Hinh rất thành công, chỉ có một điều nuối tiếc duy nhất chính là Dương Phàm không xuất hiện. Sau khi đêm diễn kết thúc, Tần Hinh từ chối tiệc mừng với mọi người, lấy cớ người hơi mệt, vội vàng chạy khỏi hiện trường, lên xe của Tiểu Nha, lặng lẽ về biệt thự.

Khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, Tần Hinh thấy Dương Phàm đang nằm trên giường mà ngủ, không khỏi mỉm cười ngọt ngào. Tần Hinh không phải một phụ nữ quá tham lam. Trên đời này là như vậy, khi mày có được một thứ gì đó, mày cũng phải mất vài thứ. Sau khi vào làng giải trí, mọi người sẽ mất đi rất nhiều tự do, trong đó có cả đời sống riêng tư của mình.

Căn biệt thự này bình thường Tần Hinh cũng không ở. Bình thường ở ngay gần công ty. Đám săn ảnh có ở khắp nơi. Dương Phàm không thể nào xuất hiện ở đó. Tần Hinh không hy vọng xa vời Dương Phàm có thể toàn tâm toàn ý đối với mình, chỉ có thể thi thoảng gặp nhau, Tần Hinh đã rất thỏa mãn. Trên thực tế, người phụ nữ nào cũng ích kỷ trong tình yêu. Tần Hinh cũng vậy. Chẳng qua Tần Hinh biết đối với người đàn ông này, mình chỉ được phép như bây giờ. Nếu không mình sẽ vĩnh viễn mất người đàn ông này. Hơn nữa còn có thể mất nhiều thứ hơn nữa.

Dương Phàm ngủ không sâu, Tần Hinh vừa vào, Dương Phàm đã mở mắt ra.

Thấy Dương Phàm đã tỉnh, Tần Hinh tự nhiên nói:- Xin lỗi làm anh tỉnh lại.Lời này làm Dương Phàm cảm động, gật đầu nhìn đồng hồ nói:- Đã 12 giờ rồi, xem ra tiền em kiếm được cũng không dễ.

Tần Hinh cười nói:- Còn hơn hầu hết người trên thế giới này. Em đã rất may mắn. Cho nên em hài lòng với bây giờ, cũng không dám mơ ước xa vời. Người nào quá tham lam sẽ bị trời phạt.

Tần Hinh vừa nói liền cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra bộ áo bó sát người, vóc người nóng bỏng hiện ra trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm lấy bao thuốc ở đầu giường, Tần Hinh nhanh nhẹn châm lửa cho hắn rồi, cười cười ngồi xuống ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói:- Toilet ở đây có chức năng mát xa, có muốn không?

Dương Phàm nói:- Đây không phải biệt thự của công ty sao? Sao có thể lại là tài sản riêng của em?

Tần Hinh cười nói:- Đây là ông chủ đặc biệt chiếu cố em. Em mua nhà khác, bình thường cũng không ở đây.

Dương Phàm lấy một cái hộp trong túi áo ra, đưa cho Tần Hinh:- Tặng em.

Tần Hinh sửng sốt một chút, bởi vì đây là lần đầu tiên Dương Phàm tặng quà cho nàng. Nhận hộp quà, Tần Hinh không thể chờ đợi mở ra, phát hiện là một vòng cổ kim cương, mắt Tần Hinh trở nên mơ hồ. Vòng cổ này Tần Hinh đã thấy trên tạp chí trang sức, giá 300 ngàn. Châu báu lấp lánh có sức hấp dẫn mà phụ nữ không thể kháng lại. Nhận được món quà có giá 300 ngàn, Tần Hinh cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.